Liếc mắt nhìn phòng ngủ của thái thượng hoàng, nghĩ thái thượng hoàng với nhiếp chính vương hẳn sẽ không gọi hắn, Khổng Tắc Huy tiến vào phòng nhỏ ngày thường bọn họ nghỉ ngơi dùng cơm, trong phòng nhỏ chỉ lớn có mấy bình (*), Diêm Nhật đang dùng cơm. Nhìn thấy Khổng Tắc Huy tiến vào, gã lập tức nuốt thức ăn trong miệng xuống hỏi: “Có phải bệ hạ tỉnh rồi?”
(*) 36 thước vuông bề mặt là một bình
Khổng Tắc Huy thở dài trong lòng, ngồi xuống cạnh Diêm Nhật: “Không. Ta tiến vào ngồi một chút.”
Vừa nghe bệ hạ chưa có tỉnh, Diêm Nhật yên lòng tiếp tục ăn cơm, gã ăn rất nhanh, sợ đợi lát nữa hoàng thượng tỉnh không tìm được gã. Khổng Tắc Huy là một người không ưa lo chuyện bao đồng, trừ chuyện hoàng thượng và nhiếp chính vương, y chỉ để ý Ôn Quế. Nhưng nhìn Diêm Nhật vất vả mấy năm nay, là bằng hữu của Diêm Nhật, y nhịn không được quản nhàn sự.
“Diêm Nhật, ngươi vừa làm thị vệ vừa làm người hầu, quá mệt mỏi. Ngươi nên để các ma ma và thị nữ tới hầu hạ hoàng thượng. Ngươi xem ngươi. Ba năm, không một bữa cơm là ăn đúng giờ, chớ nói chi là yên ổn ngủ một giấc.”
Động tác Diêm Nhật ăn cơm dừng lại, quay đầu nhìn về phía Khổng Tắc Huy, có chút kinh ngạc đối phương lại nói với gã những lời này. Khổng Tắc Huy ôm thanh kiếm của y nói tiếp: “Ta biết ngươi không yên lòng để cho người khác dẫn dắt hoàng thượng, nhưng ngươi vẫn tiếp tục như vậy thân thể không thể không suy sụp. Hoàng thượng mỗi một ngày lớn lên, ngươi cũng nên chậm rãi giao chuyện chăm sóc hoàng thượng cho những người khác, ngươi chỉ cần phụ trách sự an toàn của hoàng thượng là được.”
Khuôn mặt quanh năm tái nhợt của Diêm Nhật lại trắng mấy phần, y buông bát có chút bất an hỏi: “Có phải… thái hoàng không muốn ta lại chăm sóc bệ hạ hay không?”
Khổng Tắc Huy nhíu mày: “Không phải. Là ta thấy ngươi quá mệt mỏi, nhắc nhở ngươi. Diêm Nhật, ngươi không phải công công, loại việc hầu hạ bên người này vốn cũng không phải là việc của ngươi. Nhưng ta thấy ngươi chẳng khác gì công công, còn thêm một hạng phải bảo vệ sự an nguy của hoàng thượng. Mọi người đều là huynh đệ, ta thực sự không muốn nhìn ngươi mệt như vậy. Ngươi mới hai mươi mốt, nhưng ngươi nhìn chính ngươi, sắc mặt còn tệ hơn ta.”
Thì ra là việc này. Diêm Nhật cảm kích hơi có vẻ ngại ngùng cười cười với Khổng Tắc Huy, nói: “Ta không mệt. Sắc mặt của ta vốn chính là như vậy, không thay đổi được. Ta không yên lòng người khác hầu hạ bệ hạ, bệ hạ cũng không thích người khác hầu hạ. Thân thể của ta ta sẽ chú ý, cám ơn nhiều.”
Thật là một tên đầu đất. Khổng Tắc Huy còn muốn khuyên nữa, ngoài phòng truyền đến tiếng kêu khẽ của một thị nữ: “Diêm thống lĩnh, hoàng thượng đã tỉnh, tìm ngài đấy.”
“Đây!” Vừa nghe hoàng thượng tỉnh. Cơm còn dư lại trong bát Diêm Nhật vội vội vàng vàng lùa vào trong miệng, còn chưa có nuốt xuống đã chạy. Khổng Tắc Huy lắc lắc đầu, đứng lên, quên đi, nên nói y cũng đã nói, Diêm Nhật không nghe y cũng không có cách nào.
Tần Gia Hựu tỉnh lại không thấy được Diêm Nhật ngay tức thì liền khóc, nếu không phải là nhớ không thể để cho phụ phụ nghe thấy tiếng khóc của bé, nếu không sẽ bị phụ phụ phạt học thuộc lòng, bé nhất định sẽ khóc sập cả nóc nhà. Còn chưa có vào phòng Diêm Nhật đã nghe thấy tiếng khóc của tiểu hoàng đế, trái tim lập tức siết chặt. Vọt vào phòng, gã còn chưa có lên tiếng, tiểu hoàng đế trên giường cũng đã kếu: “Nhật Nhật Nhật Nhật…”
“Bệ hạ, nô tài tới rồi.” Vọt tới bên giường ôm lấy tiểu hoàng đế, Diêm Nhật quỳ xuống: “Nô tài đã tới chậm, bệ hạ phạt nô tài đi.”
“Nhật Nhật Nhật Nhật…” Vẫn là khóc kêu, tiểu hoàng đế nhắm hai mắt lại, tiếng khóc nhỏ đi.
Quỳ gối bên giường đợi nửa ngày, người trong lòng đã ngủ, Diêm Nhật chậm rãi đứng lên. Không có đặt người về giường, gã cầm lấy chăn nhỏ bao lấy tiểu hoàng đế, vừa khẽ đung đưa bệ hạ, vừa đi chậm trong phòng. Lại qua rất lâu, hô hấp của người trong lòng ổn định, Diêm Nhật mới dừng lại. Lau đi nước mắt lưu lại trên mặt tiểu hoàng đế, trong mắt Diêm Nhật là tự trách, nhưng cũng có vui sướng kiềm chế, vui sướng được hoàng đế bệ hạ cần. Có lẽ người ngoài thấy gã rất vất vả, nhưng gã lại là vui vẻ chịu đựng, y thích chính mình được bệ hạ cần, thích trong lòng bệ hạ, gã là bất đồng.
Mãi đến khi tiểu hoàng đế ngủ say, Diêm Nhật mới đưa người về giường. Đêm nay, giống như mỗi một đêm quá khứ, Diêm Nhật rửa mặt xong liền canh giữ trên giường bên cạnh giường của tiểu hoàng đế ngủ nguyên quần áo, chờ bệ hạ tỉnh lại lần nữa.
Sáng ngày hôm sau, tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu tựa hồ đã quên chuyện lúc nửa đêm. Sau khi vui tươi hớn hở để Diêm Nhật đút cơm sáng bé liền không thể chờ đợi được đòi Diêm Nhật dẫn bé đi bay bay. Sau khi nhi tử vui vẻ “bay” về, Ngũ Tử Ngang ôm nhi tử hôn nửa ngày, sau đó liền đi Đông Noãn các xử lý triều chính. Tần Ca còn đang ngủ, những người khác làm việc đều nhẹ chân nhẹ tay, để tránh quấy rầy đến thái hoàng. Không cần đọc sách, Tần Gia Hựu chơi trò chơi trong phòng của mình có Diêm Nhật làm bạn, không có ầm ĩ đi tìm phụ phụ.
Một người xốc rèm vải bông lên đi đến, Ôn Quế ngồi bên bếp lò lập tức đứng dậy, nhỏ giọng gọi: “Vương gia, ngài đã về rồi.”
Gỡ xuống khăn quàng cổ thật dày và mũ giao cho người bên cạnh, Hà Hoan từ Cẩm Đà tự trở về đi tới bên lò lửa cười nói: “Đã về rồi. Hoàng đế ca ca đâu?”
Ôn Quế liếc mắt nhìn phòng ngủ của thái thượng hoàng, nói: “Thái hoàng còn đang ngủ đấy. Điện hạ ăn cơm chưa?”
“Còn chưa đâu. Ta nhớ hoàng đế ca ca và Hựu Hựu, trời mới vừa sáng ta đã trở về. Hựu Hựu dậy chưa? Khỏi chưa?”
“Bệ hạ đã thức dậy, bệnh cũng khỏi rồi, chơi trong phòng đấy.”
“À há, vậy ta đi xem Hựu Hựu.”
“Vâng, nô tài lấy cho ngài đồ ăn.”
“Ta muốn ăn mì, Hoán cũng ăn mì.”
“Vâng.”
Ôn Quế cười ha hả mà đi. Ngũ Hoán vào cùng Hà Hoan theo Ôn Quế đi ra ngoài. Sưởi ấm người bên bếp lò, Hà Hoan đi gian phòng của cháu trai. Vén rèm cửa lên, hắn liền nhìn thấy cháu trai đang ngồi trên thảm cầm quân cờ trong tay. Trên thảm trải bàn cờ, tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu ra dáng đang đánh cờ với Diêm Nhật.
Trước khi Hà Hoan tiến vào Diêm Nhật đã nghe thấy tiếng hắn trở về. Hắn vừa vào Diêm Nhật liền đứng dậy, Tần Gia Hựu ngẩng đầu, lập tức vươn hai tay: “Hoan Hoan thúc.” Tiểu hoàng đế nhả chữ còn chưa rõ ràng lắm tự động lược bớt chữ “hoàng”.
“Hựu Hựu.”
Hà Hoan tiến lên ôm lấy Tần Gia Hựu hôn hai cái trên mặt bé, Tần Gia Hựu ôm cổ hoàng thúc trề môi: “Hoan Hoan thúc, đi đâu đấy? Không có thấy.”
“Ha hả, hoàng thúc đi đến miếu, hoàng thúc nhớ Hựu Hựu lắm nha.”
“Con cũng nhớ.”
Nhìn thấy hoàng thúc, tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu rất vui vẻ. Diêm Nhật khom mình hành lễ với Hà Hoan, sau đó im lặng lui ra ngoài. Loại thời gian này không cần gã ở đây.
Đứng ở cửa, nghe tiểu hoàng đế và Hà Hoan vương gia chơi đùa vui vẻ trong phòng, Diêm Nhật tận chức tận trách làm một tên thị vệ. Mặc dù gã là thống lĩnh thị vệ của hoàng đế bệ hạ, nhưng gã thích làm người hầu của hoàng đế bệ hạ hơn, như thế gã có thể thường thường ở bên bệ hạ. Nhưng gã biết, chính mình thủy chung là một nô tài, phải làm tốt bổn phận của nô tài. Khổng Tắc Huy nhìn Diêm Nhật, chỉ có thể lắc đầu đối với sự ngu trung của người này. Nếu như bệ hạ sai Diêm Nhật chết, Diêm Nhật cũng sẽ không nói hai lời mà chết.
※
Yếu ớt tỉnh dậy, Tần Ca uể oải lật người, một bộ vị của thân thể sưng tấy. Sau khi Ngũ Tử Ngang “bức cung đoạt quyền”, hắn mỗi ngày đều là ngủ đến tự nhiên tỉnh, không còn ngày ngày bị quốc sự phiền nhiễu, bị thầm mến nói không nên lời bao vây giống như quá khứ nữa. Nhưng không biết có phải bởi vì điều trị sinh con hay không, trong cuộc sống thảnh thơi như vậy, Tần Ca lại thế nào cũng mập không nổi, nhiều nhất chính là sắc mặt hồng hào hơn chút, không cả người đều là xương giống như trước, nhưng không quá nhiều thịt.
Mặc dù Tần Ca không lên triều, cũng không quản triều chính, nhưng hắn cũng không phải là không có việc gì. Ngoại trừ nuôi dạy nhi tử, hắn cũng phải giúp Ngũ Tử Ngang cai quản quốc gia này. Ngũ Tử Ngang không muốn Tần Ca lại bận tâm, nhưng Tần Ca đâu nỡ để y một mình gánh chịu, tóc bạc của Ngũ Tử Ngang đã nhiều rồi. Chỉ là người ngoài đều không rõ mà thôi.
Nằm lát nữa, Tần Ca ngồi dậy: “Ôn Quế.”
Một người tiến vào : “Hoàng thượng.”
Tần Ca sửng sốt: “Thân Mộc? Các ngươi đã trở về?”
“Thái hoàng, vương gia và nô tài đã trở về. Ngài đang ngủ, vương gia liền đi thăm hoàng thượng.” Thân Mộc đi tới bên giường, cầm lấy quần áo của thái hoàng. Tần Ca cười cười, vén chăn xuống giường, để Thân Mộc hầu hạ hắn mặc quần áo.
“Hoàng thượng khi nào tỉnh?”
“Đã tỉnh được một lúc, nghe Ôn công công nói hoàng thượng còn bắt Diêm thống lĩnh mang ra ngoài bay hơn nửa ngày đấy.”
“Đứa nhỏ này, bệnh vừa khỏi đã không ngoan. Lấy đồ ăn sáng vào phòng đi. Gọi vương gia đến.”
“Dạ.”
Hầu hạ thái hoàng mặc quần áo rửa mặt, Thân Mộc đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, tiếng của một người đã tới trước: “Hoàng đế ca ca, người đã dậy rồi?”
“Phụ phụ.”
“Dậy rồi. Ăn bữa sáng chưa?” Tần Ca cười nhìn người ôm nhi tử tiến vào, sắc mặt của đối phương cũng không tệ lắm, hắn yên tâm.
“Ăn đây, ta nhớ hoàng đế ca ca và Hựu Hựu, sáng sớm đã đi gấp, nghĩ trở về mới ăn.”
“Vậy vừa vặn, cùng nhau ăn.”
Thân Mộc và Ôn Quế bưng đồ ăn tiến vào, Tần Ca một tay ôm nhi tử, một tay kéo đệ đệ ngồi xuống bên cạnh bàn. Thân Mộc và Ôn Quế bày một mâm đồ ăn sáng lên bàn, rồi đặt cháo của hoàng đế bệ hạ cùng mì của vương gia tới trước mặt hai người. Trước tiên uống mấy ngụm trà thấm giọng, Tần Ca gắp một miếng mộc nhĩ đút tới bên miệng nhi tử.
“Phụ phụ.” Tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu nhấp môi, bé không thích ăn.
Hà Hoan thấy tình trạng đó vội vàng nói: “Hoàng đế ca ca, Hựu Hựu đã ăn rồi.”
“Ta biết nó ăn rồi. Nó quá kén ăn, Diêm Nhật bọn họ cho nó ăn nó dám chắc cái này không ăn cái kia cũng không ăn.” Tần Ca hiểu rất rõ nhi tử của mình, biết nhi tử thừa dịp hắn không có mặt sẽ kén lấy kén để. Áp mộc nhĩ lên miệng nhi tử, Tần Ca hơi lộ vẻ nghiêm túc: “Ăn đi.”
“Ưm…” Tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu không muốn ăn, rất không muốn ăn.
“Tử Quân.” Thanh âm Tần Ca thấp mấy độ. Tiểu hoàng đế trề môi, mở ra, Tần Ca đút mộc nhĩ vào: “Nhai nát.”
“Ưm…” Rất tủi thân ăn mộc nhĩ, tiểu hoàng đế kêu trong lòng: Nhật Nhật cứu ta Nhật Nhật cứu ta Nhật Nhật cứu ta.
Sờ sờ khuôn mặt nhi tử, xem như là khen ngợi, Tần Ca lại gắp mấy sợi củ cải. Trong mắt to của Hà Hoan tràn đầy áy náy, hắn không nên ôm cháu trai tới, hu hu hu, Hựu Hựu đáng thương, hoàng thúc có lỗi với con.
“Há miệng.”
“Ưm…” Nhật Nhật cứu ta Nhật Nhật cứu ta.
Tiểu hoàng đế bị phụ hoàng tóm đầy bụng tủi thân ăn củ cải, mộc nhĩ, mướp, cà bé không thích ăn nhất… Nhưng bởi vì phụ phụ bé quá đáng sợ, phụ thân lại không ở đây, bé dù có tủi thân cũng không dám khóc không dám ầm ĩ, lại không dám không ăn. Đút cho nhi tử đồ ăn nhi tử ngày thường tự mình tuyệt đối sẽ không ăn mấy lần, Tần Ca lúc này mới sai người ta ôm nhi tử ra, cùng ăn với đệ đệ.
Vừa ra khỏi phòng, tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu liền mắt rưng rưng vươn hai tay về phía một người: “Nhật Nhật Nhật Nhật…”
“Bệ hạ? Làm sao vậy?” Diêm Nhật vội vàng ôm lấy bé, Ôn Quế bất đắc dĩ cười nói: “Thái hoàng đút cho bệ hạ dùng bữa.”
Diêm Nhật vừa nghe liền hiểu. Vỗ nhẹ người cực kỳ uốn éo trong lòng, gã dụ dỗ nói: “Bệ hạ, nô tài mang ngài đi bay có được không?”
“Bay bay!” Vừa nghe có thể bay, Tần Gia Hựu duỗi duỗi chân, để Diêm Nhật bù đắp vết thương tâm hồn vừa rồi của bé. Diêm Nhật quấn áo bông cho tiểu hoàng đế, đội mũ, ôm người đi bay. Chỉ chốc lát sau bên ngoài đã truyền đến tiếng cười của tiểu hoàng đế. Khổng Tắc Huy lắc đầu thở dài: “Ôi, Diêm Nhật này, sớm muộn có một ngày bị bệ hạ giày vò mà chết.”
Ôn Quế đương nhiên biết y thở dài cái gì, cười nói: “Lúc thái hoàng điều trị Diêm Nhật đã ở bên người, gã hiểu nhất thái hoàng khó khăn như thế nào sinh hạ bệ hạ, đương nhiên sẽ cưng chiều bệ hạ. Ngươi trông mức độ ỷ lại của bệ hạ với Diêm Nhật, Diêm Nhật sợ cũng không dễ rời đi.”
“Ta là sợ gã sau này khó xử chính mình.”
“Ai biết được. Tự Diêm Nhật sẵn lòng, chúng ta không cần nói nhiều.”
Rót một chén trà sâm đã đun nóng cho Khổng Tắc Huy, Ôn Quế đi đưa trà cho thái hoàng. Nghe tiếng vui cười chỉ thuộc về trẻ con ngoài phòng, Khổng Tắc Huy lại lắc đầu.
“Nhật Nhật, bay bay, bay bay…”
“Bệ hạ, ngài ôm chặt.”
“Ha ha ha, bay bay, Nhật Nhật, bay bay…”
Bay tới bay lui trên nóc nhà và cây khô, nhìn người trong lòng lộ ra nét mặt tươi cười, trên khuôn mặt Diêm Nhật cũng hiện lên nụ cười ngại ngùng. Gã hi vọng, hoàng đế bệ hạ của gã có thể vĩnh viễn thật vui vẻ như thế.