Trên thực tế thì mọi chuyện chưa kết thúc ở đây. Ngày đó, sau khi A Sơ nhận tất cả hình phạt, tất cả đồ vật trong phòng nàng đều bị chủ rạp niêm phong. Càng khiến người ta ngạc nhiên chính là dưới giường nàng có rất nhiều bức thư, tất cả đều là Ngu Vũ Linh viết cho Thần Công Quân để xin Tị Uế và Tị Tà Phù. Những bức thư đó đều bị nàng giấu đi.
“A Sơ quả thật là một tiểu điệp yêu ngu ngốc, thậm chí còn vì lòng tham của mình mà để lộ sơ hở. Nàng ấy quả thật có lỗi với ta, có lỗi với rạp hát, có lỗi với những tu sĩ kia. Duy nhất chỉ không có lỗi với cô.”
Những câu nói này của Ngu Vũ Linh ẩn giấu sự tức giận đến vô cùng. Nàng ngừng rất lâu, mới nói tiếp: “Cô rất thông minh, cũng quá máu lạnh. Ta cũng biết cô có nỗi khổ của riêng mình, nhưng việc cô lợi dụng nàng không biết gì, lại còn muốn cười nhạo nàng là điều ta không thể cho phép.”
Trên mặt Mặc Lan không còn một tia máu, nhìn chằm chằm nàng, run giọng nói: “Rõ ràng là do mấy người giết nàng! Nàng ấy không đáng tội chết…”
“A Sơ đương nhiên không đáng tội chết.” Ngu Vũ Linh lạnh lùng ngắt lời nàng. “Nhưng thân là tiểu linh nhân mà hạ ác chú cho ta, cất giấu thư từ riêng tư của ta, mưu hại tu sĩ Trung Thổ, lại còn buôn bán dị bảo của tu sĩ. Chưa hết, nàng còn khăng khăng bao che cho hung thủ. Chủ rạp dùng Sưu Hồn Thuật là việc đã được Tây Hoang Đế Bệ hạ cho phép vì rạp hát Vong Sơn là nơi có quy tắc, không giống như cô. Nhưng mà cô không cần sợ, ước nguyện của A Sơ là cô được bình an vô sự và ta cũng đã đồng ý. Ngoài ra, cô còn là cây hái ra tiền mới của rạp hát Vong Sơn nên chủ rạp càng không thể làm gì cô cả. Từ nay về sau, ta sẽ xem chừng cô thật sát sao.”
Đuôi rắn vô hình nặng nề đè xuống, Mặc Lan lại ngất đi.
Ngu Vũ Linh lộ ra một tia mệt mỏi hiếm thấy, nhìn về phía Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Sự việc đại khái đã diễn ra như thế, cũng coi như cho mọi người một câu trả lời. Nhưng ta có chuyện muốn nói với cô về Mặc Lan, nàng ấy có thể đã ra tay với cô vì ân oán gì năm xưa. Ta còn biết một chuyện nữa, một nửa nội đan của nàng đã bị lấy đi, có lẽ đã bị uy hiếp làm chuyện gì đó. Nếu là Xương Nguyên lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác thì sau lưng nhất định có ẩn tình rất lớn. Cho nên ta không phải đang biện hộ cho nàng ấy mà đang cho cô một lời khuyên thành thật.”
“Lời khuyên thành thật gì?”
“Việc này có liên quan đến điều thứ hai ta muốn nói.” Ngu Vũ Linh lấy một phong thư trong tay áo ra, phía trên có ấn ký của sư phụ. “Phong thư này được đưa đến rạp hát năm ngày trước, trùng hợp bị A Sơ giấu đi. Ta cũng là ngày hôm qua lục tìm mới phát hiện.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn cau mày mở thư ra. Thư của sư phụ luôn súc tích ngắn gọn, chỉ nói “Có một chuyện hết sức nan giải”, muốn gặp mặt Ngu Vũ Linh để “Trực tiếp thương lượng.”
Ngu Vũ Linh nói: “Trong thư có nói muốn đến thăm ta, nhưng ta không thấy Thần Công Quân đâu cả. Dĩ nhiên, tính tình sư phụ cô vô cùng kỳ lạ nên loại chuyện lỡ hẹn này là vô cùng thường gặp. Nhưng cô lại là hậu nhân của Lệnh Hồ Vũ, lão đầu Xương Nguyên muốn bắt cô đi, đã vươn móng vuốt đến Tây Chi Hoang rồi, còn dùng yêu đan để uy hiếp Mặc Lan, nên không gì có thể đảm bảo sẽ không liên lụy đến Thần Công Quân. Đây cũng là lời khuyên thành thật của ta, cô phải cẩn thận, càng phải nói với sư phụ vô cẩn thận hơn.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn đưa Mặc Ngọc Mẫu Đơn ra, chậm rãi hỏi: “Cô biết ta là ai sao?”
“Vốn là không biết, ta lại chưa từng gặp qua Lệnh Hồ Vũ bao giờ, nhưng sau khi chủ rạp dùng Sưu Hồn Thuật với A Sơ thì ta mới biết được.”
Ngu Vũ Linh nhận lấy mẫu đơn, rồi xoay nó trong lòng bàn tay. Thân thể của Mặc Lan lập tức biến thành một làn khói xuyên qua những cánh hoa.
Hai chuyện đã nói xong, nàng quay lại Cầu Cửu Khúc: “Cô là hậu nhân của ai chẳng liên quan gì đến ta, nhưng Thần Công Quân và ta có quan hệ rất tốt nên ta đã viết thư báo cả chuyện này và chuyện của Mặc Lan cho Tây Hoang Đế. Cô đừng hoảng sợ, nghỉ ngơi một ngày rồi hẵng đi, sắc mặt rất khó coi.”
Nghỉ một ngày? Có lẽ nàng nên làm như thế. Với tính tình của sư phụ thì chắc hẳn vì đột nhiên lười bước ra khỏi cửa, bà ấy vẫn luôn như thế từ trước đến nay.
Lệnh Hồ Trăn Trăn mệt mỏi xoa xoa mặt, nàng chưa bao giờ mệt mỏi như lúc này. Đầu óc dường như đã biến thành một đám mây, lúc ẩn lúc hiện không thể ở yên được.
Cảm giác có gì đó không ổn, không thể đứng vững được, nhưng hai chân lại bất giác cử động. Nàng dần dần bước đi nhanh hơn, cuối cùng trở thành lao đi điên cuồng.
Gió tuyết quất vào mặt nàng mạnh đến mức da mặt dường như sắp bị xé ra từng mảnh. Trên Cầu Cửu Khúc tuyết đọng rất nhiều, nàng trượt chân và loạng choạng va vào vai ai đó.
Có một bàn tay che đầu nàng, Lệnh Hồ Trăn Trăn nghiêng đầu né tránh, nhưng sau đầu cũng bị đỡ lấy.
Tần Hi đỡ đầu nàng như đang cầm một quả quả bóng, dùng lòng bàn tay ấn lên trán nàng, chỉ có một cảm giác nóng rực.
“Đừng nóng vội, đi bằng hai chân thì phải đi đến khi nào. Đợi đến sáng sẽ thuê một tọa kỵ.” Hắn thấp giọng trấn an.
Triệu Chấn ở trong thủy tạ nhìn thấy Ngu Vũ Linh rời đi liền vội vàng đi ra. Thấy tình trạng của hai người này có gì đó không đúng, y lập tức nói: “Chỗ ta có tọa kỵ. Nếu cô nương có việc gấp, cứ tùy ý lấy đi mà dùng.”
Dứt lời y lại lấy từ tay áo ra một cái bình sứ: “Hóa ra cô nương là đệ tử của Thần Công Quân, có chỗ nào thất lễ mong rằng được tha thứ. Chuyện cô nương rơi xuống nước lên cơn sốt đều do sư muội của kẻ hèn này nên kẻ hèn thay sư muội xin lỗi. Vì vội vàng đến Đại Hoang nên trên người không mang theo linh dược gì. Đây là hai viên thuốc có tác dụng bổ khí, xin cô nương nhất định phải nhận lấy.”
Vừa dứt lời, liền nghe nàng nhỏ giọng nói: “Tọa kỵ là đủ rồi, không cần thuốc. Vật đáp lễ này ta nhận.”
Thấy Triệu Chấn thật sự đi dắt tọa kỵ đến, Tần Hi chỉ gõ nhẹ cái trán đầy mồ hôi lạnh của nàng: “Cô sốt rồi.”
Sốt là thứ gì thế? Nàng dường như chưa từng mắc phải loại bệnh này. Không, nàng chưa bao giờ bị bệnh mới đúng. Thứ bệnh gọi là sốt này đúng là lợi hại, đầu nàng muốn mổ tung đến nơi rồi.
Lệnh Hồ Trăn Trăn lại muốn đẩy bàn tay của hắn đang che mặt mình ra, nhưng làm thế nào cũng không thể đẩy được. Nàng đành nói: “Ta phải đi rồi, không thể dẫn đường cho các ngươi nữa. Sau này đường ai nấy đi.”
Tần Hi bị nàng lôi kéo đến mất kiên nhẫn: “Nợ còn chưa trả xong đã muốn chạy trốn sao?”
Nàng chắc chắn đã bị sốt đến phát ngốc rồi. Bên ngoài còn đang có hai Yêu Quân đang thòm thèm nàng, vậy mà nàng muốn tự mình dâng đến cửa? Đám Yêu Quân kia đừng hòng khiến nàng đổ máu thêm lần nào nữa, còn nàng cũng đừng mơ tưởng đến việc chạy trốn một mình. Hắn khó khăn mới kìm nén được lửa giận vô danh kia xuống, ai cũng đừng hòng khơi nó dậy thêm lần nào nữa.
Nàng bắt đầu lục lọi ngàn lượng hoàng kim mà hắn đưa cho trong túi tay áo: “Nợ ta nhất định sẽ trả hết, ngươi cứ yên tâm. Đợi một chút, ta sẽ đưa tiền đặt cọc trước.”
Thật sự coi là giao dịch, còn tiền đặt cọc nữa.
Triệu Chấn rất nhanh đã dắt đến một con ngựa yêu cao lớn. Tần Hi không đợi nàng lấy tiền đặt cọc gì ra đã trực tiếp ném nàng lên lưng ngựa, quay đầu lại nói: “Vu Phi huynh, tình thế nguy hiểm, chỉ có thể đợi về Trung Thổ nói sau.”
Triệu Chấn không ngờ hắn cũng đi theo, liền la lên: “Nguyên Hi chậm đã! Không thấy bóng dáng Tùng Hoa huynh đâu cả, chuyện này rốt cuộc vẫn là do ta kéo hai vị vào vườn, làm sao ta có thể ngồi yên mặc kệ? Huống chi sư đệ và sư muội của ta cũng bị Xương Nguyên Yêu Quân kia đả thương, càng không thể bỏ qua được!”
Y muốn không bỏ qua như thế nào?
“Hai Yêu Quân đều đã nhắm về phía chúng ta nên dù có vào vườn hay không thì cũng sẽ giở thủ đoạn. Chuyện này không liên quan đến Tử Hư Phong, Vu Phi huynh chớ có đi vào vũng bùn. Đại Hoang đối với tu sĩ có cực kỳ nghiêm ngặt hạn chế, huống chi mấy vị sư huynh sư tỷ này vẫn còn đang dưỡng thương.”
Triệu Chấn vẫn không chịu nhượng bộ: “Nếu đã như vậy… Tại sao Ngu Vũ Linh kia đột nhiên rời đi? Hoa yêu cứ thể để nàng ta mang về sao?”
Không để nàng mang về thì còn thế nào được nữa? Cho dù Ngu Vũ Linh không đến, khi đám thú yêu trông chừng Hành cung tỉnh dậy, cũng phải thả người thôi.
Tần Hi nhớ mình có vô tình phóng Thiết Kinh Gai Thuật ra để giết mười mấy yêu binh nên có chút nhức đầu. Dấu vết đã xử lý sạch sẽ rồi, nhưng thiết luật dù sao cũng là thiết luật. Nếu bị Hoang Đế cân nhắc xét xử, sợ là mọi chuyện sẽ càng tệ hơn thôi.
Chỉ trong vỏn vẹn một đêm, đã phát sinh ra một đống chuyện đau đầu như thế.
Hắn trấn an Triệu Chấn mấy câu mới nhẹ nhàng lên lưng ngựa. Ngựa yêu ngự phong bay lên, trong chớp mắt đã biến mất trong gió tuyết.