Trạm Xe Buýt Lãng Mạn

Chương 14



Lại đến cuối tuần, Chu Minh Nghĩa mang Duẫn An Nhiên về đông Vệ Tinh Thành thăm cha mẹ.

Chu phụ lại nắm tay con tiến vào thư phòng.

“Cao thấp đã định rồi phải không?” Chu Trọng Hàn hỏi con.

“Phải.”

“Duyên Niên đâu? Ông ta có tính toán gì không?”

“Ông ta bán ra cổ phần công ty thu tiền, mang Bội Bội đi Australia.” Chu Minh Nghĩa trả lời.

“Lí Duyên Niên định về hưu?” Chu Trọng Hàn có điểm không tin, bởi vì đứa con này, ông mới biết Lí Duyên Niên, theo dõi tin tức Lí Duyên Niên trên tuần san kinh tế tài chính, ông có chút không tin tưởng Lí Duyên Niên nhất thời rút lui như vậy.

“Cha, đây là chuyện bình thường.”

Chu Trọng Hàn thở dài. “Trường giang sóng sau đè sóng trước, dã tràng chết trên bờ cát. Minh Nghĩa, con tự lo thân cho tốt.”

Chu Minh Nghĩa gật đầu. “Vâng, cha.”

“Cha không giúp được, con gấp cái gì, hết thảy dựa vào chính mình.” Chu Trọng Hàn thở dài. Cho tới nay, ông hưởng phúc của con lại không thể nào giúp nó.

“Không ngại, con còn một đội nhân viên, mọi người đồng lòng dốc sức hợp tác.”

“Sinh kế hơn ngàn người trên vai con, phải có tâm.”

“Con biết.”

Trong bữa cơm, Duẫn An Nhiên chú ý trên mặt Chu Minh Nghĩa không giấu được vui mừng, cảm giác đoạn thời gian gần đây, bên người Chu Minh Nghĩa giống như có một cơn gió chuẩn bị thổi anh bay lên tận mây xanh.

Buổi tối trở về căn nhà trên Tĩnh Lộ, Chu Minh Nghĩa ngồi trên sofa xem TV.

Duẫn An Nhiên không khỏi nghĩ, thật lâu rồi Chu Minh Nghĩa không thanh thản như vậy, không biết tự khi nào anh vẫn vội vã kinh người, kinh tế thành phố ảm đạm, anh mỗi ngày vẫn ở công ty. Ra mòi hẳn không phải chuyện xấu.

Duẫn An Nhiên đem nước đến cho Chu Minh Nghĩa. “Anh có phải hay không có chuyện gì?”

Chu Minh Nghĩa vẫn dán mắt vào TV. “Như thế nào?”

“Công việc có tin tức tốt?”

“Ừ.”

“Là cái gì?”

“Rất nhanh em sẽ biết.” Chu Minh Nghĩa không trả lời ngay.

“Hứ, có gì đặc biệt hơn người.” Duẫn An Nhiên thật không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

“Em quan tâm anh sao?” Chu Minh Nghĩa vẫn không quay đầu lại, hỏi.

“Vô nghĩa, ai muốn quan tâm anh.” Duẫn An Nhiên dỗi, ùng ùng uống xong ly nước khoáng, lập tức bị sặc, khụ vài cái, nước chảy tràn trên môi, mặt đỏ lên, nước mắt cũng chảy ra.

Chu Minh Nghĩa xoay mặt nhìn Duẫn An Nhiên. “Không có việc gì chứ?”

Duẫn An Nhiên trắng mắt liếc Chu Minh Nghĩa, đưa tay lau nước trên môi.

Chu Minh Nghĩa dừng trên người Duẫn An Nhiên, đột nhiên không thể rời tầm mắt.

Lúc này Duẫn An Nhiên mặc một chiếc áo đen, quần jean xanh rộng thùng thình, cách ăn mặc như thanh niên đương thời hay mặc, cánh tay rắn chắc cùng xương quai xanh tinh xảo, khóe mắt thật dài, bởi vì ho khan mà ứa ra chút lệ làm cho ánh mắt càng thêm ướt át, hai má đỏ ửng, càng hấp dẫn Chu Minh Nghĩa hơn chính là động tác lau nước trên môi, lơ đãng mà lại tràn ngập ám muội.

Duẫn An Nhiên đột nhiên chú ý Chu Minh Nghĩa gắt gao theo dõi mình, ánh mắt thâm thúy lưu chuyển những tia sáng kỳ dị, giống như lỗ đen vũ trụ cuốn cậu vào trong.

“Anh nhìn em làm gì? Cười em à.” Duẫn An Nhiên nghiêng mặt hỏi.

Chu Minh Nghĩa vẫn nhìn Duẫn An Nhiên không chớp mắt, chậm rãi đứng lên đi tới.

“Làm sao vậy?” Duẫn An Nhiên nói xong, tay phải đưa lên môi, một lần nữa lau đi nước khoáng chưa khô.

Chu Minh Nghĩa đến trước mặt Duẫn An Nhiên, hơi mở ra con ngươi thu hút, Duẫn An Nhiên cảm thấy ánh mắt anh như muốn thiêu đốt người khác, không khí chung quanh dường như trở nên nóng bỏng.

“Anh nghĩ, anh không thể chờ thêm được nữa.” Chu Minh Nghĩa hơi xoay người nói bên tai Duẫn An Nhiên.

“Chờ cái gì?”

Không cho Duẫn An Nhiên cơ hội né tránh, Chu Minh Nghĩa đã hôn lên môi cậu.

Trong miệng, là vị ngọt của nước khoáng.

Duẫn An Nhiên giãy dụa trong lòng Chu Minh Nghĩa, nhưng lúc này anh ôm cậu rất nhanh lại dùng sức, muốn tránh cũng tránh không thoát.

Duẫn An Nhiên cảm thấy Chu Minh Nghĩa hôn môi rất thành thục, dễ dàng làm ý nghĩ của cậu trở nên rối loạn.

Chờ Duẫn An Nhiên hiểu được thì người đã ngã vào giường kingsize trong phòng Chu Minh Nghĩa.

Duẫn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa quỳ một gối trên gường nhìn mình, cậu chống tay muốn ngồi dậy. “Này, anh muốn làm gì?”

Chu Minh Nghĩa hơi nhíu mi tâm. “Em không biết sao?”

“Vô nghĩa, em như thế nào biết, anh mang em nằm đây làm gì?”

Chu Minh Nghĩa nở nụ cười. “Duẫn An Nhiên, em năm nay bao nhiêu tuổi? Em thật sự không biết anh sẽ làm gì em?”

“Em bao nhiêu tuổi liên quan gì đến việc biết anh muốn làm gì, có quan hệ sao?”

Chu Minh Nghĩa liếm một giọt nước còn đọng trên tóc cậu. “Duẫn An Nhiên, em đơn thuần thật, hay đây là một thủ đoạn hấp dẫn của em.”

“Anh bệnh thần kinh a.” Duẫn An Nhiên trừng mắt liếc Chu Minh Nghĩa một cái, ngồi dậy muốn đi.

Chu Minh Nghĩa ôm cánh tay Duẫn An Nhiên.

“Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

“Này còn hỏi.” Chu Minh Nghĩa trầm thấp nói bên tai Duẫn An Nhiên.

Đem Duẫn An Nhiên áp lại trên giường, Chu Minh Nghĩa lại hôn sâu, ngón tay trên vai trượt xuống thắt lưng, kéo áo lên, lại cởi dây nịt.

Duẫn An Nhiên cảm giác được, mãnh liệt giãy dụa, dùng sức mong đẩy Chu Minh Nghĩa ra. “Này, anh làm gì?” Cậu đè lại tay Chu Minh Nghĩa, kinh hãi hoảng loạn.

Trong đôi mắt sang ngời của Duẫn An Nhiên hiện lên một tia bất an, hắn, sẽ không phải…

“Như vậy, trước tiên nên nói rõ ràng.” Chu Minh Nghĩa ngồi xuống. “Nhiên, chúng ta quen nhau được không?”

“A?” Duẫn An Nhiên ngây dại. “Anh nói cái gì?”

“Anh muốn hẹn hò cùng em, chính thức quen nhau, lúc ở cạnh em, anh sẽ không quen với người khác.”

Duẫn An Nhiên nghe xong sắc mặt chậm rãi thay đổi, từ khó hiểu đến kỳ quái, tức giận, hèn mọn. “Chu Minh Nghĩa, hóa ra anh là người như thế.”

Chu Minh Nghĩa mỉm cười xua tay. “Nhiên, anh nghĩ bầu bạn cùng anh phải là em, người bên cạnh này.”

“Em không rõ, vì cái gì?”

Chu Minh Nghĩa đưa tay lên vuốt tóc Duẫn An Nhiên. “Bởi vì anh cảm thấy em là người thích hợp nhất với anh. Anh một mực tìm kiếm, anh cảm nhận được đó là em.”

Duẫn An Nhiên tránh bàn tay Chu Minh Nghĩa. “Vì cái gì? Anh không phải thích phụ nữ ngực bự sao?”

“Aii, Nhiên, lời này là em nói, anh chưa bao giờ nói.”

“Nhưng là vì cái gì? Vì sao lại là em ? Lấy điều kiện của anh hoàn toàn có thể tìm được đối tượng tốt hơn em trăm ngàn lần.”

Chu Minh Nghĩa nhìn sâu vào Duẫn An Nhiên. “Vì cái gì không thể là em? Em giống anh, đều là những đứa trẻ mồ côi, chúng ta có rất nhiều điểm chung. Em hoàn toàn không để ý đến công việc và thu nhập của anh, không để anh vào mắt, nhưng em lại hiểu công việc của anh, sẽ không yêu cầu vô lý, đồng thời em lại độc lập, kiên cường, giỏi việc nhà, anh thực sự thích em, muốn cùng em bên nhau.”

Duẫn An Nhiên không ngừng lắc đầu. “Không có khả năng, không có khả năng. Chúng ta là anh em, không có khả năng.”

“Chúng ta không có quan hệ huyết thống, vì cái gì không thể?”

“Rất quái dị, mọi người sẽ nghĩ thế nào?”

“Anh thích ai không cần bất kỳ ai đồng ý. Chúng ta cũng không phải giết người phóng hỏa cướp ngân hàng.”

“Em là đàn ông.” Duẫn An Nhiên kêu to.

“Đúng vậy, anh biết.” Chu Minh Nghĩa ôn hòa nói. “Bởi vì em là đàn ông nên em mới hiểu anh, em sẽ không yêu cầu anh đi cùng em lúc anh đang làm việc, sẽ không vào lúc anh phiền lòng nhất mà yêu cầu anh nói yêu em, sẽ không vì anh xã giao về muộn mà bất mãn, sẽ không mang theo vẻ mặt cứng nhắc xem TV, em đáng yêu như vậy, em biết anh thích ăn gì, em tùy lúc an ủi quan tâm anh, cho dù bị em dội nước lạnh anh cũng không để ý, bởi vì anh không hy vọng người bên cạnh cung kính với anh vì anh là Chu Minh Nghĩa, anh chỉ muốn tìm một người có thể dùng ánh mắt bình thường nhìn anh, bầu bạn với anh như người bình thường. Nhiên, em sẽ không để ý anh có bao nhiêu tiền, bao nhiêu nhà, đi xe gì.”

“Cho nên anh mới tìm em?” Duẫn An Nhiên nghe xong trả lời.

“Anh thích em, Nhiên.” Ngữ khí Chu Minh Nghĩa vô cùng ôn hòa.

Duẫn An Nhiên lui về phía sau lắc đầu. “Không có khả năng, không có khả năng.”

“Vì cái gì?”

“Em không tiếp thu được, em không phải loại người như vậy, không có khả năng cùng với đàn ông, em không có khả năng ngủ cùng một người đàn ông trên một chiếc giường.” Duẫn An Nhiên mạnh mẽ lắc đầu.

Chu Minh Nghĩa đưa tay giữ chặt Duẫn An Nhiên. “Anh sẽ cho em thời gian để tiếp nhận anh, Nhiên, cho đến bây giờ chúng ta ở chung như thế nào em đều biết.”

Duẫn An Nhiên mạnh mẽ gạt tay Chu Minh Nghĩa, giống như gạt ra một thứ dơ bẩn, sau đó một quyền đánh vào bụng Chu Minh Nghĩa.

Chu Minh Nghĩa ăn một đấm, đau đến cong người.

Thừa cơ hội này, Duẫn An Nhiên chạy khỏi phòng Chu Minh Nghĩa, dùng sức đóng chặt cửa phòng mình.

Chu Minh Nghĩa đứng bên giường, thất bại cười khổ. “Thời gian, địa điểm hết thảy đều không đúng.”

Vài lần đến trước cửa phòng Duẫn An Nhiên, không nghe thấy động tĩnh gì bên trong, Chu Minh Nghĩa chỉ phải trở về phòng nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau vẫn không thấy Duẫn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa đẩy ra cửa phòng cậu.

Không thấy người.

Trong phòng không thiếu thứ gì, nhưng Chu Minh Nghĩa phát hiện những thứ Duẫn An Nhiên tự mình mang đến đã không còn. Ra mòi cậu suốt đêm thu thập hành lý đi rồi.

Tựa vào cửa phòng Duẫn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa cười tự giễu. “Xem ra, mình quá vội vàng.”

Chu Minh Nghĩa cầm điện thoại, ấn một dãy số. “Tắc Thái, là tôi.”

Bên kia điện thoại, Kim Tắc Thái cười hỏi. “Xảy ra chuyện gì?”

“Tắc Thái, nghe kỹ, tôi cần cậu giúp tôi làm một việc.”

“Chuyện gì nghiêm túc như vậy, aii.”

“An Nhiên đi rồi, cậu thay tôi tìm ra cậu ấy.”

“Này, như thế nào, cậu phạm lỗi gì khiến cho Duẫn tiểu đệ trốn nhà đi.”

“Tắc Thái, hiện tại không phải lúc nói giỡn.” Chu Minh Nghĩa nghiêm túc. “Cậu giúp tôi tìm cậu ấy, xem cậu ấy đang ở nơi nào, cùng ai.”

“Không cần dẫn cậu ta trở về sao?”

“Không cần, tôi chỉ cần biết rằng người ở nơi nào, an toàn hay không an toàn là được.”

“Được, tôi đã biết.”

Duẫn An Nhiên suốt đêm chạy trốn đến nhà Lí Thăng Bình.

Nhìn thấy Duẫn An Nhiên mang theo túi hành lý nho nhỏ, Li Thăng Bình mặt nhăn mày nhíu. “Cậu đây là vừa bỏ nhà đi?”

Duẫn An Nhiên hai tay chéo hình chữ thập. “Please, thu lưu tôi vài ngày.”

“Năm mới cậu làm gì? Muốn tiền mừng tuổi cũng không đến nỗi như vậy?” Lí Thăng Bình rất khó hiểu.

Duẫn An Nhiên không thể nói nguyên nhân khiến cậu rời đi, chỉ tỏ vẻ muốn dọn ra độc lập.

Lí Thăng Bình sau khi nghe xong, cốc một cái thật mạnh trên đầu Duẫn An Nhiên. “Đầu cậu hỏng rồi sao, cư nhiên dọn đến nơi này, cậu cho cậu có thể ở lại nơi nào?”

Duẫn An Nhiên cúi đầu. “Please, tôi chỉ có thể tới tìm cậu.”

“Được rồi, sợ cậu, cho cậu ở.”

Hoàn cảnh Lí gia cũng không dư dả gì, Duẫn An Nhiên phải ngủ trên sofa.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, Duẫn An Nhiên liền tập tức bắt đầu tìm tin tức cho thuê phòng.

Nhìn tin tức phòng cho thuê trên báo, Duẫn An Nhiên không ngừng líu lưỡi vì tiền thuê nhà cùng tiền đặt cọc, cầm tờ báo đưa cho Vương Hiểu Phân xem. “Cậu xem, giá cả như vậy cũng dám đăng, còn không bằng giết chết ngân hàng.”

Vương Hiểu Phân vừa gặm bánh mì vừa nói. “Đã tính tốt lắm rồi, phòng cho thuê ở thành phố nổi tiếng giá cao trên trời, cho dù thành phố sa sút, phòng trọ vẫn ở yên tại chỗ không chạy đi đâu. Ở khu hải cảng thật là tốt, như thế nào đột nhiên dọn ra ngoài?”

Duẫn An Nhiên cười cười. “Sớm hay muộn gì cũng phải dọn đi.”

“Không phải là cãi nhau với anh trai chứ?” Lí Quyên hỏi.

“Bộ anh ấy giống như như sẽ cãi nhau với tôi sao?” Duẫn An Nhiên hỏi.

“Cậu phải dọn ra ngoài, tôi xem không bằng ở ghép với người khác đi, sẽ tiện nghi hơn một ít.” Lí Quyên đề nghị.

Kỳ thật trong khoảng thời gian này Duẫn An Nhiên cũng có chút tích góp nhưng cậu đã đăng ký chương trình học chụp ảnh, nộp học phí, lại mua máy ảnh mới, tiêu thật nhanh, phải bắt đầu tích góp lại từ đầu.

Dưới sự giúp đỡ của bạn bè, Duẫn An Nhiên tìm được một phòng trọ, ở ghép với người khác, một gian nhà chia hai, cậu chiếm phòng nhỏ.

Lí Thăng Bình giúp Duẫn An Nhiên chuyển đến, kỳ thật Duẫn An Nhiên cũng không có hành lý gì, sau đó lại cùng cậu đi mua đệm chăn.

“Chỗ cậu ở hiện tại thật sự là chuồng bồ câu, dang hai tay ra gần như đều chạm đến tường.” Lí Thăng Bình cười nói.

“Tôi cảm thấy không tồi.” Duẫn An Nhiên cảm thấy nơi ở hiện tại có giường, có bàn, chính cậu thấy thật vừa lòng.

Trở lại căn phòng nho nhỏ, Duẫn An Nhiên sắp đặt mọi thứ thật tốt, treo quần áo, nằm trên giường nhỏ nhìn qua khung cửa sổ be bé ngắm cảnh bên ngoài. Ánh mặt trời không lọt được vào trong phòng, không nhìn thấy trời xanh, chỉ có thể nhìn đến tường tòa nhà bên cạnh.

Duẫn An Nhiên cắn môi lặng lẽ thở dài.

Kỳ nghỉ dài hạn tất niên đến gần.

Vì không muốn chạm mặt Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên đặc biệt xin nhận thêm công việc ở tòa soạn, thứ nhất không cần về nhà để không phải chạm mặt người không muốn gặp, thứ hai có thể có tiền tăng ca.

Đổng Vân biết tin, có chút nén giận. “Như thế nào lễ mừng năm mới còn đi làm?”

“Không có biện pháp, hiện tại thành phố kém như vậy, con không liều mạng săn tin thì khả năng bị đuổi việc càng cao.” Duẫn An Nhiên bên kia địện thoại giảng lại.

Đổng Vân khuyên bảo không có hiệu quả, chỉ phải buông tha cho cậu.

Chu Minh Nghĩa đến nhà cha mình, không thấy Duẫn An Nhiên liền hiểu ra, trên mặt bất động thanh sắc.

“Minh Nghĩa, An Nhiên đột nhiên sao lại như vậy?” Đổng Vân hỏi.

“Con nghĩ tòa soạn hy vọng tăng thêm lượng bạn đọc nên mới thành như vậy.”

“Mẹ chuẩn bị đồ ăn, con mang về cho An Nhiên.”

“Vâng.”

Duẫn An Nhiên bị anh em trong công ty vây lấy, vô cùng kỳ quái, hóa ra là món ăn ngày tết được gửi đến.

Nhất định là mẹ đưa cho Chu Minh Nghĩa bảo anh mang về cho mình, vì thế anh mới cho người mang đến công ty cậu. Duẫn An Nhiên cầm đồ ăn, tư vị trong lòng thật không nói nên lời.

Duẫn An Nhiên không liên lạc với Chu Minh Nghĩa, muốn hoàn toàn chấm dứt mọi việc.

Tân niên bắt đầu, tin tức lớn nhất trong thành phố là Vạn Khải một lần nữa chỉnh hợp, đem Vạn Đông nhập vào Vạn Khải, trở thành căn cứ thứ năm ở Đông Nam Á, mà chủ tịch mới củaVạn Khải là Chu Minh Nghĩa.

Lí Thăng Bình, Vương Hiểu Phân cùng Lí Quyên một phen kinh ngạc thật lớn.

“Hãi, không tồi nha.” Đoàn người ngồi trong phòng ăn, nhìn tạp chí, Lí Thăng Bình đưa tay ôm cổ Duẫn An Nhiên.

“Cái gì không tồi?” Nhìn thực đơn cơm, Duẫn An Nhiên hỏi.

“Anh trai cậu, tin tức lớn nhất trong thành phố, hiện tại là chủ tịch công ty chứng khoán lớn nhất Đông Nam Á, gia tài chỉ sợ là có vài tỷ đi.” Vương Hiểu Phân hai mắt sáng rỡ.

“Ừ.” Duẫn An Nhiên thản nhiên đáp, lại nói với phục vụ. “Một cơm chiên, một ly trà sữa, cám ơn.”

“Này, sao cậu lại thờ ơ?”

Duẫn An Nhiên chuyển mắt. “Anh ta là anh ta, tôi là tôi, anh ta làm trùm chứng khoán thì liên quan gì tôi?”

Nghe Duẫn An Nhiên nói có mùi thuốc súng, đám người hai mặt nhìn nhau.

Duẫn An Nhiên nhìn bạn, thả lỏng. “Tôi cùng anh ta không có quan hệ, chỉ là con của cha kế thôi.”

“Ừ.” Vương Hiểu Phân đáp rầu rĩ.

“Vốn còn muốn bảo cậu khao một bữa Chiết Giang.” Lí Quyên cười nói.

“Không sao, bữa này tôi mời...”

Lí Thăng Bình vỗ vỗ vai Duẫn An Nhiên. “Này, chúng tôi định bảo cậu mời chúng tôi một bữa tiệc hải sản thật lớn.”

Duẫn An Nhiên cười khổ. “Kia, không đáp ứng.”

“Anh trai cậu có thể a, vốn đang nghĩ tiệc chiêu đãi mừng công chúng tôi có thể đi, hiện tại xem ra không được.”

Vương Hiểu Phân hỏi. “Biên tập sai Tiểu Dương đi phỏng vấn lần này.”

“Chúng ta sao lại săn tin tài chính kinh tế?” Duẫn An Nhiên khó hiểu.

“Chúng ta tin gì đều săn cả. Bản thân Chu Minh Nghĩa anh tuấn lại nhiều tiền, trong thành phố không biết có bao nhiêu người muốn gả con gái cho anh ta, anh ta lại khiêm nhường, khó thấy mặt, lần này có thể chụp, đương nhiên phải chụp một cách thật thống khoái. Không biết bao nhiêu cô gái đợi thấy ảnh anh ta.” Lí Quyên nói. “Đáng tiếc không cho tôi đi, thật muốn nhìn lại anh ta, so về thực lực cùng dung mạo, Chu Minh Nghĩa đẹp hơn rất nhiều ngôi sao trong làng giải trí.”

Duẫn An Nhiên bĩu môi khinh thường.

Những người khác đều thấy trạng thái hiện tại của Duẫn An Nhiên, không nói nhiều nữa, mọi người vùi đầu ăn cơm.

Trở lại căn phòng nhỏ bé, Duẫn An Nhiên lấy ra tuần san vừa âm thầm mua về đọc.

Hóa ra Chu Minh Nghĩa trước năm mới cao hứng là bởi vì thành công thu mua Vạn Khải, xác nhập Vạn Đông, trở thành chủ tịch ban giám đốc công ty chứng khoán lớn nhất Đông Nam Á. Hắn, đã thành công. Duẫn An Nhiên nghĩ.

Uống nước xong, Duẫn An Nhiên đặt tạp chí sang một bên, ngã vào giường nhỏ.

Nhà trọ nhỏ nhiều thành phần thuê trọ, gần như không có riêng tư, dùng chung buồng vệ sinh, sáng sớm mọi người xếp hàng đánh răng, Duẫn An Nhiên có cảm giác như trở lại ký túc xá hồi đi học. Không gian công cộng rác thải vứt lung tung, trong không khí thoang thoảng mùi hôi thối. Nơi này cùng với hải cảng nơi cậu và Chu Minh Nghĩa sống vốn không thể so sánh.

Miên man suy nghĩ, Duẫn An Nhiên đột nhiên nhớ như in cảm giác ngón tay thon dài xẹt qua da thịt nơi thắt lưng, bất an vặn vẹo thân thể một chút, lắc lắc đầu muốn dứt bỏ ký ức này.

Vạn Khải long trọng tổ chức họp báo, đây là tin tức lớn nhất trong giới tài chính vài năm gần đây, tình huống chưa bao giờ xảy ra.

Chu Minh Nghĩa mặc tây trang màu đen, đồng hồ bạch kim, dáng người cao lớn anh tuấn hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người.

Một số đông người trong giới cùng hầu như tất cả tai to mặt lớn trong thành phố đều đến tham dự sự kiện lần này.

Sự kiện lịch sử to lớn như vậy, Chu Minh Nghĩa vẫn có thể sắp xếp chu đáo khiến cho tân khách vui mừng hết sức, công phu xã giao của anh vẫn là số một, gặp ai cũng có thể tiếp chuyện.

Nhìn tin tức trên tuần san Đế Thực, Duẫn An Nhiên trong lòng vẫn hâm mộ, Chu Minh Nghĩa đã thành công như vậy, gia tài đếm rõ mười triệu, là một trong mười người giàu nhất Đông Nam Á, mà lúc này, anh mới ba mươi hai tuổi.

Duẫn An Nhiên cẩn thận sắp xếp thời gian, tận lực không gặp mặt Chu Minh Nghĩa ở chỗ cha mẹ, cậu thực cũng không có ý tránh anh.

Đổng Vân không rõ, còn cho rằng bọn nhỏ công việc bận rộn, không hỏi nhiều.

Duẫn An Nhiên đôi khi tự giễu mình, Chu Minh Nghĩa hiện tại nhận chức vụ mới, không biết bao nhiêu việc phải vội thu xếp, cho dù bản thân cậu muốn gặp, anh cũng không có thời gian, việc gì phải trốn như trốn ôn thần.

Sau khi báo cáo công việc sắp tới cho Chu Minh Nghĩa xong, Kim Tắc Thái đè thấp giọng hỏi. “Duẫn tiểu đệ có trở về không?”

Chu Minh Nghĩa liếc nhìn Kim Tắc Thái một cái, một bộ như muốn nói. “Ngươi bớt lắm chuyện đi.” nhưng vẫn lắc lắc đầu.

“Cậu rốt cuộc phạm phải cái gì, dọa đứa nhỏ người ta không dám trở về?”

“Cậu ấy không nhỏ, đã hai mươi lăm rồi.”

“Nhỏ so với cậu. Nói nói.”

Chu Minh Nghĩa ấn thái dương. “Tắc Thái, cậu so với mấy bà dì còn lắm chuyện hơn.”

“Tôi quan tâm cậu.”

Chu Minh Nghĩa thấp giọng nói. “Tôi bất quá nói muốn quen với cậu ấy, cậu ấy liền đánh tôi một quyền, sau đó chạy mất.”

Kim Tắc Thái cười ha ha.

Chu Minh Nghĩa thấp giọng nói. “Tôi thực buồn cười sao?” Trên khuôn mặt không hề xác định được biểu tình.

“Không, không, tôi chỉ cảm thấy cậu luôn luôn chỉ cần nói là đạt được, như thế nào ngay cả đứa nhỏ đều dỗ không được.”

Chu Minh Nghĩa khẽ cắn cắn môi, trừng mắt liếc Kim Tắc Thái một cái, không mở miệng.

Kim Tắc Thái vỗ vỗ vai Chu Minh Nghĩa. “Kế tiếp có tính toán gì không?”

“Không.”

“Không đi tìm cậu ta?”

“Là của tôi, cuối cùng sẽ trở về, không phải của tôi, tôi không cưỡng cầu.”

Kim Tắc Thái cười nói. “Không nghĩ tới cậu chọn người như vậy.”

Bạn đang

“Tôi cảm thấy cậu ấy hợp với tôi.”

“Đúng vậy, nếu là Duẫn tiểu đệ, cậu ấy ít phiền toái, cậu có thể tập trung công tác.”

“Cậu không biết là mình kỳ quái sao? Tôi thích An Nhiên.” Chu Minh Nghĩa nói.

“Không có gì, cậu tự mình lựa chọn người bầu bạn, cậu thích là tốt rồi, dù sao đều là ngực 38, eo 26.”

Chu Minh Nghĩa vẻ mặt bất đắc dĩ, gõ một cái sau gáy Kim Tắc Thái.

Duẫn An Nhiên đăng ký lớp học chụp ảnh buổi tối, một tuần ba buổi đi học.

Trong lúc này, Duẫn An Nhiên bắt đầu kết bạn mới, đều là những người trẻ tuổi ham chụp ảnh, mọi người khi đi học sẽ đem ảnh chụp ra so sánh một phen.

Duẫn An Nhiên thừa nhận, chương trình học đối với cậu rất hữu ích, học được rất nhiều kiến thức mới mẻ.

Đồng thời cũng cho cậu quen biết Triệu Thiên Trữ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv