Triệu Tĩnh Tĩnh vẫn luôn mai phục ở gần trung tâm sửa chữa ô-tô. Anh ấy gọi điện thoại cho Kỷ Nghiêu: "Tần Chân xuất hiện rồi!"
Kỷ Nghiêu đứng bật dậy, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc: "Chú ý theo dõi, lần này không được để cho hắn ta chạy thoát nữa!"
Mười mấy cảnh sát mặc thường phục mai phục suốt mười mấy ngày trời, điều bọn họ chờ đợi nhất chính là lúc này đây.
Tần Chân nhận được tin nhắn từ số phụ của Tưởng Vi. Bỗng nhiên cô ta nói không muốn chờ đợi nữa, muốn mau chóng trốn ra nước ngoài. Cô ta nói nơi này quá nguy hiểm, khắp nơi đều là cảnh sát còn có cả ma quỷ nữa.
Tần Chân vẫn biết Tưởng Vi có bóng ma tâm lý. Gã đã nghe cô ta kể về thời gian khi còn ở cô nhi viện, tháng ngày không có cuộc sống của một con người.
Trước khi đi, gã phải giấu chiếc xe Jinbei kia đi đã.
Chiếc xe đó chính là món quà mà Tưởng Vi tặng cho gã khi cô ta lĩnh tháng lương đầu tiên. Đó là món quà đầu tiên và cũng là duy nhất. Sau này, cô ta quá bận rộn, cô ta chỉ say mê cuộc sống vàng son trong giới giải trí, đã không còn nhớ đến sinh nhật của hắn nữa.
Tần Chân chỉnh lại râu giả trên mép, chống gậy, đi vào trung tâm sửa chữa ô-tô.
Cuộc sống như cái bóng bên cạnh Tưởng Vi một thời gian dài, trên tay nhuốm đầy máu tươi, phạm biết bao tội ác khiến gã cực kỳ nhạy cảm với hoàn cảnh xung quanh. Dù chỉ là một ngọn gió thổi lay cọng cỏ cũng làm gã phải nâng cao cảnh giác.
Tần Chân tiếp tục đi về phía trước. Gã trông thấy một đôi tình nhân ngồi dưới cây dù bên ngoài quán cà phê, ánh mặt trời chiếu lên chiếc dù màu xanh bao phủ một khoảng xanh mát lên đôi tình nhân ấy, bọn họ cười cười nói nói, không chút nào ngại ngần ánh mắt của người ngoài.
Tần Chân dời ánh mắt sáng chỗ khác, chỉ cần rời khỏi mảnh đất này, gã và Tưởng Vi cũng được như vậy. Hai người sẽ tay trong tay dưới ánh mặt trời, trải qua cuộc sống bình dị như bao người.
Gã cúi đầu nhìn bàn tay thô ráp và xấu xí của mình.
Gã vẫn biết bản thân không xứng với người xinh đẹp như Tưởng Vi nên gã nguyện ý làm mọi chuyện vì cô ta, cho dù phải giết người.
Tần Chân đi vào bên trong, gã đưa mắt nhìn chiếc Wuling Sunshine màu đen của mình ở đằng xa.
Gã khẽ mỉm cười.
Nữ cảnh sát mặc đồng phục nhân viên trung tâm mỉm cười: "Chào ông, ông đến lấy xe sao?"
Tần Chân gật đầu, chỉ chỉ: "Chiếc kia!"
Trong mắt gã lóe lên tia sáng, tựa như thấy được viên ngọc vô giá nhất thế giới này.
Triệu Tĩnh Tĩnh đóng giả làm thợ sửa xe, anh ấy bò từ dưới gầm một chiếc xe ra ngoài, tay cầm chiếc cờ lê, anh ấy đưa tay lên lau mồ hôi, chăm chú quan sát động tác của Tần Chân.
Nữ cảnh sát cầm sổ ghi chép, mở ra: "Xin hỏi ông họ gì ạ?"
Tần Chân báo tên giả ban đầu, cô ấy kiểm tra một chút rồi dẫn gã tới chỗ đỗ xe.
