Mùng 1 tháng Hai, mưa gió liên miên.
Kỳ thực tập của các tu sĩ Thái Thượng Nhất Mạch như thường lệ diễn ra ở vô số dãy núi của Lương Châu.
Kỳ thực tập của Thái Thượng Mạch mỗi năm đều khác nhau, và nhiệm vụ của mỗi người cũng khác nhau. Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn tờ giấy trong tay mà lo lắng, trên đó chỉ có vài chữ: Thái Ất, Mộng Khê, và Sao.
Mơ hồ như vậy sao? Nàng đọc không hiểu.
Tần Nguyên Hi bay ở phía xa đằng sau, từ sau khi Nhị Mạch Chủ xảy ra chuyện, hắn thường xuyên không tập trung, như thể có vô vàn tâm sự trong lòng.
Lệnh Hồ Trăn Trăn đi đến đọc tờ giấy trong tay hắn, trên đó cũng có vài chữ: Thái Ất, Mộng Khê, Trăng.
“Chúng ta có phải đi cùng một chỗ không?” Nàng hỏi.
Tần Hi lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng nói: “Thái Ất chính là Thái Ất Sơn, Mộng Khê là địa danh trong núi, Sao và Trăng hẳn là vật cần lấy trong thử thách, đa phần không phải trừ yêu thì cũng là tìm thiên tài địa bảo.”
Thì ra là như vậy.
Lệnh Hồ Trăn Trăn cất tờ giấy, hỏi: “Chàng đang nghĩ về chuyện của Nhị Mạch Chủ à?”
Hắn xoa đầu nàng: “Không nghĩ nữa.”
Nàng thì thầm: “Đến giờ ta vẫn còn ngỡ ngàng, đột nhiên lại nói ông ấy là Tiên Thánh, mà ta cũng chẳng thể đến gặp, còn có rất nhiều điều muốn hỏi ông ấy.”
Tần Hi không nói gì.
Do sư tôn đột ngột ra tay, nên trong Mạch có vô số lời đồn đại, nghi ngờ ông có tâm tư mờ ám. Các trưởng lão của Giới Luật Tư tìm ra chứng cứ thì tốt, mà nếu không, làm sao chặn được miệng đời?
Chuyện Tiên Thánh thật giả này, đột nhiên bị ông ấy kết luận, ngược lại càng thêm mơ hồ, khó hiểu.
Nhưng hiện tại chuyện thực tập là quan trọng nhất. Tần Hi nhìn về phía cửa chính của Thái Thượng Mạch, các tu sĩ khác của Nhất Mạch đã tập trung đông đủ, còn có ba vị trưởng lão đi cùng, quả là hiếm thấy.
Quý Viễn kéo Đoan Mộc Duyên thì thầm: “Thực tập lần này sợ có nguy hiểm đến tính mạng, nếu không sao phái ba vị trưởng lão đi theo? Lại còn có vị Từ Hoa trưởng lão không thích nghe ta nói nữa.”
Vừa dứt lời, vị Từ Hoa Quân mặt mày hiền từ đã tiến lên một bước, nói: “Kỳ thực tập năm nay khác với trước đây. Sau khi các con lấy được vật phẩm thử thách, phải mang về Hoa Dương Thành, rồi tìm ba vị trưởng lão bao gồm ta, Vân Trì, và Trần Mộng trưởng lão để nhận nhiệm vụ tiếp theo. Có tổng cộng ba nhiệm vụ, thời hạn là một tháng, nếu quá thời hạn sẽ tính là thất bại.”
Các tu sĩ đồng loạt hít một hơi, phiền phức đến vậy sao?
Quý Viễn và Đoan Mộc Duyên lập tức bắt đầu nhìn tờ giấy của Lâu Hạo, lần lượt xem đến Tần Hi, tất cả đều phải đến Mộng Khê trên Thái Ất Sơn, chỉ có điều vật cần lấy mỗi người mỗi khác.
“Lần đầu mọi người cùng làm thử thách, chắc chắn rất khó.” Đoan Mộc Duyên quả quyết.
Lâu Hạo cũng lần lượt xem qua các tờ giấy, trầm ngâm: “Tiểu sư tỷ là Sao, ta là Suối Máu, Lão Tam là Bông Tuyết, Lão Tứ là Lưỡi Dao Sắc Bén, Lão Ngũ là Lụa Mềm, Lão Lục là Thương, Lão Thất là San Hô, Lão Bát là Băng Mỏng, Lão Cửu là Trăng—— ta cảm thấy đều là từ cùng một thứ mà ra.”
Tần Hi hít một hơi: “Trông có vẻ giống rồng, là bảo chúng ta đi giết rồng sao?”
Lâu Hạo lập tức quay người: “Từ Hoa trưởng lão, giết rồng có phải hơi quá không?”
Các trưởng lão này có dám tự đi giết rồng không?
Từ Hoa Quân chưa kịp nói gì, vị trưởng lão Trần Mộng râu ria thưa thớt bên cạnh đã cười nói: “Rồng là thần thú, sao có thể để các con giết rồng thật được.”
Có là rồng giả cũng đã đáng sợ lắm rồi! Quý Viễn nhào về phía Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Tiểu sư tỷ, thả Phi Long Giấy của tỷ ra, để sư đệ luyện tay một chút.”
Nàng cẩn thận thả con rồng giấy mới cắt ra, nhắc nhở y: “Không được làm hỏng.”
Không ai dám đánh, Quý Viễn và Đoan Mộc Duyên nhảy lên như thỏ, ôm lấy rồng giấy không buông tay.
Vì mọi người đều phải đến cùng một nơi, nên cùng nhau lên Phi Long Giấy. Tần Hi cầm bút than của Lệnh Hồ Trăn Trăn viết từng thứ một trên giấy: “Suối Máu chính là máu rồng, Bông Tuyết hẳn là vảy ở bụng rồng. Lưỡi Dao Sắc Bén là vuốt, Lụa Mềm là râu rồng. Thương có khả năng là chỉ rang, San Hô tất nhiên là sừng rồng, Băng Mỏng là vảy trên lưng rồng. Còn Sao và Trăng…”
“Là Mắt.” Lệnh Hồ Trăn Trăn phản ứng rất nhanh.
“Vậy cũng chỉ có thể là một trong hai thứ đó.” Tần Hi nghiêng đầu nghĩ ngợi. “Có khả năng thứ còn lại là bảo vật gì đó mọc trên người rồng, phải gặp mới biết được.”
Lâu Hạo gánh vác trách nhiệm của “Đại sư huynh”, bình tĩnh phân phó: “Đến Hoa Dương Thành đừng vội đi, chúng ta tìm người địa phương hỏi thử xem ‘rồng’ này là thứ gì. Vì mỗi người cần một thứ, tốt nhất nên bàn bạc cách đánh, tránh xảy ra bất trắc.”
Các tu sĩ đồng loạt tuân lệnh, chỉ có Trầm Quân hừ lạnh một tiếng, nhưng sự không phục của hắn nhanh chóng bị Lâm Anh dập tắt.
Thái Ất Sơn là dãy núi khổng lồ trải dài qua Ung Châu và Lương Châu, còn Hoa Dương Thành nằm ở phía Nam, là một trong những tòa thành phồn hoa bậc nhất của Lương Châu. Vào buổi chiều, mưa và tuyết xen kẽ, người đi lại trên phố vẫn không ngớt.
Lệnh Hồ Trăn Trăn có trách nhiệm đi tìm một tiệm bánh bao, vừa mua bánh bao vừa hỏi thăm về rồng, ông chủ có vẻ trầm ngâm: “Hình như mấy hôm trước có nghe khách nhắc đến, nói Thái Ất Sơn có rồng, còn ăn thịt người, nhưng chẳng ai tận mắt thấy, đều là nghe đồn cả.”
Nàng nghiêm túc ghi lại, vừa nhai bánh bao vừa quay đầu tìm Tần Hi và Chu Cảnh. Hai người này chẳng có chút trách nhiệm nào cả, chỉ tụm lại lén lén lút lút nói cái gì đó.
Lệnh Hồ Trăn Trăn đang định bước tới thì bất chợt nghe thấy có người gọi từ con hẻm bên cạnh: “Này, Lệnh Hồ hậu nhân.”
Biết rõ nàng là Lệnh Hồ hậu nhân, nhiều khả năng lại là kẻ thù của phụ thân. Nàng lập tức định bỏ chạy, nhưng lại nghe giọng nói đó tiếp tục: “Ta không cử động được, ngươi lại đây. Phải rồi, vị sư đệ thân thiết của ngươi đâu rồi?”
Lần này, nàng cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, đang định vào xem xét thì bất ngờ vai bị ai đó nhẹ nhàng vỗ một cái. Giọng của Tần Nguyên Hi vang lên ngay trên đầu: “Để ta.”
Hắn chợt lách người vào con hẻm, vừa đi vừa nói: “Sao ngươi lại ở đây? Lại là Tiên Thánh sai ngươi đến sao?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn bị Chu Cảnh chắn phía sau, cố gắng vươn đầu ra nhìn, chỉ thấy người kia ngồi bệt trên đất, máu thịt nhầy nhụa, nhưng khuôn mặt lại sạch sẽ, khôi ngô tuấn tú, không ngờ đó lại là Ôn Tấn đã lâu không gặp.
Ôn Tấn không nhìn ai, chỉ chăm chăm nhìn Chu Cảnh, như thể trong lòng có điều không cam tâm: “Đóng giả nữ nhân vẫn hợp với ngươi hơn.”
Nhìn thấy Chu Cảnh sắp nổi giận, Lệnh Hồ Trăn Trăn vội kéo hắn lại. Đây là thành trấn, tu sĩ không được phép đánh nhau.
“Ngươi bị truy sát?” Tần Hi nhìn dấu vết của mấy bàn tay máu trên người gã, hỏi: “Do Phí Ẩn làm?”
Ôn Tấn cười nhạt: “Ta vốn không phải kẻ biết nghe lời, tiếc là Phí tiên sinh lại quá nghe lời.”
Tần Hi ngồi xuống, quan sát kỹ những vết thương ngang dọc trên người gã, chậm rãi nói: “Ngươi nói cho ta biết chuyện về Tiên Thánh, ta có thể trị thương cho ngươi.”
Ôn Tấn vẫn cười: “Vậy phải để ngươi thất vọng rồi vì đến giờ ta còn chưa biết Tiên Thánh trông ra sao. Có lẽ Phí tiên sinh biết, nhưng hắn chắc chắn sẽ không nói cho ngươi đâu.”
“Không sao.” Tần Hi nói với giọng điềm tĩnh. “Ngươi chỉ cần kể những gì ngươi biết là được. Ta chắc chắn sẽ tử tế hơn Tiên Thánh.”
Ôn Tấn rất thoải mái đáp: “Tiên Thánh biết một loại thuật điều khiển chưa từng nghe đến. Hôm đó tại Linh Phong Hồ, Long Quần Phi Đao của Long Quần Phi Đao phần lớn là do lão điều khiển tiểu sư muội củaTử Hư Phong dùng thuật pháp ngăn chặn, nếu không có lẽ ta đã không sống đến bây giờ.”
Dù vậy, một nửa cơ thể của gã vẫn bị hủy, phải trốn vào trong gương đồng chịu đựng đau đớn suốt một thời gian dài, cho đến khi giọng của Phí Ẩn vang lên: “Ôn Tấn, Tiên Thánh muốn gặp ngươi.”
Gã lúc đó không biết Phí Ẩn là ai, cũng không rõ Tiên Thánh là gì, nhưng gã hiểu rằng nếu có thể sống sót dưới Long Quần Phi Đao thì nhất định phải có người giúp đỡ. Gã bước ra khỏi gương đồng, gặp Phí Ẩn và Tiên Thánh —— một lão tu sĩ xa lạ mà gã chưa từng gặp, bị Tiên Thánh dùng Thần Hồn Khế để điều khiển.
Ôn Tấn bị hấp dẫn bởi sức mạnh khó tin của Tiên Thánh, nên bắt đầu giống như Phí Ẩn, làm việc cho Tiên Thánh.
Vị Tiên Thánh này dường như không có tham vọng gì, không quan tâm đến Ánh Kiều Nhất Phái do Tiên Tử để lại, từ đầu đến cuối chỉ sử dụng một mình Phí Ẩn để làm tay chân của lão. Sau khi Ôn Tấn đến, tay chân của lão lại nhiều thêm một cái.
“Nói là làm việc cho lão, nhưng lão ất ít khi có chuyện. Chuyến đi Thanh Châu lần đó là lần duy nhất ta ra tay.”
Ôn Tấn suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Tình tình của lão ôn hòa, cũng rất hào phóng, bùa tuyệt học cứ như không hề đáng tiền mà đưa cho, làm việc cho lão ất thoải mái. Chỉ có điều, mọi việc đều phải làm theo lời lão, không cho phép bất kỳ sự không nghe lời nào. Bảo ta giao người, ta không đồng ý, Phí tiên sinh thì lại nghe lời, nên thành ra thế này.”
Tần Hi trầm ngâm: “Ngươi và Phí Ẩn đều ở Lương Châu, đến đây khi nào?”
Ôn Tấn cựa quậy, đau đến mức hít vào một hơi lạnh: “Ta trốn ở đây đã nhiều ngày rồi, hôm nay tình cờ chạm mặt hắn, đúng là đuổi cùng giết tận không buông, may mà ta chạy nhanh…”
Hôm nay tình cờ chạm mặt, Phí Ẩn thực sự chỉ đơn thuần là đuổi theo Ôn Tấn sao?
Tần Hi cau mày nhìn kỹ gã, lại nhìn xuống vạt áo của gã. Tay phải của Ôn Tấn vẫn luôn đặt ở vị trí đó, như thể đang che giấu thứ gì.
Tần Hi chợt nhận ra điều gì đó, biểu cảm có chút khó tả: “Đại sư tỷ ở trong Kính Thuật? Người ngươi không chịu giao ra là tỷ ấy sao? Chỉ để nhốt lại và đánh đập tỷ ấy?”
Ôn Tấn cười bí hiểm: “Không chỉ đánh đập, chúng ta còn chơi rất nhiều trò khác. Ngươi có muốn xem không? Lần sau hãy dẫn Lệnh Hồ hậu nhân và vị sư huynh mỹ mạo của ngươi đến cùng, chúng ta sẽ chơi thỏa thích. Ngân Tước Nhi vốn rất hào phóng, sẽ không từ chối đâu…”
Lời còn chưa dứt, Chu Cảnh đã mặt mày lạnh lùng bước tới, hẳn là đã thực sự nổi giận.
Tần Hi đưa tay ngăn lại, thản nhiên nói: “Ta thật sự muốn gặp Đại sư tỷ, có vài lời muốn nói với tỷ ấy.”