Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 5: Rối gỗ kéo dây – 4



“Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngủ đi.”

Nghiêm Dương ôm Nhâm Lê, nhẹ giọng nói:

“Ừ.”

Nhâm Lê nhắm mắt lại, người đàn ông này, cho cậu một loại cảm giác an lòng.

Không biết hỗn loạn qua bao lâu, Nhâm Lê đột nhiên bị tiếng ‘cạch, cạch’ làm bừng tỉnh. Nhâm Lê cả kinh, đang muốn xoay người nhìn về phía cửa sổ, lại bị gắt gao ôm lấy. Giương mắt nhìn, Nghiêm Dương cũng không biết là đã tỉnh từ khi nào, hai mắt tỉnh táo vô cùng, sắc mặt lại xanh mét, mắt nhìn chằm chằm cửa sổ, môi lại hơi mấp máy.

Nhâm Lê đã nhìn ra mấy chữ ở bên môi Nghiêm Dương —— đừng nhúc nhích, ngoan. Tim liền cảm thấy ấm áp, cười lắc đầu, ý bảo anh là không sao.

Nghiêm Dương thấy Nhâm Lê kiên trì, liền thả lỏng cánh tay.

Nhâm Lê xoay người, qua ánh trăng chiếu vào nhìn lên trên cửa sổ có một con rối gỗ đi đến che khuất. Rối gỗ này dùng đầu ngón tay đẩy mạnh cửa sổ, tiếng gỗ chạm vào cửa sổ phát ra tiếng vang khiến người ta khó có thể chịu được. Nhâm Lê còn chưa nghĩ tốt đối sách, liền nghe thấy cửa ‘Ầm’ một tiếng bị đá văng. Trong một khắc, Nhâm Lê chỉ cảm thấy cánh tay đặt trên lưng mình căng thẳng, lưng chạm vào một vòm ngực ấm áp.

Nhâm Lê giống như nhớ ra cái gì đó, xoay người nhìn Nghiêm Dương, mi gian lộ ra vài phần đắc ý:

“Không sao đâu, hắc hắc……”

Nghiêm Dương bị chút đắc ý nho nhỏ này của Nhâm Lê chọc cười, thả lỏng thân thể, chớp chớp mắt nhìn Nhâm Lê.

Nhâm Lê cũng chớp chớp mắt nhìn lại anh, không giải thích.

“Liếc mắt đưa tình, hừ.”

Hai người đối diện nhìn nhau, liền nghe thấy tiếng trẻ con mềm mại.

Nghiêm Dương nhìn lại, té ra thứ phá cửa chui vào kia không biết từ khi nào đã đi đến phía trước cửa sổ, dựa lưng vào cửa sổ, nhìn hai người ở trên giường.

Mặt Nhâm Lê đỏ bừng lên, lầm bầm:

“Nhóc con nói bậy cái gì.”

Nghiêm Dương cảm thấy thứ kia không có ác ý, liền nghiêm túc đánh giá. Này vừa thấy, liền kinh hãi. Té ra, dù Nghiêm Dương có nhìn như thế nào, cũng không thấy rõ được bộ dáng của thứ kia, chỉ mơ mơ hồ hồ thấy được chút hình dáng, hình dáng kia nho nhỏ, hơn nữa với tiếng trẻ con vừa rồi, Nghiêm Dương xác định kia là một đứa bé.

Nhưng là, nhà Nhâm Lê rõ ràng không có đứa bé nào. Đừng nói đứa bé, trừ mình ra, trong nhà này không thể nào có người thứ ba!

“Ngủ đi, ngủ đi.”

Nghiêm Dương ở bên này còn đang suy nghĩ, Nhâm Lê ở bên kia đã muốn ngáp, hai mắt mơ màng.

“Hừ.”

Đứa bé kia lại hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn Nhâm Lê, xoay người sang chỗ khác nhìn thẳng rối gỗ này.

Nghiêm Dương tò mò, đang muốn hỏi, Nhâm Lê đã mở miệng trước:

“Mặc kệ thứ kia đi, có nhóc này ở đây sẽ không xảy ra rối loạn gì đâu, rối gỗ này làm sao là đối thủ của cô nhóc này được.”

Nói xong, lại chui vào trong ***g ngực của Nghiêm Dương cọ a cọ.

Nghiêm Dương nhìn lại, quả thực là thế. Rối gỗ này thấy đứa bé kia, trên mặt liền lộ vẻ hoảng sợ, chỉ hai ba phút đồng hồ liền chạy mất.

Nghiêm Dương càng cảm thấy tò mò, nhìn chằm chằm thẳng vào đứa bé kia không rời. Ai ngờ đứa bé kia đột nhiên xoay người nhìn Nghiêm Dương, Nghiêm Dương chỉ nhìn thấy một đôi mắt xanh biếc sáng rực nháy mắt đến gần trong gang tấc, lập tức sợ đến mức ra một thân mồ hôi lạnh, kêu ‘A’ lên một tiếng, rút cánh tay ra mở ngọn đèn ở đầu giường, ánh sáng phút chốc tràn ngập toàn bộ căn phòng. Nghiêm Dương đưa mắt nhìn quanh, trong phòng làm gì còn đứa nhỏ nào, mà ngay cả cửa phòng cũng được đóng rất nghiêm chỉnh.

Nhâm Lê bị Nghiêm Dương nháo đến như vậy tất nhiên là hoàn toàn ngủ không được, xoa xoa mắt ngồi dậy:

“Làm sao thế?”

Giọng nói còn mang theo vài phần khàn khàn.

“Vừa rồi có một đứa bé…..có hai mắt màu xanh biếc. Nhưng là, giống như vừa rồi lại không thấy nữa.”

Nghiêm Dương do dự một chút, vẫn là nói ra, dù sao, cảm giác kia rất là chân thật.

Nhâm Lê sửng sốt, sau đó mi gian giãn ra.

“Bị dọa rồi hả? Không phải đã nói là không cần lo lắng sao. Yên tâm, cô nhóc này biết điều lắm, chỉ là có hơi sợ người lạ, đại khái là hôm nay tâm trạng cũng không được tốt lắm.”

Nghiêm Dương cảm thấy được người ở trước mắt chứa đầy bí mật, chính là loại bí mật cổ quái ly kỳ:

“Vậy sao? Tôi muốn nói là, đứa bé kia…”

Nhâm Lê nhìn Nghiêm Dương, cố tình kéo dài ngữ điệu ra:

“Muốn biết…..?”

Nghiêm Dương gật đầu, ‘ừ’ một tiếng.

“Không nói cho anh! Ai kêu anh quấy rầy không cho tôi ngủ chứ!”

Nhâm Lê xấu tính nói.

Nghiêm Dương không nói gì, liếc mắt xem thường:

“Thực xin lỗi, quý ngài tốt bụng của tôi, kia rốt cuộc là thứ gì?”

“Không nói cho anh, không nói cho anh! Hừ!”

Nhâm Lê hếch hếch cái mũi nhỏ, một bộ dáng đầy ngang ngược.

Nghiêm Dương không nói gì.

.

Ngày hôm sau.

Khi Nhâm Lê thức dậy, bên cạnh đã không còn ai.

Nhìn chiếc giường trống rỗng, không khỏi ngẩn người. Thẳng đến khi đồng hồ báo thức vang lên, Nhâm Lê mới chậm rãi từ trên giường đứng dậy. Đưa tay đang muốn tắt đồng hồ báo thức, liền nhìn thấy trên tờ giấy chèn dưới đồng hồ báo thức có ghi:

Tôi đi làm, cơm đặt ở trong lò vi sóng, nhớ hâm lại rồi ăn. Có rảnh lại liên lạc, số điện thoại đã lưu trong di động của cậu.

Nghiêm Dương.

Nhìn thấy mấy chục từ ghi lại kia, tâm tình Nhâm Lê không nghi ngờ liền tốt lên. Mặc quần áo rất nhanh, nhảy xuống giường, dép cũng không đi lướt qua phòng khách, chạy đến phòng bếp. Mở lò vi sóng ra, nhìn thấy mấy cái bánh bao cùng một cốc sữa đang an phận nằm bên trong, khóe miệng Nhâm Lê càng nhếch cao. Tuy rằng vừa nhìn đã biết là mua ở bên ngoài, nhưng tuyệt không ảnh hưởng đến tâm tình của cậu.

Có người chuẩn bị bữa sáng cho mình, thật tốt.

Ăn xong ‘bữa sáng tình yêu’, Nhâm Lê hoan hoan hỉ hỉ chuẩn bị ra ngoài. Cửa vừa mới mở ra, giống như nhớ đến cái gì, lại xoay người đóng cửa lại.

Sau đó nói với căn phòng trống rỗng:

“Cha đi làm, nhóc một mình ở nhà phải ngoan ngoãn. Nếu thật sự cảm thấy nhàm chán thì đi hỗ trợ điều tra rối gỗ kia một chút. Đây là nhiệm vụ ông cụ giao cho.”

Nói xong, lại hoan hoan hỉ hỉ đi ra.

Hoa nở hai bông, các đồng hồ đều chỉ về một hướng.

Nghiêm Dương vừa mới mở cửa văn phòng liền nhìn thấy mọi người sắc mặt cổ quái.

Nghiêm Dương nhíu mi:

“Làm sao vậy?”

“Đội trưởng…”

Vương Nghị vẻ mặt giống như ăn phải hoàng liên, mà mọi người vừa nhìn thấy Nghiêm Dương cũng đều giống như sói đói nhìn thấy thịt, chỉ kém một chút là mắt không tỏa lục quang mà thôi.

Nghiêm Dương ra hiệu bảo Vương Nghị tiếp tục nói, Vương Nghi này bình thường nhìn qua mặc dù vô tâm vô phế, nhưng cậu ta chính là ‘Quân sư’ số một của đội hình sự, là cái gì làm khó cậu ta đến mức này?

“Đội trưởng…ngày hôm qua thân phận của cô gái kia đã được xác định, cô ấy là…cô ấy là…”

Vương Nghị ấp a ấp úng, cái mặt nhăn lại như quả khổ qua.

“Là ai? Là Thiên Vương lão tử sao?”

Nghiêm Dương bởi vì có liên quan đến người nào đó mà tâm tình không tồi, cùng cấp dưới đùa vui một chút.

Vương Nghị đều nhanh sắp khóc:

“Cô ấy là con gái duy nhất của Cục trưởng Hác! Nói là hai năm trước đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với Cục trưởng Hác, nhưng dù sao cũng là đứa con ruột thịt không phải sao? Cục trưởng Hác nghe nói con gái mình đang yên đang lành đã mất, người liền lập tức vào bệnh viện. Đều nói cô gái này không hề có kẻ thù, ông ấy vừa mới tỉnh lại đã lập tức gọi đến Tần đội, nói là nhất định phải cho ông ấy một cái công đạo.”

Nghiêm Dương gật đầu, Cục trưởng Hác này nghe nói từng có giao tình sinh tử với Tần đội, xem ra vụ án này, càng ngày càng khó khăn.

“Đi, chúng ta đi gặp Cục trưởng Hác trước đã.”

Nghiêm Dương lên tiếng, bởi vì những người chết này đa số đều sống một mình, anh muốn hỏi rõ, cha con họ Hác này vì sao mà đoạn tuyệt quan hệ.

Bệnh viện Cục trưởng Hác được đưa tới là bệnh viện hạng nhất của thành phố, người không có vấn đề gì, vấn đề duy nhất là không chịu nổi đả kích mà thôi.

Đi vào phòng bệnh, Nghiêm Dương liền nhìn thấy vô số lẵng hoa, cùng với một người già nua bị lẵng hoa vây quanh. Nói đến Cục trưởng Hác, mặc dù đã gần năm mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, không nghĩ đến hiện tại lại có vẻ già nua như vậy.

Nghiêm Dương thở dài, Cục trưởng Hác chỉ có một cô con gái, vợ lại chết ở trên bàn sinh, một đứa con gái này nhất định là được ngàn cưng vạn chiều, hiện tại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, dù là bất kỳ ai cũng không chịu nổi:

“Cục trưởng Hác, tôi là người phụ trách vụ án này, Nghiêm Dương.”

Nghiêm Dương mang theo một giỏ hoa quả trên tay đến, do dự một lát liền mở miệng nói.

Cục trưởng Hác nghe được lời nói của Nghiêm Dương, trong mắt lập tức lại dâng đầy nước mắt:

“Tĩnh nhi, Tĩnh nhi……”

Nghiêm Dương thấy cảm xúc của Hác Cục trưởng tương đối xúc động, nhớ đến lời dặn dò của hộ sĩ trước khi vào phòng bệnh, liền cầm lấy tay Cục trưởng Hác, nói:

“Cục trưởng Hác, Cục trưởng Hác ngài bình tĩnh một chút, hiện tại chỉ có ngài mới có thể cung cấp một chút thông tin về tiểu thư. Ngài…”

Nghiêm Dương còn chưa nói xong, đã bị Cục trưởng Hác đưa tay ngăn lại. Cục trưởng Hác nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, trong mắt chỉ còn sự bình tĩnh.

“Cậu tới là muốn hỏi, tôi cùng Tĩnh nhi lúc trước vì sao lại đoạn tuyệt quan hệ đúng không?”

Cục trưởng Hác buông tay Nghiêm Dương ra.

“Đúng vậy, chuyện này đối với chúng tôi là vô cùng quan trọng.”

Nghiêm Dương cũng thu tay về, lẳng lặng nhìn Cục trưởng Hác, nhìn một người cha già thương con gái tận tâm.

“Tĩnh nhi nó…trước kia, có thai.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv