Từ khi bốn vị Hoang Đế không còn phong tỏa Đại Hoang nữa bọn họ cũng đặt ra rất nhiều luật lệ mới, phần lớn đều thiên về bảo vệ loài yêu, nhưng trong đó cũng có thiết luật bảo vệ phàm nhân, một trong số đó là không cho phép loài yêu ăn thịt người.
Vạn Thử Yêu Quân vốn rất nổi tiếng, nhưng vì không thể buông bỏ thói ăn thịt người nên Đông Hoang Đế đã tước bỏ danh hiệu Yêu Quân của lão.
Từ trước đến giờ mỗi khi yêu ăn thịt người đều nuốt gọn một lần, nhưng vị Yêu Quân này lại khá khác biệt, vài năm trước thậm chí còn có tin đồn lão có sở thích nuôi dưỡng phàm nhân. Nghe nói lão đặc biệt chuộng người có tâm tình vui vẻ nên trước khi ăn rất chú trọng việc để con mồi của mình sống một chuỗi ngày hạnh phúc.
Như vậy xem ra, Thiết Dân Trang quả nhiên là tác phẩm của lão, ở dưới ngôi làng này hẳn là có địa cung* của lão. Sau khi dụ được người vào, chuột Yêu Vân nấp trong cây sẽ theo dõi từng giờ từng khắc và không có bất kỳ người hay bất kỳ chuyện gì có thể thoát được ánh mắt của lão. Đến khi chọn được con mồi yêu thích, lão sẽ bắt vào địa cung để từ từ thưởng thức vào giữa đêm mà không ai để ý.
*địa cung: cung điện trong lòng đất
Có vẻ như những người dựng quầy hàng trong làng và hai thương nhân Đại Hoang biết về Thiết Dân Trang đều là yêu binh dựa vào Nhược Mộc để che giấu yêu khí giả mạo thành.
Nhưng mà, tước hiệu Yêu Quân của lão đã bị tước đi rồi, làm sao lại có yêu binh làm việc cho mình?
Rất nhanh, giọng nói khàn khàn lại từ lòng đất truyền đến: “Xương Nguyên nói những ngày gần đây có không ít tu sĩ quấy rối trong địa giới, trong đó có hai người đặc biệt phiền phức, còn tìm ta đến giúp. Ta còn đang nghĩ không biết là thần thánh phương nào, ai ngờ vậy mà lại là tu sĩ Thái Thượng Mạch, thất kính rồi.”
Chu Cảnh lạnh nhạt nói: “Có bản lĩnh thì bước ra đây nói chuyện! Trốn trong địa cung thì có ích gì!”
Thanh âm khàn khàn của Vạn Thử Yêu Quân chợt gần chợt xa: “Đều là kẻ ăn thịt người, nhưng một số chỉ vì no bụng, còn đối với ta đó là cả một quá trình tỉ mỉ công phu. Ta hao phí vô số tâm huyết để dựng lên Thiết Dân Trang, không biết hai vị có thích hay không? Hai vị là tu sĩ Thái Thượng Mạch, ta vốn không muốn gây ra mâu thuẫn, nhưng hai vị vừa tới đã cản trở việc đi săn của ta, lại còn đả thương thần thụ, nếu không chơi đùa với các vị một chút thì chẳng phải sẽ nhàm chán lắm sao?”
Không đợi nói xong, lũ chuột đã tụ tập đầy đất như thủy triều rồi biến thành nhiều bàn tay đen nhánh to lớn. Chúng di chuyển rất nhanh và dữ dội, bắt đầu đánh và tóm lấy bọn họ từ mọi hướng.
Chiếc nhẫn ngọc nhỏ trên tóc Tần Hi đột nhiên chuyển động, như bị gió mạnh kéo thẳng, thanh quang hóa thành ngàn vạn cây kim nhỏ. Mấy bàn tay đen nhánh kia vừa chạm vào lập tức vỡ vụn thành tro bụi đầy đất, không thể ngưng tụ lại được nữa.
Hắn chậm rãi đi về phía trước hai bước, nói: “Cần gì phải nói là chơi đùa làm gì, biết là Thái Thượng Mạch còn dám ra tay, ta đoán là Xương Nguyên Yêu Quân đã hứa hẹn với ngươi cái gì đúng chứ? Sau này có thể ở lại Nam Chi Hoang thoải mái ăn thịt người?”
Tiếng cười của Vạn Thử Yêu Quân khiến người ta đau cả răng: “Vậy thì sao? Đây là Đại Hoang, không phải Trung Thổ! Ta chẳng những ăn thịt người, còn thích nuôi người, hơn nữa còn tỉ mỉ hơn nhiều so với người phàm nuôi gà. Đáng tiếc hai vị còn quá trẻ, nếu không đã có thể đến đây xem những năm đầu thú vị như thế nào.”
Tần Hi khẽ cau mày: “Thiết Dân Trang này của ngươi quả thật là không tệ, có thể thấy được ngươi đã hao tốn rất nhiều tâm tư, nhưng nếu chỉ vì ăn thịt người bình thường thì quá mức phô trương rồi. Chẳng lẽ ngươi đang muốn thông đồng với Xương Nguyên Yêu Quân khơi dậy xung đột giữa Trung Thổ và Đại Hoang lần nữa?”
Trước hết, những ngôi làng sầm uất ở Trung Thổ là điều quá thường gặp nên khi các tu sĩ thấy Thiết Dân Trang đa số đều sẽ không kinh ngạc. Thứ hai, bên trong làng còn có Nhược Mộc thần thụ áp chế yêu khí khiến bọn họ không phát hiện được yêu khí. Thứ ba, nơi này là địa giới của Xương Nguyên Yêu Quân nên yêu binh hẳn là do lão cung cấp.
Kết hợp những điều này lại và kết quả sẽ rõ ràng ngay lập tức —— đây là chiếc bẫy dựng lên cho các thương lữ và tu sĩ Trung Thổ.
“Nói đến âm mưu quỷ kế và đánh lén trong tối thì ta đều học tất cả từ tu sĩ Trung Thổ đó.” Vạn Thử Yêu Quân lại có thời gian rảnh rỗi để trò chuyện. “Các ngươi đã quên mất xung đột một trăm năm trước, tu sĩ đã gieo bao nhiêu họa cho loài yêu ở Đại Hoang sao? Ta hiện giờ chẳng qua chỉ ăn thịt một ít tu sĩ thôi, so với đám tu sĩ hồi đó đã rất tốt bụng rồi.”
Tần Hi bỗng nhiên bật cười: “Yêu Quân dài dòng như thế đã lâu, nhưng vẫn luôn trốn trong địa cung không dám hiện thân là đang đợi cơ hội để chạy trốn sao?”
Vạn Thử Yêu Quân ha ha cười lớn: “Ta có gì phải sợ! Đại Hoang chẳng phải có thiết luật không được giết yêu sao, ngươi có thể làm gì ta? Hơn nữa, đã kinh động đến Hoang Đế rồi, ngươi cho rằng ngươi có thể rời khỏi Đại Hoang sao?”
Vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy một loạt âm thanh vo ve kỳ lạ, sau đó một luồng ánh sáng xanh đột nhiên xẹt qua trước mắt, tên tiểu tặc kia chẳng biết lúc nào đã gọi ra Phong Lôi Phi Kiếm.
Lão biết phi kiếm lợi hại như thế nào nên lúc này muốn biến thành cơn gió đến trốn về địa cung, nhưng ai ngờ phi kiếm kia trong nháy mắt đã xé nát đại lộ bạch thạch và đài cao thành từng mảnh, bùn đất bật lên như suối bắt buộc lão phải lộ diện.
Tần Hi kinh ngạc nói: “Ngươi thật sự muốn chạy trốn sao? Hóa ra lại sợ đến như vậy? Quả nhiên là lũ chuột nhắt.”
Vạn Thử Yêu Quân năm đó cũng là bá chủ của Đông Chi Hoang nên lão làm sao có thể chịu được lời sỉ nhục của một tu sĩ trẻ tuổi như thế? Mọi người cảm thấy mặt đất rung chuyển dữ dội, Yêu Vân như mực phun ra từ vết nứt khổng lồ, sau đó Yêu Quân từ trong Yêu Vân lao tới dùng móng vuốt sắc nhọn dài hơn một thước* tóm lấy Tần Hi không thương tiếc.
*một thước: xấp xỉ 1m
Tần Hi né người tránh đi, Chu Cảnh sau lưng đã sớm tiến lên đón lấy hắn.
Loại chiến đấu dùng kiếm dùng đao này vẫn nên giao cho Tùng Hoa vì kiếm thuật và võ thuật của hắn rất tốt. Hơn nữa, thuật pháp không có mắt, nếu vô tình giết chết vị Yêu Quân này thì lớn chuyện mất.
Tần Hi đáp xuống một khoảng đất tương đối bằng phẳng, theo bản năng nhìn khắp nơi một vòng. Diệp Tiểu Uyển rất tự biết điều mà đi theo phía sau, nhưng Lệnh Hồ hồng y kia lại không biết đi đâu mất rồi.
Rơi vào vết nứt rồi? Không đến nỗi như vậy chứ, vừa rồi xảy ra nhiều chuyện như thế Diệp Tiểu Uyển vẫn còn đang thở hổn hển, nhưng nàng ta mới là người dễ xảy ra chuyện hơn Lệnh Hồ.
Quả nhiên, hắn nhanh chóng nhìn thấy gấu váy đỏ rực thấp thoáng đằng sau một khối đá vụn to lớn. Nàng đang nhanh chóng thu gọn gấu váy như thể nghĩ rằng chiếc váy quá dài này của mình sẽ lộ ra chỗ ẩn nấp.
Người Đại Hoang này chắc chắn không tầm thường, tuyệt đối không thể là người bình thường được, rất có thể là nhân vật thâm tàng bất lộ nào đó.
Trước tiên cứ mặc kệ nàng đi, Vạn Thử Yêu Quân nói muốn chơi đùa một chút, vậy thì bọn họ sẽ chơi với lão.
Tần Hi khép hai tay lại, khi hắn tách ra lần nữa, một thanh Phong Lôi Phi Kiếm khác lơ lửng trong lòng bàn tay hắn, sau đó cùng với thanh trước đó lần lượt bay về phía Vạn Thử Yêu Quân.
“Người Đại Hoang không bình thường” kia lúc này có chút hoảng sợ.
Chu Cảnh kéo nàng lên đài cao mà không nói một lời. Sau khi Vạn Thử Yêu Quân bước ra, hắn lại lẳng lặng tiếp tục ném nàng ra xa như bao gạo, tóm lại, tình huống hiện giờ rất loạn, vô cùng loạn.
Kể từ khi Vạn Thử Yêu Quân chui ra từ lòng đất, Lệnh Hồ Trăn Trăn đã không còn có thể hiểu được trận đánh này nữa. Trước mắt nàng chỉ có kim quang sáng chói va chạm cùng Yêu Vân. Hai thanh Phong Lôi Phi Kiếm kia vô cùng linh hoạt, tới lui chớp nhoáng, cuồng phong từ mọi phương hướng kéo đến, khối đá to lớn mà nàng đang ẩn náu chẳng mấy chốc đã bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ hơn.
Nàng rất muốn nhảy qua khe nứt để đến gần họ Tần kia hơn một chút vì ở gần tu sĩ chắc chắn sẽ an toàn hơn. Tuy nhiên, trong tình thế này, rất có thể nàng sẽ bị cắt thành nhiều mảnh khi vừa thò đầu ra ngoài mất.
Nếu biết khi các tu sĩ ở Trung Thổ chiến đấu sẽ như thế này, nàng thà qua đêm một mình trong núi rừng còn hơn.
Hòn đá mà nàng đang ẩn náu đằng sau ngày càng nhỏ đi, những tiếng rít chói tai chợt xa chợt gần, Lệnh Hồ Trăn Trăn đang cố gắng co người mình lại. Thình lình, trên đỉnh đầu vang lên một tiếng thật lớn, tảng đá đã bị kim quang cắt làm đôi như đậu hủ. Nàng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, tên Thông Hoa kia đang muốn bổ đầu nàng ra làm đôi à?
Chu Cảnh nhìn thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn đang co ro ở đó, vội la lên: “Nguyên Hi! Đến đây đem nàng…”
Lời nói đột nhiên đứt quãng, bầu trời bỗng dưng tối sầm, như thể bị mây đen che khuất, đám Yêu Vân lúc trước bị kim nhỏ từ thanh quang cắt đứt thành tro bụi đã nhanh chốc bốc hơi lên hóa thành một bàn tay khổng lồ đập mạnh về phía hắn khiến cả trời long đất lở.
Lệnh Hồ Trăn Trăn giống như lá cây bị gió cuốn đi, khói bụi xung quanh cuồn cuộn che khuất cả tầm nhìn, nàng dùng hết sức để bắt được thứ gì đó, nhưng lại không bắt được thứ gì. Lưng nàng đột nhiên đập mạnh xuống đất, tầm mắt tối sầm, nàng lăn vài vòng giữa đám đá vụn trên mặt đất và rơi vào một vết nứt.
Khoảnh khắc lòng bàn tay khổng lồ giáng xuống, mặt đất nứt ra thành vô số vực thẳm, Tần Hi tóm lấy Diệp Tiểu Uyển suýt nữa đã ngã xuống. Phong Lôi Phi Kiếm bay ngang bay dọc, rạch khói bụi mịt mù đang cuộn xoáy ra, bên người chợt lóe lên kim quang, là Chu Cảnh đang chạy nhanh đến, khi thấy hắn đang ôm Diệp Tiểu Uyển, Tần Hi liền lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm.
Lệnh Hồ Trăn Trăn thì sao?
Tần Hi nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy một bóng người màu đỏ rực phủ đầy bụi bặm gần vết nứt sâu nhất nơi phía xa. Bóng người màu đỏ kia vừa mới bò lên, đang chống tay trên đá vụn thở hổn hển.
Tuy rằng không ai có chuyện gì cả, nhưng hiện tại khung cảnh quá hỗn loạn, mọi người tụ tập lại một chỗ sẽ thuận tiện hơn.
“Tùng Hoa, huynh đưa Lệnh Hồ…”
Lời còn chưa dứt, Yêu Quân kia đột nhiên phát điên, không suy nghĩ mà chỉ ném Yêu Vân vào bọn họ. Khắp nơi đều là khói bụi và sương mù từ yêu khí, không thể thấy gì cả, chỉ có ánh sáng lạnh lẽo từ móng vuốt sắc bén của lão thỉnh thoảng lóe lên.
Dường như có chút không đúng.
Tần Hi lùi lại hai bước, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Vạn Thử Yêu Quân đột nhiên hóa thành một làn gió, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, lao thẳng vào khe nứt. Yêu Vân hào hùng cũng nhanh chóng rút lui rồi quấy lấy bóng người đỏ rực ở phía xa kia, một khắc sau, vết nứt nhanh chóng khép lại, không còn dấu vết của yêu khí nữa.
Tần Hi mau chóng đuổi theo nhưng không kịp, chỉ nhìn thấy khắp nơi hỗn loạn, có một đoạn tay áo bị rách vô cùng nổi bật, trên đó loang lổ vết máu màu đỏ tươi.
Hắn quay đầu, trên mặt Chu Cảnh ở phía đối diện tràn đầy kinh hãi cùng áy náy, hồi lâu không nói nên lời.