Tràn Ngập Ôn Nhu

Chương 1



Dung Thành bắt đầu vào thu, mưa phùn rơi không ngừng.

Mưa cứ tí tách qua hai ba ngày, vạn vật đẫm nước, không khí cũng vì thế mà hơi ẩm ướt.

Dụ Nhiên lại một lần nữa bừng tỉnh.

Đã không đếm được đây rốt cuộc là lần thứ mấy giật mình dậy giữa đêm khuya.

Cứ lặp đi lặp lại....

Màn hình điện thoại sáng lên, cô ngồi dậy xem thử, là tin nhắn Giang Khả gửi cho cô một tiếng trước.

[Vị trí em đã biết, hội quán Đăng Hạc, phòng 108.]

[Dạng tiệc này em không có kinh nghiệm, chúng ta cùng đi đi.]

Hai ngày này thường xuyên tăng ca, lại có bữa tiệc, Dụ Nhiên tuy rằng chỉ là một nhân viên nhỏ của phòng kế hoạch, nhưng dù sao công ty cũng không nhỏ, nếu muốn bộc lộ tài năng chỉ có thể kiếm khách hàng qua những buổi tiệc gặp mặt.

Dụ Nhiên tửu lượng không tốt, Giang Khả luôn cố gắng che chở vừa không để cô phải ra mặt, vừa không làm cô bị mất cơ hội, thật vất vả mới tìm được dịp để mang cô theo cùng.

Dụ Nhiên đối với Giang Khả vẫn luôn vô cùng cảm kích.

Cô nhập tin nhắn trả lời lại.

[Tối qua ngủ muộn, bây giờ mới đọc được, cảm ơn Giang ca.]

Hết mưa rồi, chỉ còn những giọt mưa còn đọng trên mái hiên đang rơi xuống.

Bên ngoài tiểu khu là những luồng sáng từ ánh đèn đường chiếu vào, xuyên qua cửa sổ liền để lại trên sàn nhà những vệt sáng như một dải ngân hà.

Cô rời giường đem tấm màn kéo lên, vừa lúc đai váy ngủ màu trắng trên người hơi lỏng ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng chiếc cổ nhỏ thon dài, da thịt trắng nõn mềm mại như tơ lụa, gương mặt kia càng xinh đẹp đến động lòng người, còn có xương bướm hoàn hảo kia.

Khắp người đều hoàn hảo, chỉ trừ vết sẹo trên lưng, ở ngay xương bướm, gần vị trí phần vai.

Trước kia khi cô diện váy dài hở vai, Giang Khả cũng từng nhìn thấy, anh than rằng một vị trí hoàn mỹ như vậy tại sao lại có vết sẹo chứ.

Giống như một viên ngọc quý được chạm khắc tinh xảo nhưng bỗng có vết xước, có chút đáng tiếc.

Anh ấy hỏi cô vết sẹo có đau không?

Dụ Nhiên lúc ấy chỉ cười trừ cho qua, nói sớm đã không đau.

Hiện tại chỗ đó lại hơi ẩn ẩn đau, giống như quay lại thời điểm có vết sẹo này, thì ra không chỉ có ký ức mà ngay cả ý thức cơ thể cũng ùa về cùng lúc.

Dụ Nhiên đứng bên cửa sổ, suy nghĩ hơi ngưng đọng, nhịn không được mà hồi tưởng lại giấc mơ vừa rồi.

Thế nào lại mơ thấy cậu chứ...

Cô bạn chung phòng của cô đang nói chuyện điện thoại, thanh âm có chút lớn nên truyền đến, cũng vì thế kéo suy nghĩ của Dụ Nhiên trở về hiện tại.

Cô mở cửa phòng ra, thanh âm của đối phương cũng lớn hơn, tựa như đang nói chuyện ngay lối nhỏ của tiểu khu.

"Chuyện này đều nhờ có anh giới thiệu, nếu đã giới thiệu đến tay em thì em nhất định có thể làm được."

"Không đâu, đừng nhìn em trẻ tuổi, ánh mắt của em là tuyệt nhất đấy, có biết bao nhiêu tân binh đã ra mắt rồi."

"Được, có việc gì có thể gọi lại cho em, anh~..."

Cô vừa mở cửa ra điện thoại cũng vừa cúp, thanh âm vừa làm nũng phía trước biến mất, trở thành một bộ dạng ghét bỏ.

"Không có kim cương thì cũng đừng mong ôm đồ sứ mà sống, đã không có tài nguyên tốt còn muốn kiếm lợi từ chỗ tôi, Kỷ Thiến tôi là người ngu ngốc như vậy à, P*(*)".

(*)chửi thề.

Vừa chửi xong liền vừa vặn đối diện với Dụ Nhiên.

Kỷ Thiến một thân mặc áo ngủ hoa hồng, trên tóc còn quấn dây từng vòng, nếu không phải trời sinh cho một nhan sắc xinh đẹp thì người ta còn tưởng là một bà thím nào.

"A, Nhiên Nhiên còn chưa ngủ à?"

Dụ Nhiên ừ một tiếng:"Không ngủ được."

"Không ngủ à, có hẹn hò?"

"Không phải."

"Cậu đừng giấu tớ, lần trước tớ thấy có chàng trai đưa cậu về, hình như tên Giang Khả, xe không tồi, nhan sắc cũng được đấy."

"Chỉ là cấp trên thuận đường đưa tớ về thôi."

"Nếu chỉ là cấp trên thì không rảnh để tâm đến mấy râu ria như chúng ta đâu, càng miễn bàn đến chuyện tiện đường, loại tình huống này chỉ có thể là do đối phương có lợi gì đó, hoặc là đối với cậu có ý tứ."

"Thật sự không phải."

Dụ Nhiên nghĩ đến tin nhắn kia, nói: "Lần này do bên phía lãnh đạo có một bữa tiệc cần phải tham gia, tớ thì không uống rượu được."

"Biết rồi, tớ chỉ đùa chút thôi."

"Aiii, làm phòng kế hoạch thì chính là như vậy, liều mạng tăng ca cũng chỉ có chút đồng lương ít ỏi, như chúng tớ này, cố gắng bồi dưỡng người mới, cuối cùng mọi lợi ích đều trao cho người khác cả."

Kỷ Thiến ai oán mà dựa vào cửa nói:" Bằng không hiện tại tớ cũng không phải ở cái tiểu khu cũ kỹ này, đã sớm mang theo Nhiên Nhiên của chúng ta đến một biệt thự xa hoa."

Dụ Nhiên nói:"Dừng, tớ ở nơi này rất tốt."

Các cô đều là nhân viên công ty bình thường, tiền lương cũng không cao, phí sinh hoạt của thể lên xuống thất thường, vì thế chỉ có thể miễn cưỡng thuê những tiểu khu nhỏ như thế này.

Về môi trường sống thì đối Dụ Nhiên cũng rất ổn, dù sao từ nhỏ đến lớn cũng đã hình thành thói quen ở những nơi cũ kỹ thế này, Kỷ Thiến lại không giống thế, cô nàng bình thường sống theo lối công khai, thích các loại túi và mỹ phẩm hàng hiệu, tiền lương cao thì tiêu sài càng nhiều, vì thế chỉ có thể tiết kiệm một ít từ tiền thuê chỗ ở.

"Đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm."

Dụ Nhiên chuẩn bị đi vào, Kỷ Thiến đột nhiên hỏi:"Đúng rồi, có phải cậu rất thích Tống Liệt đúng không?"

Chỉ một câu nói, nhưng giống như ném một viên đá vào mặt hồ yên tĩnh.

Gợn sóng kéo dài tứ phía, lăn tăn không ngừng.

Dụ Nhiên cho rằng cô nghe nhầm.

Nhưng nhìn qua, phát hiện ra Kỷ Thiến đang rất nghiêm túc mà nhìn cô.

Dụ Nhiên bỗng có chút khẩn trương, giống như một bí mật bỗng dưng bị chọc thủng.

Kỷ Thiến thấy cô mờ mịt liền giải thích "Chính là ca sĩ vô cùng hot mấy năm trở lại đây ấy, album mới nhất luôn đứng đầu bảng xếp hạng, người siêu soái lại còn lạnh lùng, tớ chỉ nghĩ đến đã thấy kích động không chịu được!"

"Cậu không biết cậu ấy sao? Nhưng lúc trước rõ ràng tớ thấy cậu có mua album của cậu ấy mà, còn đặt trong phòng khách."

"Như vậy là....."

Dụ Nhiên nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Tớ biết, làm sao thế?"

"Tớ đã nói cậu khẳng định rất thích cậu ấy mà, tớ qua hai ngày nữa sẽ đến công ty tổng bộ một chuyến, bên đó đang cùng công ty quản lý của Tống Liệt bàn chuyện hợp tác, đến lúc đó tớ có khả năng sẽ gặp được Tống Liệt nha, nếu có thể nhất định sẽ xin chữ ký giúp cậu!"

"Được a."

Phản ứng bình tĩnh của cô làm cho Kỷ Thiến có chút hoài nghi:"Được idol ký tên cho, việc 'kinh hỉ'(*) tớ chuẩn bị rất lâu mà cậu chỉ phản ứng như vậy thôi?"

(*) ngạc nhiên + vui mừng

Dụ Nhiên cười:"Được rồi, thật ra tớ chỉ tò mò nên mua nghe thử thôi, không phải fan của cậu ấy, cậu đừng nghĩ nhiều."

"Thì ra là như vậy à, chẳng trách."

"Nhanh đi về ngủ đi, đã khuya lắm rồi, sớm nghỉ ngơi một chút."

"Được rồi, tớ vào đây, ngủ ngon."

Đóng cửa phòng lại, mọi thứ lại trở về yên tĩnh.

Trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, có một quyển album, trên chiếc bìa là ảnh cậu đứng trên sân khấu.

Cậu hơi híp mắt, tay cầm micro, tận hưởng toàn bộ sân khấu thuộc về mình.

Chiếc cổ trắng ngần, đường nét tuyệt mỹ, cả người khí chất phong trần lạnh lùng không khỏi khiến các fans nữ thét chói tai.

Đôi tay quý giá cầm micro trên sân khấu kia...

Cũng đã từng nắm cằm cô, khi đó cậu run rẩy, vừa hèn mọn vừa tự giễu nói.

"Chị thật nhẫn tâm, đối với những người khác luôn dịu dàng như vậy, nhưng sao lại không thể yêu em."

Sau đó khoảng cách của bọn họ ngày càng xa, cậu ở ngân hà trên bầu trời xa xăm, cô chỉ có thể ở mặt đất ngước nhìn.

Dù thế nào thì mọi chuyện cũng đã qua rồi, Dụ Nhiên mở ngăn kéo ra, đem quyển album cất vào.

- ----------

Cùng Giang Khả tính toán xong, anh ấy sẽ lái xe đến đón.

Lập kế hoạch đã khó làm, muốn đạt được chức cao giữa sự cạnh tranh của một công ty lớn lại càng khó hơn, có thể lăn lê bò lết một đường tới vị trí giám đốc hạng mục thì nổ lực của Giang Khả rõ như ban ngày.

Anh có hầu hết các đặc điểm của một người đàn ông ưu tú, phẩm chất cao, năng lực cao, mang mắt kính càng lịch lãm nho nhã, trong làm việc luôn đối xử ôn hòa với mọi người, có khi tại các bữa tiệc liền trở thành người sắc bén sắp xếp chu toàn, nếu qua lại thường xuyên thì anh cũng coi như là một người bạn tri kỷ thân thiết.

Dụ Nhiên lúc mới đến thật sự rất mệt mỏi, đều là nhờ có anh giúp, hai người đã làm bạn được vài năm và quan hệ cũng không tồi.

Hội quán Đăng Hạc rất nổi tiếng, có thể đi vào nơi đó đều là những nhân vật giàu có lắm tiền, hơn nữa độ bảo mật cũng rất cao, rất nhiều người nổi tiếng và con cháu những vị đại gia đều thích đến đó tụ họp.

"Tối hôm qua không phải ngủ rất sớm sao, thế nào nửa đêm lại tỉnh giấc?" Giang Khả vừa lái xe vừa hỏi cô.

Dụ Nhiên nói:"Cũng không biết, dạo gần đây rất thường nằm mơ, mơ mơ màng màng liền sẽ tỉnh giấc."

"Mất ngủ sao?"

"Vẫn còn tốt, chỉ là dễ nằm mơ thôi."

"Chất lượng giấc ngủ không tốt có thể dùng một chút melatonin(*), thời điểm tăng ca anh cũng thường xuyên bị như thế, bên anh có, không có tác dụng phụ gì tổn hại đến cơ thể, lúc nào anh sẽ mang đến cho em."

(*)Melatonin là một hormone được sản xuất bởi tuyến tùng, đây là tuyến có kích thước bằng hạt đậu nằm ở giữa não. Melatonin có tác dụng gây buồn ngủ nên thường được sử dụng trong việc điều hòa giấc ngủ, hỗ trợ chữa mất ngủ và nhịp sinh học nhưng nó không phải là thuốc ngủ.(GG)

"Hẳn là không nghiêm trọng đến vậy, không dùng cũng được."

"Không sao đâu, lúc trước bạn anh có cho anh rất nhiều."

"Thật sự không cần đâu, cảm ơn ý tốt của Giang ca."

Giang Khả còn muốn khuyên thêm, nhưng những lời muốn nói ra đều dừng lại.

Anh kỳ thật không vui khi Dụ Nhiên nói cảm ơn với mình.

Mỗi lần anh cảm nhận được bọn họ đã thật sự rất quen thuộc với nhau, cô liền tự động cách xa ra một khoảng trống thích hợp.

Anh không muốn mình cùng Dụ Nhiên có mối quan hệ như thế này, nhưng lại không biết nên thay đổi như thế nào, sợ chỉ cần một lời nói đột ngột sẽ làm cho mọi chuyện đi ngược lại hoàn toàn.

Trực giác của anh cho thấy Dụ Nhiên là có biết đến, nhưng cô lại cố tình không hiểu, mặc kệ anh có ám chỉ như thế nào thì cũng như đang đánh vào bông, không biết nên dùng bao nhiêu lực là đủ.

Dụ Nhiên cúi đầu sửa sang lại tài liệu, thuận tiện nói sang chuyện công việc, bầu không khí vẫn là tự nhiên như bình thường.

Đôi mắt Giang Khả thâm trầm dưới mắt kính, cũng không nói thêm về đề tài vừa rồi.

Đến nơi, không biết có phải do thời kỳ cao điểm không, chỗ để xe trong hội quán gần như kín chỗ, chỉ còn một vị trí trống.

Qua kính chiếu hậu bọn họ thấy ở phía sau còn có một chiếc BMW M8, Giang Khả không chút do dự trực tiếp chuyển tay lái vào vị trí kia.

Không chút khoan nhượng, ngược lại bọn họ có vẻ đã chiếm vị trí vốn thuộc về đối phương.

Dụ Nhiên tháo dây an toàn, có chút khó hiểu:" Chiếc xe kia thì sao?"

"Không biết, bãi đỗ xe là nơi công cộng, không quan trọng việc đến trước sau."

"Tôi đã nói chiếc xe Cadillac phía trước nhất định sẽ chiếm vị trí dừng xe của tôi, không ngờ đúng thật như vậy." Cố Lâm đánh vào tay lái một cái.

Anh ta thật vất vả mới mời được Tống Liệt đi ăn một bữa cơm, còn đến hội quán Đăng Hạc vô cùng nổi tiếng.

Cố Lâm là khách VIP thường xuyên lui tới chỗ này, vì lượng khách vẫn luôn rất đông cho nên anh ta đã thuê một chỗ đậu xe độc quyền.

Hôm nay khá khen, còn có người dám đoạt vị trí của anh ta.

Tống Liệt ngồi ở ghế phụ vẫn đang lật xem thông báo kế hoạch 2 ngày tới, lạnh nhạt nói:"Vậy thì tìm một vị trí khác."

Cố Lâm đã tháo dây an toàn muốn xuống xe, chợt thấy hai người từ trên kia bước xuống, anh ta tập trung nhìn:" Ây, này không phải bạn học của tôi sao, người quen a."

Tống Liệt vừa lúc hết trang, ngước mắt nhìn thoáng qua.

Chỉ cần cái liếc mắt đó, trái tim bỗng co rút mãnh liệt.

Cửa xe mở ra, cùng với đó là tiếng sấp tài liệu rơi xuống.

Tống Liệt nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng bên cạnh người đàn ông kia, đó là người mà anh ngày đêm mong nhớ không biết bao nhiêu lần, chỉ cần anh một chút không để ý thì cô sẽ biến mất không dấu vết.

Nhưng không có.

Cô là đang sống sờ sờ, xuất hiện rõ ràng trước mặt anh.

Dung Thành lớn như vậy, nhưng anh nghĩ thể nào cũng sẽ có một ngày gặp lại cô.

Lại không nghĩ đến điều đó sẽ đến đột ngột như vậy, còn chưa kịp chuẩn bị một cái gì.

"Thật trùng hợp, đây không phải là Giang nam thần từng nổi danh khắp trường đại học năm đó sao, tôi còn tưởng ai dám chiếc vị trí đỗ xe của tôi, còn chuẩn bị xuống mắng cho một trận, nếu là người quen thì tốt rồi."

Cố Lâm cười như không cười mà nhìn về phía Giang Khả chào hỏi, ngoài mặt thì khách sáo nhưng trong lòng toàn những mũi dao nhọn.

Nhìn thấy anh ta, tâm tình của Giang Khả rõ ràng cũng chẳng ra sao, đẩy đẩy mắt kính:"Ở đây nơi công cộng, vị trí đỗ xe cũng không có trực tiếp thuộc về bất cứ ai."

"Vậy thật ngại quá, chú của tôi là chủ của hội quán Đăng Hạc này, tôi thường xuyên lui tới nên đã thuê luôn chỗ đỗ xe kia."

"Được, vậy tôi sẽ trả lại cho cậu."

"Không cần, người quen thật vất vả mới gặp một lần, chỉ là một chỗ đỗ xe thôi mà."

Cố Lâm xua tay, thần thái kiêu ngạo.

Giang Khả theo bản năng nhíu mày.

Trước kia hai người họ nhìn không vừa mắt nhau, một người luôn ra vẻ là công tử ăn chơi trác táng, một người thì lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo, thường xuyên đấu đá qua lại.

Hai người đối diện vài giây, Cố Lâm liền bật cười.

Anh ta lúc này mới nhìn về phía Dụ Nhiên.

Phản ứng đầu tiên chính là nhìn cô gái này có chút quen mắt.

Muốn nói đã gặp ở đâu nhưng lại không thể nhớ, toàn bộ cả quá trình cô đều không nói chuyện, cứ như búp bê sứ an tĩnh đứng ở một bên.

"Đây là bạn gái?"

"Không phải, đồng nghiệp, có một bữa tiệc tham gia cùng nhau ở đây."

"Trùng hợp, tôi cũng cùng bạn hẹn ăn cơm ở đây, nghe nói hiện tại cậu đang làm việc ở phòng kế hoạch, này cũng không dễ dàng đi, có yêu cầu gì có thể đến tìm tôi, tai to kín mặt lớn trong giới này tôi quen rất nhiều, có thể kéo cho cậu vài cái đơn hàng."

"Không cần, tôi tự mình có thể làm tốt, không cần Cố đại thiếu gia để tâm như vậy."

Cố Lâm nói chuyện vẫn giống như lúc trước, nghe qua vài câu liền nhìn ra là ra vẻ công tử ăn chơi.

Giang Khả cứ lạnh lùng đáp lại anh ta vài câu.

Dụ Nhiên đứng bên cạnh không hé nửa lời, cầm túi xách trong tay, cả người bỗng trở nên nhu hòa.

Cô nghe Cố Lâm nói chuyện, ánh mắt cũng tự nhiên nhìn qua xe anh ta, vốn dĩ thấy không có gì không đúng, nhưng trong phút chốc bỗng thấy vị trí ghế phụ của anh ta có người ngồi.

Bọn họ đứng cách ghế phụ vài mét, qua cửa sổ xe thật sự rất khó để nhìn thấy bên trong, Dụ Nhiên có lẽ do nhàm chán nên cứ nhìn chằm chằm vào người trong xe, mơ hồ còn nhìn ra được bóng dáng của người kia.

Dù không thấy rõ ràng gì lắm, nhưng cô bất tri bất giác cảm nhận được, người bên trong cũng đang nhìn bọn họ.

Phát hiện ra điều này cô liền thu hồi tầm mắt không nhìn nữa.

Một lát sau, màn chào hỏi ngoài mặt khách sáo của Giang Khả và Cố Lâm kết thúc.

Hai người chào tạm biệt, Giang Khả ra dấu bảo Dụ Nhiên đi vào.

Khi Giang Khả ở bên cô liền thu lại mũi nhọn, nếu không phải do nghe được anh trực tiếp phủ nhận, Cố Lâm còm cho rằng hai người chính là một đôi.

Anh ta mang theo suy nghĩ riêng mà nhìn bóng dáng hai người họ, lên xe.

Sau khi lên xe anh ta mới phát hiện tài liệu của Tống Liệt đã rớt từ lâu.

Cố Lâm nghi hoặc nhìn qua liền thấy một bộ dạng tối tăm của anh.

Anh ta quen biết Tống Liệt vài năm, cũng biết anh rất cao lãnh cũng như khó gần, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng giống lúc này.

Cố Lâm thiếu chút nữa còn cho rằng anh cùng Giang Khả có thù oán, nhưng lại cảm thấy hình như anh không phải đang nhìn Giang Khả.

Tống Liệt hỏi:"Có thể tra được phòng cô ấy(*) không?"

(*) Trong tiếng Trung, 她/他 đều phát âm là /Tā/, 她 để chỉ nữ, 他 để chỉ nam, trong câu này do văn nói nên Cố Lâm hiểu sai là đang hỏi Giang Khả.

"Có thể a, làm sao vậy?"

Tống Liệt không nói chuyện, dưới ánh đèn mờ mịt, Cố Lâm không thể nhìn được trong ánh mắt anh, là một sự điên cuồng chậm rãi hiện lên.

Thật lâu sau, anh mới hòa hoãn lại, duỗi tay mở cửa xe:"Cho tôi nợ một ân tình đi."

Cố Lâm nghe không rõ rốt cuộc Tống Liệt đang nói về điều gì, hỏi:" Cậu cũng quen biết Giang Khả?"

Tống Liệt đã xuống xe, anh thân người cao lớn, gương mặt cũng đã khôi phục lại bình thường, tựa như biểu cảm vừa rồi chỉ là giả dối.

"Không phải."

"Người tôi nói, là cô ấy(*)."

(*) ý giống phía trên đã giải thích.

Cố Lâm vẫn nghe không hiểu gì như cũ, nhưng mối quan hệ giữa anh ta và Tống Liệt rất tốt, vì thế anh ta cũng liền cho người tra thử, thuận tiện đi đến đặt phòng.

Sau khi Tống Liệt đi vào, Cố Lâm đứng chờ ở quầy lễ tân, tay sẵn tiện chơi cùng chú mèo may mắn trên quầy.

Bỗng nhiên anh ta nhăn mày lại, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ mà trước đó anh ta chưa nghĩ đến.

Người ngoài có lẽ không ai biết, nhưng anh ta biết.

Trong lòng Tống Liệt đã có người, anh coi cô ấy như trân bảo, yêu đến tận xương tủy nhưng lại không nói với người ta.

Cố Lâm đã từng nhìn thấy ảnh chụp của cô ở trong ví tiền của Tống Liệt.

Anh ta cũng đã thấy Tống Liệt ngồi một mình ngây người ngắm ảnh của cô, và cũng đã thấy anh khi ngủ say không ngừng lẩm bẩm gọi chị...

Nhưng anh ta lại không biết 'chị' trong miệng Tống Liệt có ý nghĩa gì, là đang gọi ai.

Hiện tại anh ta đã nhớ ra, cảm giác kinh ngạc lại quen thuộc khi thấy cô gái lúc nãy là bắt đầu từ đâu.

Cô gái đó, còn không phải người luôn nằm sâu trong tâm trí của Tống Liệt sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv