Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.
CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.
Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.
Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân...
-----------
Chap 17
Lam Khải Nhân từng bước chậm rãi bước lên bậc thang. Đứng trước cửa tòa đại điện to khổng lồ, đẩy cửa bước vào. Nơi này được trang trí xập phần xa hoa, những cây cột mạ vàng hoa văn điêu khắc uốn lượn. Bàn ghế sang trọng đính ngọc, mạ vàng. Mọi đồ dùng ở đây đều vô cùng sang trọng.
Xa hoa! Lam Khải Nhân cảm thán một từ. Nơi này so với Kim gia còn xa hoa hơn nhiều.
Lam Khải Nhân tiếp tục bước đi. Y nhận ra Nhật Quang hoa. Hoa này ở đây vừa phát sáng lại vừa tô điểm thêm cho tòa đại điện. Nhìn Nhật Quang Hoa, Lam Khải Nhân bất chợt nhớ đến Hồ Lục.
"Thật muốn họa lại ngươi..."
Hồ Lục muốn họa lại mình ư ?
Đang suy nghĩ thì vang lên tiếng sột soạt. Khải Nhân đề phòng nhìn lên. Một nam nhân vén gấm hoa khẽ bước ra. Trong ánh sáng lờ mờ, dung mạo nam nhân dần hiện rõ...
Khải Nhân một phen sững người khẽ hô:
-Hồ Lục?
Nam nhân nghiêng đầu nhìn Khải Nhân rồi từ từ tiến về phía y.
Y phục nam nhân ấy có chút xộc xệch. Vạt áo lỏng lẻo để lộ mảng ngực lớn, cơ bắp sung mãn. Đôi môi đỏ tựa như đóa hoa khiến người ta muốn cắn. Đôi mắt xinh đẹp mông lung nhìn. Hắn giống như là mị yêu, thu hút người khác khiến người ta đắm chìm vào...
Khải Nhân đỏ mặt nhìn người trước mặt...
Nam nhân tiến lại gần khẽ cất giọng:
-Khải Nhân...
Âm thanh tựa như tiếng đàn thanh thúy vang lên. Chỉ giọng nói thôi có thể khiến cho người ta si mê...
Khải Nhân có chút thất thần nhìn người trước mặt.
Nam nhân ấy khẽ chớp mắt rồi cười.
-Khải Nhân, ngươi đẹp quá...
Nam nhân nhẹ nhàng bước đến nhân lúc Khải Nhân vẫn còn hoang mang vòng tay lên cổ y. Nam nhân mỉm cười đầy dụ hoặc nỉ non tên y.
-Khải Nhân...
Trái tim Khải Nhân đập nhanh. Y cảm giác thân thể nóng lên, cảm giác tê dại truyền đến. Y vội vàng niệm Thanh Tâm chú, trong đầu không ngừng đọc lại gia huấn Lam gia.
Nói đến Hồ Lục, vừa mới mở mắt ra liền đã thấy mình đứng trước cửa Tàng Thư các. Hồ Lục đẩy cửa bước vào. Như dự đoán của hắn, người kia đang ở trong đấy.
Nam nhân xinh đẹp trên tay cầm một bông hoa Nhật Quang để trên môi, nụ cười nhu hòa.
Nghe tiếng cửa, Khải Nhân ngẩng mặt lên, tay vẫn cầm hoa để trước môi, khẽ cười, hai mắt lộ ra hoan hỉ.
-A Lục.
Hồ Lục biết trước nhưng tim vẫn rung động. Người trước mặt xinh đẹp như thế, lại là người mình tâm duyệt lại có thể không động tâm được sao?
Hồ Lục chỉ đứng nhìn không hề tiến tới. Khải Nhân đi tới, mỉm cười:
-Ta thật nhớ ngươi...
Hồ Lục im lặng, không làm gì chỉ nhìn người kia.
Khải Nhân mân mê cánh hoa Nhật Quang rồi mỉm cười tinh nghịch, cài lên tóc Hồ Lục.
-Ngươi thật đẹp...
Khải Nhân vuốt lọn tóc của Hồ Lục, đưa đến bên môi mình, nói:
-Hồ Lục, ta có đẹp không? Ngươi có thích ta không...
Hồ Lục đưa tay lên, khẽ vuốt sống mũi của Khải Nhân, bàn tay mân mê khuôn mặt y. Khải Nhân cọ cọ mặt vào tay Hồ Lục ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Hồ Lục mỉm cười.
Ta hi vọng có thể chạm đến ngươi...Có thể cùng ngươi sánh vai...Có thể cho ngươi cảm nhận hết tâm tư ta.
Hồ Lục buông tay xuống. Khải Nhân khẽ cười, hôn lên má Hồ Lục.
-Hồ Lục...ta thích ngươi...
Hồ Lục không cười, không nói, khuôn mặt không chút biểu cảm nào.
Dù biết là ảo mộng, ta chỉ muốn một chút, một chút thôi...Chỉ một chút thôi...
Khải Nhân vuốt ve Hồ Lục, kiễng chân định hôn Hồ Lục. Đôi môi Khải Nhân cảm nhận được sự mềm mại nhưng lại chẳng phải Hồ Lục mà là một bông hoa. Hồ Lục ngay lúc biết Khải Nhân định làm gì liền lấy hoa trên tóc chặn lại.
Khải Nhân ủy khuất chớp mắt:
-Hồ Lục không thích ta sao?
Hồ Lục cười, nụ cười xinh đẹp như gió xuân thổi những cánh hoa rơi nhẹ nhàng, như ánh nắng mùa thu nhẹ nhàng tỏa.
-Thích, rất thích...Nhưng chính là thích y, thích Khải Nhân thật sự...
Hồ Lục nhìn Khải Nhân kia, khẽ xoa đầu y.
-Xin lỗi...Cảm ơn...
Người kia tan biến. Cảnh cũng tan biến hết. Hồ Lục nắm chặt đóa hoa Nhật Quang kia.
Đã là mộng thì cũng đến ngày phải tỉnh. Hơn nữa, hắn là chân chính thích y, yêu y chỉ đơn giản là yêu y, không đáp lại cũng không sao cả. Tình cảm không cầu được đáp lại chỉ cầu đừng hối hận. Thay vì chìm trong mộng ảo vẫn là nên thức tỉnh đi tìm chân ái thực sự...
Thu xuất hiện đứng bên cạnh Hồ Lục nói:
-Mộng hay thực đều là như nhau mà thôi ?
Nữ tử cười nói tiếp:
-Đều đau khổ như nhau...
Hồ Lục không nói gì, trầm ngâm nhìn cô.
Cô nương nhìn Hồ Lục, khẽ cười nói:
-Ngươi biết không? Ta nghĩ nhất định ngươi có thể làm cho mộng thành thực.
Thu đưa cho Hồ Lục một miếng ngọc bội, nói:
-Có cái này, ngươi có thể đi vào mộng ảo của một người, giúp hắn thoát ra...
Hồ Lục cảm tạ, nhận lấy miếng ngọc bội.
Mộng cảnh đem du͙ƈ vọиɠ, khao khát, của người ra mà thành...
Người gặp trong mộng cảnh có thể là định mệnh của bản thân, cũng có thể là chân ái một thời...
----
Nam nhân giống Hồ Lục vừa định hôn Khải Nhân, y liền vội đẩy ra. Khải Nhân lùi xa, đỏ mặt hét lớn:
-Hồ Lục, ngươi làm cái gì vậy???
Nam nhân kia cười một cái, chớp mắt:
-Nga...ngươi không thích sao...
Khải Nhân có chút giận dữ lớn tiếng:
-Đương nhiên là không rồi!!!
Nam nhân cúi đầu, vẻ mặt bi thương hối lỗi nói:
-Xin lỗi...ta chỉ muốn trêu một chút. Không ngờ ngươi lại ghét như thế...
Khải Nhân mềm lòng tha lỗi cho hắn. Trong lòng lại giấy lên một cỗ khó hiểu. Có gì đó sai sai nhưng tại sao lại không rõ sai ở đâu...
-Khải Nhân, ngươi có ghét ta không?
-Đương nhiên là không. Tại sao lại nói thế?
-Ta sợ...rất sợ ngươi ghét ta. Khải Nhân...ta không còn ai cả...Ta thực sự rất sợ...
Khải Nhân ôm lấy Hồ Lục nhẹ giọng mà an ủi hắn:
-Ngươi còn có ta...
Khải Nhân ngửi thấy một mùi hương. Hương thơm như một ly rượu khiến cho người ta say. Gò mặt Khải Nhân khẽ đỏ ửng, y buông Hồ Lục ra.
-Khải Nhân ? Ngươi sao vậy?
Nam nhân mỉm cười. Hắn kéo lấy tay Khải Nhân thật mạnh, hai người cùng nhau ngã xuống. Mái tóc Hồ Lục toán loạn, đôi môi đỏ mọng, áo lủng lẳng chỉ cần kéo nhẹ cũng khiến hắn lộ gần hết.
Khải Nhân chống tay ở bên trên Hồ Lục, mạt ngạch rủ xuống một bên, y phục cũng hơi xộc xệch, Đôi mắ mơ hồ nhiễm một tầng sương, gò má đỏ ửng. Khải Nhân bất chợt cảm thấy khung cảnh này rất quen, tựa như từng có. Khải Nhân nhíu mày...Y đang làm cái gì đây?
Thân thể kêu gào mãnh liệt. Bản thân mình đang làm cái gì đây?
Nam nhân rướn người lên, hôn lên cổ Khải Nhân, bàn tay vòng quanh eo hắn.
-Cút ra... - Khải Nhân hét lớn, bật ra xa.
Nam nhân kia ngồi dậy, liếm môi nói:
-Khải Nhân sao vậy ? Đây không điều ngươi muốn sao?
Khải Nhân sợ hãi. Điều mình muốn ư ? Không...không phải! Hình ảnh người ấy vẫn luôn rõ ràng, Hồ Lục mỉm cười, Hồ Lục làm nũng, Hồ Lục trầm tư, Hồ Lục buồn bã... Khải Nhân không biết phải làm sao cả ? Thứ tình cảm kì lạ trong tim sao y chưa từng nhận ra.
Nam nhân tiến lại gần, thanh âm như lời kêu gọi đầy dụ hoặc, từng bước từng bước gợi lên sóng lớn trên mặt hồ tĩnh lặng kia.
-Khải Nhân, ngươi thích ta mà phải không ? Khải Nhân...Ngươi vẫn luôn muốn điều này mà!
-Không, không phải! Không... -Khải Nhân ôm đầu gào thét, co rúm thân thể lại.
Nam nhân ôm lấy Khải Nhân, nâng mặt y lên:
-Khải Nhân...Ta yêu ngươi. Ta yêu ngươi.
Giây phút ấy, Khải Nhân nhận ra mình điên thật rồi. Tại sao? Bản thân lại sa ngã như vậy? Tại sao?
Khoảng khắc hai người chuẩn bị hôn nhau, Khải Nhân bừng tỉnh, đẩy người trước mặt.
-Không...Ngươi không phải hắn. Không phải hắn.
Nam nhân kia cười:
-Nếu ta là hắn vậy thì ngươi nghĩ hắn thấy ngươi như thế này sẽ thế nào?
Choang! Có một cái gì đấy vỡ vụn. Hồ Lục sẽ nghĩ mình thế nào? Hồ Lục...hắn sẽ ghê tởm mình hay không? Khải Nhân sợ, rất sợ...sợ chính bản thân mình, sợ Hồ Lục.
Thân thể ngày càng nóng lên. Khó chịu, vô cùng khó chịu. Khải Nhân chống đỡ thân thể, tập hợp linh lực tán loạn trong cơ thể một chiêu gϊếŧ chết nam nhân kia.
Nam nhân kia biến mất, hắn vẫn mỉm cười. Nụ cười của một con rắn độc.
Một tay đâm chết người kia, bản thân có chút đau xót. Thân thể ngày càng nóng lên, linh lực cạn kiệt. Khải Nhân lết đến một góc, nới lỏng áo ra. Nóng quá! Thân thể run lên từng hồi. Cảm giác tê dại bức bối, khó chịu cùng cực. Đợt sóng kíƈɦ ŧìиɦ trào dâng. Khải Nhân co quắp thân thể, cắn chặt môi không phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Hồ Lục cầm viên ngọc bội men theo lối đi, đến được một căn phòng xa hoa y như nhà mình.
-Khải Nhân...
Hồ Lục vội chạy đến chỗ thân thể đang cơ quắp, thống khổ kia. Hồ Lục đỡ y dậy. Khải Nhân như thế nào trúng phải mê hương rồi.
Khải Nhân run lẩy bẩy, mắt mơ hồ. Muốn đẩy Hồ Lục ra nhưng thân thể yếu ớt không đẩy ra nổi. Hơn nữa khi bàn tay người đấy chạm đến, Khải Nhân cảm thấy thật thoải mái, khẽ cọ cọ.
-Khải Nhân...
Cảm giác quen thuộc...Nội tâm khó nhịn.
Khải Nhân không chịu nổi, vòng tay lên cổ Hồ Lục hôn hắn.
Hồ Lục sững người 5 giây. Hắn sắp nổ tung người rồi. Hồ Lục đáp lại nụ hôn của Khải Nhân, lần mò khoang miệng của Khải Nhân. Y đã luôn tưởng tượng bao lâu nay...
Kíƈɦ ŧìиɦ trào đến, đêm xuân mộng mị...
Thân thể hai người quần áo loạn xạ.
Địa phương nào đó sớm cương cứng...
Hồ Lục hôn từng tấc da thịt trên người Khải Nhân. Y khẽ rêи ɾỉ.
Cuối cùng Hồ Lục vẫn không làm tới bước cuối cùng...
Hắn đánh ngất Khải Nhân. Tẩy rửa, thay y phục cho y.
Coi như ta đang mơ một giấc mơ rất đẹp đi.
Hồ Lục chỉnh lại y phục cho Khải Nhân. Hắn cầm mạt ngạch, kéo xuống. Hồ Lục mỉm cười buộc mạt ngạch nên tay Khải Nhân, lại buộc lên tay mình.
Giống như chúng ta đang kết hôn nhỉ ?
Tháo ra buộc lại nghiêm cẩn trên trán Khải Nhân. Hồ Lục bế lấy y, đôi mắt động. Pháp lực tuôn ra xé tan ảo cảnh.
Hồ Lục đặt Khải Nhân nằm một bên. Bọn họ đang ở một căn chòi nhỏ trước cổng đi vào thị trấn kia. Ba người kia vẫn chưa thoát ra ảo cảnh sao? Hồ Lục dựng lên một kết giới, đảm bảo an toàn cho Khải Nhân rồi nắm viên ngọc bội.
Lần này, lại đi đến ảo cảnh nào đây?
-----------------------
Mùi hương tỏa ra từ người của nam nhân trong ảo cảnh của Khải Nhân là mê hương khiến cho Khải Nhân mất khống chế. Khải Nhân vốn dĩ có tình cảm với Hồ Lục, có du͙ƈ vọиɠ với y chỉ là nằm sâu trong lòng, chưa từng giấy động. Khải Nhân ép sâu nó đến cùng cực bởi vậy ảo cảnh hiện lên lại càng mãnh liệt. Đồng thời trong ảo cảnh, Khải Nhân dần dần quên đi một số vấn đề. Tỷ như cảm giác Hồ Lục khác thường nhưng lại không nhận ra khác thường.