Dịch: CP88
***
Con ngươi thâm thúy của Cận Ngụ Đình chìm xuống, "Nếu cô không quản được cái miệng của mình thì tôi cũng không ngại nghĩ ra mười nghìn cách để khiến cho cô phải hối hận vì đã ra ngoài nói linh tinh."
Khóe miệng Cố Tân Tân khẽ nhếch, lúc này hẳn phương thức sống chung của bọn họ chính là giương cung bạt kiếm rồi.
Nếu không phải do trước đây cô luôn tưởng bở hiểu sai ý thì ngày hôm nay cũng không phải đến nỗi bị đánh cho trở tay không kịp thế này.
Loại chật vật và đau lòng này đột ngột đánh trúng khiến cô gần như không còn sức trả đòn nữa.
"Tôi biết Cửu gia nói được làm được, giống như khi đó anh ép buộc tôi phải kết hôn với anh, mà tôi đây, không bối cảnh không chống lưng, anh có lẽ là đã tân dụng triệt để điểm này rồi?"
"Cố Tân Tân, có một số việc cô cần gì phải biết rõ rồi còn hỏi? Tôi với cô kết hôn mục đích không hề tốt đẹp gì, điều này từ khi bắt đầu hẳn là không giấu diếm được cô."
Anh tốc chiến tốc thắng như vậy, giống như là tùy tiện nhấc tay lên quyết định người đó sẽ là Cố Tân Tân, anh lúc đó không tin cô đối với anh có một chút ảo tưởng gì. Nếu như tất cả mọi giả thiết vẫn đúng như lúc mới ban đầu thì anh và Cố Tân Tân cũng sẽ không có cuộc cãi vã đêm nay.
Cô nghe xong lời này bỗng nhiên an tĩnh lại, một điểm sáng cuối cùng trong mắt đã vụt tắt trước mắt Cận Ngụ Đình.
"Tôi hiểu, tôi hiểu cả rồi."
Trong lòng Cận Ngụ Đình hơi trầm xuống, lại có chút sợ hãi bộ dạng này của cô.
Cố Tân Tân miễn cưỡng kéo khóe môi, cười lên so với khóc còn khó coi hơn, "Tôi không có tư cách nháo với anh, vởi vì tôi chính là một cái bia đỡ đạn được anh cưới vào Cận gia, chỉ có những lúc Thương Lục có chuyện thì tôi mới được mang ra dùng. Hoặc là nói cách khác, tác dụng của tôi chỉ là để giúp giảm thiểu thương tổn mà người khác mang đến cho Thương Lục, đúng không?"
Môi mỏng của người đàn ông mấp máy, giống như muốn nói điều gì, nhưng lời nói đến bên miệng lại giống như biến mất không thấy tăm hơi.
Cố Tân Tân đứng dậy, bước một bước dài muốn rời đi, Cận Ngụ Đình không chút nghĩ ngợi ôm lấy cô, "Cô dám đi?"
"Tôi vì sao không dám?" Những lúc Cố Tân Tân bất cần chính là đầu óc đã hoàn toàn bị cái nóng làm cho hỏng rồi, cái gì cũng không muốn nghĩ.
Cận Ngụ Đình đưa tay đẩy cô lên chiếc giường lớn, anh khom lưng muốn bắt lấy cổ tay Cố Tân Tân. Cô lập tức nhấc tay đánh một quyền lên người anh, Cận Ngụ Đình rên lên một tiếng, vừa rồi mới đánh nhau một trận dữ dội với Cận Hàn Thanh nên trên người có không ít vết thương lớn nhỏ. Cố Tân Tân bắt được lợi thế đó, tay chân bắt đầu điên cuồng đấm đá lên người anh, Cận Ngụ Đình thấy vậy liền dứt khoát vòng hai tay quanh người cô, bế bổng cô lên sau đó đặt ở giữa giường.
Anh chôn mặt mình vào hõm cổ Cố Tân Tân, ánh mắt cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, một hồi lâu sau mới mở miệng yếu ớt nói.
"Cận Ngụ Đình, việc đã đến nước này thì tôi cũng muốn một điều kiện bù đắp trước đây chưa sử dụng đến."
Khuôn mặt tuấn tú của Cận Ngụ Đình hơi nghiêng, môi mỏng tựa như dán vào lỗ tai Cố Tân Tân. "Điều kiện gì?"
"Tôi còn trẻ như vậy, nhưng lại cứ luôn hao tổn sức lực vô ích ở nơi này với anh, tôi biết bản thân không phải đối thủ của anh, tôi tiếp nhận thân phận này, nhưng anh nhất định phải cho tôi một cái thời hạn."
"Nếu như tôi không muốn cho thì sao?"
Cố Tân Tân cắn răng, "Chuyện tối nay anh cũng thấy rồi đấy, chỉ là một cuốn nhật ký nho nhỏ nhưng suýt chút nữa lấy đi mạng người. Cận Ngụ Đình, chị dâu điên nên đối với ai cũng không đề phòng, tôi nếu như muốn hại chị ấy còn dễ hơn ăn cháo. Anh muốn tôi ngồi chung một thuyền với anh, hay là muốn tôi trở thành người mà mỗi ngày anh đều phải phòng bị đây?"
Cận Ngụ Đình nghe được, nửa người trên hơi nhấc lên, hai mắt chiếm lấy Cố Tân Tân không buông, "Vậy nên cô đã thật sự mang cuốn nhật ký đến tòa nhà Đông?"
