Tần Hi lặng lẽ ngắm nhìn hồ lô ngọc nhỏ nhắn trong tay.
Đây là thứ duy nhất hắn còn giữ lại được từ gia tộc suy tàn của mình, đã từng bị rơi vỡ, nhưng giờ đây nó lại nguyên vẹn không chút tổn hại. Bên ngoài nó được bọc bởi một lớp giấy vỏ cây Nhược Mộc, trên đó còn có phù chú được vẽ bằng máu.
Hắn từng hoàn toàn không biết ai đã vẽ phù, ai đã ghép lại hồ lô ngọc cho hắn.
Giờ đây hắn đã mơ hồ có được câu trả lời rồi.
Không phải ảo giác, hắn thật sự đã quên mất một người quan trọng, hơn nữa lại còn quên một cách đơn giản và thô bạo. Chỉ xóa sạch sự tồn tại của người đó trong ký ức, nhưng trong thực tế lại đầy rẫy sơ hở.
Tần Hi đẩy cửa phòng ra, tuyết dày phủ đầy sân, ánh trăng nhạt nhòa chiếu rọi, Lệnh Hồ Trăn Trăn đang uống rượu ngắm tuyết trong sân.
“Lệnh Hồ cô nương không thấy lạnh sao?” Hắn bước đến gần một cách từ tốn.
“Vậy nên ta mới uống rượu.” Lệnh Hồ Trăn Trăn giơ cao vò rượu trong tay.
Tần Hi lười biếng tựa vào tường: “Ta vốn cho rằng Lệnh Hồ cô nương là người có tâm tư trong sáng, không hề biết mượn rượu giải sầu là gì.”
Nàng chẳng thèm để ý đến hắn. Từ khi gặp nhau cho đến bây giờ, hắn thì lòng dạ rối bời, còn nàng thì lại bình thản như mây bay. Thế nhưng, hắn có một ấn tượng mơ hồ: chú hồ ly nhỏ từng chạy về phía hắn, giờ đây lại quay lưng về phía hắn, ánh mắt trong trẻo sáng ngời thỉnh thoảng liếc nhìn hắn, nhưng cũng chỉ như bóng chim bay qua bầu trời, không để lại dấu vết nào.
Hắn thậm chí còn mơ thấy cả mộng xuân.
Không thể nhẫn nhịn được nữa.
Tần Hi giật lấy vò rượu trong tay nàng rồi uống một hơi cạn sạch. Nàng ngay lập tức trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt hổ phách lóe lên vẻ ngạc nhiên và giận dữ.
Hắn cúi đầu nhìn nàng một lúc, trên mặt nàng hiện rõ ý nghĩ phải nhịn không đánh người vì tiền, hoàn toàn không có một chút lưu luyến nào.
Tần Hi lấy từ trong tay áo ra một vò rượu đưa cho nàng, mỉm cười thân thiện: “Cái đó uống không ngon, cái này cho cô, coi như là ta xin lỗi.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhận lấy mở ra nắp ra ngửi, cơn giận dữ lập tức chuyển thành vui mừng: “Là Nhất Túy Phương Hưu!”
Hắn lại lấy từ trong tay áo ra một vò khác, cụng với nàng: “Cạn nào.”
Ai mà đi uống cạn một hơi loại rượu ‘Nhất Túy Phương Hưu’ với hắn chứ, nàng đâu có ngốc.
Lệnh Hồ Trăn Trăn chỉ làm như không nghe thấy, nhấp một ngụm nhỏ. Rượu vào bụng, hơi ấm đã lâu không cảm nhận được liền bao trùm lấy nàng.
Không ngờ hắn lại lấy ra một vò nữa: “Đây là rượu ‘Khô Mộc Phùng Xuân’, uống xong lại càng tỉnh táo, Lệnh Hồ cô nương có muốn thử không?”
Nàng nửa tin nửa ngờ nếm thử một ngụm, chỉ thấy nhạt nhẽo như nước: “Cái này không ngon.”
“Vậy đổi cái khác.” Tần Hi chậm rãi tiếp tục lấy ra vò rượu khác. “Đây là rượu ‘Thiêu Tửu Bách Hoa Sát’ của Thanh Châu, vị đậm hơn ‘Nhất Túy Phương Hưu’ một chút.”
“…Quá cay rồi.”
“Không bằng thử rượu ‘Kim Phong Ngọc Lộ’ của Lương Châu đi, chắc chắn là mùi vị cô thích.”
…
Lệnh Hồ Trăn Trăn nghi ngờ trong Tay Áo Càn Khôn của hắn chỉ chứa toàn là rượu. Chẳng mấy chốc, dưới đất đã xếp một hàng dài vò rượu dọc theo tường, đều là những vò mà nàng chỉ uống một ngụm còn hắn uống cạn một hơi. Vậy mà hắn trông vẫn bình thường, nhưng nàng thì không cảm thấy ổn chút nào.
