Phiên ngoại 2Ta là Lãnh Vận Tình, là Phượng Nguyệt quốc Ngũ công chúa, rất được mẫu hậu cùng phụ hoàng sủng ái. Một lần ta thấy mẫu hậu lại một người một mình ở trong phòng thở dài, ta cuối cùng là nhìn thấy mẫu hậu đối với một bức họa mà rơi lệ.
Thừa dịp mẫu hậu không có ở đây ta tò mò muốn biết, liền vụng trộm đi vào.
Bởi vì mẫu hậu không cho ta xem bao giờ, nhưng là ta nhiều lần rình mò biết được nơi mà mẫu hậu cất bức họa kia. Ta tìm ra bức họa được giấu kín, trong họa là một vị tuyệt mỹ nữ tử một thân bạch sam, ánh mắt lạnh như băng nhưng là có chút nhu tình. Nhờ vậy nên nữ tử này nhìn kĩ sẽ không có cảm giác lạnh lẽo.
Ta nhìn vị nữ tử trong bức họa, trong lòng nghi hoặc, vì sao mẫu hậu lại đối với người nữ tử này mà khóc đây? Mà nghi hoặc này, ở ba năm sau, liền sáng tỏ.
Ta thường ngày hay lui tới tìm mẫu hậu, muốn tìm nàng nói chuyện phiếm, còn chưa có mở cửa đi vào phòng nàng, lại nghe đến một ít thanh âm, ta nghi hoặc mở một lỗ nhỏ trên cửa sổ làm bằng hồ giấy, lại thấy được một màn làm cho chính mình khiếp sợ.
Hai thân thể trắng nõn ở trên giường dây dưa, ta cẩn thận nhìn nhìn, lại phát hiện trên giường dây dưa lại là hai nữ tử, mà một người lại là mẫu hậu của mình, người còn lại là nữ tử trong bức họa ba năm trước đây mình trông thấy.
Ta tuy rằng tuổi còn nhỏ, lại bởi vì cuộc sống ở trong cung, làm cho tâm của mình cũng trưởng thành, cũng thường xuyên nhìn thấy các cung nữ âu yếm nhau, cho nên lập tức liền đã biết đây là chuyện gì.
Không đợi ta tiếp tục xem, lại nghe đến một trận tiếng bước chân truyền đến, ta chạy nhanh trốn đi, lại vụиɠ ŧяộʍ nhìn người đang đến, phát hiện là phụ hoàng đến, lòng ta cả kinh, vì mẫu hậu của mình mà trở nên lo lắng.
Đợi cho phụ hoàng vào phòng, ta lại vụиɠ ŧяộʍ chạy đến cửa sổ nhìn vào bên trong xem sự tình, lại phát hiện mẫu hậu nữ tử đã đứng dậy, mặc quần áo.
Phụ hoàng sắc mặt âm trầm, mà mẫu hậu cũng là ở bên cạnh lòng nóng như lửa đốt. Mà nhờ vậy ta đã biết nữ tử kia cùng phụ hoàng là có thù oán gì.
Nữ tử kia tên gọi Vận Thi, mẫu hậu khi còn trẻ hành tẩu giang hồ mới cùng Vận Thi quen biết, lại không nhìn ánh mắt thế tục mà yêu nhau, lại bởi vì phụ hoàng cải trang du ngoạn lúc đó lại thấy được mẫu hậu, phụ hoàng khi còn trẻ rất tuấn tú, lại đối mẫu hậu nhất kiến chung tình, từ đó liền điên cuồng theo đuổi mẫu hậu, nhưng là mẫu hậu bởi vì có Vận Thi, cho nên tuyệt đối không có khả năng đáp ứng, liền dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Cuối cùng phụ hoàng lại dùng quyền thế của mình đem mẫu hậu cưỡng bức cùng hắn thành hôn. Mà Vận Thi lại bị hạ chỉ vĩnh viễn không thể vào kinh thành.
Ta nghe đến đó, hơi nhíu nhíu mày, khó trách ánh mắt mẫu hậu đối phụ hoàng thản nhiên không có một tia tình yêu, thậm chí còn có một tia hận ý.
Bất quá trong lòng đã có chút bất mãn việc phụ hoàng làm như vậy, phụ hoàng đây là cố ý chia rẽ mẫu hậu cùng Vận Thi, hơn nữa ta thấy mẫu hậu cùng Vận Thi đứng chung một chỗ, tổng cảm thấy thực xứng đôi như ông trời tác hợp, nhưng còn phụ hoàng với mẫu hậu đứng chung một chỗ lại không có cái loại cảm giác này. Hai người xứng đôi như vậy lại bị phụ hoàng mình cố ý chia rẽ, thật là có chút tức giận.
Ta rốt cuộc vô tình nghe hết mọi chuyện, trực tiếp quay đầu trở về cung điện, nằm trên giường, không nghĩ tới mẫu hậu của mình thế nhưng cùng nữ tử yêu nhau, nhưng là vì cái gì chính mình lại không có một tia mâu thuẫn cùng phản cảm, mà là hy vọng các nàng cùng một chỗ đây? Đến rất nhiều năm sau ta rốt cục đã biết đây là vì cái gì.
Bởi vì...... Ta cũng yêu một nữ tử, một tên vô tâm thích đi trêu hoa ghẹo nguyệt, lại luôn lơ đãng với người khác nhưng đối với mình lại ôn nhu của một nữ tử.
Nếu mẫu hậu có thể vứt bỏ ánh mắt thế tục cùng dư luận, ta sao lại phải sống mà nhìn ánh mắt thế tục? Nếu mẫu hậu có thể yêu, ta vì sao không thể yêu đây? Phong Mị Nghiêu, mặc dù ngươi là nữ tử, ta cũng yêu ngươi, bởi vì ta yêu ngươi mà không phải ai khác.