Nam Thừa Phong đặt di động lên bàn trà, Lục Chỉ đang nằm thoải mái trên sô pha nghỉ ngơi sau khi cơm no rượu say, không nhìn thấy biến hoá vi diệu trong chớp mắt của hắn, chỉ lười biếng xoa xoa bụng.
"Buồn ngủ quá, muốn ngủ."
"Mới ăn xong đi ngủ không tốt cho dạ dày."
Nam Thừa Phong chống một tay trên sô pha, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm môi cậu, sau đó chậm rãi dời lên trên, như câu như tơ, hướng lên gương mặt xinh đẹp của cậu, tựa như muốn vây kín cậu lại, nhưng không thể không khắc chế, tránh để bản thân doạ cậu sợ.
Lục Chỉ hơi híp mắt, "Không muốn động đậy."
Nam Thừa Phong cười cười, "Nằm như vậy sẽ đè lên dạ dày."
Hắn duỗi tay ôm eo Lục Chỉ, bế cậu lên. Lục Chỉ ngẩn ra, tay chống lên vai hắn, mở to chớp chớp đôi mắt mê man. Nam Thừa Phong nâng người cậu dậy xong lập tức buông cậu ra, Lục Chỉ còn chưa kịp phản ứng lại, nhanh chóng bỏ qua cảm giác khác thường này, đưa tay xoa xoa mắt.
"Em muốn xuống dưới lầu đi lại một chút không?" Nam Thừa Phong ôn nhu hỏi, trong tiểu khu có công viên cho các hộ dân cư tản bộ.
"Không muốn ra ngoài." Lục Chỉ lười biếng nói, chỉ muốn dán mình lên ghế sô pha như cũ.
"À." Nam Thừa Phong bật cười, rất thích dáng vẻ này của cậu, nhưng cũng suy xét đến vấn đề thân thể cậu, không nề hà ôm cậu lên, ngăn cản ý đồ lại ngã xuống sô pha của cậu, "Vậy đi phòng gym một lát nhé."
Lục Chỉ lộ ra vẻ mặt đau khổ, cậu khổ quá mà, nhưng dù sao cũng đang ở nhà người ta, cậu vẫn còn biết thân phận ở nhờ của mình. Tuy rằng Nam Thừa Phong đối xử với cậu đặc biệt tốt, cậu cũng không thể quá tuỳ hứng, liền ngoan ngoãn gật đầu.
Nam Thừa Phong thấy vẻ làm nũng vô tình lộ ra trong mắt cậu, ngữ khí cũng vì lười biếng mà đãi ra, mềm mại ngọt ngào. Hầu kết hắn hơi di động, ngón tay căng thẳng, nhanh chóng dời mắt khỏi mặt cậu, khoé môi cong lên, giữ chặt cậu thẳng tiến đến phòng gym. Lục Chỉ bị hắn cưỡng chế lên máy chạy bộ, đặt chế bộ tản bộ từ từ mà đi. Nam Thừa Phong cũng tản bộ trên chiếc máy bên cạnh, thuận tiện theo dõi cậu. Lục Chỉ cứ đi cứ đi, cơn buồn ngủ cũng tan không ít, đôi mắt cũng dần minh mẩn.
"Đi thêm 10 phút nữa rồi tắm rửa được không?" Nam Thừa Phong nói, "Trợ lý Thân đã mua máy chơi game, tắm rửa xong chúng ta bù lại tiến độ trò chơi nhé?"
Lục Chỉ vừa nghe, cơn buồn ngủ liền hoàn toàn biến mất, "Được nha."
Nam Thừa Phong cười, hắn phát hiện tuy rằng cậu rất thông mình, chuyện gì cũng làm tốt, nhưng có thể vì từ nhỏ đã được người người yêu chiều, về phương diện sinh hoạt hàng ngày vẫn có thói quen ỷ lại người khác, mà hắn thích nhất lại là chăm sóc Lục Chỉ.
Giống như bây giờ, Lục Chỉ đang ở trong phòng tắm, Nam Thừa Phong đã sớm chuẩn bị bày sẵn quần áo chỉnh tề lên kệ, dầu gội và sữa tắm mùi sữa cũng đã được đặt sẵn trên bệ bồn tắm, còn chu đáo đốt thêm nến thơm mùi sữa nữa. Sau đó hắn mở vòi nước, điều chỉnh nhiệt độ nước thích hợp, thả muối tắm vào hoà tan, cũng lại là mùi sữa thơm ngọt. Nam Thừa Phong lo lắng liệu Lục Chỉ đang tắm có bị khát nước không, còn đặt sẵn ly nước lọc lên kệ tắm. Sau khi sắp xếp chu đáo hết thảy, hắn mới kéo Lục Chỉ vào phòng tắm.
"Em lười như vậy, có muốn tôi cởi quần áo giúp em luôn không?" Nam Thừa Phong cười.
Lục Chỉ cũng cười hắc hắc, "Không cần mà."
Cậu nhìn phòng tắm, thật lớn thật xinh đẹp, gạch ốp hai màu xanh trắng chủ đạo theo phong cách Địa Trung Hải, khiến người có cảm giác như đang thả lỏng giữa biển khơi. "Chuẩn bị thật đầy đủ."
Phòng tắm trên tầng hai tiệm Lục Chỉ tuy cũng đầy đủ mọi thứ, nhưng cậu là tên siêu lười, đồ dùng sau một lần dùng là lại vất đâu không biết, đều phải chờ đến hôm sau Chân Tùng thu dọn giúp cậu nên buổi tối cậu mới có cái mà dùng tiếp. Đối loại người "Tay không với được là xa, bên ngoài giường là ngoại quốc" như cậu, Nam Thừa Phong không chỉ giúp cậu bày biện đồ vật đúng ý thích, thậm chí còn bỏ di động của cậu vào vỏ chống nước, bật nhạc cậu yêu thích, cho dù là sư huynh chăm sóc cậu cũng không tinh tế đến mức này.
"Anh thật là tri kỷ mà." Lục Chỉ chân chân thật thật cảm nhận được sự cẩn thận tỉ mỉ của Nam Thừa Phong, buột miệng thốt ra lời trong lòng.
Hắn đối xử với bạn bè tốt quá đi. Lục Chỉ hoàn toàn có thể cảm nhận được chân tình của hắn. Cậu bỗng nhiên ý thức được nguy cơ, nếu vẫn luôn được Nam Thừa Phong chiếu cố như vậy, lỡ bị lậm quá sau này không rời khỏi hắn được thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn...... Không được, Lục Chỉ đỏ mặt. Hắn là một tổng tài sao có thể đi làm quản gia cho cậu được, Lục Chỉ chỉ có thể nghĩ lại, tự thôi miên bản thân cần phải độc lập một chút, đè nén sự dụ hoặc này xuống.
"Cần gì cứ gọi cho tôi." Nam Thừa Phong cười nói.
"Được nha, nhưng mà anh chuẩn bị kỹ như vậy rồi, hẳn sẽ không còn cần gì nữa đâu." Lục Chỉ nói.
Nam Thừa Phong giống như còn chưa yên tâm, quét mắt quanh phòng tắm một vòng để ý xem thiếu gì hay không, giống như nếu Lục Chỉ không được thoải mái nhất, hắn cũng sẽ không thoải mái vậy.
Lục Chỉ cười cười, mới vừa chạy chậm nên trên người còn dính mồ hôi, hơi nóng bốc lên từ bồn tắm làm áo cậu càng ướt dầm dề. Cậu nhịn không được lập tức cởi áo thun xuống, lộ ra làn da trắng nõn, xương quai xanh xinh đẹp, đường cong cơ bắp như ẩn như hiện, cả người không chút mỡ thừa nhưng vẫn mang lại cảm giác mềm mụp, nếu được xoa nắn sẽ thích lắm đây. Sau khi cởi áo thun to rộng, vòng eo cong nhỏ thon xinh đẹp cũng lộ ra, nhìn xuống chút nữa có thể thấy được bé mông vểnh vểnh vẫn còn được bảo bọc trong cái quần hawaii như cũ. Cứ như vậy, Nam Thừa Phong đột nhiên không phòng bị, bị hình ảnh như muốn đoạt mạng hắn đập thẳng vào mặt. Máu đông lại, ánh mắt vốn thanh tỉnh lập tức trở nên mơ màng âm trầm thâm thuý khiếp người.
"Không có gì thì tôi ra ngoài nhé, đừng ngâm tắm quá 30 phút, được không em?" Nam Thừa Phong ra vẻ lơ đãng rũ rũ mắt, giấu dục vọng nơi đáy mắt đi, không để Lục Chỉ bị dục vọng gấp gáp mãnh liệt của hắn doạ sợ.
"Ừ ừ ~" Lục Chỉ "hừ" cười nhỏ.
Nam Thừa Phong nhìn mặt cậu bị hơi nóng xông đỏ, đôi mắt hơi giật giật, xoay người đi ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại. Hắn đứng ngoài phòng tắm, ánh mắt u trầm mãi một lúc sau mới bình ổn lại, thở dài một hơi.
Hắn đi đến bên cửa sổ nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, hít sâu thở ra mấy hơi, điều hoà nhiệt độ cũng giúp hắn dần dần bình tĩnh lại. Nam Thừa Phong nhắm mắt, khắc chế tuy rằng không bằng phóng thích cho thống khoái, nhưng để có được Lục Chỉ thật lâu thật dài, hết thảy đều đáng giá. Chờ tim không còn đập loạn nhịp hắn mới rời khỏi phòng, đi xuống dưới lầu, cầm di động lên.
Trên đó xuất hiện mấy chục tin nhắn chưa nhận, cùng mấy cái tin nhắn chưa đọc.
"Cậu cho rằng cậu không nghe điện thoại của tôi thì tôi sẽ buông tha cho cậu sao? Cậu mới biết tôi ngày đầu đấy à?" Ánh mắt Nam Thừa Phong lạnh băng, không chút che giấu sự mất kiên nhẫn trong ánh mắt, chán ghét xoá bỏ tin nhắn, sau đó gọi cho một số.
Bên kia đầu dây, trợ lý Thân đang ngồi trên thảm hưởng thụ điều hoà, sửa sang lại lucky bag mới mua, mở laptop ra tranh lucky bag mới, thấy di động kêu, lập tức tắt máy tính nhận điện thoại. "Tôi nghe, Nam tổng."
"Hắn muốn tới Hoa Quốc, cậu có biết không?" Giọng Nam tổng hôm nay phá lệ âm trầm.
Trợ lý Thân ngẩn ra, sau khi hiểu được đột nhiên hít sâu một hơi, lông mày nhảy dựng, mặt đầy hoảng sợ. Ai? Ai muốn tới? Chính là cái vị khủng bố khó chơi kia?
Muốn nói đến người phúc hắc, Nam tổng của bọn họ chính là đen từ trong ra ngoài, hết sức thống nhất; vị kia thì bên ngoài thoạt nhìn thỏ trắng, nhưng trong bụng lại toàn dầu đen thùi lùi thôi. Tiểu lý tàng đào chính là thành ngữ đại diện cho hắn. Chọc phải Nam tổng ít nhất còn biết bản thân sẽ chết thế nào, còn chọc tới vị kia thì có chết thế nào cũng không biết được, nhưng người được hắn giúp đỡ lại cảm thấy hắn là người tốt nhất trên đời.
Trên đời này, người duy nhất có thể khiến Nam Thừa Phong mỗi ngày đều nổi sát ý, muốn giết lại không giết được, có thể hiểu người đó đáng sợ đến mức nào. Bất quá, Nam tổng cũng là người duy nhất trên đời vị đó không có cách đối phó, như vậy xem ra cũng chẳng ai làm gì được ai, chẳng qua Nam tổng nhỉnh hơn một chút mà thôi. Bởi vì hắn thích dây dưa với Nam tổng, trước giờ Nam tổng cũng lười để ý hắn, nhìn thêm một cái cũng ngại phiền, nhưng có thể khiến Nam tổng vốn lạnh nhạt biểu lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, người này đối với Nam tổng cũng mà nói cũng là có chút đặc biệt đi.
"Hẳn là hắn ngồi máy bay riêng tới."
"Vâng, Nam tổng."
"Cho nổ máy bay đi." Nam Thừa Phong lạnh lùng dặn dò.
Tim trợ lý Thân run lẩy bẩy, "Việc này......" Trái pháp luật đó trời ơi!
"Cậu nghĩ cách, nhất định không được cho hắn tới Hoa Quốc." Nam Thừa Phong, "Đừng để Chỉ Chỉ gặp được hắn."
Trợ lý Thân nhìn điện thoại khóc không ra nước mắt, nhịn không được chửi thầm, Nam tổng sợ người quấy rầy hắn cùng Lục đại sư ngọt ngọt ngào ngào, lại bắt hắn chịu khổ đi ứng phó với vị đại thần khủng bố kia. Ai, người ngoài chỉ thấy lương hắn 1500 vạn, địa vị cao, sự nghiệp sáng sủa, nào biết công việc hắn làm có biết bao gian nan đâu, sơ sẩy chút là để mạng lại chứ đừng đùa.
Nam Thừa Phong tắt điện thoại, sự tối tăm nơi đáy mắt vẫn chưa tiêu tán, thấy đối phương lại tiếp tục gọi đến liền kéo hắn vào sổ đen, sau đó đi uống ly nước đá lạnh hạ nhiệt, nhìn sang đồng hồ thấy đã được 30 phút. Nam Thừa Phong đi lên lầu, gõ gõ cửa phòng Lục Chỉ.
"Mời vào ~" Âm thanh vui vẻ của Lục Chỉ truyền vào tai Nam Thừa Phong, khoé miệng hắn tự giác kéo lên, tâm tình lập tức vui vẻ lên, mở cửa đi vào phòng.
Lục Chỉ đang đứng trước gương cúi đầu nhìn áo ngủ màu vàng nhạt trên người, "Cảm ơn anh đã chuẩn bị đồ ngủ, mặc thoải mái lắm."
"Chỉ là......" Lục Chỉ chỉ chỉ bé mèo hoạt hình in trên áo, "Có hơi đáng yêu quá......" Cậu uyển chuyển không nói ra hai chữ ấu trĩ.
Nam Thừa Phong mím môi. Áo ngủ là tự hắn chọn, là nhãn hiệu hắn hay mặc, chẳng qua là hắn cố ý chọn cho cậu loại áo ngủ trẻ em, tuy là dòng thời trang trẻ em của nước ngoài nhưng Lục Chỉ mặc lại rất vừa. Đặc biệt màu vàng nhạt này, đôi mắt Nam Thừa Phong híp lại, màu sắc đáng yêu quả nhiên hợp với Chỉ Chỉ nhất.
"Size này chỉ có mẫu này thôi." Nam Thừa Phong, không để Lục Chỉ biết đó là tư tâm của hắn.
Quả nhiên, cậu mặc đồ như vậy lại càng đáng yêu, chờ sau này kết hôn, hắn còn muốn cho Lục Chỉ mặc áo ngủ hình động vật, nhất định đáng yêu lại càng đáng yêu. Nghĩ đến hình ảnh này, đầu óc Nam Thừa Phong cứ lơ lơ lửng lửng.
Lục Chỉ gật gật đầu, người khác tốt bụng chuẩn bị áo ngủ cho cậu, cậu cũng không nên quá bắt bẻ, hơn nữa mặc vào mới thấy thật sự đặc biệt thoải mái.
"Em tắm xong rồi? Muốn chơi trò chơi không?" Nam Thừa Phong đề nghị.
"Được nha, được nha!" Lục Chỉ vỗ tay.
Nam Thừa Phong cười cười, "Máy chơi game để dưới kệ TV trong phòng ngủ em đó."
Hắn sắp xếp cho Lục Chỉ căn phòng ngủ lớn nhất trong nhà. Một nửa là khu giường ngủ, một nửa là khu nghỉ ngơi có sô pha, TV cùng dàn loa. Bên cạnh sô pha còn có thêm tủ lạnh, tủ ly tách và quầy bar, tủ ly tách để ly uống cà phê và bộ ấm chén uống trà, nước lọc cùng một đống lớn đồ ăn vặt, phòng hờ người trong phòng ban đêm có bị đói tỉnh cũng có sẵn đồ lấp bụng.
