*tâm chi sở tại: vị trí của trái tim, thường là chỉ nơi mà trái tim đang hướng đến, không phải là vị trí sinh học bình thường.
Đại trạch của sư môn được xây trên một ngọn núi cằn cỗi cách thành sáu mươi dặm. Nơi đó có một sườn đồi không cao cũng không thấp và mọc đầy cây hoa lê. Lúc này tuyết trắng như lông ngỗng đang rơi liên tục không ngừng, đọng lại rất nhiều trên cành tựa như hoa lê đang nở rộ.
Lệnh Hồ Trăn Trăn giẫm lên tuyết, chậm rãi đi về phía sườn núi.
Ngọn lửa đang bùng cháy trong chân đèn sắt đen vặn vẹo, bức tường trong sân của đại trạch rất cao còn cửa sân rất hẹp. Cánh cửa sắt đen chỉ mở một nửa, thỉnh thoảng lại có những tiếng đập mạnh từ bên trong phát ra.
Nàng thò nửa cái đầu qua cửa thì thấy trong sân đầy rẫy dã yêu đang quậy phá rất nhiệt tình. Có con đập cửa, con khác đập cửa sổ, còn phòng chứa củi đã bị bọn họ phá tung, củi vương vãi khắp nền đất.
Lệnh Hồ Trăn Trăn đẩy cửa viện sắt đen ra, đám dã yêu nghe nghe động tĩnh liền nháo nhào cả lên. Khi phát hiện ra là nàng, bởi vì uy hiếp ngày xưa vẫn còn đó nên bọn chúng lập tức giật mình hét lên rồi bỏ chạy tán loạn, trong chớp mắt đã chạy hết sạch.
Nàng đứng trong sân vườn bừa bộn một lúc lâu, mới đưa tay gõ cửa: “Sư phụ, là ta, ta đã về rồi.”
Không có ai trả lời, bên trong tối om.
Cửa nhà thợ thủ công không có khóa mà chỉ có cơ quan kỳ lạ. Nàng đẩy cửa ra, nhìn thấy một lớp bụi mỏng trên gạch lát sàn và tất cả đồ dùng bên trong, hẳn là nhiều ngày chưa từng được quét dọn.
Lệnh Hồ Trăn Trăn không nói một lời đi khắp các phòng trong nhà lớn, nhưng chẳng có ai cả.
Mở của phòng mình ra, vẫn không có người nào, nhưng trên giường lại có một chiếc vòng tay chạm khắc bằng vàng.
Nàng cầm chiếc vòng tay lên nhìn kỹ. Thân vòng được được đính những bông hoa nhỏ như hạt vừng và chạm khắc cẩn thận với nhiều đường nét phức tạp mà hoa mỹ, là phong cách của Nhị sư tỷ Vu Yến Quân.
Những bảo cụ có thuật Tay Áo Càn Khôn bên trong có đồ chạm khắc bằng gỗ, đồ chạm khắc bằng ngọc bích và đồ chạm khắc bằng vàng. Chiếc vòng tay chạm khắc bằng vàng này không chỉ chứa được nhiều thứ mà còn có khả năng chống hư hại và không sợ nước hay lửa. Tuy nhiên, vật liệu cần có quá xa xỉ, đến bản thân Nhị sư tỷ cũng không nỡ dùng vàng để làm vòng.
Có rất nhiều thứ đã được đặt trong chiếc vòng tay, bao gồm những xấp giấy từ vỏ cây Nhược Mộc, một bộ dụng cụ chạm khắc gỗ mới toanh, một lọ mực bạc quý giá và ba bộ váy xinh đẹp trông như mới được cắt và thêu xong Tị Tự Quyết Chân Ngôn.
Bên cạnh gối còn có một mảnh giấy mỏng manh, trên đó có chữ của sư phụ: [Quà sinh thần mùng 4 tháng Chạp.]
Đúng rồi, mùng 4 tháng Chạp là sinh nhật của nàng. Ban đầu là Nhị sư tỷ thuận miệng hỏi, nàng cũng thuận miệng nói. Hóa ra mọi người đều nhớ, chỉ có nàng đã quên.
Đầu bỗng nhiên rất đau, giống như muốn nứt ra vậy.
