Sau khi rời khỏi bến thuyền và đi về phía Tây trong ba ngày, sẽ đến thị trấn nổi tiếng nhất ở Tây Chi Hoang, Khuynh Tiên Thành.
Người ta nói rằng hầu hết người Trung Thổ khi đến Đại Hoang, bất kể là tu sĩ hay thương nhân, đều phải đế Khuynh Tiên Thành dạo chơi một lần. Nơi đây đúng thật là mỏ vàng lớn nhất của Tây Chi Hoang, có tất cả các loại sòng bạc, nhà thổ, và quán thuốc phiện, nhưng người điều hành đa số là yêu nên chúng đương nhiên có những nét quyến rũ độc đáo không thể tìm thấy ở Trung Thổ.
Khi Lệnh Hồ Trăn Trăn mang theo một gói giấy vỏ cây đi ra từ cửa hàng, đèn lồng bên trong Khuynh Tiên Thành đã được thắp sáng, ánh sáng tựa biển lửa vậy.
Ở đây sau khi trời tối còn náo nhiệt hơn ban ngày. Xung quanh có rất đông người, tiếng ồn ào huyên náo thay nhau vang lên, ngoài ra còn có vô số nam nữ linh nhân* che mặt đi lại xung quanh. Định Vân Thành tuy cũng sầm uất, nhưng không phải kiểu xa hoa và kiểu cách này.
*linh nhân: người diễn tuồng, đào hát, kép hát. (theo hvdic)
Nàng vừa đi vừa nhìn xung quanh, khi rẽ vào một góc phố ở ngã tư, nàng thấy có hai nam tử trẻ tuổi nồng nặc mùi rượu tiến đến gần, lần lượt chặn đường nàng.
“Cô nương có phải linh nhân của rạp hát nào không? Có thể cho chúng ta biết tên được không?” Đôi mắt bọn họ đều đỏ hoe vì say, lúc thì nhìn mặt nàng, lúc thì nhìn eo nàng, ánh mắt vô cùng càn rỡ.
Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu: “Ta không phải.”
Vậy mà không phải? Hai người khó tránh khỏi kinh ngạc. Nơi này cách Cầu Tương Tư vô cùng gần, huống chi trời tối như vậy, nếu không phải linh nhân thì sao lại lang thang một mình ở nơi đây như thế?
Tuy ai cũng nói mỹ nhân ở Đại Hoang rất nhiều, nhưng trong mấy ngày bọn họ tới đây vừa qua, mỹ “nhân” thì hiếm thấy còn mỹ “yêu” lại ở khắp mọi nơi, và rất khó gặp được một “người” nào không phải là yêu. Nàng đang mặc một chiếc áo và váy màu ngó sen đơn giản, tuy không trang điểm lòe loẹt nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp của nàng nên bọn họ không nhịn được muốn nói thêm mấy câu.
“Cô nương là người Đại Hoang sao? Ở Khuynh Tiên Thành? Quên chưa giới thiệu, chúng ta đến từ Trung Thổ Huyền Điểu Phong. . .”
Hai người nói đươc một nửa thì nhìn thấy hai tu sĩ đang đi đến từ phía đối diện.
Hiện nay, do một sự kiện hiếm gặp trong nhiều thập kỷ nên tu sĩ bên trong Khuynh Tiên Thành nhiều hơn trước gấp mười lần. Việc gặp được các tu sĩ trên đường là chuyện vô cùng bình thường, nhưng hai người này lại không hề bình thường chút nào.
Một người có khuôn mặt như bôi phấn* và đeo một ngọc bội màu đỏ trên thắt lưng, người kia bước đi rất nhẹ nhàng và có một chiếc nhẫn ngọc nhỏ màu trắng trên bím tóc đung đưa nhẹ nhàng theo từng bước chân.
*mặt như bôi phấn: thành ngữ Trung Quốc dùng để hình dung vẻ đẹp của người đàn ông.
Đều là tu sĩ nên đương nhiên bọn họ có thể cảm nhận được linh khí dồi dào bên trong hai món đồ bằng ngọc kia —— đó là hai báu vật nổi tiếng quý hiếm của Thái Thượng Mạch: Đại Xích Ngọc và Ngọc Thanh Hoàn.
Hai người lập tức thay đổi vẻ mặt, cúi đầu cung kính: “Không ngờ lại có may mắn gặp được tu sĩ Thái Thượng Mạch ở nơi này. Danh tiếng ngưỡng mộ đã lâu, hữu lễ rồi.”
Tần Hi thành thục đáp lễ, nhưng sau đó lại kéo tay áo Lệnh Hồ Trăn Trăn, ra hiệu cho nàng bước sang một bên.
Khuynh Tiên Thành này đã trở nên sầm uất đến mức phóng túng. Có rất nhiều tu sĩ vốn rất phong độ ở Trung Thổ dường như đã thay đổi sau khi họ đến đây, thậm chí họ còn có thể làm những việc như chặn đường nữ tử trên đường phố, nếu là ở Trung Thổ thì thật không tưởng tượng được.
Hơn nữa, lời nói của hai tu sĩ Huyền Điểu Phong này còn cực kỳ vô vị. Sau khi trao đổi vài câu, họ lại vui vẻ nói về chuyện phong lưu của các rạp hát lớn trong thành, còn dùng ánh mắt không đứng đắn nhìn các linh nhân đang đeo mặt nạ. Mặt mũi của tu sĩ Trung Thổ sắp bị bọn họ ném đi hết rồi.
Tần Hi đang muốn tìm cớ rời đi, chợt nghe tu sĩ Huyền Điểu Phong say khướt kia cười nói: “Hai vị tiên hữu Thái Thượng Mạch cũng là vì Yến tiệc của Viêm Thần mà đến đúng chứ? Sau khi nghe thần tích, luôn có người nhìn thấy ảo ảnh và một đi không trở về. Hai vị nhất định phải trông chừng cô nương sau lưng đó, một mỹ nhân như vậy đừng để sơn tinh dã quỷ cướp đi mất.”
Yến tiệc của Viêm Thần? Thần tích? Chốn Đại Hoang bị chư thần ghét bỏ này mà cũng có thần tích sao?
Tần Hi vốn muốn hỏi cặn kẽ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thô tục của hai người kia, hắn chỉ khách khí cười một tiếng.
Nhìn thấy tu sĩ Thái Thượng Mạch có vẻ quen biết thiếu nữ xinh đẹp kia, hai tu sĩ Huyền Điểu Phong liền mượn say to gan đùa giỡn với bọn họ. Ai ngờ, hai người họ chẳng ai tiếp lời, nhất định là đang ra vẻ danh môn đại phái nên bọn họ dứt khoát mời hai vị danh môn tu sĩ cùng đến rạp hát để uống rượu thưởng vũ.
Chu Cảnh chắp tay nói: “Đa tạ lời mời, nhưng sư môn có dạy rằng không được ở lại những nơi phong nguyệt nên xin hai vị cứ tự nhiên. Cáo từ.”
Có vẻ như hầu hết các linh nhân ở Khuynh Tiên Thành đều là yêu nên các rạp hát một là chỉ tiếp đãi khách nam và một là chỉ tiếp đãi khách nữ, dựa vào đó có thể đoán được bọn họ đang tổ chức các hoạt động gì bên trong.
Sư tôn đã từng nói rượu có thể nếm nhưng không thể say; tình có thể đắm nhưng không thể lụy mê; vạn vật vạn sự, phải có mức độ. Tu sĩ Thượng Mạch không chỉ tu vi mà còn tu tâm. Nếu không sẽ giống với hai tu sĩ này, đến Đại Hoang liền buông thả đến hoang đường, sống mơ mơ màng màng, ham vui quá độ nên mới có dáng vẻ không đàng hoàng như bây giờ.
Đi chưa được mấy bước, chợt nghe tiếng gõ chiêng trống vang lên từ góc phố, có một âm thanh vang vọng nói: “Hôm nay ta sẽ kể về một câu chuyện xưa ly kỳ. Tuy không thể biết xuất phát từ lúc nào, người nào, nơi nào, và không ai có thể kiểm chứng, nhưng chắc chắn là sự thật và xứng đáng là một giai thoại. Chư vị nghe xong, nếu cảm thấy thú vị thì xin hãy khen thưởng chút ít!”
Tiếng chiêng trống lại vang lên, thanh âm vang dội kia liền nói: “Nghe nói thời Thượng Cổ có một Vương Quốc Không Không, trong Vương Quốc Không Không có một Nam Vương…”
Vừa nghe lời mở đầu kiểu bịa đặt vô nghĩa này liền biết được đây là một câu chuyện có thật. Đây hẳn là người kể chuyện mà Nhị sư tỷ nói. Bọn họ thường xuyên kể chuyện cho người dân ở các thành trấn sầm uất, chủ yếu là kể những giai thoại thời Thượng Cổ, đôi khi là những giai thoại mới, nhưng vì sợ đắc tội người khác nên phải giấu danh tính và địa phương thật.
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn sang và quả nhiên thấy trong góc phố có một ông lão râu bạc trắng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ mỹ nhân rất sống động và đang bắt chước giọng nói của sủng phi trong truyện.
Lão đang nói về một vị Đế Vương thời Thượng Cổ tên Nam Vương, vốn là một người rất khôn ngoan, nhưng lại có một sủng phi gây họa, luôn thu hút ong bướm và không chịu an phận. Thế nhưng, Nam Vương rất yêu nàng, luôn bao dung và quan tâm đến nàng bằng mọi cách có thể. Một ngày nọ, có một người tài giỏi tên Lệnh Vũ từ phương xa đến nhờ cậy Nam Vương. Vị Lệnh Vũ này đã gây ra vô số tội ác tày trời ở cố hương của mình mới bị đuổi giết đến đây rồi khẩn cầu Nam Vương thu nhận. Nam Vương tốt bụng vì quý mến tài năng của hắn nên đã chấp nhận giữ người lại và còn coi hắn như huynh đệ ruột thịt vậy.
Lệnh Hồ Trăn Trăn lần đầu tiên nghe kể chuyện, đang chăm chú lắng nghe thì nghe thấy Tần Hi hỏi: “Thật sự có một Nam Vương như vậy sao?”
Nàng thuận miệng nói: “Không phải đã nói là chuyện xưa ly kỳ sao, xác thật không thể sai được.”
Hắn ngạc nhiên nói: “Chẳng có lý chút nào. Nam Vương này chẳng lẽ là một kẻ ngu sao?”
Hắn rất chăm chú lắng nghe, nhưng trong khi nghe lại nói nhảm quá nhiều. Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn quanh tìm Chu Cảnh, hy vọng hắn có thể nói mấy lời nhảm nhí đó cho sư huynh của mình nghe, nhưng ai ngờ Chu Cảnh vì chê câu chuyện quá cẩu huyết vô vị nên đã sớm bỏ đi một mình.
Nàng không thể làm gì khác hơn là cách xa hắn một chút.
“Ai có thể ngờ ngày đó Lệnh Vũ tự tiện xông vào thang trì*, bắt gặp sủng phi đang tắm! Ai da ai da! Đây chính là sấm trời khuấy động địa hỏa, thảo nguyên khô cằn gặp ngọn lửa mạnh! Đừng tưởng Lệnh Vũ giết người như ngóe và âm ngoan xảo trá, nhưng hắn vẫn bị sắc đẹp của sủng phi kia thu hút. Mỗi ngày hai người đều lén lút gặp gỡ, hàng đêm bí mật âu yếm, nhưng lại chẳng nghĩ đến việc cái kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra.”
*thang trì: suối nước nóng để tắm
Vị Lệnh Vũ này bởi vì thèm muốn vẻ đẹp của sủng phi nên đã nảy sinh ra một ý tưởng đại nghịch bất đạo đó là định mang sủng phi bỏ trốn. Sủng phi tuy không hể buông bỏ cuộc sống vinh hoa phú quý của mình, nhưng bào thai trong bụng càng ngày càng lớn nên vào một đêm xuân lạnh lẽo, bọn họ đã bỏ trốn.
Tần Hi lại ngạc nhiên nói: “Vẫn chẳng có lý, hắn không phải là một anh hùng nham hiểm xảo quyệt sao? Sao lại trở thành một kẻ hèn háo sắc rồi? Còn bỏ trốn nữa?”
Người này thật là phiền, lần sau tuyệt đối sẽ không bao giờ cùng hắn nghe kể chuyện nữa.
Lệnh Hồ Trăn Trăn nói: “Ngươi cứ coi đây là đang bịa đặt đi.”
“Bịa đặt ra một câu chuyện cũng nên có mạch lạc chứ. Làm sao có thể là một câu chuyện hay khi nó không có lý chút nào chứ?” Hắn vậy mà lại rất khắt khe.
Nàng lại đi về phía trước hai bước, cách hắn xa hơn một chút.
Lại nói tiếp, sau khi Nam Vương kia biết được hai người bỏ trốn đương nhiên vô cùng tức giận, nữ nhân yêu mến cùng người huynh đệ tín nhiệm đồng thời cùng lúc phản bội mình cơ mà. Ông dốc hết tất cả binh lực truy lùng bọn họ, cuối cùng đã bắt được hai kẻ phụ lòng người kia trong một ngọn núi hoang vu và tự tay giết chết họ. Từ ngày đó trở đi, ông luôn buồn bực không vui, chẳng thể lộ ra nét mặt tươi cười nữa.
Câu chuyện đến đây bỗng kết thúc đột ngột, ngay cả Lệnh Hồ Trăn Trăn cũng có chút bất mãn. Đây là câu chuyện đầu voi đuôi chuột gì đây?
Tần Hi ngược lại khó hiểu thở dài: “Nhảm nhí đến mức vượt qua lẽ thường, hiện giờ ta có chút muốn tin đây là chuyện lạ có thật.”
Tại sao? Lúc này rốt cuộc đến phiên nàng ngạc nhiên.
Xung quanh đang có người lớn giọng bình luận về truyền kỳ mới vừa rồi với giọng điệu khinh thường: “Không biết Nam Hoang Đế có bao nhiêu phiên bản về câu chuyện vớ vẩn này nữa, nhưng bản này là tệ nhất. Ta thấy đây phần lớn là do Nam Hoang Đế tìm người viết, muốn miêu tả mình là người đại độ hiền minh một chút, nhưng lại khiến mình trở thành một kẻ ngu xuẩn.”
Nơi này là Tây Chi Hoang, phong tục của người dân phóng khoáng to gan nên khi nhắc đến Nam Hoang Đế mới không có chút khách khí nào. Ngay lập tức liền có người tiếp lời: “Vẫn là phiên bản ngày hôm trước hay! Lệnh gì đó Vũ kia đã có nhân duyên cùng sủng phi từ kiếp trước rồi, Nam Hoang Đế không cưỡng cầu tình yêu, sau đó bởi vì yêu nên sinh hận. Đúng là một nồi cẩu huyết!”
Lệnh Hồ Trăn Trăn cuối cùng hiểu rõ, dù sao đúng là có phiên bản như thế. Nam Vương chính là Nam Hoang Đế, sủng phi thật sự là sủng phi của ông, cũng quả thật có một người tên “Lệnh Vũ” như vậy đã bắt cóc sủng phi bỏ trốn —— chẳng trách Nam Hoang Đế lại bỏ mặc mọi thứ như thế, cơn giận này e là khó tiêu tan được.
Không ngờ lại có người cười lớn nói: “Người ta tên Lệnh Hồ Vũ!”
Khi ba chữ “Lệnh Hồ Vũ” lọt vào tai, nàng không khỏi sững sốt một chút —— có chút quen tai, liệu có phải ai đã từng nhắc đến hay không? Hơn nữa còn cùng họ với nàng, đây là họ rất hiếm thấy.
Chắc hẳn vì câu chuyện không hấp dẫn nên người đưa tiền rất ít, ông lão kể chuyện tháo mặt nạ ra và thở dài liên tục trước khi lấy túi nước uống. Đang định vươn tay ra thì chợt thấy một cánh tay trắng thon dài nhẹ nhàng bỏ mấy văn tiền vào bên trong chiêng trống, lão vội vàng đứng dậy cảm tạ, liền nghe một giọng nói êm ái mà điềm tĩnh: “Những điều ông nói đều là sự thật?”
Ông lão nhìn thấy đó là một thiếu nữ xinh đẹp, liền mỉm cười nói: “Chỉ là chuyện cũ xảy ra cách đây mấy chục năm được truyền miệng mà thôi. Ngoại trừ người trong cuộc thì ai có thể biết được chân tướng đây? Chuyện này đã bị sửa lại không biết bao nhiêu phiên bản, mọi người chỉ nghe cho vui thôi, cô nương đừng coi là thật.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Ông đã từng gặp Lệnh Hồ Vũ sao? Người đó là người như thế nào?”
Ông lão khoát tay: “Lão hủ chẳng qua chỉ là một người kể chuyện thôi, làm sao có cơ hội gặp được một tu sĩ Trung Thổ lợi hại như thế? Thế nhưng, ta từng nghe có người nói Lệnh Hồ Vũ có dung mạo tuyệt diễm, nếu không thì cô nương cho rằng hắn có thể câu dẫn sủng phi với khuôn mặt xấu xí sao? Chỉ là nhân phẩm không tốt mà thôi, nghe nói đã làm ra vô số chuyện ác ở Trung Thổ nên mới phải trốn ở Đại Hoang.”
Cùng họ với nàng, lại là tu sĩ Trung Thổ, đồng thời cũng là một đại ác nhân. Thú vị rồi đây.
Nàng lại lấy ra mười văn tiền đưa tới, ông lão không khỏi hoang mang: “Đây là?”
“Phí hỏi thăm.”
Lời còn chưa dứt, người đã đi xa.