Rửa xong xe quay về đã là chạng vạng tối, Thành Ngọc vùi người trên giường không chịu dậy.
Lâu Kế Phóng gọi Hồng Tụ vào đút ít thức ăn cho cô.
Hồng Tụ ngồi trên ghế nhỏ cạnh giường, đút thuốc bổ Lâu Kế Phóng mang về cho Thành Ngọc.
Mỗi lần Lâu Kế Phóng đi xa, lúc về luôn mang cho Thành Ngọc đủ loại đồ bổ quý giá, cơ thể cô ngày trước đi theo anh chinh chiến khắp nơi, đã chịu đựng không ít khổ sở.
Sau khi ổn định, cứ tưởng chăm sóc một thời gian là có thể có con.
Bác sĩ lại rối rít nói, cơ thể Thành Ngọc sợ rằng phải điều dưỡng lâu hơn một chút.
Vì thế Lâu Kế Phóng chờ, một năm, hai năm, ba năm.
Bụng Thành Ngọc không có động tĩnh gì.
Lâu Kế Phóng cũng không giận, chỉ bảo Thành Ngọc nghiêm túc uống thuốc.
Thành Ngọc rất ngoan, anh bảo cô ăn cái gì thì cô ăn cái đó.
Dù sao cũng là đồ anh không tiếc công lăn lộn, cô đã ăn rất nhiều.
Hồng Tụ đút cho cô phần canh cuối cùng, Lâu Kế Phóng bảo cô ấy ra ngoài.
Tự mình nhận lấy bát rồi đút cho Thành Ngọc.
“Để em tự làm.” Thành Ngọc nói.
Lâu Kế Phóng không buông tay: “Sao, anh đi hơn một tháng, em xa lạ với anh rồi à?”
Thành Ngọc dựa vào đầu giường, cười: “Em và anh có xa lạ hay không, vừa nãy anh không có cảm giác sao?”
Lâu Kế Phóng cũng cười không mặn không nhạt: “Anh lại thấy em không xa lạ gì với Tần Triệt.”
Sắc mặt Thành Ngọc không thay đổi, hời hợt nói: “Người theo anh mười năm, anh cũng phải nghi ngờ.”
Lâu Kế Phóng nhìn vào mắt cô, giọng điệu có vài phần lạnh lẽo: “Vậy còn em, em theo anh cũng gần bảy năm rồi.”
Thành Ngọc khẽ nhíu mày, ra vẻ tức giận: “Em biết em có tiền án, cùng lắm thì dùng nửa đời sau của em chứng minh là được chứ gì?”
Lâu Kế Phóng vẫn nhìn thẳng vào cô, không nói lời nào.
Trong lòng Thành Ngọc gõ trống, lúc đang suy nghĩ phải nói như thế nào, Lâu Kế Phóng đã mở miệng trước: “Uống hết thuốc trước đã.”
Anh cho cô bậc thang đi xuống, cô lập tức xuống theo.
Ngoan ngoãn uống thuốc xong rồi nằm lại.
Lâu Kế Phóng lấy lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve gò má cô.
Từ sau lần đó, Thành Ngọc không trốn được nữa.
Cô đi theo anh sống yên ổn ở Yến Nam, anh cũng không nhắc lại chuyện kết hôn nữa.
Cô giống như thật sự muốn ở bên anh.
Sẽ gọi tên anh lúc lên đỉnh, càng gọi anh lại càng muốn phá vỡ cô, trực tiếp đưa vào trong cơ thể mình.
Có phải như vậy thì cả đời cô sẽ không chạy trốn, có phải như vậy thì cô có thể hoàn toàn ở lại bên cạnh mình.
Thành Ngọc lại ngủ, Lâu Kế Phóng đứng lên, yên lặng rời khỏi phòng ngủ.
Chạng vạng tối, Lâu Kế Phóng đưa Thành Ngọc đi ăn cơm.
Thành Ngọc mặc đẹp, bộ sườn xám màu xanh đậm đính những hạt ngọc trai to tròn. Mái tóc đen được búi gọn, hôm nay cô dùng son môi đỏ thắm.
Trong tiệc rượu ăn uống linh đình, Thành Ngọc chưa bao giờ kính rượu.
Cô chỉ cần ngồi bên cạnh Lâu Kế Phóng là không ai dám làm khó cô.
Quan to hiển quý*, kim bích huy hoàng.
* Hiển quý: chỉ người có chức tước cao
Thành Ngọc nhìn Lâu Kế Phóng nói chuyện với người ta, khẽ nghiêng người sang cạnh anh: “Em muốn đi vệ sinh.”
Lâu Kế Phóng dứt khỏi cuộc nói chuyện với người khác, bàn tay nắm lấy vòng eo cô: “Biết nhà vệ sinh ở đâu không? Tần Triệt tới rồi, bảo anh ta đưa em đi.”
Thành Ngọc gật đầu: “Vâng.”
Đứng dậy, nghe thấy tiếng khen Lâu Kế Phóng chiều chuộng cô quá mức ở sau lưng.
Tần Triệt đi trước mặt cô, xuyên qua phòng khách náo nhiệt, đi tới hành lang dài quanh co.
Tần Triệt dừng bước trước cửa nhà vệ sinh.
Thành Ngọc không nhìn y, nghiêng người đi qua trước mặt y.
Trái tim Tần Triệt như bị dao cắt.
Cô nói sẽ không tìm y nữa, đúng là thật sự không tìm y nữa.
Trái tim lạnh lẽo đến mức vỡ vụn thành từng mảnh, Lâu Kế Phóng đã trở về, rốt cuộc y được xem là gì?
Y cũng chỉ được xem là con chó của Lâu Kế Phóng, một con chó trung thành và tận tâm được anh sử dụng mười năm.
Chưa từng có ý nghĩ như vậy, nhưng vào đêm này Thành Ngọc không thèm để ý đến y nữa, nó lại xuất hiện một cách ác độc.
Trong đêm xuân yên tĩnh, Tần Triệt nhìn cửa nhà vệ sinh không nhúc nhích.
Bỗng nhiên, loáng thoáng nghe thấy tiếng nức nở.
Vừa nãy trước khi Thành Ngọc đi vào, y xác nhận trong nhà vệ sinh không có ai.
Tiếng nức nở mơ hồ vào lúc này…
Tần Triệt khó mà tự kiềm chế tiến lên trước một bước, xác nhận đó là tiếng khóc của Thành Ngọc.
Ánh mắt nhìn về phía cuối hành lang dài không người, không chút do dự đi vào.
Trong nhà vệ sinh sáng ngời, Thành Ngọc đứng trước gương rơi nước mắt.
Hai mắt ướt nhòe, mũi đỏ ửng.
Cơ thể cô nhỏ bé như cành cỏ lau yếu mềm, hơi run rẩy.
“… A Triệt.” Cô nhìn Tần Triệt ở xa, lẩm bẩm: “Hôm nay là ngày giỗ chị gái em.”
Thành Ngọc cũng không biết ngày giỗ thật của chị cô, cô lấy ngày cô nghe tin chị mình chết làm ngày giỗ của chị ấy.
Lâu Kế Phóng không biết, bởi vì cô chưa từng nói với bất kỳ ai.
Trong nhà vệ sinh yên tĩnh, trong mắt Thành Ngọc toát lên sự yếu ớt, khát khao. Thật ra đã rất nhiều năm Tần Triệt không nhìn thấy.
Chỉ nhớ khi đó Lâu Kế Phóng bảo y đi theo Thành Ngọc, thấy cô ở bãi tha ma, dập đầu ba lạy với từng người trong bốn người. Hòn đá cứng đập vào trán cô, cô dường như không cảm nhận được, mặc cho máu tươi dính đầy vạt áo mình.
Lâu Kế Phóng bảo y không cần xuất hiện, bảo đảm Thành Ngọc an toàn trở về là được.
Y đứng ở chỗ tối, nhìn Thành Ngọc nhoài người trên mặt đất khóc lớn.
Rất xin lỗi, rất xin lỗi.
Cô nói quá nhiều quá nhiều lần.
Ngất đi, rồi tỉnh lại vào sáng sớm.
Cởi áo khoác dính đầy máu tươi ra, thất tha thất thểu đi về doanh trại.
Lâu Kế Phóng lấy cớ đi tuần tra bên ngoài, ngày hôm sau mới về.
Anh không hỏi, Thành Ngọc tưởng là anh không biết.
Từ đó về sau, Thành Ngọc như biến thành người khác.
Cô toàn tâm toàn ý bắt đầu yêu Lâu Kế Phóng, không rơi một giọt nước mắt nào nữa.
Mãi đến tối hôm nay, mãi đến khi cô yếu ớt, dễ vỡ như vậy đứng trước mặt y.
Tần Triệt cảm thấy mình điên rồi, y cảm thấy mình không muốn sống nữa.
Không phải chưa từng thấy Lâu Kế Phóng đối xử thế nào với những kẻ thèm muốn cơ thể Thành Ngọc, nhưng giờ phút này cũng hiểu vì sao những kẻ đó biết rõ cô là người phụ nữ của Lâu Kế Phóng, nhưng lại vẫn muốn lao đầu vào lửa như con thiêu thân.
“Em không dám tìm anh, bởi vì em đã đồng ý với anh là không đi tìm anh nữa.” Thành Ngọc chảy nước mắt ồ ạt.
“A Triệt, nhưng em rất muốn hôm nay anh ôm em một cái.”
Cô run rẩy, cơ thể mềm mại.
Một cái ôm đã lập tức hòa vào trong ngực y.
Nước mắt thấm ướt cánh môi, đang tìm kiếm chỗ dựa duy nhất giữa miệng lưỡi y.
Nhớ đến cô của lúc trước, nhớ đến ánh mắt cô nhìn hắn qua cửa sổ xe.
Tần Triệt càng ra sức giữ chặt eo cô, nhưng chỉ dám cắn lên miệng và lưỡi cô.
Thành Ngọc bị đau, nước mắt càng chảy nhiều hơn.
Trong lúc hít thở, cô khẽ nói: “A Triệt, Nghi Châu không phải nơi Lâu Kế Phóng quản lý, đúng không?”
Tần Triệt ý loạn tình mê, lên tiếng trả lời: “Ừ, nơi đó là địa bàn của phía bắc.”
Hạt ngọc trai nhẵn nhụi bị y kéo trong tay, răng môi càng xuống thấp.
Thành Ngọc bị y ôm ngồi trên mặt bàn, khẽ hỏi: “Em trốn tới đó, có phải Lâu Kế Phóng sẽ không bắt được em nữa không?”
Ánh mắt Tần Triệt nhìn cô vừa có kinh ngạc vừa có sợ hãi.
Y không ngờ rằng, nhiều năm như vậy, Thành Ngọc vẫn không quên việc chạy trốn.
“Thành…” Y mở miệng, nhưng không biết phải hỏi gì.
Quần áo Thành Ngọc hững hờ, ngốc nghếch nói: “Năm ấy anh hỏi em, không thích anh ta thì thích ai.”
“Khi đó, em không có cách nào trả lời anh, bởi vì em không thích ai, em chỉ ghét anh ta thôi.”
“Nhưng bây giờ…”
Da thịt Thành Ngọc giống như một khối ngọc không tì vết dưới ánh sáng mạnh trong nhà vệ sinh.
Lâu Kế Phóng liếc mắt một cái đã nhìn ra, cho dù khi đó cả người cô bụi bặm và mặc quần áo vải.
Thành Ngọc là ngọc, dù thế nào cũng không bị vùi lấp.
Lâu Kế Phóng giữ cô nhiều năm như vậy, sao y lại không thế.
Nhìn cô lúc mới vào quân doanh, nơm nớp lo sợ, lấy một miếng thức ăn nhỏ lén trốn đi ăn dần.
Ăn một nửa, cất một nửa, nói phải đợi chị gái cô về ăn.
Sau đó, cô bị đưa vào trong phòng Lâu Kế Phóng.
Thỉnh thoảng có vài lần vào sáng sớm, Tần Triệt thấy cô mất hồn mất vía ở bên ngoài, cô gọi y là anh Tần Triệt, khi đó y không cho cô gọi như vậy, y có quân hàm, không nên thân thiết với cô như thế.
Sau đó, thỉnh thoảng nghe được vài lần.
Biết Lâu Kế Phóng muốn cô, nhưng cô không giống những cô gái viết hết vui buồn lên mặt ngày trước.
Cô lén hỏi Tần Triệt, khi nào mọi người tìm chị gái giúp tôi.
Ngày nào Thành Ngọc cũng hỏi, Lâu Kế Phóng bảo bọn họ mặc kệ cô.
Mãi đến đêm hôm đó, Tần Triệt thấy một mình Thành Ngọc khóc lớn ở phía sau doanh trại, bả vai nho nhỏ của cô run rẩy không ngừng, lần đầu tiên Tần Triệt động lòng riêng với cô.
Cách một khoảng rất xa, y đè thấp giọng nói: “Chị gái cô chết rồi.”
Thành Ngọc quay đầu, nhưng không nhìn thấy bất kỳ ai.
Lời này vừa ra khỏi miệng, hoàn toàn gây thành đại họa.
Thành Ngọc bắt đầu muốn chạy trốn, Lâu Kế Phóng nổi trận lôi đình.
Cô thất bại hết lần này đến lần khác, Tần Triệt nhìn thấy tất cả.
Thứ lòng riêng mà hắn tự cho là đúng để buông thả ra đã hoàn toàn bị dọa sợ trở về, y lại biến thành con chó trung thành và tận tâm của Lâu Kế Phóng, không dám vượt quá bổn phận lần nào nữa.
Nhưng mà ——
Thành Ngọc nói: “A Triệt, em thích anh.”
Hai tay nắm lấy eo Thành Ngọc, cả người Tần Triệt đổ sập thành một đống sắt.
Tiếng nói của Thành Ngọc rơi xuống, rất lâu, nhưng không nghe thấy câu trả lời của y.
Bàn tay đẩy nhẹ trước ngực Tần Triệt, Thành Ngọc xuống đất.
Cô không nhìn Tần Triệt nữa.
“Xin lỗi anh, là em mơ mộng hão huyền.”
Trong hốc mắt Thành Ngọc dâng lên màn sương mù, khẽ lẩm bẩm: “Xin lỗi anh, em nói sẽ không tìm anh nữa, là đêm nay em quá đau lòng nên không giữ được chừng mực.”
Thành Ngọc loạng choạng ra khỏi nhà vệ sinh, ánh trăng lạnh lẽo rơi xuống sau lưng.
Một lúc lâu sau Tần Triệt mới tỉnh táo lại, lúc đuổi theo ra ngoài, đã không thấy bóng dáng Thành Ngọc.
Thành Ngọc không đi tìm Tần Triệt nữa.
Hôm đó sau khi bữa tiệc kết thúc, Tần Triệt cũng không xuất hiện nữa.
Hồng Tụ nói, Tần Triệt xin nghỉ về quê thăm cha mẹ.
Thành Ngọc cũng không hỏi nhiều, chỉ trước sau như một, đứng ngoài cửa phủ chờ Lâu Kế Phóng về vào mỗi tối.
Tần Triệt về đây vào ngày hạ chí.
Nghe nói Lâu Kế Phóng cho y một kỳ nghỉ rất dài ngày.
Lúc Tần Triệt về, Lâu Kế Phóng đang thi hành công vụ ở bên ngoài.
Thành Ngọc nằm nghỉ trên ghế dài trong sân, nghe Hồng Tụ nói.
Hoa đào trong sân đã rụng, cây ngô đồng cao to che khuất bầu trời.
Tần Triệt trở nên đen và gầy hơn.
Y đứng ở cửa sân, nhìn Thành Ngọc cũng đang nhìn y thật lâu.
Áo quần mỏng manh, cây quạt nhỏ đong đưa.
Dáng người thướt tha, lộ một nửa bắp chân.
Tần Triệt ném hành lý xuống, bước đến bên người Thành Ngọc.
“Anh đã tìm được nhà ở Nghi Châu.”
Hai mắt y nhìn thẳng Thành Ngọc, chậm rãi nói:
“Anh đưa em đi.”