Tần Chân chống gậy nhưng bước chân càng lúc càng nhanh, phải cố gắng lắm gã mới kiềm chế được bản thân.
Tần Chân đi tới trước chiếc xe, nhẹ tay sờ vào món quà Tưởng Vi đã tặng cho gã. Sườn xe được phun sơn sáng bóng, ánh mặt trời rọi xuống phản chiếu rõ khuôn mặt Tần Chân.
Gã mỉm cười.
Đúng lúc này, gã bất chợt trông thấy trên sườn xe phản chiếu cảnh tượng cửa chính từ từ đóng xuống sau lưng gã.
Tần Chân vội vã quay đầu lại, mấy người trong đồng phục thợ sửa xe gần đó cũng đứng bật dậy.
Anh thợ đứng gần gã nhất ném chiếc cờ lê, rút súng ở bên hông, dí vào thái dương gã: "Cảnh sát đây, không được nhúc nhích!"
Mặt Tần Chân biến sắc, gã vứt gậy xuống, buông thõng hai tay.
Triệu Tĩnh Tĩnh ra hiệu người bên cạnh có thể còng gã lại.
Nữ cảnh viên cũng bỏ sổ ghi chép sang một bên, lấy còng ra: "Phối hợp đi! Mau đưa tay ra!"
Tần Chân từ từ đưa tay lên, nữ cảnh viên tra còng vào một tay gã nhưng không ngờ gã phản ứng nhanh hơn, vặn ngược cổ tay của cô ấy.
Hóa ra gã chỉ giả vờ đầu hàng làm nữ cảnh viên mất cảnh giác, nhân cơ hội khống chế cô ấy.
"Không được lại gần, nếu không cô ta sẽ chết!"
Triệu Tĩnh Tĩnh và các anh em đành phải lùi về sau.
Tần Chân nhìn ra cửa chính: "Mở cửa!" Nói xong, gã mở cửa xe Wuling Sunshine.
Triệu Tĩnh Tĩnh kêu người mở cửa.
Tần Chân cho nữ cảnh viên ngồi ở ghế lái, uy hiếp cô ấy lái xe.
Nữ cảnh viên và Triệu Tĩnh Tĩnh đưa mắt nhìn nhau, Triệu Tĩnh Tĩnh ra hiệu cho cô ấy. Trong xe có giấu một con dao chỉ có cảnh sát biết còn Tần Chân thì không. Hơn nữa, người Tần Chân uy hiếp không phải dân thường mà là một cảnh sát đã trải qua huấn luyện, gã cùng đường rồi.
"Nếu chúng mày đuổi theo, nó sẽ chết!" Tần Chân rút con dao gọt trái cây chuẩn bị sẵn từ trước, uy hiếp nữ cảnh sát lái xe.
Kỷ Nghiêu rời khỏi Cục Cảnh Sát đang trên đường đi tới hiện trường thì Triệu Tĩnh Tĩnh thông báo Tần Chân đã bắt giữ một nữ cảnh sát làm con tin.
Kỷ Nghiêu cúp điện thoại, ngước mắt nhìn chiếc Wuling Sunshine màu đen vừa chạy lướt qua.
Anh lặng lẽ quay đầu xe đuổi theo.
Tần Chân vẫn yêu cầu lái xe đi thẳng, xe nhanh chóng ra khỏi thành phố, đến xa lộ ngoại thành sắp đến một ngã ba, nữ cảnh viên quay sang nói với gã: “Bây giờ anh an toàn rồi, để tôi trở về thôi!"
Tần Chân trừng mắt nhìn cô ấy: "Mày nghĩ tao ngu à?"
Nữ cảnh sát giảm tốc độ, nhìn kính chiếu hậu: "Đằng sau không còn ai nữa!"
Tần Chân quay đầu nhìn, nữ cảnh sát nhân cơ hội lấy con dao đã giấu kỹ dưới bảng điều khiển. Tần Chân quay đầu lại, cô ấy vung một quyền nhưng Tần Chân đã đưa tay đỡ.
Hai người vật lộn trên xe.
Nữ cảnh sát giơ dao chém hụt vào thành ghế tạo thành một vết rách dài, lộ cả đệm ra ngoài giống như bị mổ phanh bụng. Tần Chân yêu quý chiếc xe này chẳng khác nào mạng sống của gã. Hành động này đã chọc điên gã, đáy mắt gã nổi lên sát tâm.
Nữ cảnh sát ý thức được trạng thái của nghi phạm có biến hóa. Trên đường đi cô ấy có thể cảm nhận được gã chỉ muốn bỏ chạy, không muốn giết người… nhưng hiện tại gã như một con mãnh thú giãy dụa và gầm thét.
Cô ấy nhìn qua kính chiếu hậu thấy có xe đuổi theo, nhận ra đó là xe của cảnh sát.
Tần Chân giơ dao lên, cổ tay nổi đầy gần xanh. Dưới tình thế cấp bách, nữ cảnh sát buộc phải mở cửa xe, nhảy xuống.
Con dao gọt của Tần Chân đâm vào lưng của nữ cảnh sát, mũi dao nhỏ máu.
Gã ném con dao xuống, nhìn bên ngoài cửa xe, ngồi vào ghế lái. Thế nhưng chiếc xe đã chạy lệch quỹ đạo, lao thẳng xuống hồ.
Tần Chân nhanh chóng đạp thắng xe, đáng tiếc đã muộn. Xe đã rơi xuống, theo quán tính toàn bộ chiếc xe chìm dần xuống hồ.
Kỷ Nghiêu dừng trước bờ hồ, đội của Triệu Tĩnh Tĩnh cũng mau chóng chạy tới, nữ cảnh sát nhảy khỏi xe được đưa đến bệnh viện. Vì xe chạy chậm, vết đâm sau lưng cũng không sâu nên không có gì đáng ngại.
Hồ hình bầu dục này chỉ là nơi nước đọng, diện tích chừng một sân bóng đá lớn, không quá sâu, nhưng nước khá đục. Trên bờ cứ cách một đoạn lại có một nhóm cảnh sát được trang bị vũ trang, lần này Tần Chân chạy không thoát được.
Kỷ Nghiêu biết gã lớn lên ở làng chài nên bơi rất giỏi.
Đội tìm kiếm dưới nước còn chưa đến, Kỷ Nghiêu cởi giầy chuẩn bị nhảy xuống bắt người.
Triệu Tĩnh Tĩnh giữ anh lại: "Chờ đội tìm kiếm dưới nước đến đã, Tần Chân chạy không thoát đâu, cậu xuống có khi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn!"
Kỷ Nghiêu vỗ vai anh ấy: "Không sao!" Nói xong, anh cởi giày để sang một bên.
Anh sợ Tần Chân sẽ tự sát để không liên lụy đến Tưởng Vi. Triệu Tĩnh Tĩnh cũng cởi giày theo, ném súng cho Trương Tường, chuẩn bị đi giúp Kỷ Nghiêu.
Kỷ Nghiêu ngăn anh ấy lại: "Đừng, cả đội trưởng và đội phó đi xuống thì ai chỉ huy hành động?"
Triệu Tĩnh Tĩnh đành phải nghe theo lời của Kỷ Nghiêu.
Kỷ Nghiêu tung người nhảy vào lòng hồ, trên mặt nước khuấy động một chút. Tần Chân lớn lên ở làng chài, vừa biết đi cũng đã biết bơi. Tuổi thơ của gã đều ở trong nước.
Vì trên lưng có cục bướu nên những đứa trẻ đồng trang lứa không muốn chơi với gã, kêu gã quái vật. Tính tính quái gở, không nói chuyện với người khác, sau khi gã học xong tiểu học cũng không học tiếp nữa, theo người nhà đi đánh cá.
Càng lớn gã cũng như bao thanh niên khác bắt đầu thích một người con gái. Để làm cô ta vui, gã bắt con cá dài cả thước, làm thành cá khô rồi tặng cô ta. Ai ngờ đối phương ném ra khỏi nhà, nói gã xấu xí, biến thái.
Sau đó, có một buổi tối, gã thấy cha dẫn một cô gái về nhà, nói đó là vợ hắn, qua mấy năm nữa, chờ cô gái lớn thêm một chút là làm đám cưới.
Cô bé đó khoảng chừng 11, 12 tuổi. Cô bé vừa thấy gã đã mỉm cười, không giống những cô gái khác đều ghét gã.
Mặc dù da đầu cô bé bị cháy xém, kết vảy, chảy mủ, nhưng nụ cười cô bé ấy thật ngọt ngào.
Đó là nụ cười xinh đẹp nhất và cũng ngọt ngào nhất mà gã từng thấy, nó như ánh mặt trời xuyên qua bầu trời đầy giông bão, rọi vào đáy lòng gã.
Tần Chân ngồi trong chiếc xe Tưởng Vi tặng. Gã biết ngoài kia cảnh sát đã vây kín, gã chạy không thoát.
Nước đã tràn vào trong xe, sẽ nhanh chìm qua đầu gã, không khí càng lúc càng ít đi. Gã cầm dao rạch một đường lên cổ tay mình, dòng máu đỏ tươi nhuộm một mảng hồ.
Rốt cuộc tính mạng gã cũng có màu sắc, chính là màu đỏ thẫm.
Tần Chân từ từ nhắm mắt lại. Gã chợt nhớ tới rất nhiều năm trước, khi cô bé được 16 tuổi. Cô ta mặc chiếc váy cưới màu đỏ thẫm gả cho hắn. Cô ta khen gã là người đàn ông giỏi nhất trên thế gian này.
Cô ta khen ngợi gã không dứt khiến gã cảm nhận được gã là một người đàn ông thực thụ chứ không phải một quái vật vác cục bướu trên lưng.
Cô ta kêu gã dẫn cô ta đi, gã liền bỏ hết tất cả mọi thứ đi cùng cô ta. Từ đó, thế giới của gã chỉ có cô ta mà thôi.
Tần Chân nhìn vết cắt trên cổ tay, hô hấp yếu dần. Gã có thể cảm nhận được huyết dịch đang gần cạn kiệt.
Tần Chân nhắm mắt lại, như vậy cũng tốt. Gã chết rồi, có thể đem theo tất cả tội ác, cô ta sẽ được an toàn.
Kỷ Nghiêu lặn trong nước, kéo cửa. Cửa đã bị khóa. Anh rút con dao quân dụng Thụy sĩ, làm vỡ kính, thò tay vào mở cửa xe.
Tần Chân đã hôn mê, nước hồ xung quanh đã nhuộm thành màu đỏ, Kỷ Nghiêu lôi gã từ trong xe ra ngoài, kéo lên bờ.
Triệu Tĩnh Tĩnh và đội cảnh sát vây lại, phát hiện là máu của Tần Chân thì thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Nghiêu kiểm tra hơi thở của Tần Chân: "Mau gọi xe cấp cứu! Nhất định phải cứu sống hắn!"
Nói xong, anh vắt kiệt nước ở ống quần: "Giám sát chặt chẽ, đừng để hắn có cơ hội tự sát!"
Triệu Tĩnh Tĩnh dẫn theo hai người nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Trương Tường đưa khăn lông cho Kỷ Nghiêu lau tóc và mặt.
Lại đưa thêm một chiếc áo phông: "Đội trưởng thay đi ạ!"
Kỷ Nghiêu không nhận, liếc cậu ấy một cái: "Nhóc Tưởng, cậu thì không sao, nhưng cơ thể đàn ông có thể tùy tiện để phụ nữ khác nhìn à!"
Xung quanh có vài cảnh viên nữ hai mắt sáng rỡ nhìn về bên này.
Kỷ Nghiêu quay đầu nhìn bọn họ, nói thầm trong bụng: Nhìn gì mà nhìn? Nếu còn nhìn nữa pháp y Hàn sẽ móc mắt các cô ngâm vào dung dịch formalin!
"Đi, lên xe thay!" Kỷ Nghiêu ngồi vào xe, cởi quần áo ướt ra, chưa kịp mặc lại quần áo đã nhận được điện thoại của Chu Lỵ: "Đội trưởng Kỷ, không thấy Tưởng Vi đâu!"