Tiệm cà phê, Sầm Hoan cùng Hứa Minh Triết ngồi đối diện nhau.
Hứa Minh Triết gọi một tách cappuccino, còn Sầm Hoan lại muốn một ly latte.
“E hèm, tuần trước rơi trúng thời kì đặc biệt, không đi ra được.”
“Ai chà chà, tuần trăng mật thêm kỳ động dục, tui ăn no căng bụng luôn này.” Hứa Minh Triết bổ sung: “Bời vì các cậu nhét cẩu lương nhiều quá đấy.”
“……”
Về điểm này, Sầm Hoan có chút oan uổng.
Động dục kì tựa như một tòa lâu đài bằng băng, một khi cao trào kết thúc, lâu đài liền tan ra trở thành mưa to xối xả.
Xối đến lạnh thấu tâm can.
Cậu có thể nhớ rõ ràng đến từng chi tiết, cậu đã quấn lấy Trần Mộc như thế nào, còn y lại ôn nhu săn sóc cậu ra làm sao, cả hai đều vứt bỏ hết quá khứ cùng tương lai không màng đến, chỉ trầm luân trong bể nhục dục, ôm ấp triền miên, không rời không bỏ.
Chính bởi vì cậu nhớ quá rõ ràng, thế nên khi sự việc trôi qua cậu mới càng thêm hối hận lẫn xoắn xuýt.
Từ ngày hôm qua chính thức kết thúc kì động dục, cả hai đã chiến tranh lạnh một ngày một đêm.
Sầm Hoan hoàn toàn không biết nên như thế nào đối mặt với Trần Mộc, cậu không đành lòng vứt bỏ y nhưng đồng thời cũng không thể hoàn toàn tha thứ cho y. Hiện tại cậu chỉ muốn trốn thật xa khỏi y mà thôi.
…..
“Đồ của cậu tớ để trong vali ở cốp sau ấy.”
“Hê hê hê, cảm ơn tiểu Hoan thân yêu nhá, chúc cậu cùng tiên sinh nhà cậu sớm sinh quý tử.”
“…..”
Quả thực lời hay không nói, chỉ toàn cái dở.
Sầm Hoan đi về nhà, trước tiên soạn ra hai bản thỏa thuận ly hôn xong xuôi, mới đi vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Hôm nay là sinh nhật của Trần Mộc, quả là một ngày hảo tụ hảo tán.
Trần Mộc về nhà rất sớm, một thân chính trang thẳng thớm, y vừa đi vừa nới nỏng cà vạt.
Không khí trong phòng nhìn qua vui vẻ hạnh phúc vô cùng, Sầm Hoan vừa lúc bưng tô canh cá đi ra.
Cậu mỉm cười với y, tiếp nhận áo khoác Trần Mộc đưa tới.
“Quên không chuẩn bị nguyên liệu, thành ra không làm kịp bánh kem. Nhưng em nấu cho anh bát mì trường thọ, anh nếm thử xem.”
Trần Mộc không đành lòng phá hư bầu không khí.
“Ừm.”
Hai người nói nói vài câu, Sầm Hoan chúc y sinh nhật vui vẻ.
“Cảm ơn vợ yêu.” Trần Mộc đáp.
Trên đầu Trần Mộc lúc này như có một thanh kiếm đang treo lơ lửng. Y quá hiểu Sầm Hoan – nhìn vào biểu hiện của cậu lúc này, không chút nào như là đã tiêu tan hiềm khích.
Hành động khác thường tất có nguyên do.
Hai người cơ bản không nói thêm vài câu, một bộ cử án tề mi tôn trọng nhau như khách.
Rốt cuộc, Sầm Hoan mở miệng.
“Trần Mộc.”
“Một chút nữa chúng ta thảo luận thỏa thuận ly hôn đi.”