Bát Bát trả nợ đã quay lại đây. Phúc lợi 10k votes wattpad kkk
***
Chương 32: Sự khác biệt giữa vô tình và cố ý giở trò lưu manh
Dịch: CP88
***
Cận Ngụ Đình nhìn vẻ mặt của cô, khóe miệng không khỏi cong lên, "Em nói xem, tôi đang muốn làm gì?"
"Tôi...... tôi khát nước."
Cánh tay người đàn ông chống hai bên đầu Cố Tân Tân, đầu anh cũng hơi cúi xuống, Cố Tân Tân trừng mắt nhìn anh, đúng là không thể động đậy.
Môi của họ chỉ còn cách hai centimet là sẽ chạm nhau, Cố Tân Tân vội vàng mở miệng. "Anh không phải là kẻ thừa lúc người khác gặp khó khăn làm chuyện vô lại."
"Tôi cũng không phải người dễ bị chiêu khích tướng lừa gạt."
Cố Tân Tân thấy anh vẫn không chịu rời đi thì hơi bĩu môi, miệng lẩm bẩm gì đó không ai hiểu được.
Cận Ngụ Đình nhét ống hút vào một bên khóe miệng Cố Tân Tân, cô cảnh giác không há miệng, người đàn ông cười khẽ, "Không phải vừa kêu khát à? Yên tâm uống đi, tôi sẽ không lợi dụng lúc người khó khăn."
Cố Tân Tân nửa tin nửa ngờ hơi nhấp khóe miệng ngậm lấy ống hút, uống hai ngụm nước.
Người đàn ông đưa tay quệt nước dính trên khóe miệng cô, khuôn mặt Cố Tân Tân hơi đỏ lên khiến cho cả khuôn mặt Cận Ngụ Đình đều là ý cười.
"Được rồi."
Cận Ngụ Đình rút ống hút ra, mắt vẫn còn dán chặt lấy môi cô, Cố Tân Tân dứt khoát nhắm mắt lại, "Mẹ tôi nhất định sẽ biết. Ngày nào tôi cũng gọi điện về cho mẹ, nếu bà ấy không liên lạc được cho tôi sẽ đi tìm Tu Tư Mân."
"Nếu tôi là Tu Tư Mân thì nhất định sẽ giấu không cho bọn họ biết, dù sao em chỉ mới ở cùng anh ta không lâu mà đã xảy ra chuyện liên tiếp như vậy, có bậc cha mẹ nào có thể yên tâm để cho hai người ở chung chứ?"
"Tôi cần người chăm sóc, anh giúp tôi thuê một hộ sĩ không được sao?"
Cận Ngụ Đình đặt cốc uống nước lên tủ đầu giường. "Tôi thì không được hả?"
"Cửu gia sao có thể đi làm công việc chăm sóc người khác này chứ? Còn nữa, nam nữ thụ thụ bất thân."
"Có gì mà có thể hay không thể? Tôi tình nguyện."
Cố Tân Tân thật sự là bị anh chọc điên rồi, "Lát nữa dù sao cũng sẽ phải lau qua người, dù anh không ngại thì tôi cũng quan tâm, tôi rất không thoải mái."
Vì kích động mà môi Cố Tân Tân chạm phải môi Cận Ngụ Đình, nhịp tim của người đàn ông trong nháy mắt nhanh một nhịp. "Tự nhiên lại hôn tôi?"
Cố Tân Tân nín thở, "Ai hôn anh."
"Em vừa mới chạm vào đó, em không cảm giác được hả?"
"Đó chỉ là chạm, không phải hôn!"
Cận Ngụ Đình nghe thế, cả người lập tức hạ xuống, môi đặt lên khóe miệng Cố Tân Tân. Cố Tân Tân vội vàng đẩy ngực anh, tức giận quát, "Cận Ngụ Đình!"
"Tôi cũng chỉ chạm chút thôi mà."
"Vô tình và cố ý giở trò lưu manh, anh không phân biệt được phải không?"
Cận Ngụ Đình ngồi thẳng người, dù đang đấu võ mồm với Cố Tân Tân nhưng trên khóe miệng vẫn luôn treo một nụ cười, "Em đúng là lý lẽ hùng hồn mà. Em hôn tôi rồi nói chỉ là vô tình chạm, tôi không cẩn thận chạm nhẹ một cái em lại nói là tôi cố ý giở trò lưu manh. Tôi đúng là có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không gột sạch được oan uổng này mà."
Cố Tân Tân chùi miệng, "Tôi không muốn nói chuyện với anh."
"Được, vậy nghỉ ngơi đi, em cần phải tĩnh dưỡng."
Ngực Cố Tân Tân phập phồng. Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng? Anh ở đây rồi muốn cô yên tâm mà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thế nào?
Khách sạn.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, sau khi người bên trong đáp lại người đứng bên ngoài hành lang mới tra thẻ mở cửa đi vào.
Trong phòng ngủ bật đèn, nhưng toàn bộ rèm cửa đều được kéo lên, đứng ở trong này khiến cho người ta có cảm giác không phân biệt được đang là ban ngày hay là ban đêm.
"Tu tiên sinh."
Tu Phụ Thành ngồi trên ghế sô pha, trong phòng ngập ngụa mùi thuốc lá, anh ta cầm điếu thuốc trên tay dụi xuống, "Xử lý đến đâu rồi?"
"Vốn là không có sơ hở nào, nhưng không ngờ người của chúng ta đụng phải Cận Ngụ Đình. Ngài cũng đã nói đây là địa bàn của Cận gia nên không thể trêu chọc, chúng tôi vừa gặp liền lập tức rời đi."
Người đàn ông hít một hơi, "Thế nên mấy người chỉ có thể làm đến đó?"
"Chúng tôi đã điều tra được bệnh viện Cố Tân Tân nằm."
Tu Phụ Thành dựa lưng về sau, trầm thấp cười, giọng nói chế giễu phát ra từ cổ họng, "Điều tra được rồi thì sao?"
"Chúng ta có thể cho người trong bệnh viện ra tay."
"Cậu không muốn sống cũng đừng có kéo tôi theo vào!"
Người kia hơi khom người, bộ dạng cung kính, mi mắt khẽ nhấc nhìn về phía Tu Phụ Thành, "Chỉ cần bỏ thời gian một chút, nhất định có thể tìm ra sơ hở."
"Tu Tư Mân đến rồi tay không quay về, cậu thấy sao?"
"Tôi nghe nói quan hệ của Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình không tầm thường, anh ta không trả người cũng không có gì kỳ quái."
Tu Phụ Thành trầm mặc một lát, cuối cùng lên tiếng, "Tu Tư Mân là ai? Cậu ta thâm sâu khó lường thế nào, dù trong lúc khẩn cấp cũng có thể tính toán tỉ mỉ từng bước. Đây là Lục Thành, mà Cố Tân Tân còn đang bị thương, cậu ta để Cố Tân Tân ở bên cạnh Cận Ngụ Đình chính là cách tốt nhất."
"Ý ngài là...... anh ta không có ý muốn mang Cố Tân Tân đi?"
"Ha! Có một người năng lực mạnh như vậy giúp cậu ta bảo vệ Cố Tân Tân 24/24, còn có thể giúp cậu ta tập trung tâm tư đối phó tôi, có lý gì mà cậu ta không chấp nhận chứ? Cậu ta để người lại bệnh viện, có thể đảm bảo sự an toàn cho Cố Tân Tân. Chỉ e là Cận Ngụ Đình chẳng hay biết gì, đúng là ngu ngốc cho kẻ khác lợi dụng."
"Vậy phải làm thế nào đây?"
"Cố Tân Tân bị thương chắc không nhẹ? Xem ra ngày tổ chức đám cưới phải lùi lại rồi."
Người kia nhìn Tu Phụ Thành ngồi đó, "Nhưng bên kia hình như không có ý định dời lại ngày."
"Yên tâm đi, nếu Cận Ngụ Đình đã giữ cô ta ở lại bệnh viện thì cô ta nghĩ cũng đừng nghĩ có thể xuất hiện ở lễ cưới."
Trái tim lơ lửng của người kia cuối cùng cũng có thể hạ xuống. "Được, phía bên bệnh viện tôi sẽ cho người âm thầm theo dõi."
"Nói chung đám cưới để tùy ý cậu ta tổ chức đúng ngày, nhưng ở đó tuyệt đối không được để cho cô dâu xuất hiện."
"Ngài yên tâm." Người kia nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Tiếng đóng cửa truyền vào trong tai Tu Phụ Thành, anh ta đưa một chân gác lên bàn. Đời này thứ anh ta không muốn chấp nhận, cũng không muốn đối mặt nhất chính là cái tên của mình.
Tu Phụ Thành.
Ba chữ này, cỡ nào qua loa, cỡ nào có mục đích. Tu, cũng chỉ là vì kiếp trước anh ta tích đủ đức nên được Tu gia nhận về nuôi, anh ta nên cảm tạ bọn họ đã cho anh ta một cái họ đó. Mà hai chữ Phụ Thành này, Phụ trong hỗ trợ, còn chữ Thành cuối cùng, chính là mọi thành công anh ta nỗ lực có được đều sẽ phải chuyển cho người khác.
Ngày đó Tu phu nhân tuổi đã đầu bốn nhưng vẫn không thể mang thai, sau đó nghe nói nếu như nhận con nuôi sẽ mang phúc khí cho người mẹ có thể mang thai, bà cũng là quá vô vọng rồi nên mới đường cùng quyết định nhận nuôi Tu Phụ Thành.
Không ngờ sau khi Tu Phụ Thành tiến vào Tu gia được hai năm Tu phu nhân lại thật sự mang thai, hơn nữa còn là một đứa con trai.
Trên dưới Tu gia đều ngập tràn trong không khí hân hoan vui mừng, từ khoảnh khắc ấy Tu Phụ Thành đã nhận ra một điều, Tu gia sẽ không bao giờ có chỗ cho anh ta đặt chân vào.
Năm Tu phu nhân hơn năm muổi tuổi bất ngờ mang thai lần thứ hai, rồi lại liều mạng sinh ra Tu Thiện Văn. Chỉ cần là con của bà thì dù có mất mạng bà cũng phải sinh ra. Có thể tưởng tượng được Tu gia lớn như vậy, nhưng cũng chỉ có Tu Phụ Thành là người thừa.
Sau khi Tu tiên sinh qua đời, Tu Phụ Thành và Tu Tư Mân cùng nhau tiếp quản công ty, nhưng chỉ cần là người có đầu óc thì sẽ đều đoán ra được Tu Tư Mân mới là chủ nhân thật sự của bọn họ. Hơn nữa trước khi Tu tiên sinh từ giã cõi đời đã lập di chúc, một khi Tu Tư Mân cưới vợ, Tu Phụ Thành nhất định phải giao toàn bộ quyền cho hắn.
Trước đây Tu Tư Mân đã từng đưa cho anh ta giấy chứng nhận kết hôn, Tu Phụ Thành tuy tuổi còn trẻ nhưng lại cáo già vô cùng. Anh ta trước sau đều không chấp nhận tờ giấy đó của hắn, nói chỉ chấp nhận nếu như Tu Tư Mân tổ chức lễ cưới, mời khách khứa đến công bố rộng rãi. Dù sao khi anh ta nói ra câu này là ở buổi họp của công ty, hơn nửa người trong đó đều do anh ta cất nhắc lên, cũng vì vậy mà Tu Tư Mân không thể mạnh mẽ cưỡng ép anh ta giao quyền, chỉ có thể chờ cho đám cưới hoàn thành thì mới có thể triệt để khiến anh ta lui ra khỏi hội đồng quản trị.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao Cố Tân Tân trở thành một nhân tố vô cùng quan trọng.
Tại bệnh viện.
Chiều tối nay quả nhiên Khổng Thành mang máy tính công ty và tài liệu giấy tờ đến phòng bệnh, Cố Tân Tân chê anh phiền nên Cận Ngụ Đình trực tiếp xử lý công việc bên ngoài phòng ngủ của cô.
Trên tường treo một chiếc tivi, cô vốn là muốn xem, nhưng Cận Ngụ Đình nói như vậy sẽ không tốt cho mắt nên không mở lên.
Cố Tân Tân đã truyền xong nước, nằm trên giường bệnh nhàm chán đếm thời gian trôi, cô có cảm giác mình sắp bị nơi này biến thành kẻ đần độn luôn rồi.
Bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện, có một số việc phải gặp mặt trực tiếp bàn bạc nên nhân viên ở công ty buộc phải tìm đến tận nơi hỏi Cận Ngụ Đình.
Cố Tân Tân vểnh tai lên nghe ngóng, nhưng không nghe được gì cả.
Cô nâng cao giọng gọi, "Cận Ngụ Đình, Cận Ngụ Đình ------"
Người đàn ông bên ngoài hơi ngừng lại, xác định là Cố Tân Tân đang gọi mình mới đặt tập tài liệu xuống, "Chờ tôi một chút."
Anh đứng dậy đi đến trước cửa phòng, đẩy cửa đi vào, tầm mắt Cố Tân Tân lập tức chuyển sang anh.
"Có chuyện gì?"
"Tôi đói rồi."
Cận Ngụ Đình vẫn không bước đến, anh tựa lưng lên bức tường phía sau nhìn cô, "Cái bụng này của em rốt cuộc làm bằng gì thế? Em đã kêu đói đến lần thứ tám rồi đấy, thật sự ăn được nhiều vậy sao?"
"Được chứ được chứ, tôi muốn ăn mì cay."
"Bây giờ em chỉ có thể ăn cháo loãng, những thứ khác có nằm mơ cũng đừng nghĩ được ăn."
"Tôi cũng không phải vừa làm cuộc phẫu thuật gì lớn......"
Bây giờ cô có chân nhưng cũng không đi được nên Cận Ngụ Đình cũng không buồn phí sức dỗ dành cô, anh xoay người muốn đi ra ngoài, Cố Tân Tân vội vàng gọi anh lại, "Tôi buồn chán gần chết rồi, anh tìm cho tôi một người nói chuyện đi."
"Tôi để em dưỡng bệnh là muốn em ngoan ngoãn nằm đó ngủ, nhưng em có vẻ thiếu kiên nhẫn thật đấy."
"Tôi nhắm mắt lại là ngủ, mở mắt ra cũng bị anh ép đi ngủ, tôi sắp tích tụ oán khí thành cương thi luôn rồi."
Cận Ngụ Đình thấy bộ dạng cô nằm đó cũng có chút đáng thương, "Chờ tôi xử lý xong công việc rồi quay lại nói chuyện với em."
"Anh cho Lý Dĩnh Thư đến đây là được rồi."
"Cô ta sao? Cô ta đến đây chỉ càng thêm phiền."
Cận Ngụ Đình xoay người, Cố Tân Tân bực bội la hét, "Tôi mặc kệ! Tôi không muốn nằm, tôi muốn có người tiếp chuyện."
Người đàn ông đi ra ngoài, công việc cũng đã gần xử lý xong, anh nói nhanh vài câu kết thúc sau đó quay lại phòng bệnh.
"Thật là, muốn xử lý công việc thôi mà em cứ ở bên trong ầm ĩ, không muốn để cho ai yên phải không?"
Cố Tân Tân co chăn lên, một chân chậm rãi duỗi ra, "Anh cho tôi về nhà không phải là cách tốt nhất à?"
Cận Ngụ Đình ngồi một bên giường. "Nói đi, không phải muốn nói chuyện sao?"
"Tôi và anh thì có gì để nói?" Cố Tân Tân ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng lên tiếng. "Anh có thể để Tống Vũ Ninh mang máy tính và bảng vẽ điện tử đến cho tôi không?"
"Không thể."
Cố Tân Tân nhíu chặt hai hàng lông mày, "Tôi cũng đâu phải là cái gì cũng không được động vào. Bác sĩ cũng đã nói không nên cho tôi xuống giường đi lại nhiều thôi, đâu có nói không được cho tôi nằm xem tài liệu."
"Cố Tân Tân, em có thể nghe lời một chút không hả."
"Xin anh ấy, không có máy tính tôi sẽ chết mất, anh cũng không muốn tôi bị buồn chết phải không? Dù tôi có liên lạc với bên ngoài cũng sẽ không ảnh hưởng gì mà, Tu Tư Mân tìm đến tận cửa còn bị anh chặn lại, anh còn sợ tôi sẽ cầu cứu anh ấy chắc?"
Cận Ngụ Đình nhét chân cô về trong chăn, "Dĩ nhiên là tôi chẳng có gì phải sợ."
"Thì đó, tôi sẽ không tìm anh ấy, thật đấy. Công ty của tôi vừa mới khởi bước, tôi không thể vì lần này mà gác lại được, tôi hứa với anh mỗi ngày chỉ dùng máy tỉnh nửa giờ. Nửa giờ thôi, có được không?"
Cận Ngụ Đình liếc cô một cái, "Em còn biết dùng cụm từ xin anh với tôi cơ đấy."
"Đúng nha, co được dãn được mới là kẻ thức thời."
"Vậy em hát cho tôi nghe đi."
Cố Tân Tân thật cảm thấy Cận Ngụ Đình là kẻ rất biết được đằng chân lân đằng đầu, tỉ như hiện tại đây. Cô âm thầm mắng chửi anh một trăm lần trong lòng sau đó nói, "Anh muốn nghe bài nào?"
"Tùy em, cứ chọn bài nào em thích."
Cố Tân Tân hắng giọng một cái, "Tiểu bảo bối, ngủ đi ngủ đi, trong mộng sẽ có mẹ luôn ở bên......"
Cận Ngụ Đình vậy mà dường như nghe đến là hưởng thụ, khóe miệng cong cong nhìn cô. Ánh mắt đó khiến cho Cố Tân Tân mấy lần suýt không cất giọng nổi nữa, cũng may là so chiêu mặt dày thì Cố Tân Tân cô cũng coi như có chút bản lĩnh.
Thật tốn sức mới khiến cho anh vui vẻ đồng ý để Khổng Thành đi tìm Tống Vũ Ninh để lấy về mấy thứ đồ Cố Tân Tân muốn.
Ăn cơm tối xong, Cố Tân Tân muốn bật máy tính, Cận Ngụ Đình điều chỉnh giường cho cô dựa lưng rồi đi làm việc của mình. Cố Tân Tân mở trang web, may là những mảng nhỏ của trang web đều có biên tập phụ trách nên không vì không có cô mà bị rối loạn.
Cố Tân Tân nhân lúc Cận Ngụ Đình không chú ý đến mình liên lạc với Tu Tư Mân.
Cận Ngụ Đình đứng trước bàn trà, khom lưng thả lá trà vào trong ấm, "Tự mình kiềm chế đi, hôm nay chỉ có thể cho em 20 phút thôi."
"Biết rồi." Cố Tân Tân đáp nhẹ.
Tu Tư Mân hỏi tình trạng sức khỏe của cô, cô trả lời về hai chữ. "Rất tốt."
Cố Tân Tân thi thoảng lại liếc nhìn Cận Ngụ Đình, chỉ sợ anh đột ngột đi về phía này. Tu Tư Mân hỏi cô, "Đám cưới vẫn tổ chức ngày đó chứ?"
Bàn tay Cố Tân Tân đặt trên bàn phím, quả quyết gõ ra câu trả lời. "Có thể."
***
Bát Bát: Mấy hôm trước được một cô bé đáng yêu giới thiệu cho bộ Ma đạo tổ sư, hiện tại ta đang phát cuồng với cp Vong Tiện luôn ấy. Mọi người nhất định không nên bỏ qua, có truyện chữ nè, truyện tranh nè, phim hoạt hình nè, cả kịch truyền thanh nữa, mọi người đừng bỏ qua một cái nào hết nha~~~ (có cả phim chuyển thể, nhưng ta không nghĩ mọi người nên coi, đó là kinh nghiệm sau n năm đọc truyện của ta đó. Nếu đã đọc truyện thì không nên xem phim chuyển thể, đã xem phim chuyển thể thì ngàn vạn lần không cần đọc truyện ^^)
P/s: Còn cả fanpage Ma đạo tổ sư nữa, tất cả những thứ hay ho đều ở đó cả, ad ở đó nhiệt huyết lắm, dịch cũng siêu siêu hay kkk
Hôm qua nghe nói bên kênh youtube của họ bị báo cáo (chỉ sau vài giờ mà mấy nàng ấy đã lập 1 kênh mới, khiến một người mất mấy tháng phục hồi sau khi bị xóa tài khoản như ta cảm thấy thẹn với lòng + khâm phục vô cùng haha). Chỉ là muốn nói, thời buổi khó khăn này có những người không tiếc bỏ ra công sức mang đến cho chúng ta bộ truyện hay ho như vậy thật sự không dễ dàng đâu, vậy nên làm người vẫn là nên dễ dàng với người một chút nha. Nếu không mọi người nhìn mấy người con thứ của má Yêu mà coi, tiểu Thanh ngược Tân Tân bảo bảo bị Lục Lục ngược lại, Kỳ Kỳ ngược Tân Tân bị n người ngược trả, quy luật nhân quả cả rồi a. Người ta nói đời như một tấm gương, bạn mỉm cười với nó thì nó sẽ mỉm cười lại với bạn. Sống dễ dàng một chút, cuộc sống tất sẽ bình bình an an mà trôi qua ^^!