Trăm Năm Hạnh Phúc, Trọn Đời Bình An

Chương 5



5.

Sau khi ra khỏi Đại Lý Tự, ta đổ bệnh. Trương Thư nói không sai, trời đang tiết xuân, trong ngục lại ẩm ướt lạnh lẽo, ta lại không muốn được đối xử đặc biệt khiến người ngoài dị nghị cho nên chỉ đành cắn răng chịu đựng.

Thế là cuối cùng bị nhiễm phong hàn, nằm liệt giường suốt mấy ngày mới hồi phục. Đợi đến khi ta hoàn toàn bình phục, cũng là lúc hội săn bắn mùa xuân bắt đầu.

Tuy nói là hội săn bắt tháng ba nhưng thực ra lần này đến tận tháng tư mới tổ chức. Hoàng thượng thông cảm cho nỗi đau mất con của Liễu Thượng thư cho nên vừa ra lệnh cho Vũ Y Vệ và Đại Lý Tự tập trung điều tra rõ ràng, vừa đẩy lùi thời gian tổ chức hội săn bắn.

Đại tỷ bận đi mày mò mấy thứ vũ khí bí mật, nhị tỷ thì bận nghiên cứu mấy cuốn sách y thật mới đem về, cho nên hội săn bắn năm nay phụ thân chỉ dẫn theo một mình ta.

Trước khi xuất phát, phụ thân cùng ta đến tạm biệt mẫu thân. Vừa bước vào phòng đã thấy mẫu thân một tay chống cằm, một tay cầm sách đọc rất chăm chú.

“Mẫu thân đang xem gì thế ạ?” Ta hiếu kỳ hỏi.

“Tiểu thuyết mới ra gần đây đấy.” Mẫu thân nhổ hạt anh đào trong miệng ra: “Ăn anh đào không? Hiếm lắm đấy, Hoàng thượng mới ban thưởng cho phụ thân con.”

Ta xua tay: “Tiểu thuyết gì thế ạ?”

Mẫu thân cười: “Con với Nghi Thanh.”

Ta: “...”



Trong số những người tham gia hội săn bắn lần này, ta nhìn thấy Trương Thư, ta đứng từ xa vẫy tay chào hỏi cô ấy. Trương Thư do dự một lát, sau đó đi thẳng đến chỗ xe ngựa của ta.

“Điều tra thế nào rồi? Có manh mối gì không?” Ta hỏi.

Trương Thư lắc đầu: “Tình hình không tốt lắm. Có điều phát hiện ra vài điểm nghi vấn.”

Trương Thư đón lấy chén trà ta đưa, tiếp tục nói: “Lúc đó khi bọn ta phát hiện hung thủ, cô ta đang đứng cạnh thi thể, thấy Vũ Y Vệ đuổi đến, cô ta lập tức bỏ chạy. Khi ta chạy lại kiểm tra thi thể thì phát hiện cả hai đều đã lạnh ngắt rồi.”

“Cô muốn nói rằng thời gian không khớp?”

“Ừ.” Trương Thư gật đầu: “Lúc đó cô nói, đi được một lúc, bằng khoảng thời gian uống một chén trà thì gặp phải Vũ Y Vệ. Nhưng thực ra cô nhớ nhầm rồi, phải là hai đến ba chén trà mới đúng.”

Ta ngại ngùng sờ lên mũi: “Từ trước đến nay ta vẫn thường nhớ sai thời gian.”

“Điều này ta biết. Cho nên có lẽ sau khi cô gặp Liễu Thời Nghiên không lâu bị bọn họ đã bị giết hại rồi. Chiêu thức cắt đứt cổ họng này trước giờ đều vô cùng nhanh gọn, vậy thì sau khi giết người sao hung thủ lại không lập tức rời khỏi? Chỉ có thể là, cố tình muốn để Vũ Y Vệ phát hiện ra.”

Ta không hiểu: “Tại sao chứ? Chỉ là để giá họa cho ta?”

Trương Thư mệt mỏi xoa xoa mi tâm: “Không biết, giá họa sao có thể để lộ nhiều sơ hở thế được.”

Thấy dáng vẻ mệt mỏi của Trương Thư, ta lên tiếng an ủi: “Thôi bỏ đi, đừng nghĩ nữa. Việc này Đại Lý Tự sẽ điều tra, Vũ Y Vệ các cô cũng chỉ tham gia hỗ trợ thôi. Nhớ giữ gìn sức khỏe, nghỉ ngơi nhiều chút.”

“Ừ.” Trương Thư nhắm mắt dưỡng thần, không nói thêm gì nữa.



Địa điểm săn bắn là vùng ngoại thành, được bao quanh bởi núi và sông, xung quanh là nơi sinh sống của nhiều loài động vật quý hiếm.

Sau khi đã đóng quân dựng trại xong, nghi thức mở màn hội săn bắn cũng bắt đầu. Thực ra cũng chỉ là Hoàng thượng đứng lên nói vài câu lời hay ý đẹp, cảm tạ trời đất, triều thần ca ngợi Hoàng thượng anh minh, mọi người cùng nhau kính rượu, sau đó ngồi xem ca múa.

Sau khi nghi thức mở màn kết thúc cũng là lúc đám tiểu bối chúng ta phải vận động. Ai nấy đều tự giác thay y phục, chuẩn bị lên đường bắt đầu cuộc săn bắn.

Hội săn bắn năm nay chủ yếu là để kiểm tra năng lực. Những người tham gia chia thành các đội, hai người một đội, mỗi đội được trang bị một bản đồ, trên bản đồ có đánh dấu những nơi cắm cờ hiệu, lấy được cờ đỏ tính một điểm, cờ xanh tính ba điểm. Đến khi kết thúc sẽ tính điểm theo số cờ giành được, đội nào cao điểm hơn sẽ giành chiến thắng. Tất nhiên nếu trong quá trình đó săn được một con vật quý hiếm nào thì số điểm sẽ được tính gấp đôi. Suốt đường đi sẽ có ám vệ đi theo âm thầm bảo vệ, tránh xảy ra tình huống nguy hiểm, tất nhiên là không bao gồm những cái bẫy đã được sắp đặt từ trước.

Hồng công công phổ biến quy tắc xong thì chúng ta bắt đầu bốc thăm chọn đồng đội. Những người bốc được số giống nhau sẽ trở thành một đội.

Hầy, ta lại cùng đội với Nghi Hoa.

Nghi Hoa nhìn thấy biểu cảm thất vọng của ta thì trách móc: “Nghi An, phiền tỷ thu lại cái biểu cảm chán nản đó đi.”

Pháo hiệu được bắn lên, các đội bắt đầu xuất phát. Ta cưỡi ngựa đến trước một con đường nhỏ thì dừng lại: “Ta nghĩ chúng ta nên đi bộ thì hơn. Trên đường này chắc sẽ có nhiều bẫy.”

Nghi An lười biếng nói: “Không được, chỗ này rộng lớn như thế, đi bộ thì mệt chết à.”

Vừa đi được không bao lâu thì đã thấy một đám cỏ xanh giữa đường. Con ngựa nhìn thấy cỏ thì vui vẻ chạy đến ăn, Nghi Hoa thấy thế thì cảm động không thôi: “Chắc phụ hoàng lo rằng ngựa của chúng ta bị đói nên mới chuẩn bị cỏ để chúng bổ sung sức lực. Phụ hoàng tốt nhất trên đời.”

Lời nói còn chưa dứt thì đã thấy con ngựa “phì” một cái một lăn quay ra đất ngủ say như chết.

“...”

Rốt cuộc thì đám cỏ này tẩm bao nhiêu thuốc thế?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
2. Trăm Năm Hạnh Phúc, Trọn Đời Bình An
3. Người Đó Hứa Sẽ Cưới Ta, Hồng Y Mũ Phượng Rước Ta Về
4. Thanh Xuân Rực Rỡ Nhưng Lỡ Lạc Mất Anh
=====================================

Nghi Hoa bĩu môi bước đi phía sau ta, không ngừng than thở:

“Sao đi mãi mà không thấy cái cờ nào thế?”

Ta cầm bản đồ lên xem, tay xoa xoa cằm: “Có lẽ là ở gần đây thôi.”

Ánh mắt Nghi Hoa bỗng dưng sáng lên, hưng phấn chỉ nào phía bên phải: “Mau nhìn kìa, ở kia!”

Ta nhìn theo hướng mà Nghi Hoa đang chỉ, chỉ thấy một chiếc cờ xanh cắm trên mặt đất cách đó không xa.

Ta còn chưa kịp ngăn cản thì Nghi Hoa đã chạy nhanh như bay đến nơi đó, quả nhiên ngay sau đó đã trượt chân rơi xuống bẫy. Trong lúc hoảng loạn, Nghi Hoa quăng dây thừng muốn níu vào một thứ gì đó để khỏi rơi xuống hố. Thật không may, chiếc dây thừng đã vướng phải ta.

Đưa trẻ này thật xui xẻo.

“Bịch! Bịch!” Nghi Hoa kéo theo cả ta cùng rơi xuống hố. Cả hai chúng ta rơi xuống đau đến mức đầu nổ đom đóm.

Cái hố này đào cũng sâu thật, có điều bên dưới có trải một lớp cỏ dày nên dù ngã xuống cũng không có gì đáng ngại.

“Ôi đau quá, đau chết đi được!” Nghi Hoa rên rỉ bò dậy, thấy ta ngồi bên cạnh im lặng không nói gì thì vội vàng tháo dây thừng trên người ta xuống: “Xin lỗi nhé, xin lỗi nhé!”

Thôi vậy. Kể từ lúc biết bản thân chung đội với Nghi Hoa thì ta đã sớm dự đoán được kết cục này rồi.

“Ấy? Ở đây có dây thừng này.”

“Đừng—”

“Vút—” Chiếc dây thừng bị kéo khiến cho một chiếc hộp gỗ bật ra, thứ bột bên trong bay đầy lên mặt ta.

Nghi Hoa há hốc miệng, kinh hãi nhìn ta.

Cũng may đây không phải là ám khí. Ta lặng lẽ lấy khăn tay ra lau mặt.

“Nghi An, tỷ không sao chứ? Đây là cái gì thế?” Lúc này Nghi Hoa mới định thần lại, hấp tấp lau mặt cho ta.

Ta bất lực nhíu mày: “Tức công tán.”

Tức công tán không phải một loại độc, nó chỉ khiến cho người hít phải bị mất đi nội lực trong một canh giờ mà thôi.

Ta chầm chậm bò đến chiếc bàn gần đó, tiện tay cầm lấy một quả táo lên ăn. Người đào hố này cũng chu đáo thật, sợ người rơi xuống đây không thể ra ngoài được nên còn chuẩn bị cả rượu và hoa quả cho chúng ta.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Nghi Hoa cũng ngồi ăn táo, giọng nói hơi sốt ruột.

Ta trừng mắt nhìn con bé: “Làm sao là làm sao? Muội không bị trúng Tức công tán cơ mà. Muội dùng khinh công mà thoát ra ngoài, sau đó dùng dây thừng kéo ta lên chứ còn sao nữa.”

Nghi Hoa ngại ngùng gãi đầu: “Cái hố này sâu đến mười hai thước, bốn bên đều trơn nhẵn, chẳng có cái gì để bám víu cả, ta không làm được.”

Ta vỗ vỗ vai Nghi Hoa, dùng giọng nói trịnh trọng để khuyên nhủ: “Người xưa có câu: Nghịch cảnh làm nên thành công. Công chúa, muội phải học cách đối diện với khó khăn. Hơn nữa, khinh công của muội cũng đâu có tệ.”

Nghi Hoa rất thích được người khác khen ngợi, vừa nghe thấy lời ta nói thì đã xốc lại tinh thần, xoa xoa tay muốn thử sức: “Hay là…ta thử xem nhé?”

Ta trao cho con bé một cái nhìn khẳng định. Nhưng để bảo đảm an toàn, ta quyết định giúp Nghi Hoa một tay.

Ta vứt quả táo đang ăn dở sang một bên, bước đến giữa cái hố, hai tay đan vào nhau tạo thành điểm tựa rồi nói với Nghi Hoa: “Nào, ta giúp muội một tay.”

Nghi Hoa cảm động nhìn ta, sau đó hai chân dùng sức, mượn tay ta làm điểm tựa để nhảy lên. Ta cũng thuận theo đó dùng hết sức đẩy con bé lên, khiến Nghi Hoa trông như một chú chim vỗ cánh bay khỏi miệng hố.

Nhưng khinh công của Nghi Hoa luyện tập vẫn chưa đâu vào đâu, đến vị trí cách miệng hố chừng nửa thước thì bắt đầu rơi thẳng xuống. Nghi Hoa hoảng hoạn khoa chân múa tay giữa không trung. Ta vội vàng vươn tay ra định đỡ lấy con bé, nhưng nghĩ đến với trọng lượng đó mà rơi xuống dưới này, ta lại không chút do dự rút tay về.

“Bịch—”

Nghi Hoa đau đớn bò dậy, tay chỉ lên trời: “Người…người xưa còn có câu: Kẻ…kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”

“...”

Một canh giờ trôi qua.

Ta thử vận công, cảm giác nội lực bị mất đi dần trở về với cơ thể của mình. Nghi Hoa ngồi ở một bên ăn táo, thỉnh thoảng lại nhổ hạt ra. Thấy thời gian không còn nhiều, Nghi Hoa bèn hỏi: “Nghi An tỷ, giờ đã được chưa?”

Ta đứng dậy phủi phủi cỏ trên người: “Nào, đến đây, làm điểm tựa cho ta!”

Nghi Hoa nghe xong thì ngoan ngoãn chạy đến giữa hố, học theo dáng vẻ lúc nãy của ta: “Đến đi!”

Ta khẽ nhón chân, mượn tay con bé làm điểm tựa, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi miệng hố. Sức lực của Nghi Hoa cũng khá lớn, nhờ phúc của con bé mà ta không tốn nhiều công sức cho lắm.

Từ sau khi lên khỏi miệng hố, Nghi Hoa cũng thông minh hơn, không tùy tiện chạm vào bất cứ thứ gì trên đường đi nữa. Chặng đường sau đó ngày càng đặc sắc hơn, khắp nơi đều bố trí các cơ quan bí mật, đúng là thứ gì cũng có. Nghi Hoa nhìn thấy cái gì cũng sợ hãi hét toáng lên, dọa cho chim chóc trong rừng bay tán loạn. Ta nghĩ, những ám vệ đi theo cũng xem đủ kịch hay rồi.

Ta và Nghi Hoa vừa gặm táo vừa đi đến trước một cái cây to, nhìn lên đỉnh ngọn cây thì thấy một chiếc cờ màu xanh đang phấp phới trong gió.

Nghi Hoa dứt khoát lên tiếng: “Tỷ làm đi!”

Ta nghĩ đến món khinh công không đâu vào đâu của Nghi Hoa nên cũng không phản bác. Ta bước vòng quanh quan sát kỹ cái cây, sau khi chắc rằng không có cơ quan nào khác thì bắt đầu vận công, nhón chân một cái dùng khinh công bay lên vị trí cắm cờ.

Nghi Hoa đứng dưới vừa gặm táo vừa tấm tắc khen: “Hay lắm!”

Ta vừa lấy được cờ, đang định nhảy xuống thì bỗng nghe thấy một trận loạt soạt trong vòm lá. Ta quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh thì thấy một con rắn to bằng ba ngón tay đang thè lưỡi về phía mình.

“!!!”

Cố Nghi An ta tuy rằng không phải kẻ nhát gan nhưng đối diện với loài sinh vật này cũng không khỏi cảm thấy hoảng hốt. Ta hét lên một tiếng, không cẩn thận trượt chân rơi thẳng từ trên cây xuống. Nghi Hoa đứng dưới cũng không kịp phản ứng, mắt trợn trừng nhìn ta rơi giữa không trung.

Bỗng dưng có một người từ đâu xuất hiện đỡ lấy eo ta, ôm lấy ta nhẹ nhàng tiếp đất. Ta định thần lại ngẩng lên nhìn, chỉ thấy người đó cười tươi như hoa nở: “Cố khanh, đã lâu không gặp.”

Xong rồi, nỗi sợ hãi thứ hai của ta đây rồi.

Đợi đến khi đứng vững trên mặt đất, ta vội vàng lùi lại phía sau, cung kính hành lễ: “Đa tạ Nghi Thanh công chúa ra tay tương trợ.”

Nghi Thanh công chúa thấy biểu cảm của ta thì tỏ ra trách móc: “Sao mỗi lần nhìn thấy ta tỷ đều sợ như gặp ma thế?”

Nghi Hoa lúc này mới định thần lại, cười ha ha chen vào giữa hai chúng ta để hóa giải ngượng ngùng: “Trùng hợp thật đấy, Nghi Thanh tỷ đến đây cùng ai thế?”

Phùng Vi đứng ở trong góc một lúc lâu, nghe thấy câu hỏi của Nghi Hoa thì vội vàng chạy đến hành lễ: “Tham kiến Nghi Hoa công chúa.”

Cô nương tên Phùng Vi này luôn có bản lĩnh khiến người khác quên đi sự tồn tại của mình.

“À…là Phùng cô nương đấy à? Miễn lễ, miễn lễ. Nếu Nghi Thanh tỷ với Phùng cô nương còn đang bận tìm cờ hiệu thì chúng ta không làm phiền nữa. Cáo từ, cáo từ.” Nghi Hoa vừa nói vừa định kéo ta nhanh chóng chuồn đi.

“Đừng vội”, Nghi Thanh công chúa lười biếng lên tiếng: “Quanh khu vực này có nhiều cơ quan lắm, nói không chừng còn có cả thú dữ xuất hiện, vô cùng nguy hiểm. Hay là chúng ta đi cùng đi, trên đường có gì còn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Cố khanh thấy thế nào?”

Giờ mà từ chối thì mang tội bất kính, ta còn có thể nói gì được nữa nào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv