Nghê Liệt rời giường, lấy khăn lau qua loa rồi mặc quần áo, lại thấy người trên giường nằm quay lưng về phía mình, hắn bèn ném khăn vào sọt, lại nhoài người lên giường trộm quan sát vẻ mặt y.
Người nọ nhắm mắt, không có vẻ gì khác lạ, nhưng chẳng hiểu sao Nghê Liệt lại cảm thấy tâm trạng y không tốt, trái tim căng thẳng, bắt đầu hồi tưởng lại hành động của mình ban nãy, có phải vừa rồi trong lúc động tình, hắn lỡ làm đau y? Nghĩ đến hành vi lỗ mãng hấp tấp của mình trên giường, Nghê Liệt chợt lo lắng, bèn cau mày sấn lại gần.
Hắn lấy chóp mũi cọ vành tai y, người kia buồn bực tránh qua một bên, hắn không chịu từ bỏ, lại kề gần hơn, tiếp tục cọ cọ, Lý Nguyên Mẫn đành mở mắt, bình tĩnh nói: "Ngươi nên về rồi."
Hầu kết Nghê Liệt giật giật, cảm giác hụt hẫng khó hiểu trong lòng làm hắn nôn nao phiền muộn không thôi, ánh mắt của hắn nhấn nhá trên khuôn mặt tuyệt đẹp kia đôi chút, sau lại hạ quyết tâm, nhoài người lên giường, "Không về."
Hắn giở chăn, chui vào nằm chung.
Tấm chăn này tràn đầy mùi hương của y, vừa ấm vừa thơm, Nghê Liệt thích lắm, bèn ôm y thật chặt, bấy giờ mới thấp giọng hỏi: "Không vui à?"
Lý Nguyên Mẫn đáp: "Nào có."
Nghê Liệt tự vấn lại hành động ban nãy của mình, thật chẳng khác gì loài súc sinh động dục, hắn có phần ngượng ngùng, dỗ: "Sau này không ép ngươi nữa."
Hắn ôm eo nhỏ, rồi dán mũi vào sau gáy của người ta mà ngửi thêm một chốc.
Lý Nguyên Mẫn thở dài, xoay người lại bảo: "Gần đây giấc ngủ của ta không tốt, ngươi đừng ở lại chỗ này quấy nhiễu ta."
Nghê Liệt lập tức sầm mặt, mím môi, mắng thầm một tiếng, nhưng cũng đành nhỏm dậy.
"Thôi, người đâu mà yếu đuối nhõng nhẽo, cũng chỉ có ông đây chịu nhường ngươi."
Hắn tròng ủng da vào chân, lại nhìn người trên giường một lúc, thấy người ấy dường như mệt mỏi vô cùng, hai mắt nhắm nghiền, trong lòng Nghê Liệt cũng dần dần yên ả. Hắn lặng lẽ ngắm y hồi lâu, rồi lại nhoài người đến, định cong ngón tay xoa nắn gò má của y, nhưng lại sợ vô tình làm y tỉnh giấc, đành phải thôi. Sau hắn lại nghĩ đến một việc, bèn lấy một bao giấy dầu từ trong lòng rồi đặt bên gối Lý Nguyên Mẫn, bấy giờ mới chịu ra ngoài.
Hắn đẩy cửa sổ rồi nhẹ nhàng vọt ra ngoài, lại quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt kia một chút, khóe môi hơi nhếch, khoan khoái đi xuống lầu dưới.
Nhưng vừa rời khỏi hành lang, hắn lại đột nhiên dừng bước, đôi mắt hơi nheo lại, một loại trực giác của thú hoang mách bảo hắn rằng quanh đây có điều bất thường.
Nguy rồi!
Hắn thậm chí còn không kịp suy nghĩ đã hấp tấp quay đầu, chỉ thoáng chốc đã nhanh chóng chạy lên tầng hai.
Hai người thị vệ trước cửa đã ngã xuống đất tự bao giờ, hai mắt Nghê Liệt trợn trừng, cả người như muốn nổi điên. Hắn vừa vọt đến cửa, đã nghe thấy một tiếng còi the thé vang lên, trong phòng vang lên tiếng đánh giết.
Nghê Liệt đá văng cửa chính, thấy có hai toán người đang đấu đá nhau, tiếng đao kiếm va vào nhau không ngừng nghỉ, đã có hai, ba kẻ nằm gục trên mặt đất. Trong bóng đêm, một nửa bức mành đã bị ai đó xé rách, người trên giường biến mất không thấy đâu, lòng hắn sốt ruột, bèn ra tay hạ gục một kẻ gần đó, đoạt lấy đao trong tay gã.
"Lý Nguyên Mẫn!"
Hắn nôn nóng gào thét, tìm khắp chung quanh. Giữa những tạp âm hỗn loạn, chợt nghe được một tiếng thở dốc khe khẽ quen thuộc. Hắn lần theo tiếng động ấy mà tìm kiếm, mừng rỡ phát hiện ra người nọ trốn sau một tấm bình phong. Nhưng hắn còn chưa kịp thở phào một hơi, thì có hai kẻ mặc áo đen cầm đao vọt về phía y, Nghê Liệt đỏ vằn đôi mắt, quát:
"Bọn oắt này, các ngươi dám!"
Tiếng gào thét của hắn vang vọng tựa chuông đồng, khiến lòng người khiếp vía, thân thể hùng dũng dẻo dai như hổ báo đột nhiên căng lên, hắn ném mạnh thanh đao trên tay mình về một phía, còn cả người lại nhào về một phía khác.
Chỉ kịp nghe một tiếng 'phịch', thanh đao chém đứt cổ một người trong số đó, còn hắn bổ nhào vào người tên còn lại, ôm đầu của gã xoay tròn thật mạnh, mùi máu tanh lập tức phả vào mặt.
Cả người Nghê Liệt đẫm máu, tựa như La Sát, hai mắt trợn trừng, lại tiến lên đá phăng bức bình phong, chộp lấy cánh tay y kéo dậy, mặt mũi hắn nổi gân xanh, quan sát y từ đầu tới chân.
Mặt mày Lý Nguyên Mẫn tái nhợt, nhưng thái độ rất bình tĩnh, thở phì phò một lúc rồi nói: "Ta không sao."
Lúc này Nghê Liệt mới yên tâm, quay đầu lại nhìn, thấy trong phòng có một đám người ngã tứ tung trên sàn.
Giờ hắn mới chợt nhận ra, hóa ra phòng này có hai tốp người đánh nhau, đám người mặc đồ đen đã vào thế yếu, chỉ còn có hai tên gắng sức chống đỡ.
Lý Nguyên Mẫn nheo mắt, vội quát lên: "Để lại người sống!"
Ám vệ nghe lệnh y, lập tức thu sát thế, có lẽ là thấy tình hình đã hết cứu, một kẻ vội vàng lui về phía cửa sổ, Nghê Liệt híp mắt lại, thoăn thoắt bật tới, khống chế gã, đoạn lấy tay trái siết chặt yết hầu, bàn tay phải lại bóp cằm gã, kềm chặt lại. Một tiếng hét thảm vang lên, cằm của kẻ đó đã bị tháo khớp, xương đùi bị đạp gãy, tên áo đen này lập tức ngã sõng soài trên mặt đất.
Một tên khác vẫn còn kẹt trong vòng vây, thấy đồng bạn như thế, sắc mặt nó đanh lại, hàm răng nghiến chặt, cái đầu ngoẻo về một phía, một dòng máu đen xì chảy ra từ khóe môi, sau đó ngã ầm xuống, đã tuyệt mệnh.
Lúc này Lý Nguyên Mẫn mới hiểu được ý đồ của Nghê Liệt khi tháo khớp hàm tên kia. Y liếc mắt ra hiệu, ám vệ tuân lệnh, tiến lên lục lọi khoang miệng của tên thích khách còn sống sót, đang kêu rên trên đất, chỉ trong thoáng chốc, đã móc ra được một bao ruột dê, bên trong có một hạt thuốc.
Lý Nguyên Mẫn cầm khăn che lại miệng mũi, bước lại gần quan sát một chút rồi lạnh lẽo nói: "Vứt đi."
Nghê Liệt thong dong ngồi xuống, lạnh lùng nhìn kẻ đang đau khổ kêu rên đó.
"Trên người mày có hơn một trăm khớp xương, bây giờ mày khai ra thằng chủ mưu phía sau, hay là chờ ông mày bẻ từng cái một?" . đam mỹ hài
Mồ hôi tên thích khách tuôn ra như thác, rên rỉ không thôi, Nghê Liệt mắng một tiếng 'muốn chết' rồi cho một quyền lên khớp cánh tay phải của gã, một tiếng giòn tan vang lên, tên sát thủ kia chỉ kịp rít gào lên một tiếng.
Gã thở hổn hển, nước mắt giàn giụa, miệng chảy nước dãi, phều phào nói gì đó không rõ.
Nghê Liệt cười khẩy một tiếng, lại vươn tay nắn lại khớp hàm cho gã.
Sau lại nghe thấy gã nghẹn ngào nói: "Tôi không biết... Tôi thật sự không biết... Tôi chỉ nhận được lệnh ám sát Quảng An Vương, còn ai là kẻ chủ mưu... Tôi hoàn toàn không biết!"
Lý Nguyên Mẫn nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi.
Sắc mặt Nghê Liệt tối sầm.
Trong phòng chỉ còn tiếng kêu rên của kẻ kia, một lúc sau, Lý Nguyên Mẫn mới ra lệnh: "Giải nó đi, cho điều tra thật kỹ."
"Vâng!"
Ngoài cửa vang lên tiếng cọt kẹt, Nghê Anh tóc tai bù xù cầm kiếm hấp tấp chạy vào, thấy xác chết nằm đầy trên đất thì mặt mày trắng bệch, sau thấy Lý Nguyên Mẫn vẫn bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cũng phát hiện ra Nghê Liệt đứng cạnh đó, có hơi sửng sốt, nhưng không nói gì.
Lại nghe thấy Lý Nguyên Mẫn dặn dò: "A Anh, em truyền lệnh ta, bảo mọi người tăng mạnh phòng vệ."
Nghê Anh liếc mắt nhìn Nghê Liệt một chút, thưa vâng rồi lui ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, thi thể trên sàn bị dọn dẹp sạch sẽ, ám vệ cũng biến mất tăm.
Sau thời khắc kinh hồn bạt vía vừa rồi, Lý Nguyên Mẫn dặn thuộc hạ cho người đổi phòng khác. Cả người y cũng dính nhiều máu nên lệnh tôi tớ đưa nước nóng đến tắm rửa.
Vừa đổi áo lót sạch sẽ, chợt nghe có tiếng bước chân nặng nề bên ngoài, nhưng y chẳng chút sợ hãi, chỉ lầm lũi thắt đai lưng, sau đó rời khỏi tấm bình phong. Quả nhiên nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang đứng chắp tay sau lưng chờ sẵn ở gian ngoài, hắn cũng thay một bộ đồ mới, rõ là cũng vừa tắm rửa một hồi.
Nom thấy Lý Nguyên Mẫn ăn mặc mỏng manh, Nghê Liệt chọn một chiếc áo ngoài vừa người y từ trên giá, sau đó khoác lên cho y.
Hắn thắt dây áo xong thì sờ sờ mặt y:
"Sao lúc ta say rượu đột nhập vào giường gặp ngươi, lại không thấy những ám vệ đó tiến vào hộ chủ nhỉ?"
Lý Nguyên Mẫn nhìn hắn, mặt mũi vẫn tỉnh bơ, lát sau mới đáp: "Ngươi là Xích Hổ Vương thể lực hơn người, kiêu dũng trời sinh, ai mà ngăn được ngươi."
Y rũ mắt, sửa sang lại áo ngoài, "Nếu đã không ngăn được, ta gọi bọn họ ra nạp mạng làm gì."
Nghê Liệt nghe vậy thì cười to, quả không hổ là người hắn coi trọng, mỗi một mặt của y đều làm hắn mê muội, bình tĩnh quả cảm là y, tâm tư kín đáo là y, ngay cả dáng vẻ mít ướt, khóc thút tha thút thít cũng là y nốt.
Hắn luồn tay vào vạt áo Lý Nguyên Mẫn mà lục lọi một lúc, quả nhiên mò được một cái còi bé xíu bằng ngọc giấu ở vạt áo trong, lúc này mới yên tâm.
Lại ôm ghì thắt lưng y: "Đêm nay, để cho ta ở lại đây."