“Ta đi ngủ đây.” Nàng vịn tường bước vào trong. “Rượu của ngươi không tệ, lần sau ta sẽ trả ngươi bằng rượu Đại Hoang.”
Tần Hi dìu nàng vào phòng, nhẹ nhàng nói: “Không cần trả rượu, ta chỉ muốn hỏi vài chuyện. Nếu Lệnh Hồ cô nương trả lời thật lòng thì coi như xong.”
Ồ, được thôi.
Lệnh Hồ Trăn Trăn chân bước không vững ngồi xuống giường mềm rồi vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Ngồi xuống, hỏi đi.”
Nhưng hắn không ngồi mà chỉ ngồi xổm trước mặt nàng, dùng hai tay nâng khuôn mặt nàng, khẽ hỏi: “Trước đây thật sự không quen biết ta? Không có ấn tượng gì sao?”
Đôi mắt hổ phách ngây thơ đã bị nhuộm men say, nhưng bên trong lại không hề có một chút do dự.
“Không quen, không có.”
Tần Hi lấy ra hồ lô ngọc được bọc trong lá bùa, còn chưa kịp hỏi thì nàng đã ngạc nhiên nói: “Đây không phải là lá bùa ta vẽ sao? Sao ngươi có nó?”
Hắn giả vờ không tin: “Cô vẽ? Cô biết vẽ bùa sao?”
Vì năng lực của thợ thủ công bị nghi ngờ nên Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức lập tức lấy ra giấy vải trắng, cắn ngón tay rồi vẽ cho hắn một tấm Tị Cấu Phù: “Ngươi giữ lấy, đảm bảo ít nhất trong ba tháng cho dù ngươi có làm gì thì cũng vẫn sạch sẽ.”
Tần Hi không nhận lấy, tay trái đeo găng tay đen phóng ra ánh sáng bạc của Thuật Trị Thương, sau đó giúp nàng chữa lành vết thương trên ngón tay.
Ngón tay nhỏ trắng mịn nhẹ nhàng chạm vào găng tay, sau khi Lệnh Hồ Trăn Trăn sờ thử chất liệu da mềm mịn màu đen, nàng hỏi một câu hỏi mà mình đã muốn hỏi từ lâu: “Đây là tay giả à?”
“Là tay thật.”
Hắn đáp rất ngắn gọn, cố gắng kìm nén Phong Lôi Ma Khí, từ từ tháo găng tay ra.
Luồng Phong Lôi Ma Khí thường ngày điên cuồng, giờ đây lặng lẽ cuộn tròn trong lòng bàn tay, tạo thành một con hồ ly đen nhỏ với chiếc đuôi dài nhẹ nhàng phe phẩy.
Hôm nay nó ngoan ngoãn đến mức chưa từng thấy.
Cảm nhận được Lệnh Hồ Trăn Trăn đang tiến đến gần, Tần Hi kiềm chế không động đậy, để mặc nàng cúi đầu nhìn con hồ ly đen trong lòng bàn tay, vài lọn tóc mềm và lạnh rơi trên cổ tay hắn.
“Nó vậy mà còn biết động đậy.” Nàng khẽ nói. “Hóa ra không phải là nốt ruồi.”
Luồng Phong Lôi Ma Khí lại bắt đầu đung đưa cái đuôi, như muốn chứng minh rằng nó thật sự không phải là nốt ruồi.
Tần Hi lặng lẽ nhìn hàng mi dài rung động của Lệnh Hồ Trăn Trăn, ột nhiên mở miệng nói: “Lệnh Hồ cô nương, nếu chúng ta đã đồng hành suốt cả đoạn đường dài như thế, vậy thì tốt nhất là nên thẳng thắn với nhau. Cô thấy thế nào?”
Nàng gật đầu liên tục: “Đúng.”
“Cô nghĩ thế nào về ta?”
Nàng nửa tỉnh nửa mơ nghĩ một lúc lâu: “Khi ngươi gọi ta là kẻ lừa đảo thì rất đáng ghét, sau đó khi hai bên thanh toán xong thì đã bỏ qua. Bây giờ ngươi là kim chủ phiền phức, ta phải chịu đựng ngươi thôi.”
“Nói vậy là cô rất ghét ta?”
“Không có gì ghét hay không ghét, sớm muộn gì cũng thanh toán xong.”
Tần Hi nheo mắt: “Thanh toán xong là sao?”
Nàng say đến mức nói không rõ ràng: “Sau khi dẫn đường xong chúng ta sẽ trở thành người xa lạ.”
Hắn nhìn nàng chằm chằm, một lúc lâu không nói gì.
Hàng mi dài và dày của nàng chợt như cánh bướm rung rinh, đôi mắt nhuốm men say như được phủ thêm một lớp sương mù yêu kiều, dường như nhìn hắn, nhưng cũng không phải. Nàng nhìn quanh một lượt rồi mơ hồ hỏi: “Mùi gì vậy? Thơm quá.”
Tần Hi không động đậy, để mặc nàng ngửi khắp nơi, rồi nàng đột ngột tựa đầu lên vai hắn, rúc vào gần cổ mà ngửi.
“Là ở đây.” Nàng cười mơ màng trong cơn say, sau đó ngay lập tức nhắm mắt chìm vào giấc mộng đẹp.
Hắn đỡ eo nàng đặt lên giường, cẩn thận cởi giày đắp chăn cho nàng, sau đó kéo vài lò sưởi than đến gần.
Lệnh Hồ Trăn Trăn là người như vậy đấy. Khi cảm thấy đã thanh toán xong, nàng liền có thể rời đi không chút vướng bận.
Thật là nhẫn tâm.
Trước khi đóng cửa lại, Tần Hi quay đầu nhìn nàng một lần. Nửa khuôn mặt nàng bị vùi trong chăn, ngủ say đến mức không biết gì.
Buổi tối hôm đó, hắn lại mơ một giấc mộng.
Hắn từng chút một bước đi dọc theo bức tường chất đầy vò rượu, vào cổng rồi rẽ phải, đến phòng của Lệnh Hồ Trăn Trăn.
Giấc mộng chân thực đến nỗi đến cả từng họa tiết hoa lệ trên bức tường hắn đều nhìn thấy rõ ràng. Than trong lò sưởi bập bùng, bóng dáng yêu kiều và yểu điệu của nàng quấn lấy chăn, mái tóc dài rậm rạp phủ lên gối.
Nàng ngủ rất say, nếu như chạm vào tóc nàng thật nhẹ nhàng chắc sẽ không đánh thức nàng đâu.
Đừng đi, đừng rời bỏ hắn, hắn sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Nàng đúng là một người nhẫn tâm.
Hắn đưa tay ra, làn khói đen cuộn quanh, chạm nhẹ vào sợi tóc mềm của nàng, nhưng vẫn làm nàng tỉnh dậy. Đôi môi đỏ hồng của nàng ngay lập tức bị đông cứng thành màu xanh trắng, hơi thở phả ra thành sương mù.
Tần Hi đột nhiên mở mắt, chỉ nghe thấy bên ngoài tiếng trống chiêng ầm ĩ, cả làng đang hét lên: “Hạn Bạt lại đến rồi——!”
Hắn nhanh như chớp lao về phòng Lệnh Hồ Trăn Trăn. Cửa phòng đã mở toang, nàng lại ngã xuống đất ngất đi một lần nữa.
Lần này Hạn Bạt đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ có Lệnh Hồ Trăn Trăn xui xẻo bị hàn khí tổn thương kinh mạch đến hai lần. Nàng thật sự bị bệnh rồi, chỉ nằm co ro trong chăn mà đổ mồ hôi lạnh.
“Tại sao hắn cứ tìm ta?” Nàng thắc mắc trong cơn đau đớn. “Ta đâu có nợ hắn gì.”
Tần Hi lặng lẽ vắt khăn lau mồ hôi trên trán nàng, một tay ôm lấy nàng, còn tay kia bấm vào huyệt đại chùy sau cổ truyền linh khí trấn định kinh mạch, nói nhẹ: “Có thể là hắn nợ cô thứ gì đó.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn mê man hỏi lại: “Hắn nợ ta thứ gì?”
Không ai trả lời nàng.
Cơn sốt khiến tầm nhìn của nàng trở nên mơ hồ. Nàng cảm thấy có người đang dùng khăn lạnh lau mồ hôi cho mình, Lệnh Hồ Trăn Trăn cố gắng nhìn rõ, chỉ thấy một đôi mắt đen láy, còn có ngọn lửa trong đáy mắt đang nhảy múa.
“Tần Nguyên Hi.” Không biết vì sao, nàng hoàn toàn theo bản năng mà thốt ra cái tên này.
Tần Hi cẩn thận đắp chăn cho nàng, sau đó chạm vào cái trán ướt sũng của nàng, nói rất nhỏ: “Ngủ đi, sẽ nhanh khỏi thôi.”
Nàng dường như đã nghe thấy, hơi thở rối loạn gấp gáp dần trở nên sâu lắng, sau đó bị kéo vào giấc mộng đẹp.
Tần Hi chậm rãi lấy ra một tấm thẻ gỗ khắc chữ vàng, trên đó có tám chữ: Thân này thân kia, ở trong thân kia.
Hắn biết điều này có nghĩa là gì rồi.