Trên quầy bar đặt laptop đời mới nhất, trên bàn có một giàn máy tính tích hợp chức năng mạnh nhất. Có thể nói phòng ngủ này được thiết kế hoàn toàn dựa trên sở thích của Lục Chỉ, thể hiện đủ mức độ tri kỷ của Nam Thừa Phong.
Nam Thừa Phong ngồi xuống thảm, kêu Lục Chỉ ngồi xuống. Lục Chỉ lập tức vọt tới, Nam Thừa Phong lấy cái vali từ ngăn tủ dưới TV ra, Lục Chỉ nhìn chằm chằm, đôi mắt sáng rực, đó là "nhà" của những trò chơi mà cậu thích nhất, hơn nữa trong đó còn có rất nhiều trò chơi mới cậu vẫn luôn chơi thử đó.
"Trời ơi, nơi này đúng là thiên đường mà." Muốn ăn có ăn, muốn chơi có chơi, giường này, sô pha này, ngay cả áo ngủ cũng đều vô cùng thoải mái, Lục Chỉ có thể ở đây cả tháng không ra ngoài cũng được nữa á.
Ngay cả trợ lý Thân chuẩn bị theo dặn dò của Nam Thừa Phong cũng phải cảm khái, đối với trạch nam mà nói, nơi này đúng là dụ hoặc quá đến nỗi không cưỡng lại được. Đáng tiếc mệnh hắn không tốt như Lục đại sư, được người chiều chuộng đến như vậy, chỉ cần làm con mọt gạo hưởng thụ, hắn còn phải chống đỡ chăm lo cho đám con trai con gái giả tưởng nữa. Không thể không nói, trợ lý Thân hâm mộ Lục đại sư nhất ở phương diện này.
Lục Chỉ cảm thấy Nam Thừa Phong quả thật là áo bông nhỏ tri kỷ của cậu mà, nhịn không được cuộn hai tay lại, dùng đầu cọ cọ người hắn giống như một bé mèo đáng yêu. "Cảm ơn, anh thật tốt."
Nam Thừa Phong khẽ nhếch miệng, không gì thoả mãn bằng việc ngắm Chỉ Chỉ bán manh, thời khắc này, tim hắn chỉ muốn phóng vọt lên trời. Rốt cuộc hắn cũng thật sự cảm nhận được cái gì gọi là nhân sinh tốt đẹp.
Hai người bắt đầu đuổi kịp tiến độ trò chơi. Có Nam Thừa Phong, trò chơi có khó khăn đến mấy cũng thành dễ dàng. Vẫn như cũ là Lục Chỉ chơi trước, chơi không qua thì Nam Thừa Phong đến hỗ trợ, mãi đến 10 giờ, lần đầu tiên Lục Chỉ thông qua trò "Lời nguyền huyết nguyên."
"Ông trời ơi, anh quả thật là một thiên tài!" Lục Chỉ cảm thấy có nhiều trò chơi trên đời như vậy, lại có thêm một Nam Thừa Phong, quả thật quá hoàn mỹ.
Lục Chỉ chớp chớp mắt nhìn hắn, nếu có thể làm bạn với hắn cả đời thì tốt biết mấy. Chỉ đáng tiếc...... cậu chỉ có thời gian 1 năm. Trước đó cậu còn từng lo lắng vì gặp gỡ Nam Thừa Phong, nhưng hiện tại, cậu cảm thấy có thể quen biết được Nam Thừa Phong, chuyến này không thiệt.
*****
Bởi vì cửa hàng có trợ lý Thân tìm người hỗ trợ, cho nên Chân Tùng cũng dư được ít thời gian chạy vội đến chỗ Nam Thừa Phong, đi ra ngoài cũng Lục Chỉ. Lục Chỉ cảm thấy cậu ở nhờ nhà Nam Thừa Phong, còn được hắn chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận như vậy, hẳn nên mua chút quà cảm ơn, vì thế cuối cùng Lục Chỉ quyết định đi dạo phố lựa quà.
Hai người còn chưa đi đến trung tâm thương mai, mới vừa mua trà sữa đã thấy mấy nữ sinh đang kinh ngạc cảm thán, "Bên kia có một đại sư đoán mệnh rất chuẩn, mau đi xem chút đi, nhờ hắn tính xem nhân duyên thế nào."
Lục Chỉ cũng không để trong lòng, Chân Tùng lại nảy sinh hứng thú, ngóng nhìn qua chỗ kia, hơi hơi nhíu mày, "Ông chủ, sao tôi thấy tướng mạo người đó nhìn không được đứng đắn lắm nhỉ?"
Chân Tùng đi theo Lục Chỉ học xem tướng một thời gian, chỉ mới tính là nhập môn, trong giới phong thuỷ cũng chưa coi là gì. Nhưng người dạy hắn là Lục Chỉ, cái nhập môn này đương nhiên không đơn giản như vậy. Cho nên mặc dù Chân Tùng không nói được nguyên do, cũng có thế liếc mặc một cái nhìn ra được manh mối.
Lục Chỉ nghe hắn nói thì sang sang hướng đó, nhướng mày, đi qua.
"Đại sư, ngài giúp con xem con và bạn trai có thể kết hôn được hay không?" Cô gái ngồi trên ghế mặt đầy chờ mong nhìn chằm chằm người đàn ông mặc đạo bào trước mặt, nhìn qua cũng có chút khí chất.
Tên thần côn sờ sờ râu, một tay nắm tay cô, một tay khắc xoa xoa trên mặt, tựa như đang sờ xương cô.
"Thí chủ muốn nghe lời nói thật hay nói dối." Thần côn ra vẻ suy tư hỏi.
Cô gái ngẩn ra, lập tức la lên, "Đại sư, làm sao vậy? Chẳng lẽ chúng tôi không thể kết hôn?"
Thần côn lắc lắc đầu, thở dài, "Ta nhìn ra được cô thật sự rất thích hắn."
"Đúng vậy, tôi thật sự rất yêu anh ấy." Cô gái vội vàng thổ lộ.
Thần côn lại lắc lắc đầu thở dài, cô gái vội kêu lên, "Đại sư, có phải không thể kết hôn hay không, tôi thật sự rất muốn kết hôn với anh ấy."
"Cũng không phải không có biện pháp." Thần côn tựa hồ cố sức.
"Biện pháp gì!" Cô gái nôn nóng hỏi, giống như thần côn là cọng rơm cứu mạng của cô.
"Ta có thể làm phép cho cô nhưng hiện tại không mang pháp khí." Thần côn nhàn nhạt rút ra một tấm danh thiếp, "3 giờ chiều thứ bảy cô đến tiệm tìm ta, ta sẽ làm phép sửa đường nhân duyên cho hai người, nhưng mà chuyện này không thể để bạn trai cô biết, hắn nếu biết cô làm mọi cách để kết hôn với hắn, cô nói xem hắn sẽ nghĩ về cô thế nào?"
Không cần thần côn nói thêm, cô gái cũng minh bạch, không ngừng cảm ơn, "Đa tạ đại sư, con đã biết."
Nữ sinh kế tiếp ngồi xuống, vì việc học có vấn đề nên thần côn hẹn 6 giờ tối thứ bảy tới làm pháp sự.
"Thì ra chỉ cần dán râu giả là gạt được người?"
Ngoài dự đoán của Chân Tùng, người mở miệng lần này không phải là Lục Chỉ. Một thanh niên con lai diện mạo cực kỳ anh tuấn, dáng người cao ráo đủ cơ so kè với Nam tổng, không biết đã đứng đó bao lâu, ra vẻ hứng thú nhìn thần côn, khoé miệng cong cong không nhanh không chậm mở miệng, "Lừa tiền lừa sắc, một công đôi việc, đại sư, nhiều người như vậy, thời gian an bài sát như vậy, thận của ngài tốt nhỉ?"
Tác giả có lời muốn nói: Nhân vật mới lên sàn ~ không biết mọi người có đoán được thân phận người này không nhỉ.