Cố Tân Tân cắn chặt hàm răng, không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh. "Anh nên một cước đá tôi ra khỏi nơi này mới phải, anh hai lần này chỉ vì một cuốn nhật ký mà phát điên, vậy lần sau sẽ thế nào nữa đây? Anh không sợ sẽ mang bên mình một quả bom hẹn giờ sao?"
Người đàn ông buông tay ra, đứng dậy ngồi xuống mép giường. Cố Tân Tân duy trì tư thế nằm ở chỗ cũ, cô tiếp tục mở miệng nói. "Cận Ngụ Đình, bắt đầu từ hôm nay chúng ta liền ước định ra một năm đi. Trong thời gian này tôi có thể toàn lực phối hợp với anh, chuyện tối nay cũng không phải không có cơ hội cứu vãn. Nhật ký là chị dâu viết, hầu như mọi chuyện đều đã là của quá khứ rồi. Chỉ cần hôn nhân bây giờ của anh mỹ mãn, tôi và anh phu thê ân ái thì nhất định anh hai không thể bắt được bằng chứng. Chỉ cần bên này anh không để lộ khuyết điểm với bên ngoài thì anh hai cũng sẽ chẳng thể làm gì chị dâu được."
"Cố Tân Tân, trong lòng cô thật sự muốn vậy?" Cận Ngụ Đình quay đầu nhìn về phía Cố Tân Tân.
Anh không ngờ được thái độ của cô đột nhiên biến thành như vậy, thật giống như không còn chút quan tâm nào cả mà thậm chí còn thay anh bày mưu tính kế, thật sự là nực cười. "Được, vậy tôi sẽ chờ xem cô làm thế nào để cứu vãn lại sự tình lần này." Cận Ngụ Đình bỏ lại một câu đó, quay đầu đi ra ngoài.
Đêm đó anh không quay về phòng ngủ mà đi thẳng đến phòng dành cho khách nằm.
Cố Tân Tân nằm trên giường suy nghĩ cả đêm, có lẽ là do trong phòng độ ấm không đủ nên lúc thức dậy có chút lạnh, cô khịt khịt mũi, cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Cô vỗ nhẹ mặt mình. Mặc dù cô không có kinh nghiệm yêu đương gì, nhưng cô ít nhiều cũng là tác giả vẽ truyện tranh, làm sao không có chút trang bị cơ bản nào trên người, vậy mà làm sao lại quên mất rồi chứ?
Giữa nam và nữ giống như là một ván cờ, ai tin tưởng trước thì nhất định sẽ bị thương đầu tiên.
Tòa nhà Đông.
Bên trong phòng ngủ vẫn bừa bộn khắp nơi, người phụ nữ trên giường cũng đã bị mang ra ngoài.
Người giúp việc tay chân luống cuống đổi lại ga đệm giường mới. Tần Chi Song sau khi phát hỏa cũng đã trở về.
Cận Hàn Thanh ngồi trên ghế sô pha, nhìn người giúp việc đi tới đi lui thì hỏa khí dồn nén trong lòng càng khó có thể áp chế, hướng về phía cửa vẩy vẩy tay. "Đều đi ra ngoài cả đi!"
Người giúp việc nơm nớp lo sợ ôm ga trải giường đã nhuộm một mảng đỏ lớn mang ra ngoài. Cận Hàn Thanh hồn vía lên mây tựa lưng trên ghế, anh ta chưa từng nghĩ tới sẽ thực sự phát sinh quan hệ với người phụ nữ kia, anh ta chỉ là rất hận, rất rất hận, anh ta một lòng chỉ muốn giày vò Thương Lục. Bây giờ cả cơ thể anh ta mệt mỏi vô lực, tựa hồ đã sớm quên trong lòng Thương Lục vốn không có mình, kích thích như vậy đối với cô ấy thì có tác dụng gì đây?
Cận Hàn Thanh gập người xuống, hai tay nâng đầu. Ngoài cửa có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Cận Hàn Thanh không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng này của mình, trầm giọng quát, "Đi ra ngoài!"
Tiếng bước chân vẫn không dừng lại, ngược lại giống như còn đang đi về phía anh ta. Cận Hàn Thanh vừa ngẩng đầu muốn nổi giận thì nhìn thấy Thương Lục đứng trước mặt.
Trên mặt anh ta vết thương lớn nhỏ chằng chịt, ánh mắt hung tàn rơi xuống khuôn mặt Thương Lục, "Đi ra ngoài!"
Thương Lục sợ hết hồn, nhưng lại không có chạy đi. Cô ấy cẩn thận từng li từng tí đưa tay lên, đầu ngón tay rơi xuống khóe miệng của anh ta, sau đó Cận Hàn Thanh cảm giác được ngón tay của cô ấy đang nhẹ nhàng vuốt lên miệng vết thương của anh ta. Anh ta muốn gạt bàn tay của cô ra, nhưng lại không nỡ, cuối cùng ngón tay thon dài của anh quay lại nắm chặt lấy mu bàn tay của Thương Lục. Một tay kia của Cận Hàn Thanh cuốn lấy eo của Thương Lục, để cô ngồi xuống đùi mình.
"Thương Lục......"
Thương Lục nhìn chằm chằm khuôn mặt của Cận Hàn Thanh, hai tay ôm lấy khuôn mặt anh ta, trước giờ cô chưa từng thấy dáng vẻ anh ta bị thương, "Máu......Máu này có phải là của?"
Vừa rồi cô ấy đi ra ngoài đã nhìn thấy người giúp việc ôm chăn đệm, Cận Hàn Thanh ôm chặt lấy cô ấy, không ngừng nói, "Không phải, không phải là của tôi."
"Anh không sao chứ, không có sao chứ?"
"Không sao cả."
Cận Hàn Thanh nói đến đây, trong lòng chua xót không ngớt, hai tay anh càng ôm chặt hơn, đầu chôn ở hõm cổ Thương Lục, "Vì sao người em yêu không phải tôi? Tôi không chê em điên, dù em có cả đời như vậy thì tôi cũng sẽ không ngại nuôi em cả đời, nhưng trong lòng em vì sao lại không có tôi chứ?"
Thương Lục lúc này lại không hề sợ anh ta, cô ấy ôm lấy đầu Cận Hàn Thanh, bàn tay nhỏ bé không ngừng vỗ nhẹ lên đầu người đàn ông.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thương Kỳ đến tòa nhà Tây.
Lúc Cố Tân Tân đi xuống lầu thì nhìn thấy Cận Ngụ Đình ngồi trước bàn ăn, Thương Kỳ đang hạ giọng nói chuyện. "Cửu ca, em vừa mới đến tòa nhà Đông nhưng người hầu không mở cửa cho em, còn nói là chị em khó chịu trong người không thể gặp, nói em hôm khác rồi tới."
Cận Ngụ Đình không lên tiếng, Thương Kỳ gấp gáp liên tục giậm chân, lại hỏi. "Lúc anh rể ra khỏi cửa còn gặp em, anh ấy bảo em đến đây hỏi anh, còn nói anh là người rõ ràng nhất. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ?"
Cố Tân Tân bước trên mặt đất cứng ngắc lạnh lẽo đi tới, Thương Kỳ vừa nhìn thấy cô, nhanh chóng vẫy tay. "Cửu tẩu."
"Nhìn thấy mấy vết thương trên mặt Cửu ca của em không?"
"Thấy chứ, là làm sao vậy?"
Cố Tân Tân kéo ghế ra ngồi xuống. "Một quyển nhật ký dẫn đến huyết án thôi."
"Nhật ký gì cơ?"
"Chị gái em viết nhật ký."
Thương Kỳ nghe vậy thì lập tức hiểu ra, cô ta nhìn Cận Ngụ Đình thêm một cái, không truy hỏi nữa.
Cố Tân Tân nhìn thấy trên bàn có sandwich, cô cầm lên một miếng, sau đó cầm thêm một cốc sữa bò rồi đi lên lầu. Thương Kỳ nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô, "Cửu tẩu?"
"Còn có gì không hiểu thì hỏi anh ấy đi."
Thương Kỳ thấy cô lên lầu, bóng dáng biến mất sau khúc ngoặt cầu thang, cô ta không khỏi liếc nhìn Cận Ngụ Đình. "Cửu ca, trong cuốn nhật ký của chị em có phải là viết rất nhiều thứ liên quan đến anh?"
"Em nên hiếu kỳ vì sao cuốn nhật ký của chị em lại ở tòa nhà Đông ấy."
Nhờ có Cận Ngụ Đình nhắc nhở, Thương Kỳ cũng cảm thấy kỳ lạ. "Là anh rể phát hiện ra sao?"
"Ngày ấy cuốn nhật ký bị đánh rơi trong xe của anh, nhưng sau đó nó lại từ trong thư phòng của anh bay đến tòa nhà Đông."
"Sao có thể có chuyện đó?"
Cố Tân Tân đứng ở khúc quanh của cầu thang, tiếng nói chuyện của hai người truyền rõ ràng vào trong tai cô. Thanh âm của Cận Ngụ Đình trước sau như một lành lạnh, "Cố Tân Tân cầm tới."
"Cái gì?" Thương Kỳ giật nảy cả mình, "Chuyện khi nào?"
Cố Tân Tân cầm chặt cốc thủy tinh trong tay, cổ tay cô hơi run rẩy, nhìn sữa bò tràn lên miệng cốc để lại một tầng trắng sữa.
"Hôm qua."
"Hôm qua? Nhật ký là mất lúc nào?"
"Cũng là hôm qua."
Thương Kỳ nghe vậy thì lập tức lắc đầu, "Không thể đâu, hôm qua em với Cửu tẩu ở cùng nhau mà."
"Tiểu Vu nói tối qua cô ấy đến tòa nhà Đông, mà thư phòng của anh cũng chỉ có cô ấy có thể tùy tiện ra vào."
Trong lòng Cố Tân Tân chua xót không ngừng, cũng chỉ vì cô có thể vào phòng của anh ta, và cũng chỉ vì hôm qua cô trùng hợp đi đến tòa nhà Đông nên anh liền khẳng định cô chính là chủ mưu?
Thương Kỳ còn chưa chịu tin, "Cửu ca, hôm qua đến tòa nhà Đông là em kéo Cửu tẩu đi, chúng em lúc đó chỉ ngồi trong phòng khách, mà ai cũng không rời đi nửa bước. Nếu nói như anh thì em cũng sẽ là đối tượng tình nghi rồi, em cũng đến tòa nhà Đông, thi thoảng còn chạy đến tòa nhà Tây. Lại nói, Cửu tẩu không phải kiểu người tâm cơ như vậy, trong chuyện này khẳng định là có hiểu lầm gì đó."
Cố Tân Tân không ngờ Thương Kỳ sẽ thay cô thanh minh, cả đêm qua cô không hề chợp mắt, cả đêm đều suy nghĩ lung tung, thậm chí còn nghi ngờ cả Thương Kỳ.
Dù sao cô ta cũng đã tới tòa nhà Tây, tòa nhà Đông cũng thường xuyên đến. Nhưng giờ nghĩ lại, dù sao thì cô ta cũng là em gái của Thương Lục, chuyện này người bị tổn thương nhiều nhất chính là Thương Lục, Thương Kỳ nhất định là không làm được, lại nói chuyện đó cô ta có làm thì thu được lợi ích gì đây?
Bây giờ nghe xong những lời này của Thương Kỳ, Cố Tân Tân càng ngày càng nghĩ khả năng này là không thể nào.
Ánh mắt của Cận Ngụ Đình dừng lại trên mặt Thương Kỳ, "Em không cảm thấy cô ấy có thể đã mua được người giúp việc của tòa nhà Đông sao?"
"Người thân cận nhất chăm sóc chị gái em là tiểu Vu, cô ấy là người do chính tay mẹ em bồi dưỡng, chỉ cần là chuyện xảy ra ở tòa nhà Đông thì nhất định khó có thể thoát khỏi con mắt của cô ấy."
Cận Ngụ Đình nhìn về phía cầu thang thấp thoáng chiếc quần pịjamas của Cố Tân Tân, muốn nghe trộm mà còn không biết tìm một nơi thoải mái mà ngồi xuống nữa.
Anh thu lại tầm mắt, hờ hững nói. "Nếu như thật sự là cô ấy làm thì việc đầu tiên cô ấy nghĩ tới nhất định không phải là mang nó đến tòa nhà Đông, mà là sẽ trực tiếp tìm anh liều mạng."
"Thật? Cửu tẩu lợi hại như vậy?"
"Mỗi người một tính, không phải ai cũng giống ai, trong lòng anh từ đầu đến cuối đều hiểu rõ chuyện này không có liên quan gì với cô ấy."
Trái tim Cố Tân Tân giống như đang ngồi tàu lượn cao tốc, nhưng Cận Ngụ Đình tin cô thì sao chứ? Cái này cũng không nói lên rằng trong lòng anh có cô.
Trên mặt Cận Ngụ Đình có vết thương nên hôm nay không ra ngoài, lúc chiều tối bên lầu chính cho người đi qua nói bọn họ qua đó ăn cơm.
Cố Tân Tân đi ra khỏi phòng thì đụng phải Cận Ngụ Đình ở trên hành lang, cô đi lên một bước chặn đường đi của anh. "Anh nói ba mẹ kêu chúng ta qua là vì chuyện gì?"
"Chuyện tối qua."
"Anh em tương tàn là điều tối kỵ, nhưng nếu để cho bọn họ nhận định người gây sự là anh hai thì hẳn là đối với anh rất có lợi phải không?"
Cận Ngụ Đình không nhịn được nhìn cô thêm hai cái, "Cố Tân Tân, cô đang tính toán cái gì?"
"Tôi cần một ngôi nhà."
"Gì cơ?"
Cố Tân Tân thẳng thắn nói với anh, "Lúc trước anh đề cập với tôi, nói muốn đổi nhà cho ba mẹ tôi, lúc ấy tôi đúng là ngu ngốc mới đi cự tuyệt. Nhưng hiện tại tôi nghĩ mình rất cần nó, tôi nghĩ một chút tiền lẻ này sẽ không khiến anh tiếc rẻ chứ?"
"Không thành vấn đề, tùy cô lựa chọn."
"Được."
Cố Tân Tân biết rõ Cận gia là nơi hang hổ, trong tiểu thuyết đều có rất nhiều tình tiết viết như vậy, một giây trước mới ấm áp thôi mà một giây sau đã có thể quay lưng tàn nhẫn trở mặt với nhau rồi. Hiện tại thay vì toàn tâm toàn ý chờ đợi ở bên cạnh người đàn ông này thì không bằng nghĩ cách để vĩnh viễn không phải lo nghĩ đến tương lai về sau. Vạn nhất có một ngày cô bị ép vào đường cùng thì phải làm sao đây?
Có một số việc không phải chỉ cần bạn không muốn thì nó sẽ không xảy ra.
Đến tòa nhà chính, sau chuyện ngày hôm qua nên chắc chắn bầu không khí sẽ không thể tốt hơn được.
Cận Hàn Thanh dẫn Thương Lục đến, Tần Chi Song để Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình ngồi vào chỗ, đợi thêm một hồi thì thức ăn cũng bắt đầu được mang lên.
Cố Tân Tân liếc nhìn chỗ trống ở vị trí chủ tọa, "Mẹ, ba đâu ạ?"
"Đi họp rồi."
Những việc nhà như thế này xem ra là muốn cho Tần Chi Song làm chủ. Cố Tân Tân liếc nhìn Cận Hàn Thanh phía đối diện, hiện tại không phải là lúc cô phải giả vờ trầm mặc. "Anh hai, người phụ nữ tối hôm qua không sao chứ?"
"Em vẫn là nên quan tâm cho chính mình đi."
Cố Tân Tân một mực làm vẻ nghe không hiểu. "Em sao? Em rất khỏe mà."
"Cố Tân Tân, khi đó rốt cuộc là vì sao em gả vào Cận gia?"
Một vết sẹo chưa kịp khép lại đã bị người ta tiếp tục rạch thêm một nhát. Cố Tân Tân nâng tay đưa mấy sợi tóc rối về sau tai, "Anh hai, anh không cần phải mang theo cái giọng quái gở đó nói chuyện với em đâu. Tối qua em đã xem nhật ký rồi, em có thể lý giải nó chính là chị dâu đang đơn phương một phía chứ?"
Cô không hề do dự chút nào nhắc lại như vậy không thể nghi ngờ đã khiến cho Cận Hàn Thanh lần thứ hai đen mặt lại, "Em lựa chọn tự chọc mù mắt mình?"
"Hàn Thanh," Tần Chi Song nghe vậy, ngắt lời Cận Hàn Thanh, "Không được nói lung tung, con và Thương Lục tự quản tốt chuyện của chính mình, hai đứa có chuyện gì thì đóng cửa bảo nhau, đừng có đổ lỗi cho người vô tội."
Cố Tân Tân nghe lời này thì đã có thể hiểu rõ. Tần Chi Song là đang che chở cô, chuyện của Cận Ngụ Đình và Thương Lục nhất định bà cũng ít nhiều biết được, nếu không thì cũng đã không phải bận lòng đến cảm nhận của cô như vậy.
"Tân Tân, con và Lão Cửu vốn rất tốt đẹp......"
"Mẹ, con hiểu mà."
Cận Hàn Thanh dĩ nhiên là không muốn cứ như vậy buông tha cho cô, "Câu nói bình sinh sẽ không tương tư, nhưng một khi đã nhớ nhung thì lại nhớ da diết đó, em giải thích thế nào?"
Tần Chi Song hít vào một ngụm khí lạnh, ngữ khí cũng nghiêm túc lên không ít. "Lão nhị, mẹ cho con đến đây không phải là để cho con gây sự!"
"Mẹ," Cố Tân Tân tiếp lời bà, thấp giọng an ủi khiến cho bà an tâm, "Không sao đâu ạ."
Tầm mắt cô lần thứ hai đón lấy ánh mắt Cận Hàn Thanh, không tự ti cũng không kiêu ngạo. Nhưng không ai biết để làm được điều đó thì bàn tay cô đang không ngừng véo lấy đùi mình, nghỉ một chút lấy dũng khí mới cảm nhận được một chút sức lực mà ngồi thẳng người dậy tiếp tục nói chuyện: "Những thứ ái mộ, yêu thích kia cho dù có là thật sự từng tồn tại đi chăng nữa thì cũng đã là chuyện đã qua rồi. Chi dâu gả cho anh, Ngụ Đình cưới em, từ đó không còn liên hệ gì nữa, hai người ở tòa nhà Đông, chúng em lại ở tòa nhà Tây, anh hai, anh cần gì cứ phải lấy chuyện đã qua dằn vặt chính mình, nhất định không chịu cho mình một lối thoát như vậy?"
Tần Chi Song gọi cô qua ngồi cạnh mình. Bà vốn nghĩ đến phải mất một chút sức lực động viên cô, nhưng không nghĩ tới tâm tư Cố Tân Tân lại có thể ngây thơ như vậy, bà thầm cảm thấy may mắn.
"Tân Tân, con có thể nghĩ như vậy thật sự là quá tốt rồi."
Cận Ngụ Đình liếc mắt qua gò má cô, khuôn mặt nhỏ căng cứng, ngũ quan xinh xắn kết hợp lại ở một chỗ. Nhìn qua giống như cô chỉ không hề để ý đến, nhưng Cận Ngụ Đình biết cô đang căng thẳng, bởi bàn tay đặt trên đùi cô đang nắm chặt thành quyền. Cô giống như đã đem bữa tối này biến thành một cuộc chiến.
Thương Lục ngồi đối diện chỉ lo ăn, huyệt thái dương của Cận Hàn Thanh điên cuồng giật giật. "Lão Cửu, chú đúng là rất may mắn mới lấy được một người vợ như vậy."
Đối với những lời nói như vậy Cận Ngụ Đình bình thường đều không đáp lại. Tính tình anh luôn lạnh lùng, có lúc tựa như chỉ cần nói hơn một câu cũng sẽ có thể lấy đi nửa cái mạng của anh.
Tần Chi Song cầm đũa gắp thức ăn cho hai người con dâu, Cố Tân Tân nói cảm ơn, nhưng một chút khẩu vị cũng không còn.
Một bữa cơm bắt đầu, cô giống như ngồi giữa đống lửa, nhưng lại không thể sớm rời đi. Cô chưa bao giờ cảm thấy chờ đợi thời gian trôi qua lại khó khăn với mình đến vậy.
Cô chỉ sợ Cận Hàn Thanh sẽ còn muốn nói gì thêm nữa, Cố Tân Tân cảm thấy mình đã sắp bị đẩy đến giới hạn cuối cùng, giống như lúc này chỉ cần có thêm một lời kích thích nữa thôi thì cô nhất định không còn kiềm chế được nữa.
Lòng của cô không phải là một bức tường thành đao thương không thể chọc thủng, tuy là cô còn có thể cứng rắn chống đỡ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể chống đỡ đến đó mà thôi.
Lúc này đột nhiên Cận Hàn Thanh nhìn thấy Thương Lục gắp một cọng cần tây lên chuẩn bị bỏ vào miệng, anh ta nhanh chóng đè lại cổ tay cô ấy. "Em dị ứng cần tây, không nhớ hay sao?"
Một lời nói khí thế như vậy, Cận Hàn Thanh nghe xong còn tự cảm thấy buồn cười, Thương Lục căn bản là đã quên hết sạch rồi.
Cô ấy lúc này lại rất nghe lời, bỏ lại cần tây xuống, sau đó lại tiếp tục gắp những món khác bỏ vào miệng.
Cố Tân Tân dùng dao cắt xương sườn trong bát, Cận Hàn Thanh bỗng nhiên lại mở miệng, "Có lúc anh nghĩ, hận không thể thành toàn cho đôi tình nhân này, Tân Tân, nếu không thì cả em và anh đều không buông tay được."
Tần Chi Song không khỏi phẫn nộ. "Con còn dám nói thêm một câu mê sảng, hiện tại liền lập tức ra khỏi đây cho mẹ!"
"Anh hai, em cũng cảm thấy anh nên buông tay đi." Cố Tân Tân mang theo trên mặt trào phúng và thương hại, "Thay vì cứ giày vò chị dâu như vậy thì chi bằng anh thả tự do cho chị ấy trở về Thương gia, chí ít Thương gia có thể đảm bảo chị ấy có ăn có mặc, vô lo vô nghĩ, chị ấy cũng không cần nhìn anh và người phụ nữ khác trước mặt mình dây dưa không rõ. Đương nhiên, ly hôn là chuyện riêng của hai người, tốt nhất đừng kéo theo em và Ngụ Đình vào cái mớ bòng bong đó, chúng em lúc này đang rất tốt."
"Lừa mình dối người, không tệ đâu."
Cố Tân Tân trả lời kín kẽ không một lỗ hổng, "Vậy anh hai thì sao?"
"Cô -------"
"Anh hai, anh coi chị dâu là bảo bối bọn em đều có thể thấy được, nhưng chj dâu đã điên rồi, em mặc kệ trước đây Ngụ Đình là thế nào, bây giờ chỉ cần tâm tư của anh ấy đều đặt trên người em đã là quá đủ. Em nghĩ người thông minh đều có thể lựa chọn cho mình một con đường đúng đắn nhất, giữa một người điên và một người bình thường, thật sự không khó lắm để cân nhắc."
Cận Hàn Thanh rút đôi đũa trong tay Thương Lục ra sau đó ném lên bàn, kéo tay cô ấy đứng dậy.
Ghế tựa bị dùng sức đá văng ra, âm thanh sắc bén đến chói tai chui vào tai Cố Tân Tân. Mí mắt cô không hề nhấc lên, ánh mắt vẫn tận lực áp chế đi xuống, mãi đến tận khi hai người họ đi khuất thì Tần Chi Song mới lên tiếng. "Đi là tốt nhất, một bữa cơm cũng không được yên ổn!"
Cố Tân Tân đặt đũa xuống, miễn cưỡng cười cười, "Mẹ, con cũng no rồi."
Sau bữa cơm này cô cũng không có ý muốn ở lại, Tần Chi Song còn muốn nói mấy câu với Cận Ngụ Đình, Cố Tân Tân đứng bên ngoài chờ anh.
Lúc Cận Ngụ Đình đi ra ngoài lập tức nhìn thấy Cố Tân Tân đứng dưới ánh đèn ngoài hành lang, đôi chân thon dài của anh khẽ động, đi lên vài bước, đến khi hai cái bóng màu đen chồng lên nhau.
"Xin lỗi nhé."
Đối mặt với khuôn mặt đột nhiên xuất hiện áy náy của cô khiến cho Cận Ngụ Đình hơi run rẩy, Cố Tân Tân không để ý tiếp tục nói. "Tôi nói với chị dâu như vậy cũng chỉ là không muốn anh hai vướng bận mãi chuyện tối hôm qua không buông."
"Vì sao phải xin lỗi?"
"Tôi biết mình nói chị ấy như vậy nhất định trong lòng anh sẽ không dễ chịu gì." Cố Tân Tân nói xong, tự mình đi về phía trước, lòng bàn tay vẫn luôn nắm chặt khẽ buông lỏng, bên trong đã sớm bị một tầng mồ hôi ướt át phủ kín. Cô biết Cận Ngụ Đình quan tâm Thương Lục, cũng tuyệt đối không cho người khác nói cô ấy là kẻ điên, nhưng tình thế vừa rồi bức bách nên cô nghĩ anh dù trong lòng có để ý nhưng cũng sẽ hiểu được, đúng chứ?
Bước chân Cố Tân Tân ngày càng nhanh, Cận Ngụ Đình nhìn theo bóng lưng đơn độc của cô, giống như là đang chạy trối chết.
Biểu hiện của cô hôm nay thật sự là nằm ngoài dự liệu của anh, vì thế anh nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, dù sao trước đó anh cưới cô mục đích cũng là không trong sạch. Hiện tại Cố Tân Tân đã biết được mục đích ban đầu của anh, còn có thể thay anh chuyển nguy thành an, đây có gì là không tốt chứ?
Nếu đều đúng theo những gì anh muốn, nhưng vì sao trong lòng anh lại không thể vui vẻ nổi?
Trở lại tòa nhà Tây, Cố Tân Tân ngồi trên bệ cửa sổ nghĩ đến nội dung để vẽ chương mới, Cận Ngụ Đình tắm xong nằm dài trên giường, không gian giống như bị ngăn cách làm hai thế giới. Cố Tân Tân khoanh chân ngồi đó đủ lâu, đến mức hai chân có cảm giác tê dại.
Bên trong phòng ngủ tắt đèn, Cận Ngụ Đình chỉ cần có thể phóng mắt ra xa là có thể bắt gặp bóng người của cô. Cố Tân Tân nhắm hờ hai mắt tựa trên cửa sổ, có lẽ là đã ngủ thiếp đi.
Anh ngồi dậy, vừa muốn vén chăn lên thì nghe được tiếng Cố Tân Tân truyền đến, "Cận Ngụ Đình, tôi còn muốn trong giao thuận có thêm một......"
Cận Ngụ Đình biết cô muốn nói gì, lập tức nằm lại trên giường, kéo chăn lên cao. "Đừng hòng."
Xung quanh lần thứ hai khôi phục yên tĩnh, Cố Tân Tân không nhúc nhích ngồi chỗ đó. Cái danh vợ chồng của cô và anh căn bản chỉ là cái danh hão, vậy nên tốt nhất cũng sẽ không có tình cảm vợ chồng thật lòng gì cả.
Mấy ngày sau.
Vết thương trên mặt của Cận Ngụ Đình chỉ là vết thương nhẹ, máu ứ đọng tan đi tự nhiên sẽ không còn gì đáng lo nữa. Anh mở cửa văn phòng, Khổng Thành đã đứng sẵn ở cửa chờ.
"Cửu gia."
Cận Ngụ Đình nhìn trước mắt, "Đi ăn cơm."
"Cửu phu nhân vừa gọi điện thoại tới."
"Có việc gấp sao?"
Khổng Thành đưa điện thoại cho anh, "Nói rằng muốn nói trực tiếp với ngài, nghe ngữ khí hình như đúng là gấp gáp."
Cận Ngụ Đình nghe vậy thì nhanh chóng gọi điện thoại cho Cố Tân Tân, chỉ vừa tút một tiếng thì đầu dây bên kia đã nhận, Cận Ngụ Đình nghe được tiếng ồn ào từ bên kia. "Alo, cô đang ở đâu?"
"Tôi đang ở nơi bán nhà ở đường Hoàng Hải, anh mau qua đây một chuyến đi."
"Cô ở đó làm cái gì?"
Cố Tân Tân đi đến một nơi yên ắng không còn tiếng người, sau đó mới đáp, "Nhà tôi đã xem xong, hiện tại có thể lập tức ký hợp đồng."
"Có phải là hơi nhanh rồi không?"
"Không nhanh, anh mau qua đây đi."
Cận Ngụ Đình đút một tay trong túi quần. "Chiều nay tôi còn có buổi họp, e là không kịp, cô nói với người bán một tiếng, nói ngày mai qua."
"Không được, phòng view đẹp sẽ rất nhanh bị người ta cướp mất."
"Vậy thì lại tìm một nơi tốt hơn."
Cố Tân Tân trực tiếp ngắt điện thoại.
Cận Ngụ Đình liếc màn hình một cái, cô lại dám lần nữa cúp máy của anh?
Không phải, là hiện tại vì sao tính khí của cô lại trở nên nóng nảy như vậy rồi?
Khổng Thành đi đến bên cạnh anh, liếc nhìn vẻ mặt của Cận Ngụ Đình. "Cửu gia, cơm trưa đã sắp xếp xong xuôi."
Đầu anh hơi đau, vung nhẹ tay một cái. "Chuẩn bị xe, đi đến đường Hoàng Hải."
Lúc ký hợp đồng, người môi giới nhà đất cười đến không thể ngậm lại miệng. Hiếm có cơ hội gặp được nhà giàu, người ngồi ở đối diện lại còn đẹp trai như vậy, cô ấy thật sự là kiếm món hời lớn a.
"Hai người cũng ký tên vào chỗ này nữa."
Cố Tân Tân cầm chiếc bút lên, liếc nhìn cô ấy một cái. "Vì sao phải ký tên của hai người?"
"Vợ chồng mua nhà, nhất định phải ký như vậy chứ."
"Chúng tôi không phải vợ chồng," Cố Tân Tân nói xong, ký tên mình lên đó. "Nhà này chỉ có một mình tôi."
Cận Ngụ Đình bất giác cau mày."Vậy quan hệ của chúng ta là gì?"
Cố Tân Tân tiếp tục ký tên lên mấy trang giấy sau, đầu cũng không buồn nhấc, nói với người môi giới nhà đất. "Thanh toán toàn bộ một lần."
"Phu nhân, ngài chắc chắn?"
"Đương nhiên."
"Vậy quá tốt rồi, nếu như là thanh toán một lần thì thủ tục sau đó cũng đơn giản hơn nhiều."
Cố Tân Tân ngồi trên ghế sô pha, mắt thấy Cận Ngụ Đình đã thanh toán xong đi vào, cô gái kia đi photo lại tập tài liệu đó. Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, Cố Tân Tân nhìn tờ sơ đồ căn hộ trong tay. "Làm chuyện gì cũng phải có đi có lại, nếu như tôi đã cầm tiền thù lao của Cửu gia, sau này nếu như có việc gì cần đến tôi nhất định tôi sẽ cố gắng hết mình, dù là nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ."
Cận Ngụ Đình căn bản không quá quan tâm đến điều đó như vậy, cũng chỉ là mua một căn nhà mà thôi, anh hoàn toàn cam tâm tình nguyện. Nhưng hiện tại tấm lòng bị coi thành một vụ buôn bán trao đổi như vậy thật sự khiến anh cảm thấy vô cùng không thoải mái. "Không thể nói tiếng người nữa rồi?"
"Tiếng người chính là, tôi cầm tiền của anh, nhất định làm thật tròn bổn phận của Cửu phu nhân, từ nay về sau, tuyệt không oán thán."
Cố Tân Tân nói xong lời này, tâm lại bắt đầu đau. Cô hướng ánh mắt về một nơi khác, không muốn nhìn Cận Ngụ Đình thêm một phút nào nữa.
Người đàn ông gác chân lên, ý của Cố Tân Tân chính là rất rõ ràng đưa bọ họ thành mối quan hệ dựa trên lợi ích, trong lòng không hiểu vì sao lại dâng lên một cỗ tức giận. "Được, vậy thì tốt nhất là hãy nhớ rõ vị trí của mình, từ nay về sau nếu tôi đã nói cô phải về hướng đông, thì tuyệt đối không được dù chỉ là nghĩ muốn đi về hướng tây!"
Người môi giới nhà đất trong lòng vui rạo rực đi tới, đúng lúc đụng phải Cận Ngụ Đình lửa giận ngút trời đi ra ngoài.
Cô ấy giật mình nhìn chằm chằm về phía cửa, "Chuyện này...... là thế nào?"
"Không cần để ý đến anh ta, tiền đến tay cô rồi là được rồi."
Cố Tân Tân không mất nhiều thời gian chọn nhà, mà trực tiếp chọn ra một tòa biệt thự nằm đơn độc một khu. Giá nhà đất ở Lục thành tăng lên theo mỗi ngày, tuy là khi cô nhìn tổng số tiền cũng không tránh khỏi giật mình, nhưng nếu Cận Ngụ Đình đã không để ý thì cô cũng vừa dịp coi như đó là chút tiền hoa hồng dùng để phòng thân, đúng là chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện.
Buổi tối, bên trong quán rượu ở Lục thành.
Trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc kết hợp với mấy cái cơ thể uốn éo vặn vẹo ở một góc xa xa, Lý Dĩnh Thư nhìn Cố Tân Tân không ngừng nốc từng cốc rượu. Cô ấy thật sự là bó tay toàn tập, cũng không thể hiểu được rốt cuộc là cô đã xảy ra chuyện gì.
Lý Dĩnh Thư hét lớn, "Tân Tân, cậu không sao chứ, đừng có dọa mình!"
"Cái gì cơ? Cậu vừa nói cái gì?"
"Mình hỏi cậu không sao chứ?"
Cố Tân Tân vừa đưa mấy cốc rượu vào bụng, gò má đã phiếm hồng, trong lòng lại có thứ tích tụ lại không thể phát tiết, "Mình nói cho cậu biết, đàn ông đều không phải loại sinh vật tốt đẹp gì, Dĩnh Thư, cậu tuyệt đối đừng tùy tiện kết hôn, mắt phải luôn căng ra nhìn cho thật kỹ......"
Lý Dĩnh Thư ôm lấy bả vai Cố Tân Tân, đau lòng không ngừng dùng tay vỗ. "Là tên khốn Cận Ngụ Đình kia có đúng không? Anh ta lại bắt nạt gì cậu?"
Cố Tân Tân có nỗi khổ không thể nói ra, dù Lý Dĩnh Thư có là người bạn tốt nhất của cô thì chuyện như vậy có thêm một người biết, vậy thì khả năng bị người ta thêu dệt càng lớn hơn. Bản thân cô lúc này không nhận ra, cho đến tận bây giờ cô vẫn còn muốn bảo vệ danh dự cho người đàn ông kia.
Điện thoại trong túi liên tục vang lên, chỉ là tiếng nhạc bên tai ầm ĩ nên Cố Tân Tân căn bản không nghe thấy.
Chiếc túi xách của cô không kéo khóa, Lý Dĩnh Thư nhìn thấy ánh sáng từ bên trong liên tục nhấp nháy thì liền biết là có người gọi. Cô ấy giúp Cố Tân Tân lấy điện thoại từ trong ra, đưa đến trước mặt cô. "Có điện thoại."
Cố Tân Tân khẽ nhắm lại mi mắt, "Ai vậy?"
"Chồng cậu."
"Mình lấy đâu ra chồng?" Cô cầm điện thoại ấn nghe, một tay chống má, Lý Dĩnh Thư biết cô ấy đêm nay tâm tình không được tốt. "Được rồi được rồi, mau nói Cận Ngụ Đình đến đón cậu về đi, đầu giường đánh nhau cuối giường......"
"ALO!" Cố Tân Tân thô lỗ nghe điện thoại.
Cận Ngụ Đình đứng trong phòng ngủ không có một bóng người, tiếng huyên náo còn mang theo âm thanh đùng đùng truyền vào lỗ tai anh, màng tai bị chấn động đến mức tê tê, "Cô đang ở đâu?"
Trong giọng nói mang theo chất vấn vô cùng rõ ràng, một tay Cận Ngụ Đình chống lên thắt lưng, ngực hơi phập phồng. "Quán bar?"
"Anh là ai vậy!"
"Đừng có giả bộ hồ đồ với tôi, cô đang ở đâu?"
"Ở đó mà ôm ánh trăng sáng của anh đi, tôi không thèm."
Cận Ngụ Đình tức giận đến mức huyệt thái dương điên cuồng giật giật. "Cố Tân Tân, hoặc là hiện tại cô lập tức trở lại cho tôi, hoặc là......"
"Mình có tiền rồi, có biệt thự rồi, Dĩnh Sách, đêm nay chúng ta cùng nổi loạn nào! Mình mua một cái biệt thự siêu siêu lớn luôn, rất nhiều tiền luôn đó, mình muốn bán đứng anh ta, đêm nay chúng ta cùng đi tìm anh đẹp trai......"
"Cố Tân Tân, không phải tôi đã cảnh cáo cô không được đến mấy cái nơi đó rồi sao?"
"Anh vu khống cho tôi đó à!" Cố Tân Tân trả lời, "Hiện tại tôi lập tức ngắt điện thoại của anh, rồi tắt máy! Đừng hòng định vị được tôi, bye bye!"
Tút tút ------
Cận Ngụ Đình bị chọc điên muốn nổi trận lôi đình, tuổi còn trẻ không thể lấy làm cái cớ được mãi, những câu nói kia từ trong miệng cô thật sự chính là.. Nữ Lưu Manh!
Cố Tân Tân ngồi thêm một lúc nữa ở trong quán bar, sau đó kéo theo Lý Dĩnh Thư muốn rời đi. Từ một chiếc bàn cách đó không xa, hai tên đàn ông ngồi đó đã theo dõi rất lâu, vừa thấy hai người rời đi cũng lập tức đi theo.
***
Bát Bát: Sáng mai phải bay về sớm nên tối nay đăng luôn chương của ngày mai nhé. Yêu thương <3