Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm

Chương 3: Lừa Gạt Tống Tiền



Sắc mặt Chu Cảnh vô cùng xấu, nghiến răng nói: “Đưa tiền!”

Tần Hi lập tức hiểu ý mà móc hầu bao ra, nhưng lại dừng một chút —— xét về trọng lượng và cảm giác, trong đó hẳn là chỉ có hai thỏi vàng, vẫn là hai thỏi hắn tùy tiện bỏ vào trước khi đến Đại Hoang, chưa kịp đổi thành tiền bạc.

Thấy nàng nhìn chằm chằm vào hầu bao không chớp mắt, hắn liền cười nhạt nói: “Xin hỏi cô nương, là tiền gì? Bao nhiêu tiền?”

“Cứu sư huynh ngươi, mười văn. Dẫn đường cho ngươi, mười văn. Phí trả lời cho hai người các ngươi mỗi người năm văn. Sư huynh ngươi đã ở chỗ này dưỡng thương ba ngày, mỗi ngày đều là ta đưa nước, hai lần một ngày, mỗi lần năm văn. Tổng cộng năm mươi lăm văn.”

Nàng đây là đang tính toán cái quái gì thế?

Tần Hi nhìn một vòng, bên trong nhà ngoại trừ Chu Cảnh, ba nữ tu sĩ đối diện kia cũng bị thương không nhẹ. Hắn bỗng nhiên có chút hiểu ra, hỏi các nàng: “Chư vị sư tỷ bị thương như thế nào thế?”

Các nữ tu sĩ khá xấu hổ: “Chúng ta. . . tu vi thấp kém, rơi vào cái bẫy xảo trá của đằng yêu nên bị gã đánh lén….”

Tần Hi lại nhìn về phía Lệnh Hồ Trăn Trăn, trên mặt nàng lộ ra vẻ vui mừng không thích hợp: “Bọn họ cũng là người Trung Thổ như các ngươi, bị thương rồi không có nơi nào để đi, là ta đã cứu các nàng.”

Lúc trước khi nàng đòi tiền Chu Cảnh, hắn vì khó hiểu mà khó chịu chỉ nói rằng sẽ có người khác đến đưa tiền, tuyệt đối không quỵt nợ. Nàng chờ đến hôm nay, cuối cùng cũng đợi được rồi.

Ánh mắt của Lệnh Hồ Trăn Trăn sáng rực: “Chỉ có hai người các ngươi là chưa đưa ta tiền.”

Đúng là thế giới rộng lớn nên chuyện gì cũng có thể xảy ra, nàng thật sự có gan đi đòi tiền, lại còn mặt dày nói là vì cứu người. Người Đại Hoang, trông còn trẻ nhưng lương tâm đã không còn nữa.

Tần Hi thản nhiên mở hầu bao ra: “Xin lỗi, trên người ta không có tiền.”

Lại không có tiền? Lệnh Hồ Trăn Trăn cực kỳ thất vọng: “Vậy Thái Thượng Diện các ngươi còn ai đến nữa không? Sẽ mang theo tiền chứ?”

“Thái Thượng Mạch!” Chu Cảnh cắn răng nghiến lợi sửa lại lời nói sai của nàng. Cô nương này phiền chết đi được, cũng không biết được là cố ý hay vô tình mà phổi của hắn bị nàng chọc tức sắp nổ tung rồi.

Thấy nàng vẫn cứ bám riết đòi tiền, Tần Hi cảm thấy vẫn là phải thể hiện sự hào phóng của Thái Thượng Mạch: “Đợi đến khi hái trái cây xong sẽ đến trấn gần đó đổi tiền rồi đưa cho Lệnh Hồ cô nương, thế nào?”

Vậy phải lãng phí bao nhiêu ngày? Nàng đợi được nhưng quả loan dễ hỏng thì không thể đợi được.

Nàng tập trung tính toán kỹ càng nói: “Ở trấn có nơi đổi tiền nhưng phải đi về phía Đông ba ngày, sẽ lãng phí không biết bao nhiêu thời gian của ta. Đã vậy thì một ngày một trăm lượng bạc.”

. . . Cứu người mười văn, chỉ đường hay hỏi một câu thì tốn năm văn, nhưng sau khi thấy hai miếng vàng thì lại tăng vọt lên một ngày một trăm lượng. Đây là thủ đoạn hét giá trơ trẽn của gian thương nào đây?

Tần Hi nhìn nàng: “Nếu ta không trả tiền thì sao?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn không chút nghĩ ngợi: “Các ngươi từng hỏi đường, từng hỏi về chuyện cây loan và phù khôi, từng uống nước của ta, hơn nữa ta còn cõng hắn một đường tới đây, nên ngươi không thể không trả tiền cho ta được. Nếu không thì trả lại những thứ này cho ta đi.”

Đang nói vớ vẩn gì thế, làm sao có thể trả lại mấy thứ này được?

Hắn biết, nàng và đằng yêu là một phe, đang cố ý giả vờ vô hại để đánh lừa những tu sĩ ngu dốt mà thôi, và đợi đến khi người bị phù khôi đánh trọng thương thì nàng mới giả làm người tốt để giúp đỡ. Tưởng chừng như chỉ đòi mấy văn tiền phí trà nước nhưng thật chất thì đang giấu diếm dã tâm, đợi đến khi trái chín rồi sẽ đòi một khoản tiền lớn, dù sao các tu sĩ cũng đang bị thương nên không thể làm gì nàng được.

Người Đại Hoang thật đáng xấu hổ, lừa gạt trắng trợn, thủ đoạn hèn hạ. Trước đây chỉ xem nàng như một người bình thường không đáng so đo, nhưng nàng đây là muốn tát vào mặt mình rồi.

Tần Hi bình tĩnh nói: “Lệnh Hồ cô nương đến Vân Vũ Sơn để hái quả loan đúng chứ?”

“Ừ.”

“Vậy không đúng dịp rồi. Chuyến này chúng ta đến đây cũng là vì quả loan, hơn nữa còn muốn tất cả.”

Muốn tất cả? Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy khó hiểu: “Nhưng trái cây rất nhanh sẽ bị hư đó.”

Sư phụ có nói, quả cây loan khi chín sẽ có đến mấy trăm quả, kết thành chùm nặng trịch. Sau khi hái xuống nhiều nhất chỉ để được năm sáu ngày mà thôi, để không lãng phí của trời thì người ta mỗi lần hái chỉ lấy mấy quả thôi và không có ai lấy hết tất cả.

Tần Hi cúi người tiếp tục chữa thương giúp Chu Cảnh, giọng nói đột nhiên trở nên mỉa mai: “Cô nói đúng, nhưng cho dù có phải đập nát chúng, ta cũng sẽ không để lại nửa quả nào cho cô đâu. Cô nương hay là thừa dịp còn sớm hãy mau rời đi đi vì ở lại chỉ lãng phí thời gian mà thôi.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm giác như có năm tia sét đánh vào đầu mình, đây là bộ mặt bắt nạt vô liêm sỉ gì vậy! Có đúng là đang nói tiếng người hay không? Là cố ý? Cố ý nhằm vào nàng?! Tại sao chứ?!

“Nói cách khác, ngươi không những muốn quỵt tiền mà còn muốn vô sỉ chiếm đoạt quả loan?” Nàng gần như muốn ấn hai chữ “vô sỉ” lên trán hắn.

Hắn lại cười một tiếng: “Hai chữ “vô sỉ” ta không dám nhận, hay là mời cô nương nhận lấy thay vậy.”

Hả dạ!

Chu Cảnh âm thầm khen. Quả nhiên việc trở mặt và trả treo vẫn phải giao cho Nguyên Hi, vị Cửu sư đệ này nhìn như rất dễ nói chuyện, nhưng thật ra thì vô cùng duy ngã độc tôn*, không ai có thể khiến hắn thua thiệt chút nào cả. *duy ngã độc tôn: tự cao tự đại

Cơn tức đã nghẹn ba ngày trong lồng ngực cuối cùng có thể phát tiết ra, hắn thoải mái đến mức bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa: “Sao hả? Còn không chịu đi? Chẳng lẽ còn có việc gì sao?”

Có, nàng muốn đánh hai người họ một trận.

Thế nhưng, sư phụ đã từng dặn dò rằng bên ngoài có rất nhiều người và yêu lợi hại, trong số đó cũng có rất nhiều tên khốn nạn vô liêm sỉ, chẳng hạn như hai tên lưu manh này. Tên họ Tần kia thì có thuật pháp rất mạnh mẽ, nếu sơ sẩy thì không chứng hắn ta sẽ cho mình nổ tung thành từng mảnh.

Nàng không thể nói động thủ liền động thủ giống như ở sư môn đại trạch được, nếu không người tổn thất sẽ là mình.

Lệnh Hồ Trăn Trăn hít một hơi thật sâu, tận lực đè nén lửa giận xuống, chỉ chỉ Tần Hi rồi xoay người rời đi.

Chu Cảnh thấy nàng chạy đi xa rồi mới hỏi: “Đệ thật sự muốn hái tất cả quả loan luôn à?”

Thứ đó nặng và dễ mục nát, ngoài việc cản đường thì không có tác dụng gì khác.

Tần Hi thản nhiên trả lời: “Vậy phải xem nàng có đi hay không đã.”

“Ta rất thắc mắc nha, nàng ta nhìn giống như một thiên kim nhà giàu, da thịt mềm mại như thế, vậy mà một mình chạy đến Vân Vũ Sơn, quá kỳ lạ rồi.”

Sao có thể là thiên kim được, nàng ngay cả tên và tự cũng không biệt rõ nữa. Tuy nhiên, hắn có quan sát kỹ lưỡng hai bàn tay của nàng, trên đó không có vết chai nào, chắc chắn không phải bàn tay của một tu sĩ được nên việc Chu Cảnh nói nàng là thiên kim có thể lý giải được.

Có chút kỳ lạ, hắn không đoán được thân phận của nàng, nhưng nàng đã đi rồi, hắn cũng không buồn suy nghĩ nữa, chỉ nói: “Ta và huynh đều không quen với phong tục và con người nơi Đại Hoang này. Chỉ một cây loan thôi mà cũng có thể nhờ Yêu Quân dán bùa lên, nếu so với một cô nương kỳ quặc thì chẳng là gì đâu.”

“Là Xương Nguyên Yêu Quân kia sao?” Chu Cảnh cười nhạt. “Lão ta mấy năm nay dường như càng ngày càng chán ghét tu sĩ đến từ Trung Thổ, có lẽ lão đang muốn gây ra xung đột gì đó với Trung Thổ thêm một lần nữa.”

“Chỉ là một Yêu Quân mà thôi, cũng không phải bốn vị Hoang Đế. Được rồi, ta cần ngủ mấy canh giờ mới khỏe lại được.”

Sau khi trị thương xong, Tần Hi tiện tay ném bộ y phục trắng bẩn thỉu lên người Chu Cảnh: “Tại sao đột nhiên lại đến Vân Vũ Sơn?”

Vừa mới tới Đại Hoang, Chu Cảnh đã bỏ chạy mà không chào hỏi một lời. Nếu không phải nhận được truyền tin từ Linh Phong Hồ thì hắn suýt chút nữa đã quay về Trung Thổ rồi.

Nói đến đây, Chu Cảnh cảm thấy có chút kích động, trên mặt viết đầy chữ “Ta có chuyện bát quái*”, thấp giọng nói: “Ta hoài nghi Tam sư tỷ có ý trung nhân. Tỷ ấy nghe nói chúng ta sắp đi tới Đại Hoang nên cứ nhất quyết đòi ta lấy cho tỷ ấy hai quả loan phơi khô, còn không cho ta nói với người khác.” *bát quái: chuyện hóng hớt

Quả loan khi được phơi khô sẽ trong suốt lung linh, kết cấu tựa như ngọc vậy, nhưng lại có mùi thơm thơm, có thể dùng làm đồ trang sức. Tam sư tỷ một lần muốn đến tận hai quả, còn ra vẻ thần thần bí bí như thế nên quả còn lại chắc chắn là muốn tặng người khác.

“Đệ đoán sẽ là ai?” Chu Cảnh nghĩ nghĩ, Tam sư tỷ vẫn luôn hung dữ từ trước đến giờ nên có thể chiếm được trái tim thiếu nữ của tỷ ấy hẳn phải là một mãnh hán* trong số những mãnh hán. “Ta thấy trong Nhất Mạch của chúng ta thì không ai có thể vừa mắt tỷ ấy được nên hẳn là đã nhìn trúng sư huynh nào đó trong Nhị Mạch rồi.” *mãnh hán: người đàn ông mạnh mẽ

“Chắc là muốn tặng cho Đại sư tỷ đó.” Tần Hi không có chút thiên phú nào ở phương diện này.

Chu Cảnh chán ghét nhìn Tần Hi một cái. Hắn hẳn là ngốc rồi mới nói mấy loại chuyện này với tiểu lão đệ này, liên quan đến mấy chuyện tình cảm phong nguyệt này, Tần Hi căn bản là một kẻ ngốc.

Hắn kéo bộ y phục trắng lên che vai, nhắm mắt nói: “Ta ngủ đây, tự đệ chơi một mình đi.”

*

Chạng vạng, trước khi những tia nắng cuối cùng kịp tỏa sáng dù chỉ một lát thì mây đen đã dần dần tập trung lại trên đỉnh núi báo hiệu một cơn mưa sắp đến. Buổi ban ngày quang đãng kia dường như chỉ còn là một ảo gác ngắn ngủi.

Chu Cảnh còn đang ngủ, tâm tình ba vị nữ tu trong phòng cũng chẳng khá hơn chút nào nên Tần Hi dứt khoát ra ngoài để hóng mát một chút.

Trên mảnh đất khô cằn có vô số cây bị cháy đen giống như bị cắm từng cái cọc lớn màu đen nhánh. Biển rừng rộng lớn phía xa trông như một con yêu thú đang bò lổm ngổm, những tảng đá gồ ghề và những khu rừng hoang dã trên núi trải ra không đều đặn, mọi thứ thật lộn xộn và gồ ghề.

Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn đến đây nhưng Đại Hoang thật sự là một địa phương khiến người khác chán ghét. Trời và đất, núi và nước, người và yêu, không có gì khiến người cả yêu thích cả.

Tuy nhiên, để tìm được người quan trọng và lấy lại đồ vật quan trọng nên hắn không thể không đến đây.

Tần Hi từ trong tay áo lấy ra que xăm bằng gỗ mỏng mạ vàng, trên đó có khắc dòng chữ —— [Nam Tây Hai Hoang, Thâm Cốc Vi Lăng. Tới Định Vân, Tư Nữ Vô Hậu.]

Quẻ xăm xin được từ Thiên Trọng Cung này chỉ có vỏn vẹn một dòng chữ, nhưng lại chứa đựng tất cả những gì hắn muốn tìm.

Thế nhưng, dòng chữ này nói là lời tiên tri thì cũng không giống, mà nói là thơ thì cũng không giống chút nào, thật khiến hắn bối rối. Hắn hiểu được mấy chữ đầu cho nên đã đi đến Đại Hoang nhưng “thâm cốc vi lăng” là chỉ cái gì? Còn “tư nữ vô hậu” có nghĩa là gì?

Thật là phiền, chữ viết trên xăm luôn khó hiểu như thế, có vẻ đang ám chỉ gì đó nhưng cũng không phải, dường như không liên quan gì đến chuyện hắn hỏi.

Gió dần dần to hơn, thổi đi hơi nước mù mịt trong rừng. Có lẽ vì sắp mưa nên mặt đất cháy xém bốc ra một mùi hôi khó chịu, Tần Hi bị khói làm cay mắt nên đành phải đi ra xa khỏi căn nhà đá một chút. Hắn chợt nhìn thấy một mảnh vải dày được buộc giữa hai thân cây khô ở phía đối diện, trông giống như một chiếc võng.

Ở nơi này mà cũng treo võng được?

Hắn nhẹ nhàng nhấc tấm vải dày mềm dẻo lên, bên trong là một chiếc áo choàng cũ vo tròn, có mấy sợi tóc dài vướng trên đó, ngoài ra còn có một sợi dây buộc tóc màu xanh lam bị ném bên cạnh.

Hắn hiểu rồi, đây hẳn là chiếc võng mà Lệnh Hồ Trăn Trăn sử dụng, tại sao không ngủ trong nhà đá mà lại ngủ bên ngoài như thế? Mùi đất cháy này không phải là mùi mà người bình thường có thể chịu được.

Cách đó không xa vang lên tiếng bước chân nhẹ, hắn không khỏi hơi nhướng mày —— nàng vậy mà chưa rời đi? Đây là quay lại để cầu xin lòng thương xót sao?

“Đó là giường của ta.” Một giọng nói êm ái đầy tức giận vang lên từ phía sau.

Tần Hi chậm rãi xoay người người lại thì thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn đang cầm hai bình nước bằng sành trong tay, vẻ mặt rất không thiện ý, cũng không có vẻ là đang cầu xin, ánh mắt này của nàng là thế nào đây?

“Buông giường của ta ra.” Nàng cố gắng kìm nén cơn tức giận.

Buông thì buông. Tần Hi bỏ đầu ngón tay ra, xoay người muốn đi, không ngờ nàng lại nhảy lên như thỏ, trong nháy mắt lui về hơn mười trượng.

“Ngươi muốn làm gì?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn đứng ở phía xa xa với tư thế phòng bị, nhưng ánh mắt lại giống như muốn xé hắn thành từng mảnh.

Nàng dường như rất sợ hắn, là biểu hiện điển hình của sự chột dạ, nhưng vẫn kiên trì tìm đến cái chết như cũ. Đã lừa gạt rồi còn làm ra vẻ đạo mạo, như thể người khác phải xin lỗi nàng vậy.

Vùng đất Đại Hoang này, không chỉ có yêu mà cả con người cũng thích tìm đến cái chết.

Sự chán ghét đối với Đại Hoang của Tần Hi hoàn toàn đổ dồn vào nàng: “Cô còn ở đây sao? Thật sự muốn tận mắt chứng kiến quả loan bị giẫm nát à?”

Cơn giận khó khăn lắm mới đè xuống được của Lệnh Hồ Trăn Trăn đột nhiên dâng ngược trở lại đỉnh đầu nàng: “Thể diện của tu sĩ Trung Thổ đều bị mấy người Thái Thượng Diện các ngươi làm mất hết rồi!”

Thái Thượng Diện mất thể diện thì liên quan gì đến Thái Thượng Mạch?

Tần Hi bình tĩnh nói: “Thể diện của người Đại Hoang cũng bị cô làm mất hết rồi.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn thử đi về phía trước hai bước thì thấy mũi chân hắn động đậy, đây là muốn ra tay sao?! Nàng lập tức lui về lại.

Chẳng qua tên vô lại này là tu sĩ nên nàng đánh không lại hắn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv