Mấy ngày sau, Thừa tướng phủ lại là phi thường náo nhiệt.
Vu Thừa tướng thiên kim tiểu thư sinh nhật mười tám tuổi ngay giữa tháng, để chúc mừng trong phủ liền hảo hảo chuẩn bị yến hội.
Vốn những trường hợp như vậy, hẳn là chỉ có người nhà, thân bằng bạn hữu dự yến, nhưng là Nhạn Vũ Giai mới từ phía nam trở về, đã nằm trong danh sách khách mời rồi.
Vu Thừa tướng thuyết phục rất quang minh chính đại, nói là muốn đáp tạ Lục gia giúp hắn từ phía nam tìm mua trở về không ít thư họa quý báu, thuận tiện cũng là giúp Lục gia tẩy trần. Danh chính ngôn thuận, không chê vào đâu được.
Nhưng là người sáng suốt đều biết thực chất là để Nhạn Lục gia cùng Tuệ Chu tiểu thư có thêm cơ hội, muốn cho bọn họ hảo hảo bồi đắp cảm tình.
Nếu thuận lợi, nói không chừng trước năm mới còn có tin tức tốt, chuẩn bị việc vui nha.
Bởi thế cho nên, trong phủ từ trên xuống dưới đều dào dạt một loại cảm xúc không có ngôn từ nào diễn tả, không khí vui mừng thản nhiên, khi đối mặt Nhạn Vũ Giai trừ bỏ tôn sùng cung kính, lại thêm một phần vô cùng thân thiết không giống những người khác.
Chỉ nhìn chỗ ngồi được an bài là biết, biểu tiểu thư bị an bài ở bàn khác, còn vị trí Nhạn Vũ Giai, là ở bàn chủ, bên cạnh Vu Thừa tướng, cách vài vị trí, chính là Vu Tuệ Chu vẫn tự cho rằng kiều diễm động lòng người .
Nhạn Vũ Giai làm sao nhìn không ra động tác nhỏ đó? Hắn lớn lên ở trong cung, từ hoàng tộc đại thần chính tranh đoạt quyền, cho tới tần phi cung nữ tranh thủ tình cảm mà ăn dấm chua, hết thảy đều lọt hết vào đáy mắt hắn.
Xem ở đáy mắt, cười ở trong lòng. Ở mặt ngoài cảm xúc phập phồng dao động đều không có, khóe miệng ý cười thản nhiên, bí hiểm, nếu không nhìn kỹ, tuyệt đối nhìn không ra tuấn mâu hắn để lộ ra một tia lãnh liệt.
Lãnh liệt ánh mắt kia chỉ có khi quét đến cái bàn cách xa hơn trượng, mới có thể nhu hòa đi vài phần.
Phó Bảo Nguyệt đương nhiên không chú ý tới hắn đặc biệt nhìn nàng chăm chú, từ đầu tới cuối, nàng đều là bộ dạng phục tùng liễm mục, mắt nhìn, mũi thở, chậm chạp im lặng ăn.
Cho dù bên cạnh có người đập cái chén, rơi cái đĩa, nàng đại khái cũng sẽ không ngẩng đầu.
Chung quanh náo nhiệt, ồn ào tựa hồ hoàn toàn không ảnh hưởng đến nàng. Mà cả phòng rượu huyên náo làm nóng bừng cả tai, một đám thân hữu đàm tiếu, cũng không có người đi qua cùng Phó Bảo Nguyệt nói vài câu.
Thân phận của nàng đặc biệt, cấm kỵ đến không thể nói, không thể nhiều lời.
Một mặt xã giao nhàn tạp nhân đẳng(bọn người thừa hơi sức) bên cạnh quá mức thân thiện, Nhạn Vũ Giai luôn luôn giấu diếm lặng lẽ quan sát nàng.
Càng nhìn càng xác định, bề ngoài im lặng mềm mại kia căn bản chỉ là gạt người.
Gạt được người khác, nhưng không gạt được hắn. Nhạn Vũ Giai phi thường hiểu biết, nàng có mỹ mạo kinh người, cũng có tính tình ương bướng kinh người.
Hắn trăm ngàn lần không nghĩ tới, hồi kinh liền đi gặp giai nhân lại bị đạp cho một cái. Đừng nói là ôn tồn thân thiết, ngay cả hảo hảo nói hai câu cũng không được.
Được rồi, hai tháng qua, hắn là thực bận rộn, không có thừa thời gian nói chuyện yêu đương, phong hoa tuyết nguyệt. Nhưng ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho hắn, chẳng phải hơi quá đáng sao!
Mà nàng,còn ngược lại đem hắn trở thành phong lưu, liền phất ống tay áo, cũng không quay đầu lại rời khỏi hắn – cho hắn là người bạc tình…… Cũng không phải không có đạo lý. Từ biệt hai tháng, chẳng lẽ hy vọng nàng không hề tôn nghiêm, vừa thấy mặt liền mềm nhũn ngã vào lòng mình sao?
Nếu Phó Bảo Nguyệt là nữ tử không xương cốt như vậy, Nhạn Vũ Giai cũng sẽ không bị đạp một cái, còn nóng ruột nóng gan, bỏ cũng không bỏ nổi.
“Lục gia lần này đến phía nam, là tạm nghỉ ở chỗ nào? Kim Lăng thành nam hành cung?” Rượu vào tới bến, cũng dần dần tán gẫu, không còn cung kính như trước nữa.
Nhạn Vũ Giai bưng chén rượu, tao nhã uống một ngụm, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời:“Không, lần này ở nhờ Lưu gia. Bởi vì công việc lúc đến lúc đi, ở bên ngoài có vẻ tiện hơn.”
“Lưu gia? Kim Lăng Lưu gia?” Nghe thấy người này ai cũng kinh hô ra tiếng.
Kim Lăng Lưu gia, cũng không phải là người nào tùy tiện, bọn họ nhiều thế hệ kinh doanh từ tơ lụa đến lá trà, mọi thứ đều có qua tay, phú quý hơn đời rất nhiều.