Nàng dùng sức xoa đầu, không thể nói là đau hay là lạnh, chỉ không ngừng run rẩy.
Đột nhiên trong sân nhỏ có động tĩnh dị thường, xen lẫn tiếng gầm lớn của một con ngựa yêu —— là sư phụ và những người khác sao?!
Lệnh Hồ Trăn Trăn như một cơn gió lao ra khỏi phòng. Tuyết dày đặc từ trên trời rơi xuống, đằng sau làn tuyết mờ mịt, nàng chỉ nhìn thấy một cỗ xe ngựa khổng lồ có chút quen mắt đang lơ lửng trên không trung.
Cửa xe mở ra, Yêu Quân Tam công tử gầy gò vịn vào khung cửa, mỉm cười với nàng: “Ồ, đúng thật chỉ có một mình nha.”
Gã nhìn từ trên xuống dưới một cách không hề khách khí chút nào. Vị này đúng là mỹ nhân trời sinh nhưng lại luôn mặc sai xiêm y.
Nàng lúc này đang mặc áo choàng lông cừu của nam nhân, từ đầu đến chân đều nhếch nhác, không hiểu sao trên mặt không có một chút máu, trên trán lại có mồ hôi lạnh, trông như đang bị bệnh.
Nụ cười của Tam công tử càng sâu, gã đưa tay áo dài lên, một bóng đen nặng nề xuất hiện trước mặt Lệnh Hồ Trăn Trăn, phát ra tiếng vang to lớn.
Là chim truyền tin bằng đồng của sư phụ. Sau khi rời khỏi Nam Chi Hoang, nàng mỗi ngày mỗi đêm đều mở cửa sổ chờ đợi nó đến, nhưng nó chưa từng quay trở lại lần nào.
Hóa ra nó đã rơi vào tay của Tam công tử.
Bụng của chim truyền tin đã bị mở ra, bên trong đặt một chiếc vòng tay chạm khắc bằng gỗ, trên vòng tay có những hoa văn được vẽ tỉ mỉ bằng mực bạc. Đây là bảo cụ sư phụ tự chế, tam đệ tử môn hạ mỗi người đều có một cái.
Cái này là của nàng, Tam thiếu gia đã chính miệng nói rằng nó đã bị thiêu hủy gần hết.
Lệnh Hồ Trăn Trăn chậm rãi cầm chiếc vòng gỗ lên, nhìn hồi lâu.
Tam công tử mỉa mai nói như có vẻ đã nắm chắc phần thắng: “Lệnh Hồ cô nương, cô đường đường là hậu nhân của Lệnh Hồ Vũ, sao có thể bất cẩn như vậy? Đầu tiên, cô để lại một bảo cụ chạm khắc gỗ trong Hành cung Tuấn Đàn của ta. Sau đó lại dùng chim truyền tin bằng đồng xanh nổi bật như thế trên đường chạy trốn, như vậy không thể được. Cô nhìn xem, không phải chẳng mấy chốc là ta đã bắt được cả gia đình của Thần Công Quân đi sao?”
Nàng ngẩng đầu nhìn gã: “Là ngươi bắt đi?”
Tam công tử giả vờ thở dài nói: “Ta cũng không ngờ rằng, Thần Công Quân tính tình cổ quái trong lời đồn lại yêu thương tiểu đệ tử của mình như thế. Ta chẳng qua chỉ phái thủ hạ đưa chim truyền tin và vòng gỗ chạm khắc đưa bà ấy xem, rồi thuận tiện mời bọn họ đến Trọng Âm Sơn làm khách. Ai ngờ bà ấy lập tức đồng ý, thật khiến ta bất ngờ.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn không lên tiếng, giống như không biết làm sao, lại giống như chưa hoàn hồn, ánh mắt thản nhiên nhìn xung quanh.
Tuyết bay, gió thổi, trong sân bừa bộn không thể chịu nổi.
Không nên như thế, không nên như thế này, mảnh sân nhỏ này nhất định phải gọn gàng ngăn nắp mới được. Búa bổ củi luôn được nàng mài giũa, thùng múc nước luôn được nàng cọ rửa sạch sẽ, và cỏ trên tường luôn được nàng cắt tỉa không dài quá vài tấc.
Trước mắt bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng sư phụ mua nàng là đệ tử quan môn. Ngày đó, cả sân hoa nở rộ và tràn ngập ánh nắng rực rỡ.
Ban đầu, nàng chẳng qua là bị tiền bạc hấp dẫn. Ánh sáng lấp lánh phản chiếu dưới mặt trời thật quá chói mắt, quá xinh đẹp.
Nàng mới rời khỏi Thâm Sơn, không chỗ có thể đi, cũng chẳng có chuyện gì làm. Nàng đều cảm thấy tất cả những chuyện bên ngoài mới mẻ và xa lạ, hoàn toàn không có khái niệm về thời gian.
Làm đệ tử quan môn mười năm là cái gì, khi đó nàng hoàn toàn không để ý.
Nhưng nàng bây giờ muốn làm thợ thủ công, và nàng bắt đầu thích khoảng sân này dù trời nắng hay mây mù, trời gió hay là trời mưa. Màu sắc mỗi một khắc đều rất lộng lẫy, ngay cả một ngọn cỏ cũng vô cùng xinh đẹp, khiến lòng người an yên.
Đều là những điều nàng thích, không hề liên quan đến tiền bạc, cũng chẳng liên quan gì đến thanh toán ân huệ.
Nàng thích nơi này, nhưng bây giờ lại có người muốn hủy diệt những thứ này.
Tam công tử thấy nàng im lặng không nói, cũng cố ý ngừng một hồi không nói lời nào.
Gã khá hiểu nữ tử, biết muốn đối phó với loại người như nàng, trước tiên gã phải khiến tinh thần nàng suy sụp, nếu không sẽ tuyệt đối khổng để mặc cho gã khống chế mình.
Một lúc lâu sau, gã mới nhẹ nhàng nói: “Thật ra ta không có hứng thú gì với kế hoạch của phụ thân mà chỉ có hứng thú với cô mà thôi. Lệnh Hồ cô nương, không thì như vậy đi, ta sẽ lén thả cả nhà Thần Công Quân ra, còn cô thì tự chặt tay và chân trái của mình xuống, được không?”
Nàng có lẽ sẽ phải đấu tranh rất lâu —— gã nghĩ như thế, nhưng hóa ra đã lầm rồi. Nàng thậm chí còn không hề cử động và từ chối rất dứt khoát: “Không được.”
Tam công tử lại nói: “Vậy ta trước tiên sẽ chặt hai tay của Thần Công Quân, sau đó chặt hai chân của con gái bà ta, cuối cùng là cắt đầu Nhị sư tỷ của cô. Cô cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn à?”
Nàng vẫn không do dự, chỉ nói vỏn vẹn hai chữ: “Không được.”
Tam công tử nhướng mày như mèo vờn chuột: “Cái này không được, cái kia cũng không được. Ai bảo cô là mỹ nhân chứ? Ta sẽ nhượng bộ thêm một bước nữa. Cô cởi hết toàn bộ y phục ra, ta sẽ để mọi người đi, sao nào?”
Lần này nàng chắc chắn sẽ chần chờ —— gã nghĩ như thế. Ai ngờ gã lại tiếp tục sai, nàng chỉ bình tĩnh nói: “Có người đã dặn dò không được cởi y phục ra, ta không cởi.”
Cũng khó để thuyết phục đó chứ.
Tam công tử đột nhiên hưng phấn, nhất quyết muốn khiến nàng khuất phục, chợt nghe yêu binh bên trong buồng xe thấp giọng nói: “Tam công tử, đêm dài lắm mộng*, cứ đưa nàng ta về Địa cung trước đi.”
*đêm dài lắm mộng: sự việc gì không thương lượng dứt điểm, để đối phương có thêm thời gian, sẽ thay đổi ý định hoặc nảy ra mưu kế mới, gây bất lợi.
Cũng đúng.
Gã cười và làm động tác “mời lên xe”: “Ba thầy trò Thần Công Quân đang ở Địa cung của phụ thân làm khách. Lệnh Hồ cô nương nếu muốn gặp thì hãy đi cùng ta.”
Mỹ nhân ốm yếu nhanh chóng lên xe không chút do dự.
Cửa xe nhẹ nhàng khép lại, Tam công tử đưa tay ôm lấy eo nàng.
Một khi gã quay về Trọng Âm Sơn, phụ thân nhất định sẽ không cho phép gã càn rỡ. Trên đường từ Tây Chi Hoang đến Nam Chi Hoang chỉ có bấy nhiêu thời gian, gã muốn nếm thử hương vị thơm ngon của hậu nhân Lệnh Hồ này.
Một luồng ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên xẹt qua tầm nhìn, Tam công tử cảm thấy ớn lạnh đến tận xương cốt. Sát theo đó, một bàn tay mềm mại bịt chặt miệng và mũi gã.
Đau đớn tột cùng và nghẹt thở, gã chỉ nghe đám yêu binh trong xe hét lên sợ hãi, cuối cùng còn đọng lại trong tầm mắt là đôi mắt lạnh như băng của hậu nhân Lệnh Hồ.
*
Trong lúc cầm chiếc chuông đồng, Tần Hi cảm thấy một luồng sáng đột nhiên bao phủ lấy mình. Đây là Triệu Hoán Lệnh yêu cầu phải có mặt của Thái Thượng Mạch, hắn căn bản không thể chống cự. Khung cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi, đến khi ánh sáng như nước rút đi, hắn đã thấy những cây xà chạm khắc trước mắt, hóa ra là một gian nhà vô cùng sang trọng và rộng rãi.
Đối diện với hắn là một ông lão với bộ râu bạc, khoác một chiếc áo choàng rộng màu trắng thêu hoa văn hình đám mây, tuy khuôn mặt đã già nhưng đôi mắt lại vô cùng sáng ngời, tựa như ánh nắng tháng ba. Đây chính là vị Đại Mạch Chủ tiếng tăm lừng lẫy của Thái Thượng Nhất Mạch, Đường Ngu.
Không ngờ sư tôn lại thật sự đến Đại Hoang.
Tần Hi khom người vô cùng cung kính hành lễ: “Đệ tử bái kiến sư tôn.”
Đại Mạch Chủ khẽ gật đầu, lúc nói chuyện giống như có tiếng chuông nhẹ nhàng vang lên: “Con không sao, tốt lắm. Tiểu Thất ta không thể triệu hồi được, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Thất sư huynh hẳn là bị Xương Nguyên Yêu Quân bắt đi rồi. Chuyện này nói ra rất dài dòng.”
Cây phất trần trắng như tuyết của Đại Mạch Chủ khẽ lay động: “Lão Tam đã đi tìm nó rồi, không cần lo lắng. Tiểu Cửu, kể cho vi sư nghe về những chuyện các con đã trải qua ở Đại Hoang.”
Tần Hi tường thuật luôn nhanh gọn súc tích, không có một chữ vô nghĩa, nhanh chóng giải thích rõ ràng sau khi đến Đại Hoang đã xảy ra chuyện gì.
Thấy Đại Mạch Chủ trầm ngâm không nói, hắn dứt khoát hỏi: “Sư tôn tại sao lại đến Đại Hoang ạ?”
Vị Đại Mạch Chủ vẫn luôn rất thân thiết với các đệ tử, có thân phận tiểu bối như Chu Cảnh và Tần Hi càng cảm thấy sư tôn gần gũi nên không hề câu nệ gì cả.
Đại Mạch Chủ cười một tiếng: “Có một tiểu cô nương Linh Phong Hồ vô cùng gấp gáp tìm đến Thái Thượng Mạch, nói Xương Nguyên Yêu Quân đang gầy phiền phức nên sợ hai người các con không chịu đựng nổi. Lúc ấy Lão Tam đứng ngồi không yên, hôm nay nhìn thấy thì quả thật đến đây là đúng rồi.”
Bị một tên Xương Nguyên Yêu Quân gây phiền phức mà thôi, sao có thể kinh động đến Đại Mạch Chủ tự mình đến Đại Hoang?
Nếu là bình thường thì Tần Hi sẽ cẩn thận suy nghĩ lý do bên trong, nhưng hắn lúc này có phần hơi loạn.
Bên ngoài ánh nắng chói chang, mơ hồ thấy được dãy núi xanh tươi, có thể thấy nơi này cách rất xa Định Vân Thành của Tây Chi Hoang. Lệnh Hồ còn đang sốt, Yêu Quân vẫn luôn chăm chăm để mắt tới nàng, để nàng một mình thật sự là….