Giờ Thìn hơn hai khắc, ông chủ tiệm mì mở nắp lồng hấp ra, sương trắng và hơi nước ùa vào mặt, mùi thơm mê người. Lệnh Hồ Trăn Trăn vẫn như hai ngày trước mua hai cái bánh bao, rồi đợi ông chủ cho chúng vào túi giấy.
Trong quán mì có rất ít khách, vợ chồng ông chủ vừa gấp túi giấy, vừa thì thầm trò chuyện với nàng: “Đôi tai trên đầu cô nương là giả đúng chứ?”
Bọn họ làm sao biết được! Có thể nhìn ra sao?! Biện pháp che mắt của Thái Thượng Diện thật là không đáng tin chút nào.
Vợ chồng ông chủ vội vàng cười xòa: “Cô nương quên rồi sao, tháng trước cô còn đến đây ăn một tô mì.”
Cô nương chỉ sợ là không biết mình nổi bật như thế nào, một khi đã gặp qua thì ai có thể quên được?
Nửa tháng trước nàng không có đôi tai kia, còn bị Tam công tử trực tiếp bắt đi, chuyện này đã làm trong trấn trên xôn xao một hồi. Từ trước đến nay, những nữ tử bị Tam công tử bắt đi chưa từng thấy ai có thể sống sót quay trở về, vậy mà nàng lại còn nguyên vẹn không thiếu cái gì, hơn nữa còn thêm một đôi tai hồ ly. Nếu cẩn thận suy nghĩ sẽ dễ dàng đoán được nguyên nhân.
“Cô nương đừng sợ.” Ông chủ cố gắng hạ giọng thấp nhất có thể. “Mấy ngày tới chúng ta cũng phải rời khỏi Thủy Thanh Trấn rồi. Yêu Quân ngang ngược, chúng ta không thể ở lại tự tìm đường chết được vì trấn này sợ là không đến mấy ngày sẽ trở nên trống không thôi. Mọi người cũng đi nhanh đi. Bánh bao cho thêm mọi người hai cái, sắc mặt cô không được tốt lắm, ăn nhiều một chút.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn đặc biệt nhạy cảm đối với từ “cho” này, nhưng bây giờ nàng có nhiều tiền rồi nên vô cùng tự tin. Đang muốn trả tiền thì nàng chợt nghe một tiếng kêu rất chói tai trên bầu trời, rất nhanh sau đó đã đến gần nơi này.
Vợ chồng ông chủ đã quen với việc có yêu binh đi tuần tra nên cho là lại gặp tuần tra bất ngờ, lập tức rời khỏi cửa tiệm và cúi đầu đứng bên đường chờ yêu binh hùng hổ đi qua.
Không ngờ, cô nương tựa như yêu cơ kia lại lộ ra vẻ vui mừng, xoay người tiến lên đón lấy vật kia. Chỉ thấy một bóng đen lao xuống như tia chớp, nàng chụm hai tay lại và dễ dàng bắt được thứ đang kêu la chói tai kia.
Advertisement
Đó là một con chim bằng đồng kỳ lạ dài hơn một thước và có tiếng kêu vô cùng đáng sợ, nhưng khi nàng chạm vào cổ của nó thì tiếng kêu chói tai lập tức dừng lại.
Vợ chồng ông chủ kinh ngạc nhìn nàng dễ dàng nhấc con chim bằng đồng nặng nề kia bằng một tay, rồi xoay người rời đi, còn nhắc nhở bọn họ: “Cái đó là đáp lễ.”
Đáp lễ cái gì?
Bọn họ cúi đầu nhìn, lại thấy trên bàn có thêm bốn văn tiền, không nhiều không ít, chính là giá của hai cái bánh bao.
Tâm tình của Lệnh Hồ Trăn Trăn vô cùng tốt. Nhị sư tỷ từng nói khi người ta cực kỳ xui xẻo thì sẽ bắt đầu gặp vận may và nàng cũng cảm thấy mình bắt đầu đổi vận rồi. Đầu tiên, tên Thái Thượng Diện đòi hỏi nhiều kia cho nàng tiền, sau đó là nhận được chim truyền tin của sư phụ, tất cả đều là chuyện tốt.
Sau khi vào khách điếm đi lên tầng hai, nàng vừa vặn gặp họ Tần mới tỉnh, đang ngáp dài chuẩn bị xuống lầu ăn sáng. Khi nhìn thấy con chim bằng đồng trong tay nàng, hắn lập tức mở to mắt, rồi tiến đến quan sát thật kỹ càng, sau đó hỏi: “Đây là cái gì? Chim cơ quan?”
Nàng bắt bẻ hắn với sự nghiêm khắc của một người thợ thủ công: “Là chim truyền tin bằng đồng của sư phụ ta, có thể đưa tin.”
Thợ thủ công ở Đại Hoang thật sự quá kỳ diệu, đến chim truyền tin mà cũng có thể làm.
Tần Hi khách khí hỏi: “Ta có thể nhìn kỹ một chút không?”
Vốn là không thể, nhưng hôm nay tâm tình của Lệnh Hồ Trăn Trăn rất tốt nên nàng hào phóng đưa con chim bằng đồng cho hắn: “Chỉ được nhìn một chút thôi.”
Chỉ nhìn một chút làm sao mà đủ. Từ sau khi gạt bỏ mọi nghi ngờ về nàng, không hiểu sao việc quan sát những hành vi kỳ lạ của người Đại Hoang kỳ quái này lại trở thành một trong những thú vui hiếm hoi mà hắn có được sau khi đến Đại Hoang này.
Nàng có rất nhiều vật hiếm lạ và kỳ quái, chim bằng đồng có thể truyền tin thật sao? Hắn không thể bỏ lỡ chuyện thú vị đang ở trước mắt như thế được.
Tần Hi cầm lấy chim truyền tin, chầm chậm đi theo nàng vào phòng.
Người Đại Hoang này không tức giận cũng không yêu cầu hắn ra ngoài nên hắn liền yên tâm thoải mái đặt con chim đồng lên bàn. Nàng nhẹ nhàng vỗ vào bụng con chim, nơi đó như có hai cánh cửa nhỏ mà mở ra, bên trong đặt một tờ giấy rất mỏng, còn có bốn năm miếng vàng lớn bằng ngón tay cái.
Trên giấy vội vàng viết ba chữ: [Có sao không?]
Đơn giản như thế, quả nhiên là tác phong của sư phụ.
Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức quay lại tìm giấy bút, Tần Hi đã nhiệt tình lấy ra từ lâu, còn cẩn thận mài mực.
Nàng chưa kêu hắn tránh đi nên hắn thản nhiên đứng bên cạnh nhìn nàng hạ bút như bay —— tác phong người Đại Hoang đơn giản thô bạo, vốn tưởng rằng nàng không biết chữ, ai ngờ chữ của nàng lại đẹp và ngay ngắn đến không ngờ, hẳn là phải nỗ lực rất nhiều để luyện chữ, thật sự không nhìn ra.
Tần Hi nhìn một hồi, bỗng nhiên nói: “Là tu sĩ cứu cô, và cô dẫn đường cho tu sĩ, không phải thương nhân.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu: “Sư phụ ghét tu sĩ, không thể nhắc tới.”
Hắn không khỏi khỏi chợt nhận ra: “Chẳng trách cô lại một mình chạy tới Vân Vũ Sơn hái quả loan.”
“Có gì lạ à?”
“Loại chuyện này trước giờ vẫn là trả tiền cho tu sĩ làm. Mấy sư tỷ Linh Phong Hồ kia cũng là có người nhờ vả mới đến Đại Hoang.”
“Linh Phong Hồ. . . Ý của ngươi là Oản sao?”
Oản là cái gì nữa?
Tần Hi nghĩ ngợi nửa ngày, bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi nàng: “Yêu Quân dán bùa lên cây loan tên gì?”
“Thang Viên Yêu Quân.” Lệnh Hồ Trăn Trăn kinh ngạc nhìn hắn. “Ngươi nhanh như vậy đã quên rồi sao?”
Được, hắn hiểu rồi. Người Đại Hoang khi nhớ tên, nếu có thể liên tưởng đến đồ ăn thì liên, không thì liền chuyển qua chén đĩa, tóm lại là phải liên quan đến ăn uống.
Nhìn thấy nàng viết xong thư, rồi lấy mấy hạt vàng kia đặt từng hạt một vào mỏ chim, Tần Hi kinh ngạc: “Còn phải trả tiền sao?”
“Không phải tiền, mà là thức ăn cho chim truyền tin.” Lệnh Hồ Trăn Trăn nghiêm túc truyền đạt kiến thức thông thường của thợ thủ công. “Chim truyền tin bay một giờ phải tiêu hao một hạt vàng, hơn nữa chỉ có người nhận phải ở trong thành trấn thì mới có thể đưa thư. Vừa đắt vừa nhiều hạn chế, lại không tiện lợi như Truyền Tin Thuật của tu sĩ nên ngay cả sư phụ cũng rất ít khi dùng tới nó.”
Thành thật mà nói, nàng cũng không ngờ sư phụ sẽ vì nàng dùng chim truyền tin. Mọi người nhất định là vô cùng lo lắng nên mới ngày nào cũng thử sử dụng nó, nếu không nàng sẽ không nhận được tin nhanh như vậy.
Một cảm giác ấm áp quen thuộc dâng lên trong lòng nàng, Lệnh Hồ Trăn Trăn khép bụng con chim lại, nhẹ nhàng chạm vào cái đầu có hình dạng kỳ lạ của nó, sau đó cầm nó lên rồi ném ra ngoài cửa sổ. Cánh của nó bỗng nhiên giương ra, vỗ phần phật một chút rồi bay thật xa.
Đồ của thợ thủ công quả thật rất thú vị, Tần Hi phe phẩy đôi tai hồ ly trên đầu của mình. Lần này là chim truyền tin, vậy lần sau có thể là gì đây? Một con tọa kỵ bằng đồng có thể chạy có thể bay?
Đang chìm trong suy nghĩ, hắn đột nhiên cảm nhận được có hai ngón tay mềm mại nhẹ nhàng đang vuốt ve đôi tai hồ ly của mình, còn xoa xoa nữa.
Cả người hắn giật mình, lui nhanh ba bước, thấy nàng còn nhìn chằm chằm vào tai mình, hắn lập tức lấy tay che lại.
Hóa ra đây là lý do hai ngày nay nàng vẫn nhìn chằm chằm vào tai của mình.
Tần Hi cố gắng hết sức duy trì giọng điệu bình tĩnh: “Không thể chạm vào, chạm vào mấy lần sẽ hiện nguyên hình.”
Thật sao? Lệnh Hồ Trăn Trăn chạm vào tai của mình: “Không hiện mà.”
Tự mình chạm vào tất nhiên là không sao rồi, đây không phải là kiến thức phổ thông sao. Vốn chỉ là biện pháp che mắt thôi, tuy trông như tai hồ ly, nhưng thật ra là tai thật. Cứ đưa tay chạm vào còn ra thể thống gì nữa?
Nghĩ đến khả năng nàng có thể đi chạm vào tai của Tùng Hoa và Diệp Tiểu Uyển, Tần Hi dứt khoát loại bỏ thói quen xấu này tận gốc: “Phong tục của người Trung Thổ là không thể tùy tiện chạm vào người khác.”