Trạm Xe Buýt Lãng Mạn

Chương 19



Kỳ nghỉ dài hạn chấm dứt, hai người đều phải đi làm.

Nằm trên sofa trong phòng khách, mặt dán trên thảm nhung tơ, Duẫn An Nhiên kêu to. “A, thật thoải mái, không muốn đi làm.”

“Vậy đừng đi.”

Duẫn An Nhiên trở mình một cái. “Hứ, không đi làm, không đi làm để anh nuôi em sao?”

Chu Minh Nghĩa còn thật sự nói. “Nuôi thì nuôi, đâu phải phải nuôi không được.”

“Thiết, em có tay có chân, vì cái gì phải để anh nuôi?” Duẫn An Nhiên nằm trở lại. “Em cũng hy vọng sự nghiệp thành công giống anh, danh thành lợi liền.”

“Như vậy a.” Chu Minh Nghĩa lắc đầu. “Vậy là vẫn muốn đi làm.”

“Nhưng mà nằm ở sofa là thoải mái nhất.” Duẫn An Nhiên duỗi thẳng cánh tay kêu to.

Chu Minh Nghĩa như nhớ ra điều gì, đứng dậy đi vào thư phòng lấy ra một hộp nhung nho nhỏ. “Tặng em, quà năm mới.”

Duẫn An Nhiên nhận lấy, một mặt mở ra một mặt nói. “Năm mới qua rồi mới nhớ đến, quá thể .”

“Nhìn xem thích hay không?”

Duẫn An Nhiên mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền, vòng trang sức bằng bạch kim nguyên chất tinh tế, mặt dây chuyền hình chiếc máy ảnh nho nhỏ bằng bạch kim cùng hồng ngọc, cực kì tinh mỹ, chính giữa ống kính là một viên kim cương

“Thật khá.” Duẫn An Nhiên yêu thích không rời tay. “Giống hệt chiếc máy ảnh nhỏ, rất đáng yêu.”

“Em thích là tốt rồi.”

Duẫn An Nhiên ngẩng đầu. “Kim cương thực quý đi.”

Chu Minh Nghĩa cúi đầu tưởng tượng. “Hoàn hảo, tìm một viên như thế này chính anh phải tốn chút thời gian, hiện tại loại kim cương này không lưu hành nhiều.”

“Bao nhiêu tiền?”

“A, hoàn hảo, một viên này hoàn toàn không có tỳ vết.”

Duẫn An Nhiên nhìn chằm chằm Chu Minh Nghĩa. “Em đang hỏi anh, bao nhiêu tiền?”

Chu Minh Nghĩa đến gần. “Không nên hỏi, em chỉ cần nhớ đeo là được, nhưng đeo rồi không được gỡ xuống.”

Nhìn ánh mắt thực sự nghiêm túc của Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên gật gật đầu.

Chu Minh Nghĩa lấy ra dây chuyền đeo cho Duẫn An Nhiên.

“Này, là duy nhất sao?” Duẫn An Nhiên như nghĩ tới điều gì, nâng mi mắt nhìn Chu Minh Nghĩa.

Chu Minh Nghĩa cười, hôn Duẫn An Nhiên một chút, trả lời. “Anh ở New York tìm người thiết kế, độc nhất vô nhị. Đối với anh mà nói, em là sự tồn tại độc nhất vô nhị.”

Duẫn An Nhiên mím môi một chút. “Nếu, em không đáp ứng anh, anh sẽ thế nào?”

“A, như vậy a.” Chu Minh Nghĩa ngẩng đầu lên. “Anh nghĩ, anh sẽ đem vật này đặt ở ngăn kéo trong thư phòng, nói cho anh biết rằng anh từng yêu một nhiếp ảnh gia.”

“Làm sao tính là nhiếp ảnh gia, chỉ là thợ săn tin.”

“Anh cảm thấy là nhiếp ảnh gia.” Chu Minh Nghĩa thâm tình nhìn Duẫn An Nhiên, vuốt ve mái tóc cậu.

“Nhiên, em đã đeo rồi thì không thể gỡ xuống. Anh nói rồi, anh là người có ý thức chiếm hữu rất mạnh, nếu em làm ra chuyện gì khiến anh thất vọng, em cần phải cẩn thận.” Chu Minh Nghĩa mỉm cười, dịu dàng mà uy hiếp vợ mình.

“Vậy còn anh?” Duẫn An Nhiên bất mãn nhếch môi.

“Anh?” Chu Minh Nghĩa hôn lên môi Duẫn An Nhiên, đầu lưỡi lướt trên môi, lưu luyến như đang nhấm nháp mỹ vị, sau đó đem đầu lưỡi tiến vào trong miệng Duẫn An Nhiên, cùng cậu quấn quanh một chỗ.

Nụ hôn quá mức mãnh liệt làm Duẫn An Nhiên kìm lòng không đậu, thở hào hển dán chặt vào thân thể Chu Minh Nghĩa, cánh tay choàng qua vai anh.

“Hiện tại, em hiểu chưa?” Âm thanh ám ách của Chu Minh Nghĩa thổi bên tai Duẫn An Nhiên.

Ý thức Duẫn An Nhiên đã mơ hồ, đôi mắt ướt át mang theo một tia mê mang nhìn Chu Minh Nghĩa, cánh tay ôm lấy cổ Chu Minh Nghĩa, mặt đối mặt, thân thể rất nhanh kề cận.

“Đến phòng ngủ thôi.” Chu Minh Nghĩa ôm lấy Duẫn An Nhiên, cậu thuận theo mặc cho anh sắp xếp.

“Mà thôi, ở đây là được.” Chu Minh Nghĩa áp Duẫn An Nhiên xuống.

“Không, đừng, vào phòng ngủ đi.”

“Không còn kịp rồi, lần sau nói sớm một chút.” Chu Minh Nghĩa đã bắt đầu thoát quần áo Duẫn An Nhiên.

“Anh chính là giả vờ.” Duẫn An Nhiên thở hào hển lên án.

Chu Minh Nghĩa gật đầu. “Đúng vậy, anh thừa nhận, giả vờ thì giả vờ, chỉ cần có thể ăn luôn em, mặc em muốn nói thế nào cũng được.” Nói xong hơi hơi nheo mắt. “Hiện tại em còn có thể nói, chứng tỏ anh chưa có tận lực, chờ một chút, anh sẽ khiến em nói cũng không nói được.”

Năm mới bắt đầu, chứng khoán Vạn Khải khởi sắc, kinh tế thành phố khôi phục đến 70%, bộ mặt ảm đảm của thành phố dần phai nhạt, trên mặt mỗi người đều có thần sắc vui mừng.

Chu Minh Nghĩa vẫn khiêm tốn như trước, không ai biết người ngồi trên xe buýt hai tầng kia chính là nhân vật truyền kì của giới tài chính.

Duẫn An Nhiên sắp tốt nghiệp trung cấp lớp chụp ảnh, trường sẽ tổ chức một triển lãm ảnh của học viên tự chụp.

Tuy rằng quy mô triển lãm rất nhỏ, hơn nữa còn là do học viên tham gia, sẽ không có giới nhà nghề đến tham dự bình luận, nhưng các học viên đều hưng phấn, nghị luận sôi nổi.

“An Nhiên, cậu định dùng ảnh nào?” Có người hỏi Duẫn An Nhiên.

Duẫn An Nhiên cau mày. “Còn chưa nghĩ ra.”

Ảnh chụp không phải không có, cảm giác cũng không tồi, nhưng Duẫn An Nhiên cảm thấy dường như mình vẫn có thể chụp được những bức ảnh tốt hơn.

Buổi học cuối cùng, các học sinh tề tựu đông đủ, còn chưa tan lớp đã có người tập trung trong sân trường thương lượng chuyện tổ chức lễ hội.

Duẫn An Nhiên thấy Triệu Thiên Trữ.

Triệu Thiên Trữ mặc một chiếc áo lông màu sắc rực rỡ, tóc dài cột thành một búi, xinh đẹp như khổng tước.

Nhưng hiện tại, cô ta đã không thể làm Duẫn An Nhiên rung động. Theo bản năng, Duẫn An Nhiên đưa tay cầm dây chuyền.

Cách đám người, Triệu Thiên Trữ đánh giá Duẫn An Nhiên, thấy cậu mặc quần áo rẻ tiền cùng giày thể thao cũ, nhưng lại tương xứng với dáng người thon dài cao ráo, cùng với dung mạo tuấn tú, vẫn là một thanh niên hấp dẫn, khóe miệng không khỏi kéo lên một chút.

Nếu lúc trước vẫn đi cùng cậu, hiện tại không biết là bộ dáng gì nữa. Triệu Thiên Trữ thầm nghĩ, rồi lại lập tức phủ định chính mình, không, không thể đi cùng cậu, cậu không có bằng cấp, không có kinh nghiệm xã hội, chỉ làm việc tại một tuần san cỡ trung kiếm miếng cơm, ăn bữa hôm đã lo bữa mai, nếu chụp không được ảnh, cậu không có tiền lương, như thế nào có thể cùng cậu một chỗ.

Duẫn An Nhiên nhìn tòa nhà đại học có chút lưu luyến, nhưng cậu biết rõ năng lực bản thân, cũng chỉ học đến trung cấp, còn lại, cần học tập nhiều hơn ở công việc là được.

Có người chạy tới kêu lên. “Này, các vị, có thuyền, đã mượn được rồi, chúng ta lại có thể rời bến đi chơi.”

Tiếng hoan hô nổi lên bốn phía.

Duẫn An Nhiên chạy một mạch về nhà, Chu Minh Nghĩa đã về đến trước.

“Hôm nay trễ như vậy.” Thấy Duẫn An Nhiên trở về, Chu Minh Nghĩa tới cầm ba lô cho cậu.

“Hôm nay đến khách sạn chụp ảnh, hiện tại kinh tế thành phố tốt lên, vài bộ phim khởi quay, tuyên truyền rất mạnh mẽ.”

“Ăn cơm chiều không?”

“Sao cũng được, em không đói lắm.” Duẫn An Nhiên vừa rửa mặt vừa nói.

Chu Minh Nghĩa lấy áo khoác. “Đi, anh mang em đi ăn.”

“Thôi không cần, ở nhà làm cũng giống vậy.”

“Đến đi, lâu lâu ăn ngoài cũng không tồi.”

“Anh thì lâu lâu cái gì, anh là thường thường.” Duẫn An Nhiên bị kéo ra khỏi cửa.

Xe đi vào khách sạn nổi tiếng.

“Không thể nào, em nghĩ đến đi chợ đêm, ha ha, như thế nào anh...” Duẫn An Nhiên nhìn đèn neon trên tòa nhà cao chọc trời, mặt nhăn mày nhíu.

“Anh nói cho em, món thịt bò đặc sắc của nhà hàng này là tuyệt nhất, gần như chính tông, đến thử xem xem.” Chu Minh Nghĩa không khỏi phân trần kéo Duẫn An Nhiên đi vào.

Mới đến đại sảnh, có người đến tiếp đón, nhìn Duẫn An Nhiên quần áo bình thường, lộ vẻ khó xử. “Thật ngại quá hai vị tiên sinh, đến chỗ chúng tôi khách nhân phải mặc chính trang.”

Chu Minh Nghĩa ngốc lăng một chút. “Anh như thế nào lại quên.”

Duẫn An Nhiên cắn cắn môi. “Đi thôi, chúng ta đi nơi khác tốt lắm.”

Đầu bếp chính đi đến. “Chu tiên sinh.”

Chu Minh Nghĩa vừa thấy, là người quen, liền cười nói. “A Kiều, tạo điều kiện cho tôi một bàn đi.”

Đầu bếp chính tươi cười. “Đương nhiên, đương nhiên, Chu tiên sinh như thế nào không tiến vào.” Nói xong đẩy ra tiếp tân, tự mình đưa Chu Minh Nghĩa cùng Duẫn An Nhiên đến một bàn đôi yên ắng.

Gọi thức ăn, Chu Minh Nghĩa tựa lưng vào ghế.

Duẫn An Nhiên còn đang bất mãn. “Ăn cái này còn phải mặc tây trang, nhàm chán.”

“Được rồi, không cần oán giận, để thức ăn đem lên em sẽ biết.”

Rất nhanh, thức ăn dọn đầy bàn, Duẫn An Nhiên lấy đũa gắp một miếng. nghi hoặc bỏ vào miệng, sau đó vẻ mặt kinh ngạc nhìn Chu Minh Nghĩa. “A, ăn ngon.”

“Không lừa em phải không, thịt bò nhà hàng này là chính thống, đầu bếp là mời từ Cam Túc đến, chính là thịt bò Lan Châu.”

“Ăn ngon, ăn ngon.” Duẫn An Nhiên ăn ngấu nghiến.

Ăn uống no đủ, hai người ngồi uống trà, thực khách trong nhà hàng không nhiều lắm, có tiếng nhạc du dương, hai người hưởng thụ bầu không khí nơi đây, cũng không có ý định rời đi.

“Áp lực công việc lớn, phải thường thường hưởng thụ những thứ ngon, như vậy mới tốt.” Chu Minh Nghĩa nói.

“Đúng vậy, làm việc vất vả như vậy cũng vì miếng ăn, nếu không ăn ngon sẽ rất thảm.”

“Cho nên anh luôn luôn mời nhân viên đi ăn, nếu có tăng ca hoặc công việc liên tiếp, sẽ an bài việc ăn uống thật tốt, như vậy nhân viên mới ra sức.”

Duẫn An Nhiên gật đầu. “Đều nói anh hào phóng, trên phương diện này đặc biệt tốt, khi có công tác đặc biệt sẽ thu xếp bữa tối cho mọi người, hơn nữa còn chuẩn bị xe đưa về tận nhà.”

Chu Minh Nghĩa nở nụ cười. “Đây chỉ là tiền lẻ, bọn họ thay anh kiếm càng nhiều tiền hơn.”

“Được rồi, đi về.”

Ra khỏi khách sạn, nhân viên đã sớm mang xe Chu Minh Nghĩa đến, nhận chìa khóa xe, Chu Minh Nghĩa lên xe trước.

Duẫn An Nhiên lơ đãng quay đầu lại phát hiện cách đó không xa Triệu Thiên Trữ đang đứng, trong đêm tối, dưới ánh đèn neon nhìn không rõ biểu tình của cô.

Duẫn An Nhiên như chợt nhớ ra, đúng rồi, công ty Triệu Thiên Trữ cách nơi này không xa, có thể cô ta vừa tan ca.

Triệu Thiên Trữ thấy Duẫn An Nhiên, đồng thời thấy chiếc xe thể thao quen thuộc.

Duẫn An Nhiên quay đầu lên xe.

Triệu Thiên Trữ nhìn theo bóng dáng chiếc xe dần xa.

Về đến nhà, Chu Minh Nghĩa đi tắm rửa, Duẫn An Nhiên ôm gối ngồi trên sofa ngẩn người.

Chu Minh Nghĩa từ phòng tắm đi ra, vừa lau khô tóc vừa nhìn bộ dáng ngơ ngác của Duẫn An Nhiên, đi đến gần, đưa tay vò rối mái tóc đen. “Nghĩ cái gì vậy?”

Duẫn An Nhiên tì cằm lên gối. “Em vừa rồi nhìn thấy Triệu Thiên Trữ.”

“Ai? Người quen của em?” Chu Minh Nghĩa lơ đễnh, tiếp tục lau khô tóc.

“Không cần giả vờ như anh không quen hoặc không nhớ. Trí nhớ của anh hơn người, người nào gặp qua cũng nhớ rõ, em biết.” Duẫn An Nhiên nói lời hờn dỗi.

Chu Minh Nghĩa buông tay. “Vậy thì thế nào?”

Duẫn An Nhiên quay sang nhìn Chu Minh Nghĩa, đưa tay bóp bóp mũi.

Chu Minh Nghĩa đưa tay nắm cằm Duẫn An Nhiên, nheo mắt. “Như thế nào? Muốn tiếp tục tình cũ?”

Duẫn An Nhiên gỡ ra tay Chu Minh Nghĩa. “Thôi đi.”

“Không phải là tốt rồi. Nhớ kỹ, hiện tại ai là người đang ở bên em, nếu em dám can đảm nghĩ đến những người khác, hừ, coi chừng anh làm cho người kia biến mất.”

Duẫn An Nhiên ngồi thẳng lưng. “Anh vì cái gì lúc trước lại hẹn hò với cô ấy?”

“Anh nói rồi, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, anh đương nhiên phải biết thực lực của tình địch.”

“Vậy anh nhận định thực lực người kia sao?” Duẫn An Nhiên truy vấn.

Chu Minh Nghĩa mỉm cười. “Cô ta ư, anh chỉ thổi một hơi là bay mất.”

Duẫn An Nhiên bĩu môi. “Thiết.”

Cúi đầu suy nghĩ một chút, Duẫn An Nhiên thấp giọng hỏi. “Kia, lúc trước anh vì cái gì muốn gặp cô ấy? Anh để ý cô ấy?”

Chu Minh Nghĩa tới gần Duẫn An Nhiên, vai kề vai. “Này a, bời vì cô ta đến tìm anh, nói tên của em, anh vừa nghe là đã không thể phản đối.”

Duẫn An Nhiên quay đầu nhìn Chu Minh Nghĩa, bị cậu nhìn chăm chú, Chu Minh Nghĩa có chút xấu hổ, đưa tay quay mặt cậu đi. “Nhìn cái gì vậy?”

Duẫn An Nhiên nở nụ cười, nhào đến khóa ngồi trên đùi Chu Minh Nghĩa, bụng dính vào nhau, nhỏ giọng nói. “Người anh thích là em?”

“Đúng vậy.”

“Không thích cô ấy?”

“Đúng vậy.”

Chu Minh Nghĩa hôn Duẫn An Nhiên, tận tình hưởng thụ hương vị ngọt ngào mà anh yêu thích, một cỗ nhiệt lưu từ chỗ da thịt hai người tiếp xúc chạy thẳng vào tim.

“Được rồi, không cần làm vậy.” Duẫn An Nhiên lắc đầu, trốn tránh đôi môi đang đến gần của Chu Minh Nghĩa.

“Không cần cái gì, đừng cãi bướng.”

“Em không cần làm ở sofa.”

“Sofa rộng như vậy, không quan hệ.”

“Sẽ ngã xuống.” Duẫn An Nhiên vuốt vai Chu Minh Nghĩa, phí công phản kháng.

“Ngã xuống anh là được.”

“Anh xấu lắm.”

Ở trường học, gặp lại Triệu Thiên Trữ, Duẫn An Nhiên đã không còn cảm giác xấu hổ, tuy rằng nói theo một góc độ nào đó chính cậu là người đoạt đi người Triệu Thiên Trữ vừa ý, nhưng Duẫn An Nhiên không cho rằng Triệu Thiên Trữ có bao nhiêu sáng giá.

Chu Minh Nghĩa mua thêm quần áo mới cho mình cùng Duẫn An Nhiên, mặc quần áo mới, Duẫn An Nhiên tham gia buổi lễ bế giảng.

Tụ hội trên một chiếc thuyền lớn, có nhiều người cùng lớp đi theo chỗ công tử ca.

Chủ thuyền cuối tuần sẽ có mặt trên thuyền, dẫn theo vài mỹ nữ làm bạn.

Nhóm thanh niên tụ tập một chỗ nói đủ thứ chuyện, cũng không có ngại ngần.

Duẫn An Nhiên không ca hát khiêu vũ giống mọi người, cậu ngồi một mình, nghĩ đến chuyện chụp ảnh tham dự buổi triễn lãm cuối khóa.

“An Nhiên, mau đến đây khui rượu vang.” Có bạn học hô to.

Duẫn An Nhiên thôi suy nghĩ, chạy tới.

Hoan hô cạn chén, Duẫn An Nhiên uống rượu, cảm thấy không giống rượu cậu thường uống, lại nhìn nhãn hiệu trên chai, thấy không phải rượu vang chính hãng, nhưng vẫn uống hết, theo cậu thấy, đây là một sự kiện bình thường, không sao cả.

Công tử ca chú ý tới, hỏi. “Này, cậu cũng biết?”

Duẫn An Nhiên sửng sốt, vội vàng trả lời. “Không, không.”

Mấy bạn gái của công tử ca đánh giá Duẫn An Nhiên, sau đó châu đầu ghé tai nghị luận. “Thấy không? Nhãn hiệu áo khoát và T-shirt có phải hàng hiệu thật không?”

“Nếu thật sự, toàn thân từ trên xuống dưới gần 5 con số.”

“Người nào? Mặc trang phục quý báu như vậy.”

Đột nhiên có giọng nữ hét ầm lên, đưa tay chụp Duẫn An Nhiên, dọa cậu bị sốc.

Mọi người đều tập trung.

Ra là có cô gái nhìn thấy dây chuyền của cậu.

“Thật khá, thiết kế hình chiếc máy ảnh, rất khác biệt.”

“Viên kim cương thật lớn.” Nhóm các cô gái đều bị viên kim cương hấp dẫn.

Duẫn An Nhiên không thể không thừa nhận viên kim cương khảm lên rất chói mắt, nghe Chu Minh Nghĩa nói hoàn toàn không tì vết, trách không được lại lóe sáng như vậy.

Nhìn đến chữ C nổi lên trên bề mặt, có cô gái hỏi. “Mua ở New York phải không, thiết kế mới nhất tôi đều xem qua, nhưng không có gặp qua mẫu nào như vậy, rất khác biệt, là đặt làm sao?”

Duẫn An Nhiên âm thầm muốn trốn đi. “Cái kia, là mời người thiết kế riêng, chỉ có, hình như là chỉ có một chiếc.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Người khác tặng, tôi không biết.”

Nhóm các cô gái lộ ra ánh mắt cực kì hâm mộ.

Cái này, ngay cả chủ du thuyền cũng đứng ngồi không yên. “Xin hỏi, người nhà cậu làm việc gì?” Hỏi thật sự khách khí.

Duẫn An Nhiên thầm nghĩ người này thâm sâu. “A, không có gì, không làm việc gì.”

“Vậy còn cậu?”

“Tôi chụp ảnh cho tạp chí.”

Thật vất vả trốn đi, Duẫn An Nhiên thầm nghĩ tìm một chút yên lặng, hiện tại cậu đột nhiên hiểu được vì sao Chu Minh Nghĩa không thích bị mọi người biết đến, anh làm vậy vì công việc, thật đúng là không chịu được cảm giác những ánh mắt trừng trừng nhìn vào mình.

“Là anh trai cậu đưa cho cậu đúng không?” Phía sau có một âm thanh vang lên.

Duẫn An Nhiên quay đầu lại, Triệu Thiên Trữ đứng cách đó không xa.

Duẫn An Nhiên nhìn cô, cái gì cũng không muốn nói, lại xoay mặt ngắm mặt biển.

Triệu Thiên Trữ đứng đó một lúc thật lâu, cúi đầu tránh ra.

Bắt đầu chụp ảnh chuẩn bị cho buổi triễn lãm, Duẫn An Nhiên không ngừng tra cứu tư liệu, lại nhìn ảnh chụp của các buổi triển lãm khác, mang theo máy ảnh chạy khắp nơi chung quanh.

“Rất khó chụp sao?” Chu Minh Nghĩa nhìn thấy, hỏi.

“Em cũng không biết chụp cái gì thì tốt. Đề tài rất nhiều, lại cảm thấy không hứng thú, hoặc là cảm giác nó giống với người khác.”Duẫn An Nhiên thật buồn rầu, rúc trong lòng Chu Minh Nghĩa oán hận.

Không biết khởi đầu từ khi nào, Duẫn An Nhiên phát hiện cậu thực thích ngồi trong lòng Chu Minh Nghĩa vào những lúc đặc biệt mệt mỏi. Công tác cả ngày, về đến nhà, thầm nghĩ tựa vào lòng người yêu nghỉ ngơi.

Nằm trong lòng Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên cảm giác thật an tâm, tất cả phiền não, thương tâm, suy sụp toàn bộ đều tan biến, bởi vì có thể tin cậy dựa dẫm vào người yêu.

Được Chu Minh Nghĩa ôm trong ngực, Duẫn An Nhiên cảm giác vô cùng an toàn, Chu Minh Nghĩa ngồi trong thư phòng xem máy tính, mà Duẫn An Nhiên nằm trong lòng anh ngủ ngon lành.

Buối sáng đi làm, ngồi trên tầng thượng xe buýt, Duẫn An Nhiên cúi đầu suy nghĩ.

Đột nhiên Chu Minh Nghĩa kéo cậu lại. “Nhiên, nhìn xem, hoa Magnolia[1] nở.”

Duẫn An Nhiên nhìn ngoài cửa xe, là hoa magnolia, một mảnh tuyết trắng nổi bật trên nền trời xanh, vô cùng xinh đẹp.

Duẫn An Nhiên đột nhiên nở nụ cười. “Em biết phải chụp cái gì rồi.” Vẻ mặt hưng phấn, không ngồi yên một chỗ.

Nhìn bóng dáng Duẫn An Nhiên nhảy xuống xe chạy đi, Chu Minh Nghĩa mỉm cười.

Một đoạn thời gian tiếp theo, Duẫn An Nhiên ngoài công việc, đều ở bên ngoài chụp ảnh, vô cùng chuyên chú.

Chu Minh Nghĩa cũng không hỏi nhiều, thường thường mang Duẫn An Nhiên đi thưởng thức ẩm thực của các quốc gia khác nhau.

Triển lãm ảnh của lớp học buổi tối tổ chức rất thành công, còn có người chuyên nghiệp trong nghề cùng biên tập tuần san đến tham gia.

Duẫn An Nhiên cũng không chụp ảnh hoa cỏ, ảnh của cậu là một tập ảnh chụp cảnh phố phường từ trên xe buýt, có cửa hàng, người đi đường, đường phố, hải cảng, cầu vượt, góc nhìn rất độc đáo, từ góc độ người chụp có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, bộ ảnh được quan tâm sâu sắc, nhận được nhiều khen ngợi.

Duẫn An Nhiên cao hứng về nhà.

“Nhìn xem, không tồi đi.” Đem ảnh chụp đưa cho Chu Minh Nghĩa xem, Duẫn An Nhiên đắc ý hỏi.

“Ừ, tốt lắm, rất có cảm giác Hương Đảo.” Chu Minh Nghĩa gật đầu.

“Thầy cũng nói như vậy.”

Duẫn An Nhiên đưa tay kéo Chu Minh Nghĩa. “Đến, chúng ta đi chúc mừng, em mời anh, chúng ta đi chơi.”

“Chơi cái gì?”

“Đi quán bar hoặc đi karaoke, chơi vui lắm.” Duẫn An Nhiên hưng trí đề nghị.

Chu Minh Nghĩa lắc đầu. “Không cần. Anh sẽ không làm những việc này.”

Duẫn An Nhiên kỳ quái. “Không thể nào, vậy anh làm sao xã giao với khách?”

“Uống rượu thôi, về phần ca hát khiêu vũ đều có người tiếp khách hộ, anh không làm việc này.”

“Vì cái gì?”

“Vừa nhìn anh đã nhận ra, anh không làm được, còn hỏi.” Chu Minh Nghĩa nhíu mày.

Duẫn An Nhiên cười ha hả. “Ôi chao, Chu Minh Nghĩa, không ngờ anh cũng có thứ không làm được.”

“Đương nhiên, em nghĩ rằng anh là vạn năng sao?”

“Khiêu vũ cũng không? Nhảy xã giao cũng không được?”

“Đúng vậy, anh không cảm nhận được tiết tấu.” Chu Minh Nghĩa lắc đầu.

“Cái kia, càng không được?” Duẫn An Nhiên đưa tay chỉ TV, trong màn hình đang chiếu một người khiêu vũ đường phố, tiếng ca cùng vũ điệu nóng bỏng sôi động.

Chu Minh Nghĩa chuyển mặt. “Ôi, tha anh đi, em có thấy gạch đá khiêu vũ bao giờ chưa?”

“Không thể nào.” Duẫn An Nhiên líu lưỡi, sau đó làm động tác lắc eo. “Như vậy, như vậy cũng không được sao?”

Chu Minh Nghĩa đưa tay che mặt. “Được rồi, ngừng đi, em ngẫm lại có phương thức gì khác để chúc mừng không.”

Duẫn An Nhiên tiếp tục lắc eo theo tiết tấu nhạc.

Chu Minh Nghĩa quay sang. “Em muốn nhảy thì đến nơi khác, anh choáng váng đầu óc.”

Duẫn An Nhiên lộ ra tươi cười xấu xa, tiếp tục khiêu vũ, vòng eo lay động như lá liễu lay lay trong gió.

Chu Minh Nghĩa thở dài, cúi đầu xem báo.

Duẫn An Nhiên chậm rãi thay đổi kỹ thuật nhảy. Chỉ là động tác khiêu vũ đường phố, lắc lư nhảy lên, nhưng lại mang theo vài phần hấp dẫn.

Chu Minh Nghĩa ngẩng đầu lên, thấy người yêu trước mắt đang nhảy đến mê người.

Duẫn An Nhiên nheo mắt, trên mặt mang theo tươi cười đùa dai, nhìn Chu Minh Nghĩa, vặn vẹo mông và thắt lưng, động tác xinh đẹp như vũ công, hết sức hấp dẫn, một bàn tay kéo áo sơ mi lên, lộ ra màu da thịt rám nắng bên hông, tay kia chậm rãi sờ soạng trong ngực, sau đó kéo đến thắt lưng.

Lúc này Duẫn An Nhiên tinh thần phấn chấn, dáng vẻ thanh tú toát lên hương vị tình sắc mê người khó nói thành lời.

Chu Minh Nghĩa vẫn ngồi yên bất động, đưa tay chống cằm nhìn chằm chằm Duẫn An Nhiên không chuyển mắt.

Duẫn An Nhiên tiếp tục nhảy múa, càng ngày động tác càng hấp dẫn ánh mắt, vòng eo chuyển động lắc lư quyến rũ như đang khiêu chiến định lực của Chu Minh Nghĩa.

Chu Minh Nghĩa vẫn không hề cử động, mang theo ý cười thản nhiên, Duẫn An Nhiên đọc không thấu ý nghĩ, có chút nóng vội, như thế nào, anh chẳng lẽ còn kiên trì thêm được?

Duẫn An Nhiên cười đến mê người, chậm rãi đưa tay mơn trớn môi dưới.

Chu Minh Nghĩa nặng nề thở dài. “Em khi nào trở nên hư như vậy?” Nói xong đứng lên kéo Duẫn An Nhiên vào lòng che miệng cậu lại.

Duẫn An Nhiên ôm vai Chu Minh Nghĩa, không biết vì điều gì, cậu khát vọng anh, cậu hy vọng tối nay Chu Minh Nghĩa có thể biểu lộ cảng xúc chân thật rõ ràng hơn.

Ấn Duẫn An Nhiên ngã vào trên giường, Chu Minh Nghĩa đã khó có thể khống chế, anh thô bạo dùng sức cởi bỏ quần áo Duẫn An Nhiên, hoàn toàn không để ý Duẫn An Nhiên bởi vì động tác của anh mà cảm thấy đau đớn.

Chu Minh Nghĩa đưa tay lướt trên người Duẫn An Nhiên, trên da thịt rám nắng lưu lại hồng ngân, lúc này, người luôn luôn bình tĩnh như Chu Minh Nghĩa giống như đã hóa thành mãnh thú phải ăn thịt con mồi dưới thân.

Duẫn An Nhiên vặn vẹo thân thể, dục vọng của cậu đã bị Chu Minh Nghĩa châm ngòi, nhưng Chu Minh Nghĩa hôm nay thật cuồng dã làm cậu có chút chống đỡ không được.

“A, a, a.” Duẫn An Nhiêu kêu đau.

Chu Minh Nghĩa vẫn tiến công không lưu tình.

“Nha a, nha, không.” Duẫn An Nhiên đè lại vai Chu Minh Nghĩa. “A , a, nha, anh hai.” Cậu kêu một tiếng.

Chu Minh Nghĩa dừng lại nhìn Duẫn An Nhiên.

Đôi mắt đen bóng loang loáng nước nhìn Chu Minh Nghĩa.

Trong lòng Chu Minh Nghĩa dâng lên vô hạn trìu mến và thương xót. “Thật có lỗi, anh…”

Duẫn An Nhiên lắc đầu. “Xin anh, dịu dàng một chút.”

“Là anh không tốt.”

“Không, là em hấp dẫn anh hai, là em, em muốn anh, nhưng em hy vọng anh vẫn dịu dàng với em.” Duẫn An Nhiên đưa tay ôm cổ Chu Minh Nghĩa.

Chu Minh Nghĩa tươi cười ôn nhu, hôn lên môi cậu.

Duẫn An Nhiên giương đôi mắt nâu to tròn nhìn Chu Minh Nghĩa. “Anh hai, không sao hết. Nhẹ nhàng một chút là tốt rồi. Em cũng, em cũng muốn.”

Chu Minh Nghĩa thâm tình nhìn Duẫn An Nhiên, triền miên hôn sâu cậu.

Duẫn An Nhiên thả lỏng thân thể trong lòng Chu Minh Nghĩa, mặc cho chính mình bị anh dẫn đến đỉnh cao cực lạc.

Sáng hôm sau, hai người ôm nhau tỉnh lại.

Duẫn An Nhiên ôm lấy Chu Minh Nghĩa, mặt dán trước ngực anh. “Thật nguy.”

“Vậy xin phép nghỉ đi.”

“Không được.”

Chu Minh Nghĩa giữ chặt eo Duẫn An Nhiên. “A, cảm giác gần đây đều không tệ, anh cảm thấy mỗi lần đều đặc biệt tốt, còn em?”

Duẫn An Nhiên đỏ mặt đưa tay che lại miệng Chu Minh Nghĩa. “Không cho nói.”

“Chúng ta yêu nhau, cho nên khi làm cảm giác đặc biệt tốt.”

Duẫn An Nhiên nóng nảy. “Đều là anh nói, anh bệnh thần kinh a.”

“Anh lại không nói ở nơi khác.”

“Anh còn dám nói ở nơi khác?”

Duẫn An Nhiên cảm thấy Chu Minh Nghĩa không chỉ có hai mặt tính cách, anh thật ra còn rất nhiều khuôn mặt khác, ở nhà, ở công ty, trước mặt công chúng, đối với khách hàng, vân vân… nhưng điểm chung là dù anh nói gì đều nói đến lưu loát sinh động, như mây bay nước chảy, làm cho người ta thật sự thoải mái.

Đại khái chỉ khi còn hai người trong phòng ngủ mới có thể nhìn thấy một bộ mặt khác của anh, Duẫn An Nhiên lén lút nghĩ.

Chu Minh Nghĩa hẹn luật sư riêng gặp mặt, trao đổi một số việc.

Sau khi bàn bạc xong, Chu Minh Nghĩa lấy ra một tập văn kiện. “Tắc Thái, cậu chuẩn bị một chút.”

Kim Tắc Thái nhận văn kiện mở ra xem qua một lượt. “A, cậu như thế nào lại…?” Giương mắt nghi hoặc nhìn Chu Minh Nghĩa.

“Làm tốt rồi nói cho tôi.”

“Số tiền lớn như vậy nha.” Kim Tắc Thái chống cằm nhìn bạn. “Cậu cũng biết tòa nhà kia hiện tại trị giá bao nhiêu? Đúng là không thể so với mấy năm trước, nhưng giá cả bây giờ còn cao hơn lúc mua…”

“Tôi đã sớm muốn chuyển cho cậu ấy.” Chu Minh Nghĩa trả lời lạnh nhạt.

“Thật lớn.”

“Không có gì.” Chu Minh Nghĩa mỉm cười thâm trầm. “Tôi nghĩ, nếu nói đoạn quan hệ này ngắn ngủi, tôi hy vọng có thể bồi thường nhiều cho cậu ấy, hoặc là nói, tôi hy vọng sau khi chia tay, cậu ấy có nơi để đi.”

“Cậu là thực sự động tâm?”

Chu Minh Nghĩa gật đầu. “Phải, ngay từ đầu tôi đã thích An Nhiên, tôi thật sự thích An Nhiên. Nhưng tôi cũng không thể hứa hẹn những lời vô nghĩa. Có thể đi cùng nhau bao lâu thì tốt bấy lâu. Cậu ấy cũng sẽ lớn lên, thành thục hơn, có lẽ, cậu ấy sẽ chủ động rời khỏi tôi.”

“Này này này, đừng nói bi quan như vậy, Duẫn tiểu đệ là một đứa nhỏ không tồi.”

“Được rồi, Tắc Thái, đi làm là được.”

“Còn phải đóng tiền thuế.” Kim Tắt Thái trưng ra nụ cười trêu tức.

“Tôi nộp thuế còn ít sao?” Chu Minh Nghĩa nở nụ cười.

Buổi tối một ngày nọ, Duẫn An Nhiên rúc trong lòng Chu Minh Nghĩa xem TV, Chu Minh Nghĩa nhận ra cậu có tâm sự, cũng không nói, chỉ ôm thật chặt, chờ cậu mở miệng.

Rốt cuộc, Duẫn An Nhiên hỏi. “Nếu chuyện của chúng ta bị người nhà biết, làm sao bây giờ?”

“Làm sao cái gì, chúng ta không có trộm cắp, anh và em cũng chưa kết hôn, ở cạnh nhau thì có làm sao?”

“Chính là, chính là…” Duẫn An Nhiên nói lắp. “Nếu khách hàng, nhân viên của anh biết anh cùng với em…”

“Em không nhận ra sao?” Chu Minh Nghĩa xoa nắn khuôn mặt cậu. “Em rất tuấn tú, là một thanh niên thật đáng yêu, nói không chừng khách hàng với nhân viên của anh sẽ cao hứng khi thấy anh cùng em.”

“Em là nam.”

“Thì thế nào? Hiện tại xã hội đã rất khoan dung, hơn nữa, chúng ta ở cùng nhau cũng không nguy hại đến xã hội, quan tâm người khác nói thế nào làm gì.” Chu Minh Nghĩa không chút để tâm.

“Nếu khách hàng của anh bởi vì anh thích đàn ông mà không hợp tác với anh thì làm sao bây giờ?”

Chu Minh Nghĩa nháy một mắt. “À, như thế nào, anh chỉ có chút thực lực như vậy sao? Nói cho em biết, không hợp tác với anh là tổn thất của bọn họ, anh không sao cả.” Chu Minh Nghĩa buông tay. “Nếu bọn họ buông tha những tin tức mang lại lợi nhuận, anh không phản đối. Hẳn là không có người ngốc như vậy.”

Duẫn An Nhiên tà tà nhìn Chu Minh Nghĩa. “Này, anh lợi hại như vậy sao?”

“Không phải anh lợi hại, là Vạn Khải có thực lực này, anh chỉ là người quản lý mà thôi.”

Duẫn An Nhiên lại cúi đầu. “Người bên ngoài có thể đối đãi khoan dung với chúng ta, chính là, chính là… mẹ em cùng bác Chu sẽ nghĩ như thế nào?”

Chu Minh Nghĩa trầm ngâm. “Ừm, anh nghĩ, dì Vân bên kia anh cần giải thích một chút, nói rõ ràng với dì, về phần cha anh, ông nhất định mắng anh thật to.”

“Mắng cái gì?”

“Mắng anh không bằng cầm thú, ngay cả đứa con của mẹ kế cũng không buông tha.” Chu Minh Nghĩa vừa cười vừa nói.

Duẫn An Nhiên đánh vào ngực Chu Minh Nghĩa. “Em nói chuyện đứng đắn với anh.”

Chu Minh Nghĩa ôm chặt Duẫn An Nhiên, cằm đặt trên đầu cậu. “Nhiên, anh muốn nói với em, anh hy vọng em hiểu được, thiên trường địa cửu chỉ là một hy vọng tốt đẹp, anh sẽ không bội tín với em, cũng như vậy, anh cũng không cần em hứa hẹn những lời vô nghĩa. Anh chỉ hy vọng, lúc chúng ta bên nhau, có thể vui vẻ ở chung, nếu tương lai thật sự phải chia tay, anh sẽ tận lực làm tâm bình khí hòa, cùng em vui vẻ nói ‘hẹn gặp lại’.”

Duẫn An Nhiên khẽ động trong lòng, ngẩng đầu nhìn Chu Minh Nghĩa.

Chu Minh Nghĩa nâng cằm Duẫn An Nhiên. “Em hiện tại chỉ mới hai mươi lăm tuổi, chỉ mới được một phần tư sinh mệnh, con đường phía trước còn rất dài. Rồi em sẽ trưởng thành, sẽ thành thục, nếu em gặp được người thích hợp hơn với mình, đến lúc đó, em hãy nói cho anh biết, anh sẽ mỉm cười chúc phúc cho em và nói ‘hẹn gặp lại’, anh sẽ buông tay.”

Duẫn An Nhiên nghe, nước mắt lưng tròng.

“Đương nhiên, anh cũng hy vọng tình cảm của chúng ta có thể lâu dài một chút. Thời gian ở chung, anh sẽ tận lực đối tốt với em.”

“Vì sao muốn nói những chuyện này với em?” Duẫn An Nhiên hàm lệ khẽ hỏi.

“Nói rõ ràng trước sẽ tốt hơn. Tương lai, mặc kệ là ai đề nghị chia tay trước, anh hy vọng người còn lại có thể buông tay trong hòa bình. Một đoạn tình cảm, khi nào bắt đầu, khi nào chấm dứt không quan trọng, quan trọng là… lúc ở chung, quý trọng đối phương, yêu thương đối phương, mà lúc chia tay bình tĩnh ôn hòa, trăm triệu lần không được níu kéo không buông như làm trò hề. Anh tin tưởng cách thời điểm đó không xa nhất định còn có đối tượng thích hợp đang đợi.”

Duẫn An Nhiên ôm chặt Chu Minh Nghĩa. “Không, em không buông.”

Chu Minh Nghĩa vuốt tóc Duẫn An Nhiên. “Em xem, em lại trẻ con rồi.”

Duẫn An Nhiên thấp giọng khóc nức nở.

“Được rồi, được rồi, chúng ta hiện tại không phải đang tốt sao?” Chu Minh Nghĩa ôm vai Duẫn An Nhiên.

Duẫn An Nhiên cúi đầu, sau đó ngẩng mặt lên chủ động hôn lên môi Chu Minh Nghĩa.

Một nụ hôn dài chấm dứt, Duẫn An Nhiên đưa tay cởi nút áo sơmi Chu Minh Nghĩa, không ngừng hôn lên mặt, lên người anh.

“Này, làm gi?” Chu Minh Nghĩa hỏi.

“Em, em không muốn để anh rời khỏi em.” Duẫn An Nhiên bĩu môi, dường như khiêu chiến nhìn Chu Minh Nghĩa.

Chu Minh Nghĩa lộ ra ý cười dịu dàng, đưa tay vuốt mặt Duẫn An Nhiên. “Anh cũng sẽ cố gắng làm như vậy.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Đầu hạ, công việc Duẫn An Nhiên có biến hóa.

Tuần san Đễ Thực ngoài chuyên mục giải trí còn tăng thêm bộ phận tin tức xã hội, biên tập Trương Triệu Thành nhắm trúng Duẫn An Nhiên, điều cậu đến chụp ảnh tin tức xã hội.

“Về sau, cơ hội gặp mặt sẽ ít đi.” Lí Thăng Bình có chút níu kéo.

“Không quan hệ a, vẫn là đồng nghiệp thôi.”

“Rốt cuộc có thể chụp tin tức đứng đắn.” Lí Quyên thật có chút cao hứng thay Duẫn An Nhiên.

“Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng tôi cũng không phải đưa tin sự kiện lớn, tôi sẽ cố gắng. Nếu có thể chụp được chuyện lớn thì tốt rồi.”

Trên cương vị công việc mới, Duẫn An Nhiên hoàn toàn cố gắng, công ty hô một tiếng liền lập tức mang theo máy ảnh chạy đến hiện trường.

Người gầy đi. Nhưng cuộc sống phong phú hơn dĩ vãng rất nhiều.

Chu Minh Nghĩa nhìn thấy vô cùng đau lòng, không nói thêm gì, chỉ thường thường hẹn cậu cùng ăn cơm, hơn nữa cẩn thận chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cậu.

[1]Hoa mộc lan

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv