Hắn uống một ngụm trà, bỗng thấy dưới vạt váy của Lệnh Hồ Trăn Trăn đang ngồi đối diện không mang giày, ngón chân cái đang vẽ những đường theo họa tiết của đệm mềm.
“Giày đâu rồi?” Hắn hỏi.
Lệnh Hồ Trăn Trăn đang mân mê tai của Hồ Ly Giấy, thờ ơ đáp: “Ta chỉ có một đôi giày, bị vị trưởng lão kia đốt hỏng rồi.”
Cũng đúng thôi, từ khi từ cõi chết trở về nhân gian, y phục cũ của nàng chắc chắn đã biến mất. Từ đó đến nay nàng vẫn luôn mặc y phục cũ của người khác, không vừa vặn chút nào.
“Đợi chút nữa, để ta nói tiểu nhị gọi thơ may đến.”
Tần Hi vừa đứng lên, đã nghe nàng nói: “Không đủ tiền để may đồ mới đâu. Đợi đến khi ta có thể vận chuyển chu thiên thì không cần giày nữa.”
Vậy sau này cứ để chân trần như thế à? Hắn nhìn xuống đôi chân nhỏ xinh trắng ngần của nàng, chân mày cau lại: “Không đủ hoàng kim à?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn càng kinh ngạc hơn: “Đó là tiền của ngươi mà. Nếu trước đây chúng ta đã thân thiết như vậy thì dẫn ngươi đi dạo Đại Hoang tất nhiên không cần tiền nữa.”
Nàng có lẽ chưa nhận ra sự mâu thuẫn trong lời nói của mình.
Tần Hi nhìn nàng một cái thật chăm chú: “Ngàn lượng hoàng kim của sư đệ cũng là hoàng kim ngàn lượng của Tiểu sư tỷ. Giữa chúng ta không cần phân biệt rành rẽ như thế.”
Hắn rời đi, để lại Lệnh Hồ Trăn Trăn ngồi ngẩn người một lúc lâu.
Trước đây nàng đã đối xử với Tần Nguyên Hi thế nào? Có vẻ rất rộng rãi, chỉ dạy Giấy Thông Thần cho một mình hắn; có vẻ lại rất tệ, đường đường chính chính tiêu tiền của hắn.
Đây là thích ư? Không thể hiểu nổi.
Tần Nguyên Hi từng nói rằng trước đây hai người bọn họ suốt ngày bên nhau không rời, ngay cả khi ngủ hay tắm cũng không tách ra, và đó là đáp lễ vì hắn đã cho nàng Thượng Thanh Hoàn. Bây giờ Lệnh Hồ Trăn Trăn thật sự không muốn đáp lễ như thế, nhưng cũng không thể xé rách nửa cái tai. Nhìn thấy trời sắp tối, nàng liền đập mạnh vào đùi: ép buộc mua bán chẳng bao giờ có kết quả tốt, vậy thì nàng phải đi tìm Tần Nguyên Hi để nói lý lẽ.
Hắn hiển nhiên không có hứng thú lý luận với nàng, chỉ trải chăn dưới cửa sổ, thổi tắt nến, không nói một lời, tự mình đi ngủ.
Hóa ra là cùng ngủ như thế, vậy cũng được.
Lệnh Hồ Trăn Trăn vui vẻ trèo lên giường, buông màn xuống.
Sáng hôm sau, quả thật có thợ may đến, từ người đến yêu, kéo dài một hàng bảy tám người. Tiểu nhị rất nhiệt tình giới thiệu: “Đây đều là những thợ may giỏi nhất Vô Phong Thành. Cô nương cứ yên tâm, đảm bảo sẽ hài lòng.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn đang ăn bánh bao, thấy kiếp nạn tiền bạc này khó mà tránh khỏi, chỉ đành hỏi: “Ai có giấy vỏ cây không? Chân ngôn Tị Tự Quyết, Dẫn Tự Quyết, Dung Tự Quyết, hay Ngưng Tự Quyết, ta đều có thể vẽ được. Dùng bùa để đổi lấy y phục được không?”
Một tấm bùa bất kỳ nào cũng đắt hơn y phục nhiều, lời to rồi.
Các thợ may mắt sáng lên: “Tất nhiên là được.”
Quả nhiên có người đưa vài tờ giấy vỏ cây đến, Lệnh Hồ Trăn Trăn lấy bút chấm mực, bút lướt như thần. Nàng vẽ một tờ Tị Cấu Phù, dán lên người thợ may, ngay lập tức vết dầu lớn trên tay áo nàng ta như tro bay ra khỏi vải, phủi một cái không còn dấu vết.
Đây đúng là thợ thủ công thứ thiệt! Các thợ may trong lòng mừng như điên.
Thấy họ đã đo xong kích cỡ và rời đi vui vẻ, tiểu nhị kia bèn nói nhỏ với Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Nếu cô nương có thể vẽ thêm vài vài tấm chân ngôn Dẫn Tự Quyết và Dung Tự Quyết, ta có thể mang đi bán, cam đoan giá cao hơn thị trường. Tiền thì chia hai phần cho ta là được.”
Có thể thì có thể, nàng nhún vai: “Nhưng ta không có nguyên liệu.”
Giấy vỏ cây ở Đại Hoang bị yêu thương độc quyền, đắt hơn nhiều so với Trung Thổ, hơn nữa để vẽ Dẫn Tự Quyết và Dung Tự Quyết cần mực đặc biệt, không mua nổi.
Dù có bản lĩnh kiếm tiền, nhưng lại không có nguyên liệu, Lệnh Hồ Trăn Trăn chỉ có thể buồn chán dựa vào cửa sổ nhìn dãy núi tuyết xa xăm.
Người qua lại trên phố đông đúc và náo nhiệt. Từ xa, nàng bỗng nhìn thấy áo choàng lông cừu màu trúc của Tần Nguyên Hi. Hắn đã rời đi từ sáng sớm, để mặc nàng một mình đối mặt với đám thợ may và kiếp nạn tiền bạc này, đúng là không tử tế chút nào.
Hắn không biết là lạc đường hay tìm đường, loanh quanh trong con hẻm nhỏ một lúc lâu, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm quay về cửa khách điếm.
Không ngờ lại có người mù đường đến mức này.
Lệnh Hồ Trăn Trăn không nhịn được, nhỏ giọng gọi hắn: “Tần Nguyên Hi.”
Không biết là gió hay tuyết đã mang âm thanh đi, nhưng hắn lại nghe thấy ngay lập tức. Tần Hi quay đầu nhìn, rồi mượn sức gió khắp Vô Phong Thành để nhẹ nhàng bay lên. Chẳng mấy chốc, hắn đã đến bên cửa sổ, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Nàng cảm thấy cảnh tượng này dường như đã từng thấy ở đâu đó. Lệnh Hồ Trăn Trăn tiến lại gần, ngắm ánh tuyết khắp thành phản chiếu trong đôi mắt xinh đẹp của hắn, rồi hỏi: “Ngươi đã đi đâu thế?”
Tần Hi để mặc nàng nhìn mình như nhìn hoa nhìn đá: “Tìm cửa hàng thợ thủ công, muốn tìm chút việc cho nàng làm.”
Ánh mắt đang nhìn hoa nhìn đá đột nhiên biến thành ánh mắt nhìn người. Hắn đối diện với đôi mắt màu hổ phách của nàng, nói: “Nàng đang nghĩ là phí của nhân tình này đắt quá, đúng không?”
Nàng ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”
Tần Hi chống cằm lên khung cửa sổ, hỏi: “Trước đây Tiểu sư tỷ từng nói với ta rằng đối với tỷ thì bên ngoài ta là tu sĩ Thái Thượng Mạch, còn bên trong là chủ nợ. Bây giờ thì sao?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn tập trung suy nghĩ một lúc lâu: “Ở ngoài vẫn là tu sĩ Thái Thượng Mạch, còn bên trong là… người mà trước đây ta thích.”
Dường như hắn không hài lòng với câu trả lời này, nheo mắt nhìn nàng một lúc, rồi bỗng thở dài: “Nếu như dùng phi đao của Tiểu sư tỷ đâm xuyên qua thì có thể sư đệ sẽ thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.”
Tại sao lại mong phi đao đâm qua tim? Thật kỳ lạ.
“Nếu ngươi đã muốn đi đến cửa hàng thợ thủ công, vậy thì dẫn ta theo với.” Nàng trèo ra ngoài. “Ta sẽ chỉ đường.”
Tần Hi nhìn đôi chân trần của nàng, động tác còn nhanh hơn nàng, lao vút vào cửa sổ. Thế nhưng, nàng liền dang tay chặn khung cửa lại: “Lễ nghi của Trung Thổ, không được vào từ cửa sổ.”
Hắn bỗng cảm thấy không thể nhịn được, vòng tay ôm lấy cổ nàng rồi mang nàng vào bên trong, ngay lập tức cửa sổ gỗ “xoẹt” một tiếng đóng lại. Hắn cười u ám khó hiểu: “Nàng có biết câu đó ai nói không? Ta cứ phải vào từ cửa sổ đấy.”
Cách nàng hành xử và nói năng luôn để lại dấu vết của quá khứ, nhưng lại hoàn toàn quên mất hắn. Rõ ràng đang ở bên cạnh, nhưng lại cảm giác như có một khoảng cách rất xa. Hắn như đang giữ trong tay một đám mây có thể tan biến bất cứ lúc nào, phải dùng sức lực nhẹ nhàng và tinh tế nhất để giữ lấy.
Thế nhưng, Tần Nguyên Hi hết lần này tới lần khác vẫn cố chấp vì trên phương diện này hắn không thể kiên nhẫn được.
“Con Hồ Ly Giấy này xấu quá.” Hắn ném con Hồ Ly Giấy trên vai xuống. “Ta muốn làm lại một con khác.”
Hồ ly thì chẳng phải con nào cũng giống nhau sao? Tại sao hắn lại giận dữ vô cớ như thế?
Lệnh Hồ Trăn Trăn vẫn ngoan ngoãn trải giấy trắng ra, chỉ vì hắn lạc đường cả buổi sáng để tìm cửa hàng thợ thủ công nên nàng phải làm cho hắn một con Hồ ly Giấy thật vừa ý.
Nàng tỉ mỉ cắt hình hồ ly, dùng bút vẽ ra đôi mắt dài dài, hỏi hắn: “Như thế này phải không?”
Tần Hi liếc mắt nhìn một cái, rồi lại quay đi, giọng lạnh nhạt: “Mắt xấu quá.”
Xấu chỗ nào chứ! Thật kén chọn! Lệnh Hồ Trăn Trăn “Xì” một tiếng: “Ngươi đợi đó, ta làm lại.”
Nàng cắt thêm một con nữa, còn chưa kịp vẽ mắt, hắn đã nói: “Tai nhìn kỳ quá, xấu chết đi được.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn ghé lại gần nhìn chằm chằm hắn, nghi ngờ rằng hắn cố tình gây khó dễ cho mình. Nhưng nhìn hắn có vẻ thực sự không vui, một tay lại lấy từ trong tay áo ra một tập giấy đỏ thẫm dày cộp, là loại giấy vỏ cây Nhược Mộc đắt nhất.
Không chỉ có vậy, hắn còn mua cả mực màu bạc, dụng cụ khắc gỗ, cùng các công cụ và nguyên liệu thường thấy trong cửa hàng thợ thủ công. Chẳng mấy chốc, bàn đã không đủ chỗ, tất cả đều chất đầy dưới đất.
“Ta không hiểu nhiều về thợ thủ công.” Tần Hi tựa vào bàn. “Nên đã mua mỗi thứ một ít.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn chỉ cảm thấy cả người hắn bỗng trở thành vàng ròng, sáng chói đến mức khó tin.
“Nàng đang nghĩ phí của ân huệ này mình không thể trả nổi?” Giọng hắn lạnh băng.
Không phải, nàng chợt nhớ đến ai đó đã từng nói với mình rằng, trên đời này không phải việc gì cũng có thể dùng tiền để trả hết.
Nàng cầm một tờ giấy trắng khác lên và nói khẽ: “Ta nhất định sẽ làm cho ngươi một con đẹp nhất.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn miệt mài cắt giấy đến khi đèn lồng trong Vô Phong Thành đã sáng, nhưng Tần Nguyên Hi vẫn chưa hài lòng, khi thì chê miệng ngắn quá, khi lại chê đuôi không đủ xù.
Nàng tựa như đang so tài với hắn, mà cũng như đang so tài với chính mình: “Ta nhất định phải làm cho ra, rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Nói rõ chút đi.”
Tần Hi nhìn đám Hồ Ly Giấy muôn hình vạn trạng trên bàn, bỗng thấy mình thật nực cười.
Có lẽ điều hắn muốn chính là con hồ ly đầu tiên kia, nhưng vì lỗi lầm của mình mà hắn không chỉ hủy hoại thung lũng nhỏ xinh đẹp đó, mà còn hủy hoại cả Hồ Ly Giấy. Trên đời sẽ không còn thung lũng nào đẹp như thế nữa, cũng sẽ không còn con Hồ Ly Giấy nào giống hệt như vậy nữa.
“Sư đệ sai rồi.” Tần Hi thở dài, thu tất cả những con Hồ Ly Giấy vào trong tay áo. “Thật ra con nào sư đệ cũng thích.”
Thấy nàng yên lặng nhìn mình, hắn mỉm cười nhẹ, rồi vỗ nhẹ đầu nàng: “Ngủ sớm đi.”
Hắn thổi tắt ngọn nến.
Cái lạnh từ cõi chết đôi khi xuyên qua giấc mơ mà làm hắn đau đớn nên Tần Hi ngủ không sâu. Chẳng biết đã bao lâu, bỗng cảm thấy có người đến gần, hắn lập tức mở mắt, liền thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn đang cầm một con Hồ Ly Giấy với đôi mắt dài và đuôi cũng dài, ngồi xổm bên cạnh giường, đầy mong đợi hỏi: “Như vậy đúng chưa?”
Hồ Ly Giấy nhảy nhót linh hoạt, vẫy đuôi rơi xuống gối, dùng đôi mắt dài dài xinh đẹp lặng lẽ nhìn anh.
Tần Hi ngẩn người một lúc lâu, bỗng vội vàng ngồi dậy, kéo hồ ly nhỏ thật sự bên cạnh vào lòng.
Lệnh Hồ Trăn Trăn vẫn hỏi: “Rốt cuộc có phải hay không?”
Đúng rồi, giống nhau như đúc.
Nàng rốt cuộc là nhớ hay không nhớ? Dường như cũng không còn quan trọng nữa, lần nào cũng là nàng đưa ra kết luận cuối cùng.
Đó là điều Tần Nguyên Hi không bằng nàng, cũng là điều mà Tần Nguyên Hi thích nhất ở nàng.
Tần Hi ôm nàng lăn trở lại giường, cuốn cả hai vào chăn. Trời đất xoay vần, Lệnh Hồ Trăn Trăn nằm sấp trên người hắn, bị hắn nâng cằm lên, khẽ hỏi: “Tiểu sư tỷ hôm nay sẽ không khóc chứ?”
Có ý gì? Nàng lắc đầu không hiểu: “Tại sao ta phải khóc?”
Giọng nói của hắn thấp hơn: “Vậy nếu sư đệ có hơi mạo phạm một chút, có sao không?”
Có sao đấy!
Lệnh Hồ Trăn Trăn vùng vẫy, nhưng cảm giác hắn đã nới lỏng cánh tay, lật người lại đẩy nàng vào chăn, ôm chặt như ôm gối: “Vậy thì ngủ cùng sư đệ một lúc.”