Thư phòng, hai người cách một mặt bàn ngồi đối diện nhau.
Ngày đầu tiên luật sư đã soạn thảo xong thỏa thuận ly hôn, mà Trần Mộc lại kéo đến ngày thứ ba mới mang về nhà.
Trần Mộc biết Sầm Hoan không thích xem mấy thứ khuôn sáo như này, vì thế y rót một cốc nước chanh mật ong cho cậu, còn mình thì nói tóm tắt nội dung cho cậu nghe.
“Những vấn đề khác đều là thứ yếu, nội dung chủ yếu là phân chia tài sản. Căn phòng này em nói không muốn tiếp tục ở nữa, vậy thì căn hộ bên Lô Hồ để lại cho em, đoạn đường bên đó khá thuận tiện, xe thì tùy em lựa một chiếc, anh đoán em không muốn cổ phần công ty, miễn cùng anh tiếp tục có qua lại, cho nên tài sản riêng của anh sẽ để lại cho em.”
Trần Mộc cầm một phong thư đưa qua.
“Anh đã liệt kê lại hết trong đây. Tài sản riêng cũng không nhiều, chỉ đủ một người tiêu dùng, em không cần phải từ chối.”
“Huống hồ anh đã hoàn toàn dấu hiệu em, đây coi như là bồi thường.”
Vốn đã quyết tâm muốn tách ra, thế nhưng nghe tới câu nói này, nhìn tờ đơn ly hôn kia, trong lòng Sầm Hoan vẫn không nén nổi chua xót cùng khổ sở.
Cậu chớp chớp đôi mắt, không muốn ở ngay trước mặt Trần Mộc liền khóc.
Cậu thầm phỉ nhổ bản thân, mày quá không có tiền đồ, nhưng biết sao được bây giờ, tình cũ khó quên đâu có sửa được.
“Chuyện dấu hiệu em không cần phải suy nghĩ nhiều, đều là lỗi ở anh.”
Sầm Hoan không biết nên nói gì cho phải, thoáng dừng lại một chút, nói: “Cảm ơn.”
Cậu cầm bản thỏa thuận lên qua loa lật vài trang, một chữ cũng nhìn không lọt, chỉ làm bộ làm dáng mà thôi, Sau đó lật tới cuối trang, kí tên lên cả hai bản.
Sầm Hoan đẩy qua cho Trần Mộc, y kí xong, đưa một phần lại cho cậu.
Sầm Hoan nhận lấy.
“Cầm sổ đăng kí đi Cục dân chính, một lần giải quyết cho xong.”
“Được.”
Cục Dân chính tất cả đều là từng đôi hân hoan hạnh phúc tới đăng kí kết hôn.
Thậm chí còn có một thiếu nữ với cái bụng bầu vượt mặt, người chồng đi theo quan tâm săn sóc. Mấy cái bậc thang cũng phải đỡ từng bước một, ghế ngồi phải lau qua đi mới yên cho cho nàng ngồi xuống.
Không biết trước kia hai người họ đã từng phát sinh chuyện gì, nhưng mà hiện tại nam nhân ân cần che chở, cô gái hạnh phúc vui vẻ, thật là ân ái không coi ai ra gì.
Quá chói mắt.
Thủ tục ly hôn rất nhanh giải quyết xong, mỗi người cầm một cuốn sổ hồng đi ra Cục Dân chính, tâm tình không hề tươi đẹp.
Đời trước, thời điểm hai người tới lãnh giấy kết hôn, Sầm Hoan thật sự cảm thấy vui mừng, vui đến quên cả trời đất, thậm chí còn cảm thấy quá không chân thật.
Trần Mộc đưa tay đến bên miệng Sầm Hoan, để cậu cắn một cái.
Sầm Hoan thật sự cắn một ngụm.
Trần Mộc đau ‘tê’ một tiếng, sau đó mỉm cười nói cho Sầm Hoan: “Rất đau, không phải là mơ.”
Thật sự là đã trôi qua thật lâu thật lâu.
Sầm Hoan làm chút tâm lý kiến thiết, gắng gượng tỏ ra dứt khoát mà rằng: “Nhất phách lưỡng tán (*), không hẹn ngày gặp lại. Ai đi đường nấy.”
Trần Mộc cười: “Đừng khẳng định sớm như vậy.”
Sầm Hoan bỗng nhiên phát hiện mình quên mang theo điện thoại, trên người cũng không có một xu dính túi.
Trần Mộc mở cửa xe, nói: “Lên thôi, anh đưa em về.”