Chu Cảnh không dám gật bừa mà không hài lòng nhìn nàng: “Nơi đó chỉ tiếp khách nam thôi, cô đi xem náo nhiệt làm gì? Đến tu sĩ còn mất tích, huống chi là cô?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhấp một ngụm trà: “Sư phụ và Ngu Vũ Linh quan hệ không tệ, có thể tìm nàng ta hỏi.”
Cố Thái sửng sốt nói: “Ngu Vũ Linh! Cô nương, sư phụ của cô là…”
Đó là vũ linh Tây Hoang Đế sủng ái nhất, cũng là vũ linh nổi danh nhất ở Đại Hoang. Mỗi mười ngày nàng mới chịu lên đài và chỉ nhảy một bài duy nhất. Những vị khách bình thường đừng mơ tưởng đến việc có thể nói chuyện cùng nàng vì đến gần để thấy rõ dung mạo thôi đã khó lắm rồi.
“Ở nơi Đại Hoang này, linh nhân là những khách hàng mà thợ thủ công thường xuyên tiếp xúc nhất.” Lệnh Hồ Trăn Trăn lại bắt đầu phổ biến kiến thức thông thường của Đại Hoang. “Sư phụ nói Ngu Vũ Linh nhảy vô cùng đẹp nên Tây Hoang Đế rất thích xem nàng khiêu vũ. Năm đó nàng vì muốn lấy lòng Tây Hoang Đế nhiều hơn nên đã đưa ra một yêu cầu kỳ lạ: nàng muốn một bộ y phục có thể cứ nửa giờ đổi màu một lần, đó là do sư phụ may giúp nàng.”
Nghe có vẻ như Tây Hoang Đế không chỉ quan tâm đến việc “thưởng thức” nữa. Cái gì mà y phục có thể cứ nửa giờ lại đổi màu, thật sự không thể tưởng tượng nó có thể có chút thực dụng nào nữa.
Thế nhưng, không ngờ Lệnh Hồ lại hữu dụng như thế. Nếu có thể gặp được Ngu Vũ Linh, việc tu sĩ mất tích cũng dễ điều tra hơn nhiều, vẫn tốt hơn việc ngồi ngây người ở rạp hát như con ruồi mất đầu.
Chu Cảnh vốn muốn khen nàng đôi câu, bất thình lình liền thấy nàng đến trước mặt Cố Thái, nghiêm túc nói: “Ta giúp ngươi đi hỏi Ngu Vũ Linh, ngươi phải đưa ta năm lượng bạc.”
Cố Thái vô cùng hoang mang: “Cái, cái gì mà năm lượng…”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn hắn chằm chằm: “Ân huệ này, năm lượng không nhiều.”
Cố Thái cuối cùng cũng phản ứng lại, lập tức móc ra một tờ ngân phiếu trăm lượng, vô cùng thành khẩn: “Làm phiền cô nương rồi, đây là một phần tâm ý, xin đừng từ chối.”
Nàng vậy mà không nhận: “Năm lượng.”
Cô nương này bị cái gì vậy? Sao lại giống như đang mua bán thế? Làm sao y có thể đưa chỉ năm lượng được? Y bất lực nhìn hai tu sĩ Thái Thượng Mạch, nhưng hai tu sĩ kia giống như cũng không biết làm thế nào mà đều tránh ánh mắt của y.
Cố Thái cuối cùng vẫn ngại ngùng đưa năm lượng bạc ra. Đây là lần đầu tiên y gặp một người dùng tiền để giải quyết ân huệ một cách cục súc như vậy, cũng là lần đầu tiên y cảm thấy mình đang lợi dụng người khác, luôn cảm thấy mình đang làm điều gì đó xấu xa vậy.
Lệnh Hồ ở phía đối diện ánh mắt sáng ngời: “Ngu Vũ Linh nổi danh như thế, khách bình thường ngay cả một trượng* cũng không thể đến gần nàng được. Các ngươi đừng làm lớn chuyện, chỉ có thể bí mật đi tìm nàng mà thôi.”
*một trượng: tương đương với 3,33 mét
Tần Hi rất có hứng thú với sự sắp xếp của nàng: “Nghe nói rạp hát Vong Sơn không tiếp khách nữ nên trước tiên phải nghĩ cách để cô vào đã. Nếu không thì dùng biện pháp che mắt để cải trang cô thành nam nhân?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu: “Sư phụ từng nói rằng trong rạp hát trước kia thường xuyên phát sinh chuyện tu sĩ cầm cành khô lá nát giả mạo tiền bạc nên hiện tại đặc biệt cẩn thận với việc dùng biện pháp che mắt. Cho dù có giả trang thành nam nhân thì cũng không thể đi đi lại lại khắp nơi được, chỉ có linh nhân là thuận lợi nhất thôi. Ta có cách để vào, buổi tối gặp ở Cầu Tương Tư là được.”
Nàng nói xong liền cắn bánh bao lên lầu quay về phòng mà không nói thêm lời nào nữa.
Cố Thái không quá hiểu tác phong của cô nương Đại Hoang này, nhưng khi nhìn thấy nàng bình tĩnh như thế thì nỗi sợ hãi trong lòng cũng dịu đi phần nào. Y không khỏi khâm phục: “Lệnh Hồ cô nương nhìn tuổi không lớn lắm, nhưng hành động lại rất thuần thục. Hai vị là bỏ tiền ra để nàng ấy lo mọi việc trên đường đi sao?”
Vị tu sĩ Tam Tài Môn này dường như có hiểu lầm rất lớn đối với Lệnh Hồ, Chu Cảnh liên tục lắc đầu.
*
Giữa hai giờ Dậu Tuất*, tuyết nhẹ bắt đầu rơi ở Khuynh Tiên Thành, những ngọn đèn bên Cầu Tương Tư lần lượt được thắp sáng. So với ban ngày, màn đêm càng xa hoa tráng lệ hơn chính thức đến.
*giờ Dậu: 17 – 19 giờ, giờ Tuất: 19 – 21 giờ => giữa hai giờ Dậu Tuất có thể là khoảng 19 giờ.
Cầu Tương Tư là cây cầu lớn và lộng lẫy nhất ở phía Đông của thành. Bởi vì bên kia cầu là nơi các rạp hát tập trung nên nơi này từ trước đến giờ luôn náo nhiệt nhất. Ở nơi đây, vô số linh nhân thường xuyên tới lui, nhiệt tình chèo kéo khách, trên mịch ly phản chiếu những hạt tuyết nhỏ, càng lộ vẻ phong lưu.
Ba vị tu sĩ đi lại trên cầu mấy vòng, Chu Cảnh liên tục vén màn che mặt của mọi người xung quanh lên khiến các linh nhân nam nữ vừa giận dữ vừa xấu hổ. Thấy rất nhiều người, nhưng lại chẳng tìm được bóng dáng của Lệnh Hồ Trăn Trăn, hắn không khỏi cau mày: “Lệnh Hồ lại muốn giở trò gì đây?”
Chính nàng nói sẽ gặp nhau trên Cầu Tương Tư, nhưng trên cầu nhiều linh nhân như thế, mà ai nấy đều che mặt thì biết phải tìm đến bao giờ?
Màn đêm càng lúc càng tối, linh nhân đi lại trên cầu càng ngày càng nhiều, Tần Hi chú ý tới trước mặt có một linh nhân mặc xiêm y màu ngó sen nên không ngần ngại bước đến vén mịch ly của người kia lên, nhưng ai ngờ lại không phải. Ngược lại, nữ yêu kia nhìn thấy nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo và vẻ ngoài xinh đẹp của hắn, liền dịu dàng nói: “Thiếu niên lang, theo ta đi. Rạp hát Phù Phượng cách đây không xa đâu.”
Tần Hi khách khí hỏi: “Chúng ta phải đến nơi khác rồi. Xin hỏi rạp hát Vong Sơn ở nơi nào?”
Chợt nghe một âm thanh nhẹ nhàng êm ái quen thuộc vang lên: “Đến rạp hát Vong Sơn thì đi theo ta.”
Tần Hi quay đầu, liền thấy bên cạnh xuất hiện một nữ tử xinh đẹp đang đội mịch ly, xuyên qua lớp lụa màu đen có thể nhìn thấy được đôi mắt trong veo của nàng.
Hắn dừng lại một lúc, sau đó vô thức đưa tay ra, nhẹ nhàng vén tầng lụa đen kia lên.
Yêu cơ dưới màn lụa đen lại lần nữa khoác lên bộ váy đen mềm mại mỏng manh kia, môi đỏ như lửa, chân mày và khóe mắt đầy mê hoặc, như thể đột nhiên lớn hơn hai tuổi. Đôi mắt màu hổ phách quyến rũ đó dừng lại trên khuôn mặt hắn trong chốc lát, rồi lại liếc nhìn Cố Thái và Chu Cảnh. Sau khi xác nhận không thiếu một ai, nàng liền nói: “Đi thôi.”
Dứt lời, nàng chầm chậm tiến lên nắm tay hắn, giống như những linh nhân khác vậy, nhẹ nhàng dẫn hắn qua cầu.
Gió đêm cùng tuyết mỏng lay động trên lụa đen mềm mỏng bao phủ cả thân thể của nàng, thỉnh thoảng vén lên một phần nhỏ, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn. Có lẽ để trông giống một linh nhân hơn nên nàng đã búi hết tóc lên, cổ áo vốn đã thấp nên để lộ toàn bộ phần gáy thon gọn cùng với làn da mịn màng như ngọc.
Tần Hi bỗng nhiên nhớ đến lúc trước ở Vân Vũ Sơn, nàng rất ghét sau lưng có người nên luôn phải nghiên người mà đi.
Tại sao bây giờ không như thế nữa? Có cảm giác như bị người lạ dẫn đi, hắn theo bản năng dừng bước lại, nàng lập tức quay đầu lại: “Sao thế?”
Hắn suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Tại sao lại dắt ta đi?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn bị hắn hỏi đến ngẩn người ra: “Ngươi ở gần nhất.”
Rõ ràng Tùng Hoa mới ở gần nàng nhất.
Hắn đưa tay vén tóc, đẩy Ngọc Thanh Hoàn ở bên tai ra phía sau, lại nghe nàng nói: “Ngươi không thích bị chạm vào? Vậy để ta đổi người khác.”
Bàn tay mát lạnh và mềm mại ấy sắp rời đi.
Tần Hi bỗng nhiên siết chặt năm ngón tay, tiếp tục bước đi. Lần này đổi thành hắn kéo nàng đi về phía trước.
Hắn quả thật không thích bị người khác chạm vào, nhưng nàng hỏi cũng không hỏi mà đã trực tiếp kéo hắn đi. Sai lầm đã xảy ra, hắn có thể cho phép nàng phạm phải đến cùng, nhưng hắn không muốn cho phép nàng đổi người khác giữa chừng. Điều này sẽ khiến hắn vô cớ không vui, mà vì vô cớ nên sẽ khó chịu.
“Nếu đổi người thì cô muốn dắt ai?” Tần Hi thuận theo bản năng hỏi mà không để ý đến việc câu hỏi này ngu ngốc đến mức nào.
Lệnh Hồ Trăn Trăn lại bị hỏi đến ngẩn ra: “Ai gần thì dắt người đó.”
Tần Hi dừng một chút, nói: “Tùng Hoa không dễ nói chuyện bằng ta, nhất định sẽ hất tay cô ra.”
Tại sao? Rõ ràng đã nói là sẽ giả trang thành linh nhân vào rạp hát mà, bọn họ lấy đâu ra nhiều chuyện như thế?
Lệnh Hồ Trăn Trăn vùi đầu đi một đoạn, rồi nói: “Thông Hoa không được, vậy ta chỉ có thể dắt Cố, Cố… Cố Tiên* Chi rồi.”
*Tiên: chữ “tiên” (鲜 – xiān) đồng âm với chữ “hiển” (显- xiǎn). Chữ 鲜 dùng để chỉ đồ ăn thơm ngon tươi mới, còn chữ 显 là trong từ hiển hách, có nghĩa là có địa vị, quyền lực.
Bà Trăn bả chỉ nhớ tên người ta bằng mấy từ liên quan đến ăn uống thôi :)))
Tần Hi không khỏi buồn cười: “Là Tùng Hoa, không phải Thông Hoa. Là Cố Hiển Chi, không phải Cố Tiên Chi. Nếu cô còn gọi như vậy thì Tùng Hoa có tức giận với cô thì ta cũng không quan tâm đâu.”
Tên của người Trung Thổ thật là phiền phức, nàng gãi gãi vành tai, chợt nghe hắn hỏi: “Ta hỏi cô, ta tên gì?”
Nếu nàng nói Nguyên Tiêu gì đó thì hắn cũng sẽ hất tay nàng ra ngoài.
“Tần Nguyên Hi.”
Ba chữ này nàng trả lời vô cùng trôi chảy và chính xác.
Tần Hi đột nhiên trầm mặc, trong lòng dâng lên một loại vui mừng khó tả xen lẫn chút bài xích. Hắn chăm chú suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra nguyên nhân chính đáng, ngược lại hắn chỉ cảm thấy bực bội và bối rối, tim còn đập rộn cả lên. Tình huống này quả thực hiếm thấy, trước đó chưa từng có.
Không biết qua bao lâu, trên vai đột nhiên bị vỗ một cái, Lệnh Hồ Trăn Trăn thấp giọng nhắc nhở: “Đến rồi.”
Tần Hi chợt dừng bước lại, quả nhiên rạp hát Vong Sơn đã ở ngay trước mắt. So với những rạp hát khác thì nơi này vô cùng rộng rãi, tấp nập người qua lại, cực kỳ náo nhiệt.
Rạp hát ở Trung Thổ là một nơi yên tĩnh, cũng khá chú trọng lễ nghi và sự hào hoa. Nơi này lại khác, những linh nhân gặp người nào cũng tiến đến tựa sát mà cười nói, ồn ào tựa như một thanh lâu. Mãi cho đến khi tìm được gian nhã gian* ở một góc hẻo lánh trên tầng hai để ngồi xuống, Cố Thái mới thở phào nhẹ nhõm, cau mày nói: “Tu sĩ không nên tới nơi này, sau khi tìm được sư đệ, ta phải nói chuyện lại với bọn họ mới được.”
*nhã gian: phòng riêng (thường là trong nhà hàng, quán ăn)
Chu Cảnh chỉ biết nhìn Tần Hi cười gượng. Qua hồi lâu, hắn mới chậm rãi nói: “Cô đi nhanh như vậy, uống một ly rượu đi.”
Hắn đưa ly qua, không ngờ Lệnh Hồ Trăn Trăn đang thật sự khát, nàng trực tiếp nhấp một ngụm rồi uống cạn. Trên miệng ly trong nháy mắt xuất hiện dấu môi màu đỏ.
Tần Hi dùng hai ngón tay cầm ly rượu, rủ mi nhìn vết đỏ tươi kia, nhất thời cảm thấy nhức mắt nên lập tức dùng ngón tay lau đi —— cảm giác dinh dính, là cảm giác chạm vào son môi của nàng. Hắn không chút khách khí nhấc tay áo nàng lên mà xoa xoa ngón tay. Ngay sau đó nàng liền “Ai” một tiếng, người này bị cái gì vậy?
Chu Cảnh sợ thiên hạ lại loạn nên cười híp mắt nhìn nàng, giọng điệu tựa như đang nói chuyện phiếm: “Lệnh Hồ, chuyến này sau khi trở về, cô có dự định gì không? Có thời gian sẽ đến Trung Thổ chơi chứ?”
Nàng đáp rất nhanh: “Trung Thổ thú vị như vậy, ta sẽ đi.”
Dứt lời, nàng lại nhíu mày: “Nhưng đợi sau khi trả hết tiền, có lẽ phải đợi đến năm sáu mươi tuổi.”
Tần Hi không nhịn được cười: “Nói không chừng có lẽ phải đợi đến tám mươi tuổi đó.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn giống như bị kim châm mà đột nhiên nghiêng đầu: “Tám mươi tuổi?!”
Hơi thở của nàng chạm vào gáy của hắn, có chút nhột, Tần Hi nhẹ nhàng xoa xoa.
Đột nhiên họ nghe thấy tiếng huyên náo trên tầng hai, mọi người nhìn sang thì thấy một mỹ nhân trong bộ váy đen lộng lẫy đang duyên dáng bước vào nhã gian để mời rượu cho khách. Đó chính là linh nhân Mặc Lan, người ngày đó ôm tỳ bà ngọc trong ngực đã mê hoặc hai sư đệ của Cố Thái đến mất hồn mất vía.
Lệnh Hồ Trăn Trăn thả tay áo dài ra, làm tư thế chống cằm, che khuất nửa khuôn mặt để tránh bị nhận ra mình đang giả mạo linh nhân. Ngay sau đó, một làn gió mang theo mùi thơm thổi qua, linh nhân Mặc Lan đã nhanh nhẹn đi đến trước nhã gian.
Nàng ta có vẻ ngoài quyến rũ, hai hàng chân mày như họa, tư thái vô cùng phóng khoáng. Nàng cúi chào trước, đến khi mở miệng, giọng nói mềm mại tựa như cây liễu non tháng hai khiến con tim người khác ngứa ngáy.
“Nô thấy phong thái của chư vị tuấn nhã như thế, hẳn là tu sĩ của tiên môn Trung Thổ.” Nàng vừa nói vừa cười, nhưng lại không có chút biểu hiện phù phiếm nào, ngược lại khiến người ta cảm thấy vô cùng dịu dàng thân thiết. “Chư vị chẳng lẽ là lần đầu tiên đến rạp hát Vong Sơn? Chỉ có một linh nhân đến rót rượu thôi sao? Quá vắng vẻ rồi, nô còn nhiều người lắm, để nô gọi thêm nhé.”
Chu Cảnh đưa tay lên ngăn lại, chỉ nói: “Nghe nói điệu múa của Ngu Vũ Linh vô cùng tuyệt diễm, không biết hôm nay có thể có cơ hội được thưởng thức không?”
Linh nhân Mặc Lan tỏ ra vô cùng tiếc nuối và có lỗi, thở dài: “Chư vị có lòng rồi, nhưng thật đáng tiếc. Ngu Vũ Linh trước đó vài ngày vô tình bị một vài vị khách say rượu dùng đĩa ngọc đả thương trên sân khấu, sợ là phải dưỡng mấy ngày. Hôm nay thật sự rất khó để thấy được nàng.”
Đây cũng quá trùng hợp rồi đi? Huống chi Ngu Vũ Linh còn là một xà yêu tương đối lợi hại, vậy mà lại bị đĩa ngọc đả thương? Quá mức khả nghi rồi.
Linh nhân Mặc Lan cười rạng rỡ nói: “Quý khách phải ở lâu thêm chút nữa nhé. Lát nữa nô sẽ lên sân khâu, mong được mọi người ủng hộ.”
Động tác của nàng nhẹ nhàng và nhanh chóng, vừa xắn tay áo màu đen dài và hoa lệ lên, đã châm xong ba ly rượu, rồi cung kính đưa tay qua đỉnh đầu: “Nô kính ba vị.”
Cố Thái từ sau khi đi vào đều cực kỳ đề phòng mọi thứ, lúc này hắn chỉ lắc đầu, rất thẳng thừng từ chối: “Xin lỗi, ta không uống được rượu, đành phải phụ ý tốt của cô nương rồi.”
Vị tu sĩ Tam Tài Môn này, kiên quyết từ chối như thế chẳng phải sẽ khiến người khác nghi ngờ sao? Chu Cảnh cười một tiếng: “Hiển Chi không uống được, để ta thay hắn uống.”
Linh nhân Mặc Lan lại nhìn Tần Hi với ý cười trong mắt. Hắn đang lười biếng tựa nửa người vào chiếc bàn thấp, che khuất Lệnh Hồ Trăn Trăn đang ngồi cạnh, không biết có phải đang nói chuyện cùng nàng hay không mà hắn chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn Mặc Lan, nhưng mà rượu trong ly đã vơi đi một nửa, hẳn là đã uống qua.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Chư vị cứ ngồi chơi, nô cáo lui đây.”
Đôi mặt tựa nước của nàng nhìn Lệnh Hồ Trăn Trăn một lúc rồi mỉm cười rời đi, để lại hương thơm ngọt ngào quanh quẩn.