Trạm Xe Buýt Lãng Mạn

Chương 9



Duẫn An Nhiên hôm nay phụng mệnh đến tiệc rượu chụp ảnh.

Trước khi đi, biên tập dặn dò. “Cậu chỉ để ý chụp ảnh, nhìn thấy liền chụp, nhất định có tin giật gân, cho dù không rõ ràng, chúng ta cũng sẽ làm cho nó trở nên giật gân.”

Duẫn An Nhiên có chút bất đắc dĩ, ảnh chụp sẽ không nói, nhưng người nói, người làm ảnh sẽ bình luận đủ các kiểu.

Nhưng mà có biện pháp gì, sinh kế là chuyện lớn, vì thế cậu ngoan ngoãn thay đổi tây trang, mang theo máy chụp ảnh mini, ra vẻ như giám đốc công ty đi vào tiệc rượu.

Mới đầu hết thảy đều suôn sẻ, Duẫn An Nhiên lơ đãng chạy xung quanh, thỉnh thoảng ấn nút máy ảnh giấu trong túi, không biết như thế nào có người chú ý cậu, lặng lẽ tới gần quát khẽ. “Cậu đang làm cái gì?”

Duẫn An Nhiên gần như bị xô ngã, giãy dụa trở lại thấy nhân viên bảo vệ, vội vàng diễn trò. “Xin hỏi có chuyện gì?” Tim đập bang bang, bị bắt gặp ở trong này, rắc rối lớn.

“Tôi nhận ra cậu, cậu là phóng viên tuần san.” Vừa nghe lời này, nhân sĩ chung quanh lập tức ghé mắt trông lại.

“Anh nhận sai người.” Duẫn An Nhiên cố gắng trấn định.

“Không sai, tôi nhớ rõ bộ dáng cậu, mấy hôm trước còn đi cùng cậu đến biệt thự.” Một mặt nói, nhân viên bảo vệ đã muốn đến khám người Duẫn An Nhiên.

Duẫn An Nhiên đưa tay vào túi bảo vệ máy chụp ảnh, một mặt biện bạch. “Không phải, không phải.”

Trong không khí mùi thuốc súng càng ngày càng đậm.

Một giọng nam đầy từ tính đột nhiên phá tan cục diện hỗn loạn. “Chuyện gì?”

Duẫn An Nhiên vừa quay đầu lại, là Chu Minh Nghĩa.

Chu Minh Nghĩa tay xỏ túi quần, thản nhiên cười với đám người đang vây lại. “An Nhiên, làm sao vậy?” Đồng thời vươn tay đến, nhẹ nhàng ngăn nhân viên bảo vệ cầm tay Duẫn An Nhiên, đem cậu kéo về bên người.

“Xin hỏi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Đôi mắt nâu của Chu Minh Nghĩa trong suốt như nước, nhìn mọi người xung quanh.

“Cậu ta, cậu ta là chó săn tin.”

Chu Minh Nghĩa mỉm cười. “Tôi nghĩ nhất định là hiểu lầm, đây là em trai tôi, cậu ấy đến cùng tôi.” Hữu lễ nói xong, ánh mắt sắc bén quét về phía người vừa nói chuyện.

Lúc này, người chủ sự bữa tiệc, chủ biên tập tạp chí Đỗ Hạo chạy đến, nghe Chu Minh Nghĩa nói thì không khỏi hỏi. “Minh Nghĩa, cậu khi nào có em trai?”

“Cha tôi cùng mẹ cậu ấy kết hôn, cho nên An Nhiên là em trai tôi.”

Dứt lời, Chu Minh Nghĩa nhìn đám người vẫn đang mang theo ánh mắt nghi hoặc. “Tôi nghĩ mọi người nhất định là hiểu lầm.”

“A, hiểu lầm, hiểu lầm.” Lập tức có người ra mặt hòa giải.

Phong ba cứ như vậy bình ổn.

Khách nhân tản ra bốn phía, Duẫn An Nhiên thở mạnh một hơi, nắm chặt máy ảnh.

Đỗ Hạo nhìn Duẫn An Nhiên, lại nhìn Chu Minh Nghĩa. “Em trai?”

“Thế nào, không tin?” Chu Minh Nghĩa cười nói.

“Tin, như thế nào không tin, cậu sẽ không lấy lão gia tử ra nói giỡn. Nghe nói bác trai tái hôn, chúc mừng, cậu cũng không cho chúng tôi biết.”

“Cha tôi không muốn truyền ra, muốn lẳng lặng hưởng phúc vài năm.”

“Thật có lỗi, thật có lỗi, hiểu lầm em trai cậu, đừng để ý. Có chút người rất mẫn cảm, lão nghĩ có người chụp ảnh lão.” Đỗ Hạo vỗ vỗ vai Chu Minh Nghĩa, lại vội vàng tiếp đón khách.

Chu Minh Nghĩa đưa Duẫn An Nhiên đi khắp các ngõ ngách, cao thấp đánh giá quần áo cậụ sau đó cười phốc một cái. “Chỗ nào đưa quần áo đến, không hợp như vậy. Khó trách người khác nhận ra em.”

Duẫn An Nhiên trừng mắt liếc Chu Minh Nghĩa. “Chẳng lẽ mua mới, một năm cũng không mặc một lần.”

“Em vào bằng cách nào? Không có thiếp mời không được vào.”

Duẫn An Nhiên nhức đầu nói. “Trèo cửa sổ.”

“….”

“Trước đó mua chuộc nhân viên vệ sinh khách sạn, mở một cánh cửa, từ cửa sau đi vào, sau đó đổi quần áo vào đây.” Biết giấu không được, Duẫn An Nhiên rõ ràng nói thẳng.

“Lợi hại.” Chu Minh Nghĩa gật đầu. “Anh phải dặn bảo an công ty để ý.”

“Này.”

“Em định làm gì tiếp theo?”

“Làm gì, đương nhiên là đi cùng anh. Tiễn Phật tiễn đến Tây phương, anh dẫn em đi xung quanh, để em chụp xong.”

“Anh?” Chu Minh Nghĩa hỏi lại.

“Đương nhiên là anh, bằng không là ai. Quan hệ của chúng ta đã đưa ra sáng, em còn sợ thế nào, như vậy càng tốt.”

“Anh cũng không phải danh nhân.” Chu Minh Nghĩa nói.

“Sao không. Ai chẳng biết anh, chính là mọi người không biết diện mạo của anh thôi.” Duẫn An Nhiên cũng cao thấp đánh giá Chu Minh Nghĩa, thấy anh mặc một thân tây trang đắt đỏ, tay áo mạ bạch kim, quần áo phối hợp cực kì hoàn hảo, thật sự là nhân tài tinh anh đi với quần áo tinh tú.

“Anh đi thi người mẫu nhất định sẽ đứng nhất.” Duẫn An Nhiên chân thành nói, cậu gặp qua không it nam người mẫu, bọn họ tuyệt nhiên không có nét thản nhiên mà lại sâu sắc cũng như nét đẹp trí tuệ và phong độ đáng kinh ngạc như anh.

“Đây là lần thứ hai em hình dung anh như vậy, anh cũng không cho rằng đây là khen tặng.” Chu Minh Nghĩa khóe miệng mang theo ý cười.

“Này, Kha Khải Luân đang nhắm anh.”

Chu Minh Nghĩa tặng Duẫn An Nhiên một ánh mắt cảnh cáo. “Người khác nói không ngại, em không thể nói, em là em của anh, vừa nói ra ngoài người ta sẽ tin là sự thật. Anh cũng không hy vọng La Thế Diệu hiểu lầm mình.”

“Anh sợ?” Duẫn An Nhiên mở to hai mắt. “Anh sẽ không cùng hắn so đấu một trận, diễn một màn kịch vui cho cả thành phố xem?” Bản chất phóng viên săn tin bộc lộ.

“Đương nhiên không, em như vậy, anh sẽ không.” Trong giọng nói Chu Minh Nghĩa mang theo vai phần khinh thường.

“Cô ta hiện tại là mỹ nhân nổi tiếng nhất trong nước đấy.”

Chu Minh Nghĩa lắc đầu.

“Anh đang quen tiểu thư của đại gia ngân hàng cấp cao?” Duẫn An Nhiên hỏi.

Chu Minh Nghĩa phủ nhận. “Không, chỉ là bạn bè, anh không nghĩ làm phức tạp hóa mối quan hệ, đối phương hiểu lầm anh cũng không có cách nào, anh tự nhận từ lúc kết bạn đã ngầm ám chỉ sẽ không phát triển quan hệ thêm nữa.”

“Vậy vì cái gì?”

Chu Minh Nghĩa đánh gãy câu hỏi của Duẫn An Nhiên, thanh âm ôn hòa. “An Nhiên, vấn đề này không nên đàm luận ở trong này.”

Duẫn An Nhiên ngậm miệng, theo sau Chu Minh Nghĩa đi một vòng, sau đó ly khai.

Chu Minh Nghĩa tiếp tục ở lại, hơn nữa trốn tránh Kha Khải Luân.

Sau tiệc xã giao, Chu Minh Nghĩa trở lại căn nhà trên Tĩnh Lộ, Duẫn An Nhiên đem ảnh chụp trong buổi tiệc đến cho Chu Minh Nghĩa xem.

Nhìn thấy màn hình kỹ thuật số, Chu Minh Nghĩa xoay mặt liếc mắt nhìn cậu. “Cái này được gọi là chụp ảnh sao?”

Duẫn An Nhiên sửng sốt một lát, tựa lưng vào sofa. “Hiện tại phải chấp nhận vậy thôi. Bằng không thế nào? Chẳng lẽ em chụp nghệ thuật được sao?”

Chu Minh Nghĩa mân mê cằm. “Chụp đôi chân không tồi, còn có thể xem đã ghiền. Anh cho rằng lựa chọn đó không tồi.”

Duẫn An Nhiên đột nhiên đỏ mặt. “Em không phải loại người như vậy.”

Chu Minh Nghĩa sờ đầu Duẫn An Nhiên. “Anh biết.”

Duẫn An Nhiên cúi đầu nhìn ảnh, đột nhiên thở dài.

“An Nhiên, em có muốn thay một cái máy ảnh mới không?” Chu Minh Nghĩa hỏi.

Duẫn An Nhiên lắc đầu.

“Tại sao? Nếu không thích chụp ảnh em sẽ không làm nghề này, chẳng lẽ em không hy vọng làm tốt công việc, trở thành tinh anh trong nghề?”

Duẫn An Nhiên ngửa đầu tựa vào sofa, nhìn Chu Minh Nghĩa. “Chỉ có anh mới nghĩ như vậy.”

“Như thế nào?”

“Chụp như anh nói gọi là nông nổi, nếu xưng là nghệ thuật cần phải nhờ thiên phú. Cố gắng từng ngày tất nhiên là quan trọng nhưng không thể thiếu thiên phú, em không nghĩ mình có thiên phú, em chỉ dừng ở mức đủ tiêu chuẩn.”

“Vì cái gì nói mình như vậy?”

“Em đương nhiên biết khả năng của mình đến đâu.” Duẫn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa, lấy lui vi tiến. “Anh thì thế nào?”

“Cái gì thế nào?”

“Lúc anh mua cổ phiếu là bằng cảm giác hay bằng kỹ thuật phân tích?”

“Cả hai.” Chu Minh Nghĩa gật đầu. “Cả hai.”

“Thật không? Thật sự có người xem phân tích? Nghe nói những lý thuyết đó hoàn toàn vô dụng. Giáo sư đại học dạy chứng khoán hầu hết đều không mua cổ phiếu, vì họ đều biết lý luận cùng thực tế là hai việc khác nhau.”

Chu Minh Nghĩa nở nụ cười. “Em cũng biết.”

Duẫn An Nhiên gật đầu. “Đương nhiên, đây là một nguồn lợi nổi tiếng ai cũng biết. Nói cho em biết anh phán đoán như thế nào?”

“Anh sao?” Chu Minh Nghĩa đưa tay xoa mặt, trầm ngâm một chút. “Anh thừa nhận, ở phương diện này anh là thiên phú, cảm giác của anh thường đặc biệt chuẩn, nhưng anh vẫn làm phân tích, kỳ thật thao tác trên thị trường chứng khoán không phải chuyện dễ, số tiền đầu tư tương đối lớn, tiền tài thu về không thể tưởng tượng hết, giống như sao trên trời, cho nên, một người không thể khống chế toàn bộ, nếu thao túng một phần hoặc một bộ phận thì có thể. Nhưng mọi người phải hiểu được, chính phủ cũng là một trong những người tham gia tác động đến thị trường chứng khoán.”

“Anh kiếm tiền trong đó như thế nào?”

“Anh?”

“Đúng, cá nhân anh. Anh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, xem bác Chu có vẻ không phải là người rất giàu có, tiền đầu tư của anh là từ đâu?” Duẫn An Nhiên thật sự muốn biết.

“Anh?” Chu Minh Nghĩa hỏi lại, suy nghĩ một chút đứng lên. “Muộn rồi, nghỉ ngơi đi.”

Duẫn An Nhiên quỳ trên sofa, một tay kéo ống tay áo Chu Minh Nghĩa. “Không được, nhất định phải nói cho em biết.”

Chu Minh Nghĩa gỡ ra cánh tay Duẫn An Nhiên. “Ngủ đi, ngày mai còn đi làm.”

Duẫn An Nhiên giữ chặt góc áo không buông, lay lay cánh tay. “Nói đi, nói đi, nói em biết.” Bộ dáng làm nũng.

Chu Minh Nghĩa trở lại nhìn chằm chằm Duẫn An Nhiên, mắt nâu thâm trầm lóe sáng làm Duẫn An Nhiên đột nhiên ngẩng ra.

“Em thật sự muốn biết.” Giọng nói chuyển sang trầm thấp, có ẩn ý nhè nhẹ, gợi cảm nói không nên lời.

Duẫn An Nhiên đỏ mặt, không biết muốn nói gì.

Chu Minh Nghĩa ngồi lại chỗ cũ. “Anh nói cho em.”

Duẫn An Nhiên ngồi trên sofa, hai mắt mở to.

“Anh vừa vào đại học thì xin làm trợ lý cho Vạn Khải, kỳ thật làm việc lặt vặt không có lương, nhưng anh có thể học được những điều tiền không mua được. Sau đó, anh trở thành trợ lý đầu tư. Vào lúc cổ phiếu có xu hướng giảm mạnh, anh mua mấy loại cổ phiếu, sau đó lợi dụng tài chính của khách hàng, nâng giá lên, bán ra, khách hàng cùng anh đều có tiền lời, đôi bên vui mừng.”

Duẫn An Nhiên nháy mắt, vẻ mặt hoang mang.

“Không rõ sao?”

“Hiểu được, nhưng có thể kiếm bao nhiêu, tiền vốn của anh ít mà.”

Chu Minh Nghĩa đưa tay làm rối tóc Duẫn An Nhiên. “Tích tiểu thành đại, hơn nữa đây không phải là chiêu duy nhất.”

“Còn có cái gì?”

Chu Minh Nghĩa xoa mặt Duẫn An Nhiên. “Bí mật.” Sau đó xoay người đi.

Duẫn An Nhiên ngồi một mình trên sofa ngẩn người.

o.o.o

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv