Nữ Trinh quốc, Việt Lặc Da rống to đối với đám thủ hạ, “Các ngươi là lũ vô dụng! Ta sống thì phải thấy người! Chết thì phải thấy xác! Tiếp tục tìm kiếm cho ta!” Trốn trở về, hắn lập tức dẫn binh mã quay lại rừng cây tìm người, nhưng làm sao còn nhìn thấy thân ảnh của Ngũ Tử Ngang, chỉ còn lại thi thể của đám thị về nằm ngổn ngang dưới đất.
Đôi mắt của Việt Lặc Da trở nên đỏ ngầu, trong lòng vô cùng khổ sở, lại vô cùng lo lắng, nếu Ngũ Tử Ngang xảy ra chuyện gì thì cho dù hắn có lên trời xuống đất cũng phải bắt cho bằng được đám thích khách để chôn cùng Ngũ Tử Ngang.
Bọn thị vệ phát hiện được dấu vết đánh nhau bên bờ sông, lại tìm được xiêm y của Việt Lặc Da mà Ngũ Tử Ngang đã mặc trên người, phía trên thấm đầy máu tươi đã hóa thành màu nâu sẫm. Nghĩ rằng Ngũ Tử Ngang có lẽ đã rơi xuống sông, Việt Lặc Da lại phái một đám người đi dọc xuống hạ du con sông để tìm kiếm. Nhưng đã hơn mười ngày trôi qua mà vẫn không thể phát hiện tin tức của Ngũ Tử Ngang. Đương nhiên không có, Ngũ Tử Ngang lúc này đã đi Tị Thử sơn trang.
Một ngày không tìm thấy Ngũ Tử Ngang thì Việt Lặc Da càng nóng nảy thêm một ngày. Việt Lặc Sở đã sớm biết chuyện này, cũng phái người tiến đến khu vực săn bắn để tìm kiếm, xuất phát từ mục đích an toàn, Việt Lặc Sở lại hạ chỉ truyền Việt Lặc Da về Vương đô. Nghĩ đến đám thích khách không rõ thân phận cùng với thái độ của Vương huynh đối với hắn dạo này, Việt Lặc Da càng muốn đích thân tìm kiếm Ngũ Tử Ngang, hắn từ chối trở về. Còn đuổi đám người của Việt Lặc Sở quay về Vương đô. Chuyện này khiến Việt Lặc Sở lại càng mất hứng, chỉ cảm thấy đệ đệ của mình càng ngày càng hồ đồ.
Ngay khi Việt Lặc Da gấp đến độ muốn giết người thì bộ hạ của hắn rốt cục cũng mang đến tin tức, nhưng không phải là tin tức tốt. Bọn họ phát hiện hài của Ngũ Tử Ngang ở bờ sông nơi hạ du, còn phát hiện thi thể thối rữa của một tên thích khách. Người nọ mặc hắc y, rất giống đám thích khách đã đánh lén Việt Lặc Da ngày hôm đó, quan trọng là trên bụng của thích khách cắm chủy thủ của Ngũ Tử Ngang. Sở dĩ dám khẳng định ngọn chủy thủ kia là của Ngũ Tử Ngang là vì nó được Việt Lặc Da đích thân tặng cho Ngũ Tử Ngang.
Bọn họ mang thi thể đã bị nước làm trương phình thối rữa đem về, sau khi cẩn thận khám nghiệm, một gã quân y của Việt Lặc Da đã phát hiện trên cánh tay vẫn chưa thối rữa còn có một hình xâm. Mặc dù hình xâm chỉ còn lại một phần ba nhưng Việt Lặc Da vừa nhìn thấy thì nắm đấm liền trở nên chấn động. Hắn rất quen thuộc với hình xâm kia, bởi vì trên người của hắn cũng có!
Đương sơ khi giúp Vương huynh cướp lấy Vương vị, vì tỏ vẻ trung thành với Vương huynh nên hắn tự xâm dấu vết đại biểu lòng dạ son sắc của nam nhi Nữ Trinh quốc. Sau đó những người hầu cận bên cạnh Vương huynh đều có hình xâm như vậy, bao gồm cả đội thị vệ của Vương huynh. Trong lòng của Việt Lạc Da lập tức trở nên rét lạnh. Hắn hỏa thiêu thi thể kia, cũng bí mật xử tử vài tên thị vệ đã tìm được thi thể kia để phòng ngừa tin tức bị tiết lộ, phong phanh sẽ đến tai Vương huynh. Sau đó hắn triệu tập người hầu cận để thương nghị suốt cả đêm. Ngày hôm sau, Việt Lặc Da mang theo chủy thủ mà hắn đã tặng cho Ngũ Tử Ngang rồi quay về Vương đô.
………….
Đêm khuya, Ôn Quế đi ra ngoài để làm cho tinh thần thanh tỉnh một chút, nhìn thấy Khổng Tắc Huy đang dựa vào góc tường mà ngủ, đáy mắt của hắn hiện lên nỗi xót xa. Nhẹ nhàng đi qua, còn chưa đến gần thì đối phương đã tỉnh.
“Ta đánh thức ngươi?” Bốn bề vắng lặng, Ôn Quề sờ lên ha gò má hõm xuống của Khổng Tắc Huy, “Mệt mỏi lắm phải không. Ngươi nằm trên đùi của ta mà ngủ một lát đi.”
“A.” Khổng Tắc Huy kéo tay Ôn Quế rồi cắn một chút, giọng nói vì mệt mỏi mà trở nên khàn khàn, “Ta vẫn ổn, trước kia có lúc còn mệt hơn cả bây giờ. Nhưng còn ngươi thì sao. Lại đây, dựa vào ta mà ngủ trong chốc lát.” Hắn ngồi xuống, kéo Ôn Quế vào trong lòng.
Hai người ngồi trên chiếu, rúc vào lòng của Khổng Tắc Huy, Ôm Quế ôm lấy hắn, đem đầu vùi vào người của đối phương.
Khổng Tắc Huy biết Ôn Quế đang suy nghĩ cái gì, sờ lên sau gáy của hắn rồi thấp giọng nói, “Hoàng Thượng sẽ không sao.”
Ngữ thanh của Ôn Quế mang theo nghẹn ngào, “Đã bảy tháng hơn…Ta rất sợ….”
Khổng Tắc Huy nặng nề thở hắt ra, chỉ có thể cất lên giọng nói khàn đặc, “Hoàng Thượng sẽ không sao.” Hắn tự nhận chính mình không làm được cho Ôn Quế những gì mà Hoàng Thượng đã làm cho Vương gia. Trong thiên hạ cũng sẽ không có bao nhiêu nam tử sẽ vì người yêu mà đi mạo hiểm mang thai. Tấm chân tình của Hoàng Thượng đối với Vương gia làm cho hắn xúc động, cũng làm cho hắn không thể thừa nhận.
Hai người yên lặng ôm nhau, Diêm Nhật bước ra từ trong phòng ngủ của Hoàng Thượng, sau khi nhìn thấy hai người thì chỉ hơi sửng sốt, sau đó thản nhiên đem một chậu nước ấm đi vào. Tẩm cung của Hoàng Thượng trở thành lãnh địa bí mật của vài người, không ai sẽ nói chuyện huyên thuyên, không ai mang tâm tư ác độc. Mỗi người đều cố gắng làm tốt bổn phận của mình, cẩn thận chờ đến ngày Hoàng Thượng lâm bồn.
Đầu của Ốn Quế khẽ giật giật, giọng nói buồn bực, “Dạ, mấy ngày nay không thấy thích khách đến đây.” (Dạ=tên của anh Khổng đó)
Khổng Tắc Huy mỉm cười, bàn tay háo sắc luồn vào cổ xiêm y của Ôn Quế mà tìm kiếm, cảm thụ thân mình run rẩy của Ôn Quế, hắn nói, “Sao vậy? Ngươi nhớ bọn họ?”
Từ khi đến Tị Thử sơn trang thì Ôn Quế và Khổng Tắc Huy vốn không có cơ hội thân thiết, suýt tí nữa Ôn Quế đã nhịn không được mà rên rỉ, xoay người để Khổng Tắc Huy rút tay ra. Nhưng đối phương lại nhân cơ hội thâm nhập sâu hơn, lưu luyến vuốt ve trên tấm lưng mịn màng của Ôn Quế.”
“A….đừng…..đừng…..” Đôi tai của Ôn Quế đỏ bừng.
Dục vọng bên dưới hạ khố của Khổng Tắc Huy đã ngẩng cao đầu, hắn cất lên giọng nói khàn đặc, “Để cho ta sờ trong chốc lát, không có ai chê cười ngươi. Ngươi còn chưa trả lời ta vì sao lại đột nhiên hỏi về đám thích khách?”
Ôn Quế ôm chặt Khổng Tắc Huy, hận không thể tự chôn toàn thân của mình vào lòng đối phương, không thể để cho người khác nhìn thấy, giọng nói hơi run rẩy, “Diêm Hoán….đã đi hơn hai tháng…..ta nghĩ thích khách không đến có phải….có, a….có, liên quan đến Vương gia hay không…..”
Bàn tay của Khổng Tắc Huy dừng lại rồi mới chịu rút lui, ôm chặt Ôn Quế, hắn thở hắt ra để thư giãn hạ khố khó chịu, “Hiện tại Diêm Hoán nhất định đã sớm nói với Vương gia, Vương gia chắc chắn sẽ liều lĩnh chạy đến nơi này, không chừng mấy ngày nữa thì Vương gia sẽ đến.”
“Vương gia nhất định phải đến trước khi Hoàng Thượng lâm bồn.” Ôn Quế nói bằng giọng mũi, “Nếu Hoàng Thượng sinh mà không có Vương gia ở bên cạnh thì Hoàng Thượng rất…”
“Sẽ không, Vương gia nhất định sẽ trở về kịp.” Nâng đầu Ôn Quế lên, khẽ hôn một cái bên khóe môi của đối phương, Khổng Tắc Huy đặt đầu của Ôn Quế lên đùi của mình rồi che mắt của hắn lại, “Ngủ một lát đi.”
Ôn Quế nhắm mắt lại, mệt mỏi cực độ cho nên chỉ trong chốc lát hắn liền mê man.
Hầu hạ Hoàng Thượng đi tiểu đêm, Thân Mộc cầm cái bô đi ra, nhìn thấy Ôn tổng quản gối đầu lên đùi của Khổng thống lĩnh mà ngủ, sau khi hắn thu dọn xong thì mang ra một cái chăn cho hai người.
“Cảm tạ.” Thấp giọng nói một câu, Khổng Tắc Huy nhẹ nhàng đắp kín chăn lên người của Ôn Quế để cho hắn có thể ngủ ngon.
Thân Mộc thấp giọng nói, “Khổng thống lĩnh đưa Ôn tổng quản đi ngủ một lúc đi. Hoàng Thượng rất khỏe, ta và Diêm Nhật canh là được rồi.”
Khổng Tắc Huy ngẩng đầu nói, “Không sao, ta không mệt, hắn cũng ngủ không sâu đâu, sẽ lập tức hồi tỉnh. Thân công công cũng vất vả, nên tranh thủ nghỉ ngơi đi.”
Thân Mộc cũng không khuyên nhiều mà chỉ quay về phòng ngủ.
Khổng Tắc Huy khoát một tay lên người Ôn Quế, một tay nắm kiếm, dựa vào vách tường để nhắm mắt dưỡng thần nhưng lỗ tai lại cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Hoàng Thượng sắp sinh nên không thể sơ suất dù chỉ nửa điểm. Chợp mắt trong chốc lát, Khổng Tắc Huy đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt trở nên sắc bén. Diêm Nhật trong phòng ngủ cũng lập tức bước ra.
“Ai ở bên ngoài!” Diêm Nhật nhìn Khổng Tắc Huy rồi liếc mắt một cái, hắn đi đến trước cửa tẩm cung.
“Công công, bên ngoài sơn trang có một người cầu kiến Hoàng Thượng. Hắn nói hắn đến từ Nữ Trinh quốc, hình như Lương Vương đã xảy ra chuyện.”
Cái gì? Lương Vương đã xảy ra chuyện! Khổng Tắc Huy lập tức đứng dậy khiến Ôn Quế choàng tỉnh. Hắn vội vàng nâng Ôn Quế đứng lên, “Dậy mau! Có người đến từ Nữ Trinh quốc!” Ôn Quế lập tức thanh tỉnh.
Diêm Nhật mở cửa ra, bên ngoài là một tiểu quỷ giả làm thị vệ, hắn vội hỏi, “Người nọ đâu?”
Tiểu quỷ trả lời, “Thuộc hạ đã nhốt hắn lại, hắn nói hắn là người của Lương Vương, Lương Vương đã xảy ra chuyện, hắn liều chết chạy về để bẩm báo với Hoàng Thượng. Đây là lệnh bài mà hắn đưa ra.” Người nọ dâng một vật gì đó bằng hai tay, Diêm Nhật vừa thấy thì nhanh chóng đoạt lấy, đây là lệnh bài của Vương gia!
“Vương gia đã xảy ra chuyện?” Thân mình của Ôn Quế chấn động.
Khổng Tắc Huy áp chế kinh hãi, “Tức tốc dẫn người đến đây! Không được kinh động đến những người khác.”
“Dạ!” Tên tiểu quỷ xoay người rồi nhanh chóng rời đi.
Khổng Tắc Huy đi đến bên cạnh Diêm Nhật rồi thấp giọng nói, “Bình tĩnh! Tuyệt đối không được kinh động Hoàng Thượng. Hỏi rõ ràng trước là đã xảy ra chuyện gì. Ta sẽ dẫn người nọ vào phòng của Ôn Quế, sau đó ngươi đi theo.”
“Hảo.” Diêm Nhật hít sâu mấy hơi, nhanh chóng quay về phòng ngủ, đi xem Hoàng Thượng có bị thức tỉnh hay không.
Trên giường, Tần Ca đang nặng nề mà ngủ, Thân Mộc ngồi canh ở chiếc ghế đặt kế bên giường. Diêm Nhật nói nhỏ vào tai của Thân Mộc, “Bên ngoài có một chút việc, ta và Khổng thống lĩnh đi nơi này một chút, ngươi canh chừng Hoàng Thượng, ta sẽ nhanh chóng trở về.”
“Ngươi đi đi. Có ta ở đây, ngươi cứ yên tâm.” Thân Mộc nhẹ nhàng đẩy Diêm Nhật, Diêm Nhật nhận thấy Hoàng Thượng tạm thời sẽ không thức tỉnh, hắn an tâm mà lui ra ngoài, chậm rãi đóng lại cửa phòng.
Sau đó hai gã tiểu quỷ áp giải một hán tử trung niên mặt mọc đầy râu của Nữ Trinh quốc tiến đến. Vừa thấy người nọ thì Diêm Nhật và Khổng Tắc Huy đều rất kinh ngạc, đây là người của Vương gia ở Nữ Trinh hay sao? Trước tiên không nói đến toàn thân bụi bặm, cả người dơ bẩn, trên râu còn dính vài hạt cơm! Để bọn tiểu quỷ lui xuống, Khổng Tắc Huy đem người này túm vào phòng của Ôn Quế, vừa vào thì hắn liền trực tiếp hỏi, “Vương gia đã xảy ra chuyện gì?”
Mới vừa rồi còn còng lưng, tay chân run cầm cập, hán tử đột nhiên đẩy Khổng Tắc Huy ra, đứng thẳng sóng lưng. Khổng Tắc Huy và Diêm Nhật cả kinh, lập tức rút kiếm. fynnz.wordpress.com
“Khẩn trương cái gì? Là ta.” Ngoài dự đoán của mọi người, giọng nói của hán tử rất quen thuộc đối với cả ba người.
Ba người kinh ngạc mở to mắt nhìn hán tử gỡ râu, tháo xuống tóc giả.
“Vương, Vương gia?” Ôn Quế trừng mắt nhìn hán tử, tim muốn nhảy ra ngoài.
“Vương gia?” Khổng Tắc Huy rất muốn hỏi đối phương vì sao lại mang theo bộ dáng như vậy để quay về.
Mà Diêm Nhật lại nhanh chóng đưa một chiếc khăn lụa thấm nước cho Vương gia lau mặt.
Lạnh lùng liếc Diêm Nhật một cái, Ngũ Tử Ngang kéo lấy chiếc khăn rồi lau mặt, đã dịch dung hơn một tháng, căn bản lau không được. Người duy nhất bình tĩnh chính là Diêm Nhật đang nhanh chân bưng chậu nước.
Ba người rõ ràng phát hiện tâm tình của Vương gia rất tệ, không, không chỉ là rất tệ mà phải nói là phẫn nộ. Ba người không ai nói gì, Ngũ Tử Ngang đang tháo dụng cụ dịch dung cũng im lặng. Mất một hồi mới tháo xuống sạch sẽ, sau đó Ngũ Tử Ngang lên tiếng, “Hoàng Thượng đâu?”
Ôn Quế co rúm lại, “Hoàng Thượng đang ngủ.”
“Dọc đường đi ta cũng chưa tắm rửa, đi nấu nước đi, ta muốn tắm rửa, sau đó chuẩn bị một bộ xiêm y sạch sẽ cho ta. Ta bí mật trở về, không ai biết, Khổng Tắc Huy, ngươi nghĩ cách đi.”
Khổng Tắc Huy không đợi nói hai lời mà lập tức ly khai, Ôn Quế nhìn Vương gia, sau đó nhìn Diêm Nhật đang cúi thấp đầu, bất an rời đi, lo lắng không biết Vương gia sẽ làm gì đối với Diêm Nhật.
Khổng Tắc Huy và Ôn Quế đều ly khai, Ngũ Tử Ngang đem chiếc khăn ô uế ném sang một bên, xoay người nhìn về phía Diêm Nhật. Diêm Nhật không rên một tiếng mà quỳ gối xuống đất, hắn đã sớm biết Vương gia sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.
Căn phòng tuy nhỏ nhưng không khí lại rất lạnh lẽo. Ngũ Tử Ngang cởi bỏ áo choàng vừa rách lại vừa bẩn rồi đi đến bên giường ngồi xuống. Dọc đường đi hắn chưa từng nghỉ ngơi, cố sức chạy trở về, nhìn tổng thể thì hắn tiều tụy đi rất nhiều, nhìn tựa như một hán tử trung niên.
“Lại đây.” Giọng nói khàn đặc không hề che lấp sự phẫn nộ của Ngũ Tử Ngang.
Diêm Nhật vừa quỳ vừa xê dịch đến trước mặt Ngũ Tử Ngang, một cước được tung lên trước mặt, hắn bị đạp ra ngoài.
Ầm!
Thân mình bị bay lên rồi nặng nề ngã xuống đất, Diêm Nhật kêu lên một tiếng đau đớn, cố gắng không lau máu tươi đang trào ra nơi khóe miệng, lại lập tức quỳ xuống ngay ngắn.
“Lại đây.”
Nuốt xuống một họng máu tươi, Diêm Nhật lại tiếp tục vừa quỳ vừa xê dịch, một cước kia của Ngũ Tử Ngang không hề lưu tình. Hắn vừa đến gần thì Ngũ Tử Ngang lại tung ra một cước, thân mình của Diêm Nhật lại rơi xuống vị trí cũ, máu bắt đầu nhiễu giọt.
“Lại đây!” Bàn tay đang nắm chặt của Ngũ Tử Ngang ứa ra gân xanh. Hắn không phải không muốn nhìn Tần Ca, hắn hận không thể nhanh chóng đem người nọ ôm vào trong lòng rồi hung hăng hôn người nọ. Nhưng hiện tại không được, không phát tiết tất cả phiền muộn trong lòng thì hắn sẽ điên mất, sẽ bị dọa đến phát điên!
“Khụ khụ….”
Nhịn không được mà ho ra mấy ngụm máu tươi, Diêm Nhật từ dưới đất đứng lên, hắn lại tiếp tục quỳ xuống rồi chậm rãi lết đến bên cạnh giường.
“Vương gia.”
Cửa bị người nào đó tự tiện đẩy ra, đứng bên ngoài là Thân Mộc.
Nhìn thấy Diêm Nhật, Thân Mộc nhíu mày rồi mới tiến vào, sau đó đóng cửa lại.
Ngũ Tử Ngang lạnh lùng nói, “Thân công công muốn cầu tình cho hắn hay sao?”
Thân Mộc lắc đầu, thấp giọng nói, “Vương gia, bên người Hoàng Thượng hiện tại chỉ có vài nô tài hầu hạ. Nô tài biết ngài trách Diêm công công, ngài không chỉ trách hắn mà cũng trách cả ta.”
“Đúng, ta đang trách các ngươi!” Ngũ Tử Ngang nói không khách khí, “Ngươi là người của Phượng Minh Vương nên ta sẽ không động đến ngươi. Nhưng còn hắn thì ta tuyệt đối sẽ không nương tay!”
Thân Mộc đi qua rồi quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn Ngũ Tử Ngang một cách bình tĩnh, “Vương gia, nô tài biết ngài lo lắng cho Hoàng Thượng, ngài trách chúng ta giấu ngài. Chuyện này Diêm công công và nô tài đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị Vương gia trách phạt. Chẳng qua Vương gia có muốn trách phạt cũng phải đợi sau khi Hoàng Thượng sinh hạ đứa nhỏ a. Bên cạnh Hoàng Thượng không có nhiều người hầu hạ, ngài đánh chết Diêm công công thì sẽ ít đi người hầu hạ Hoàng Thượng. Hai tháng nay chúng nô tài đều cơ hồ không chợp mắt để hầu hạ Hoàng Thượng, nhưng mặc dù là như vậy thì vẫn có điểm sơ suất. Chờ đến khi Hoàng Thượng sinh xong thì càng cần thêm người hầu hạ cẩn thận. Vương gia cho dù có tức giận cũng không thể lấy thân mình của Hoàng Thượng ra đùa giỡn a.”
“Ngươi đang uy hiếp bổn Vương?”
Bị biếm chỉ là để cho ngoại nhân xem. Lúc này Ngũ Tử Ngang là người mà Thân Mộc chưa từng gặp qua.
Thân Mộc khom người dập đầu, “Nô tài không dám, nô tài chỉ lo lắng cho Hoàng Thượng. Ngày ngày Hoàng Thượng nhớ nhung Vương gia, Vương gia rốt cục đã trở về, chẳng lẽ không muốn đi gặp Hoàng Thượng hay sao?”
Nắm đấm của Ngũ Tử Ngang dần dần buông ra, rồi lại tiếp tục siết chặt.
Lúc này Ôn Quế cũng tiến vào, lo lắng nhìn Diêm Nhật đang cúi đầu, hắn cũng quỳ xuống, “Vương gia, nô tài không phải muốn cầu tình thay cho Diêm Nhật, chẳng qua chuyện này Diêm Nhật cũng bất đắc dĩ. Khi Hoàng Thượng điều trị thì Vương gia đang ở Phượng Minh, Hoàng Thượng điều trị xong vẫn bệnh nặng, Diêm Nhật thấy Hoàng Thượng chịu khổ như vậy nên thật sự không đành lòng làm cho Hoàng Thượng tức giận, tổn thương thân mình của Hoàng Thượng. Lần đó Dung thái y cũng nói Hoàng Thượng tuyệt đối không thể cử động nhiều, phải an tâm tịnh dưỡng.”
Ngũ Tử Ngang gầm nhẹ, “Hắn bất đắc dĩ! Tại sao lúc ta từ Phượng Minh trở về thì hắn không nói cho ta biết!”
Trong mắt của Ôn Quế rưng lệ, “Vương gia, ngài cũng hiểu Hoàng Thượng mà, Hoàng Thượng một lòng muốn sinh con cho ngài, chúng nô tài có thể ngăn cản được hay sao? Chỉ cần điều trị thân thể rồi ăn vào phượng đan thì Hoàng Thượng nhất định sẽ có thai. Phượng Minh Vương ở trong thư có nói đến thế lực của Vương gia tiến quá nhanh, chắc chắn sẽ dẫn đến hiểm họa, nhắc nhở Hoàng Thượng tìm cơ hội để cho Vương gia rời xa kinh thành. Thứ nhất là tránh đầu sóng ngọn gió, thứ hai cũng là trì hoãn Vương gia lại. Hoàng Thượng để cho Vương gia đi Nữ Trinh là vì muốn Vương gia rời xa, nhưng thực chất là để Vương gia ra ngoài tránh nạn. Nếu Vương gia biết Hoàng Thượng có thai thì nhất định sẽ không chịu rời đi. Chúng nô tài cũng không biết chuyện này, là Minh Vương điện hạ sau khi đọc được thư của Phượng Minh Vương viết cho Hoàng Thượng thì đã kể lại cho chúng nô tài.”
Ôn Quế bật khóc thành tiếng, “Vương gia, là chúng nô tài vô dụng. Nô tài không khuyên được Hoàng Thượng, chuyện này không chỉ là lỗi của Diêm Nhật, nô tài cũng có sai. Nô tài không chiếm được lòng tin của Hoàng Thượng, ngay cả việc Hoàng Thượng có thai mà nô tài cũng không biết, suýt nữa đã hại Hoàng Thượng.”
Ngũ Tử Ngang nện một quyền xuống bàn, “Các ngươi sai chỗ nào? Có sai đều là ta sai!”
“Ngươi đang trách trẫm hay sao?” Một giọng nói vốn không nên xuất hiện ngay lúc này đột nhiên truyền đến từ ngoài cửa, người nọ mặc một bộ xiêm y bằng lụa màu trắng, một tay dìu thắt lưng, một tay vịn vào tay của Hà Hoan mà chậm rãi bước đến, ngồi xuống ở phía đầu giường còn lại, cách Ngũ Tử Ngang một cái bàn. Diêm Nhật, Thân Mộc và Ôn Quế đều giật mình. Diêm Nhật nhanh chóng lau máu tươi nơi khóe miệng, sợ dính bẩn vào Hoàng Thượng.
Mà Ngũ Tử Ngang khi nhìn thấy người nọ thì đã hoàn toàn ngây dại, hắn ngơ ngác nhìn thân mình đã trở nên đẫy đà rất nhiều của người nọ, ngơ ngác nhìn phần bụng nhô cao hết sức rõ ràng dưới lớp tơ lụa của người nọ. Hết thảy lửa giận lập tức biến mất khi hình ảnh của người nọ đập vào mắt hắn, điều duy nhất mà hắn có thể nhìn thấy chính là người này, duy nhất có thể nghe được chính là tiếng tim đập của mình.