Quý Chính Tắc chống tay lên bệ cửa sổ, nhìn chiếc xe rời đi rồi mới dần thu hồi lại ý cười trên mặt.
Phương Yểu An là một người rất đơn giản, đơn giản đến gần như ngây thơ, anh thậm chí còn chưa bao giờ bước chân ra ngoài xã hội. Từ học tập cho đến công việc cũng chỉ là từ đại học trở lại cấp ba, vòng sinh hoạt nhỏ đến đáng sợ, chỉ có hai điểm trên một đường thẳng tắp như vậy, gần như không có xã giao và cũng như đã có thói quen bị ép buộc.
Đôi khi hắn nghĩ, Phương Yểu An có chỗ nào giống một người trưởng thành đã ba hai tuổi đâu, anh rõ ràng là một ông cụ non mười hai tuổi giả làm thầy giáo mà. Hắn lại mỉm cười, đang lúc hai tay ôm mặt thì bắt gặp nụ cười ẩn ý sâu xa của chú Vương, hắn lập tức duỗi tay xuống, cười dịu dàng rồi giơ tay đóng cửa sổ.
Hình như có vẻ ngớ ngẩn quá đà rồi, hắn cáu kỉnh vò đầu mấy cái.
Có người gõ cửa, hắn hỏi, “Ai?”
Ngoài cửa truyền tới một giọng nam trầm khàn, “Anh, có thể vào được không?”
Chu Thích Nghĩa lớn hơn hắn sáu tuổi, gã là cháu trai của mẹ kế hắn, trên danh nghĩa là anh họ của hắn. Năm Quý Chính Tắc lên năm thì ba mẹ hắn ly hôn, mẹ ruột hắn là một họa sĩ và đã cống hiến hết mình cho nghệ thuật. Đối với bà, tình cảm gia đình và chồng con đều là gánh nặng, sau khi ly hôn thì sang thẳng Canada.
Mẹ kế của hắn là một người phụ nữ trẻ tuổi không có nửa điểm tâm nhãn, thanh tú xinh đẹp, rất thích bay lượn vào các sân chơi xã giao như bướm lượn tìm hoa. Nghe nói hồi đại học từng học chuyên ngành thiết kế thời trang, nhưng lại chưa từng thấy cổ vẽ một bức thiết kế bao giờ, ngược lại rất chăm đi dạo các show thời trang trên toàn thế giới. Mẹ kế hắn không sinh con, mà ba hắn cũng không chịu cho cổ sinh, cổ cũng không tức giận gì, lần nào đi chơi về cũng cách một tầng lầu yểu điệu gọi hắn là “bé cưng.”
“Chờ đã.” Quý Chính Tắc mặc đại một bộ quần áo vào rồi ra mở cửa.
Chu Thích Nghĩa có chiều cao trung bình nên phải ngước lên nhìn hắn, “Anh vừa gõ cửa phòng chú nhưng không thấy ai đáp. Nhưng nãy nghe thấy trong phòng này có tiếng động, vừa rồi là chú hét hả?”
Quý Chính Tắc không trả lời gã mà đi thẳng xuống nhà, Chu Thích Nghĩa theo phía sau.
“Người vừa xuống là ai thế? Anh nghe Vương Chấn nói là giáo viên trường chú à, giúp anh hẹn ra uống nước được không?” Chu Thích Nghĩa có mắt hình tam giác nhưng không quá rõ, đường nét khuôn mặt cũng coi như đẹp trai, nhưng mỗi khi vặn tay cười cười lại trông rất bợ đít.
Quý Chính Tắc dừng lại, nhìn mặt đất chốc lát rồi mới quay lại nhìn gã, “Không phải anh sắp cưới rồi à?”
Chu Thích Nghĩa là fuckboiz thứ thiệt, trai gái chơi tất, đời tư rực rỡ hoa lá hẹ song cũng không tính là khác người. Đợt trước tham gia party, gã đã mơ mơ hồ hồ kéo ai đó về làm nháy, lúc tỉnh dậy mới phát hiện ra đối phương là con thứ của nhà họ Mạnh, cả hai đã ghét nhau từ lâu, giờ đây thành vậy thì càng thêm tởm ói ỉa. Vốn tách ra là quên, ấy thế mà không biết sao Mạnh Tranh Âm kia mới một nháy mà đã có bầu, lại còn nói cho gia đình biết nữa. Chu Thích Nghĩa có trốn đằng trời, bị song phương hai nhà giơ đao đè lên cổ bắt cưới.
Vừa nhắc tới chuyện này, Chu Thích Nghĩa liền rầu thối cả ruột, “Đang định nói với chú chuyện này đây! Ngày định vào tháng sau rồi, chú có thể đi chống đỡ hội trường giúp anh được không?”
Quý Chính Tắc nghe ra là nhờ hắn đi làm phù rể thì không nói gì, hắn cả đêm không ngủ, lúc này tự nhiên buồn ngủ ríu cả mắt. Hắn xuống lầu dựa vào sofa, vẻ mặt lười biếng, “Anh chắc muốn tôi đi chứ? Tôi mới mười tám thôi, cũng không giỏi uống lắm.”
Chu Thích Nghĩa mặt mày hớn hở, “Nào dám bảo chú đỡ rượu chứ, đi lướt qua loa thôi.”
Tháng mười một tới, đám cưới của Chu Thích Nghĩa được tổ chức vào chủ nhật. Tối thứ sáu Quý Chính Tắc đã phải tới đó, chín giờ hắn gọi điện cho Phương Yểu An thì anh vẫn chưa ăn liên hoan với các giáo viên xong.
Các thầy cô ở Tụng Ngôn rất hay tổ chức liên hoan, Phương Yểu An thì thỉnh thoảng mới tới góp mặt. Nhưng hôm nay Quý Chính Tắc không ở nhà anh, hơn nữa đây cũng là liên hoan ăn mừng giữa kỳ, trưởng nhóm đã lên tiếng, vả lại tổ hóa lớp mười hai cũng đi tất nên anh cũng không có mặt mũi lớn để từ chối được.
Quý Chính Tắc đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi hóa học toàn diện giữa kỳ, hắn khom lưng chống tay xuống bàn làm việc, tươi cười cợt nhả hỏi, “Anh có biết tại sao không?”
Phương Yểu An bén nhạy nhận ra được nguy hiểm, “Tôi không muốn biết.”
“Bởi vì em đã yêu ai là yêu cả đường đi.” Hắn mổ một cái lên má anh, “Không thưởng cho em hả?”
Hắn nhìn Phương Yểu An vẫn đang câm như hến, nửa dọa nạt, “Không thưởng là em tự mình lấy á.”
Phương Yểu An rất sợ có người tiến vào, vì vậy nhanh chóng mổ vào mặt hắn một cái.
Quý Chính Tắc nhớ lại thì không nhịn nổi cười, phát hiện điện thoại đã được kết nối, “Alo?”
Bên kia mơ hồ truyền tới một tiếng, “Ừ?” Phương Yểu An xoa xoa ấn đường, “Có chuyện gì sao?”
Quý Chính Tắc đang đứng trên ban công, gió lạnh đìu hiu thổi tới đã làm vơi đi hơi nóng của rượu, hắn nới lỏng cà vạt, dựa vào lan can mỉm cười, “Không có gì, chỉ là muốn nghe giọng anh thôi.”
Hắn tưởng Phương Yểu An nhất định sẽ ngượng đến không thốt nổi ra lời, thế mà không ngờ đối phương chỉ dừng một chốc đã trả lời lại hắn, “Nghe hay ư?”
Quý Chính Tắc hơi kinh ngạc, nhướn mày bật cười. Hắn vui vẻ gõ ngón tay lên lan can, cố ý hạ thật thấp giọng xuống nói, “Hay cực kỳ, khiến em cứng rồi nè.”
Bên kia hơi cà cuống, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn, “Anh cúp đây.”
Quý Chính Tắc sao có thể tha cho anh được, “Đừng cúp.” Hắn còn chưa nói hết câu, sau lưng đã truyền tới tiếng la ó của Lâm Diệu, “Ủa sao mày lên đây hít gió lạnh vậy? Cả lũ tìm mày lâu muốn chết nè, mau xuống đi, đang chơi rồi.”
Lâm Diệu hiếm lắm mới tìm được một cái cớ đứng đắn để được ra ngoài phè phỡn, anh cậu hôm nay có chuyện đột xuất phải đi, vừa mới được phóng thích thì cậu ta đã tung tăng đi rót rượu khắp nơi, rót đến đôi gò má cũng đỏ hây hây, còn có chút đắc ý vênh váo.
Quý Chính Tắc sầm mặt quay đầu giơ ngón trỏ áp lên môi làm động tác suỵt, hắn hất cằm lên, dùng khẩu hình nói, “Phắn.”
Lâm Diệu thấy hắn đang gọi điện thoại thì thấp giọng hỏi, “Thầy Phương hở?”
Quý Chính Tắc “ừ” một tiếng, “Đừng tới làm phiền tao.”
Lâm Diệu quay đầu quệt mồm “Xí” một tiếng, không biết đang cằn nhằn cái gì rồi khệnh khạng rời đi.
Hắn quay đầu cầm di động lên, nghe thấy tiếng ai đó đang hét to bảo Phương Yểu An uống rượu. Phương Yểu An rõ ràng bị ép phải uống một ngụm mới có thể tiếp tục trả lời điện thoại, giọng điệu cũng thấm đẫm mùi rượu, anh kiềm chế ho khan một tiếng, “Alo?”
“Anh say rồi à?”
“Không say.” Cơ mà hình như sắp rồi.
“Khi nào bên anh giải tán, em tới đón anh.”
“Không cần.” Từ chối quá thẳng thừng, bên phía Quý Chính Tắc cũng không có một tiếng động nào, anh cảm thấy hơi bất an và sự bất an ấy càng tăng lên theo thời gian im lặng giữa hai bên, cuối cùng anh cũng thỏa hiệp, “Anh ở Tây Quan, đợi lát nữa gửi vị trí cho em.”
Quý Chính Tắc bấy giờ mới hài lòng “ừ” một tiếng, “Không được uống nhiều đâu đấy, nếu không từ chối được thì nói anh đau dạ dày nhé.”
Phương Yểu An nhìn chén rượu mà nhóm trưởng đưa cho mình, khó khăn trả lời: “Ừm.”
Quý Chính Tắc vốn định xuống dưới để chuẩn bị đi đón Phương Yểu An, vừa muốn đi thì hội trường đã nổ ra một trận “bạo loạn”, Đường Hựu Trung chơi trò chơi thua nên bị phạt phải tìm người mớm rượu, vì vậy cậu ta liền tới tìm Lâm Diệu.
Lâm Diệu say bí tỉ ngã ngây ngất trên sofa, vừa ngẩng đầu đã thấy cậu ta đứng ngay trước mặt, “Gì đấy?”
“Dám không?”
“Dám gì?”
“Hôn môi.” Mọi người xung quanh cười bỉ ổi ầm ĩ sắp lật tung cả mái nhà.
“Mày điên à?!”
“Mày đéo dám à cháu trai?” Âm cuối cất cao tràn đầy ý khích tướng.
“Cháu trai của mày có gì đéo dám?!” Lâm Diệu trợn to mắt.
“Tới.” Đường Hựu Trung mỉm cười.
“Tới thì tới!” Lâm Diệu say tít, máu xông lên não liền dán môi lên trong khi Đường Hựu Trung còn chưa kịp ngậm rượu. Cả hai đều đã uống quá nhiều, hôn không ra kiểu gì cả, cắn đến đầy cả miệng máu. Một lũ xem trò hay bên cạnh thi nhau lôi điện thoại ra chụp choẹt, ánh đèn flash sáng lấp loé khiến người ta chói cả mắt. Lâm Diệu say choáng ngã sấp mặt, đầu va vào góc bàn chảy be bét máu.
Cả lũ thấy vậy thì ba chân bốn cẳng chạy tới đỡ, Quý Chính Tắc đau cả đầu, xử lý xong hội này thì ra ngoài, lúc ra cửa đúng lúc gặp Lâm Trạc mặt lạnh đang tiến vào hội trường.
Đợi tới được chỗ Phương Yểu An thì bữa liên hoan đã kết thúc. Phương Yểu An đang đứng trước cửa quán, hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác dạ dài màu be đã được đóng cúc gọn gàng thành hàng, đang đứng nghiêm chỉnh vươn cổ nhìn hắn, trông ngoan ngoãn như một bé học sinh nhỏ đi chơi dã ngoại về.
Quý Chính Tắc vội vàng xuống xe chạy bước nhỏ tới, “Đi thôi thầy.”
Phương Yểu An ngẩng đầu nhìn hắn, gò má bị rượu hun đến đỏ bừng, “Anh muốn đi tiểu.”
Quý Chính Tắc suýt thì ngã sấp mặt, “Gì, gì cơ?”
Phương Yểu An lắc lắc tay hắn, “Đi tiểu một xíu thôi, hông nhịn được nữa.”
Quý Chính Tắc liếc trái liếc phải, sau đó kéo anh sang một bên, ôm lấy mặt anh, “Say rồi đúng không? Uống bao nhiêu, há miệng ra em ngửi xem nào.”
Phương Yểu An ngoan ngoãn nghe lời ngẩng đầu há miệng, đầu lưỡi đỏ mọng theo đó thè ra mang theo một tầng nước lóng lánh, “A —— “
Lòng Quý Chính Tắc ngứa ngáy cực kỳ, hận không thể siết anh vào lòng mà gặm mà cắn, nhưng dù sao vẫn đang ở ngoài đường và tài xế còn đang dòm ngó đằng sau, hắn đành phải đưa anh vào lại quán ăn. Ánh đèn trần nhợt nhạt chói lóa trong đại sảnh khiến Phương Yểu An phải nhắm mắt lại, Quý Chính Tắc vào WC trước, thấy không có ai bên trong mới quay lại dắt anh vào.
Phương Yểu An nhắm chặt hai mắt, hoảng sợ sờ loạn xung quanh, “Anh không nhìn thấy nữa, Quý Chính Tắc, tối quá, anh mù rồi, anh mù rồi, phải làm sao bây giờ?”
Quý Chính Tắc buồn cười nắm lấy tay anh, dùng ngón tay xoa nhẹ hai gò má ửng hồng vì cồn của anh, vừa chuyên chú vừa dịu dàng bảo, “Anh phải mở mắt ra chứ.”
Mở ra?
Anh tỉnh tỉnh mê mê gắng sức mở mắt ra, dưới sự kích thích của ánh sáng mạnh thì hơi nheo mắt lại, chớp chớp mi, trước mắt hiện lên một bóng người mơ hồ, “Quý…” Còn chưa dứt lời, người trước mặt đã ép tới, cảnh trước mắt lại biến thành màu đen.
Anh bị hôn ghì lấy, lưỡi quấn lấy nhau hôn hết vòng này đến vòng khác. Lúc tách ra còn hoa cả mắt đơ cả người, mắt mũi lê tê phê, lưỡi chưa kịp rút lại đã bóng loáng nước miếng. Anh ho khan một tiếng, tựa như nụ hôn vừa rồi hoàn toàn không tồn tại, nhíu mày sai Quý Chính Tắc, “Em quay người lại đi, anh phải đi tiểu đã.”
Lúc xong hết và ra ngoài thì đã gần nửa đêm, Phương Yểu An giở chứng nhất quyết đòi đi bộ, Quý Chính Tắc cũng hết cách, đành phải bảo tài xế đi về trước.
Hắn nửa ôm nửa đỡ Phương Yểu An như đang đi trên mây, rất sợ anh sẽ ngã chổng vó.
Phương Yểu An chỉ vào cái bóng được phản chiếu dưới ngọn đèn, mơ mơ hồ hồ hỏi, “Đây là cái gì?”
“Đây là cái bóng.”
Phương Yểu An ngẩn tò te, “Cái bóng á?”
Quý Chính Tắc cao hơn anh nửa cái đầu, anh dựa vào cánh tay Quý Chính Tắc, trông cái bóng ấy nhỏ gầy đến lạ.
“Ừm, anh biết không?”
“Biết gì?”
Quý Chính Tắc chỉ vào hai cái bóng đang kéo dài dưới ánh đèn đường, “Cái này thích cái kia.”
Phương Yểu An ợ một cái, mùi rượu bốc lên lại càng thêm say, anh gật đầu theo lời Quý Chính Tắc nói, “Cái này, ừm, thích cái kia.”
Quý Chính Tắc chỉ vào bóng của mình, “Cái này là em.” Sau đó chỉ vào bóng của anh, “Cái kia là anh.”
“Cái này là em, cái kia là anh.” Anh đọc theo từng chữ một.
“Em thích anh.”
“Em thích anh.”
Quý Chính Tắc không kìm được nụ cười, hắn lại không ngờ rằng Phương Yểu An khi say lại trêu vui như vậy, “Ừ đúng rồi, nói lại đi.”
Phương Yểu An chỉ vào bóng đen trên mặt đất, ngơ ngơ ngác ngác, đôi mắt ngước lên nhìn Quý Chính Tắc đã ngập nước và được đèn đường chiếu cho sáng lấp lánh, anh nói, “Anh thích em.”
Ý định trêu đùa của Quý Chính Tắc đột nhiên tắt ngấm, hắn không ngờ lực sát thương khi Phương Yểu An say lại càng thêm lớn đến vậy. Như thể đang có một dòng điện cực mạnh thoát ra từ đôi mắt ngấn nước ấy, cảm giác tê dại khiến trái tim hắn đột ngột ngừng đập, lông tơ toàn thân dựng hết cả lên, và bắt đầu sinh ra một cảm giác tội lỗi nhưng lại tràn ngập thỏa mãn khó tả.
Trong khi hắn vẫn còn đang đơ, Phương Yểu An lại hạch sách, “Không muốn đi bộ đâu, đau chân lắm, muốn đi xe cơ, không đi nữa!”
Quý Chính Tắc quay đầu nhìn thì thấy vẫn chưa đi hết đoạn đường này, do ma men Phương Yểu An trồi lên giở chứng không đi nữa nên hắn đành phải gọi taxi.
Phương Yểu An ngồi xe mà cứ lắc la lắc lư như muốn ngã, Quý Chính Tắc sợ anh bị đập đầu nên vươn tay ra sau cổ cho anh gối lên.
Phương Yểu An dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau đó quay lại nhìn Quý Chính Tắc, “Chúng ta đi đâu?”
“Về nhà.”
Phương Yểu An co rụt lại, “Không về đâu, không muốn về nhà đâu.”
Quý Chính Tắc trêu anh, “Không về thì anh muốn đi đâu?”
“Chỉ cần không về là được, về nhà ổng sẽ đánh anh.”
Quý Chính Tắc giật mình, lập tức cau mày lại, đồng thời trong mắt nổi lên một tia lạnh lẽo, “Ai đánh anh?”
“Phương Nhất Giang đánh anh, ổng quăng anh xuống đất!”
Phương Nhất Giang? “Tại sao ông ta lại đánh anh?”
Say rượu khiến trí nhớ Phương Yểu An trở nên hỗn loạn, “Chính ổng đó! Ổng cãi nhau trong phòng khách to lắm làm anh không làm bài tập được. Ổng thấy anh không viết bài thế là túm anh lên ném xuống hành lang, là ném thật đấy! Đau ở chỗ này này.” Anh chỉ dọc theo vai trái đến khuỷu tay của mình, buồn đến muốn tan nát, “Còn lấy cặp sách cả vở bài tập đập vào người anh, nói anh không học thì cũng đừng đi học nữa.”
Quý Chính Tắc xoa xoa cánh tay mà anh chỉ rồi thuận thế hôn phớt qua đầu ngón tay anh, sau đó cúi xuống hôn lên đôi má ửng hồng rồi ghì anh vào lồng ngực, nhẹ giọng dỗ dành, “Không sao rồi, không đau, không đau nữa rồi.”
Phương Yểu An nhỏ giọng ngập ngừng, “Dù sao anh cũng không về, không về đâu.”
Quý Chính Tắc cười hỏi anh, “Anh bỏ nhà ra đi à?” Phương Yểu An không ngẩng đầu cũng không nói chuyện. Quý Chính Tắc ngẫm nghĩ chốc lát, sau đó lại hỏi: “Anh bao tuổi rồi nhở?”
Phương Yểu An ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt đen tròn lúng liếng mang theo chút e thẹn, “Mười ba nha.”
Quý Chính Tắc không nhịn được nữa mà cúi gằm mặt xuống cười hồi lâu, xấu xa trêu anh, “Vậy anh lớn tuổi hơn em rồi, em phải gọi anh là anh mới đúng.”
Phương Yểu An cảnh giác liếc hắn một cái, sau đó lại tựa vào cửa sổ xe, “Còn lâu.”
Taxi rẽ vào đường chính và suýt đụng phải một chiếc Buick màu đen chạy vượt đèn đỏ vào đêm khuya. Tài xế thắng gấp, Phương Yểu An đập mạnh vào cửa sổ, Quý Chính Tắc không kịp kéo lại, anh đập cái “cộp” một tiếng to tướng.
Tài xế trung niên hạ cửa kính hét về phía đuôi xe đang phóng đi, “Nửa đêm ra đường đi đầu thai à cmm!”
Hai mắt Phương Yểu An ngấn lệ, ngước lên nhìn Quý Chính Tắc, “Đau quá, đau ở đây này.”
Quý Chính Tắc nhìn cái trán sưng u một cục của anh thì hơi cáu, tài xế taxi thì mặt mày cau có, hắn hối hận đã bảo tài xế riêng về trước. Hắn lại ôm lấy mặt Phương Yểu An, “Còn đau không, để em xem nào.” Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán anh, lướt xuống chóp mũi rồi ngậm lấy môi anh nhẹ nhàng liếm.
Phương Yểu An run rẩy thè lưỡi ra, Quý Chính Tắc cứng người, rồi chợt túm lấy cằm anh kéo lại, vươn đầu lưỡi mềm mại liếm láp, nước bọt khuấy động và nụ hôn mạnh mẽ truyền đến từng tiếng vang.
Hương rượu cay nồng lan tỏa giữa răng môi, nụ hôn của Quý Chính Tắc vừa mãnh liệt vừa dài lại đầy tính xâm lược. Phương Yểu An đẩy hắn không được, bị hôn đến mặt đầy hoa đào đỏ, xụi lơ run run xiết lấy áo hắn.
Quý Chính Tắc phớt qua vành tai anh, lúc ngẩng lên thì thấy ánh mắt dò xét của tài xế qua gương chiếu hậu. Hắn sợ bị hiểu lầm nên nhanh chóng giải thích, “Khụ, ừm, anh ấy không phải mười ba mà là ba mươi ba rồi, mấy ngày nữa là tròn.” Hắn trầm tư một hồi, lại nói tiếp trong sự im lặng lơ đễnh của tài xế, “Anh ấy uống say, cháu là… là bạn trai của anh ấy.”
Hai người thực sự đã ở bên nhau được hai tháng, nhưng hắn chưa từng công khai mối quan hệ này với bất kỳ ai, kể cả Lâm Diệu và Đường Hựu Trung. Nào ai ngờ tới hắn lại như là vô tình mà nói ra với một tài xế xa lạ trong đêm trăng mờ ảo như vậy đâu.
Đột nhiên hắn cảm thấy chột dạ một cách vô cớ. Mối quan hệ khiến hắn vui mừng trân trọng bấy lâu nay dường như chỉ là một trò bịp mà hắn tự lừa mình dối người, cũng không có ai thừa nhận ngoại trừ hắn cả. Vậy mà trong cơn thấp thỏm chợt tới, hắn lại nghe thấy câu trả lời rõ ràng của tài xế, “Chú nhìn ra rồi, quan hệ hai đứa thật tốt.”
Hắn khẽ mỉm cười, bỗng dưng sinh ra điểm cảm kích, “Cảm ơn chú.”
Cái thứ tên “tình cảm” này thật lạ thường, một khi càng chủ động lại sẽ càng trở nên thụ động. Nhưng với một mối quan hệ thầy trò, với chênh lệch tuổi tác và giới tính vắt ngang giữa họ như này, nếu hắn mà không chủ động thì chưa chắc bọn họ sẽ có tương lai.