Hiện trường tai nạn khiến người ta nhìn vào cũng phải hoảng sợ. Cô gái nằm bất động trên đường, máu có thể vẽ được một bức tranh bỉ ngạn lớn. Xe moto đâm vào sạp hàng, bánh vẫn quay, người ngồi trên xe bị va chạm mạnh, mũ bảo hiểm cũng văng ra.
Rất nhanh sau đó, khi hiện trường được thu dọn, hai tên đuổi xe máy theo sau mới bắt đầu hoảng loạn.
Một tên nóng lòng cầm điện thoại của Doãn Ái lên: “ Cô ta ghi âm, mẹ kiếp, cô ta mà lành lặn báo cảnh sát thì chúng ta toi…”
Tên còn lại nhìn thấy địa chỉ nhà của Doãn Ái, thâm tâm lo lắng không yên. Hắn ta ngẫm lại, nếu không có tiền, nếu nghèo nàn thì sao có thể hầu tòa mà kiện cáo.
Nghĩ vậy, hắn ta xóa bản ghi âm, đi theo đến địa chỉ nhà Doãn Ái.
Khu Nha Lộ buổi tối rất vắng, đèn cao áp vừa đúng lúc bị hỏng, sương cũng ngày một dày đặc. Chỉ một chút thời gian đã có thể phá cửa, hai tên bắt đầu lục lọi bên trong.
Mắt chúng sáng, không ngờ đây lại là một người giàu, trang sức cùng thẻ chất một chồng.
“ Lấy hết đi mày, cô ả đúng là ngậm thìa vàng rồi, không hiểu sao lại sống ở đây…”
Tên kia nói: “ Ngu, càng giàu càng muốn giấu, lấy nhanh lên…”
Chỉ trong chốc lát, mọi thứ từ tiền mặt đến trang sức, tất cả đều biến mất không còn dấu vết. Dù thẻ ngân hàng không biết mật mã chúng cũng lấy sạch, phòng trừ mọi hậu họa về sau.
……….
Lục Tiêu Ngạn làm việc ở Bác Á, đã mấy ngày không về nhà.
Không gian yên tĩnh, Lục Tiêu Ngạn nhìn vào bức chân dung lớn treo trong phòng làm việc, có chút não nề.
Bây giờ có lẽ Doãn Ái đang ở Pháp, ngắm nhìn kiến trúc Châu Âu xinh đẹp, cùng bạn bè du lịch rồi đi.
Lục Tiêu Ngạn cảm thấy nực cười, đây không phải chuyện anh cần lo.
Lồng ngực có chút bức bối, rất nhanh sau đó liền bị gạt ra.
Doãn Ái được đưa vào khoa cấp cứu khẩn cấp, đã chìm vào hôn mê từ lâu. Các bác sĩ cật lực phẫu thuật mới đưa cô từ cõi chết trở về. Khi mang người đến bệnh viện, cơ thể mất ý thức, gãy xương cùng chấn động não, ngàn cân treo sợi tóc.
Qua 3 tiếng phẫu thuật mới kéo cô từ quỷ Môn quan về, tình trạng không mấy ổn định.
Bác sĩ thở dài: “ Người nhà có liên lạc được không?”
Y tá lắc đầu, trên người Doãn Ái không có điện thoại, chỉ có một cái thẻ ngân hàng đứng tên cô, không thể xác định danh tính.
Y tá nói thêm: “ Người gây tai nạn không được đưa đến bệnh viện, chỉ thấy mỗi cô gái này.”
Bác sĩ ghi lại bệnh án rồi rời đi, thanh niên bây giờ thật vô trách nghiệm, hại con gái người ta ra nông nỗi này cũng không xuất hiện, ban đêm còn đua xe làm loạn.
Doãn Ái nằm một mình trên giường bệnh, tựa như đã đi qua rất nhiều cửa ải sống chết. Cô chạy rất nhanh, cả người đầy vết thương vẫn đâm đầu chạy, trước mắt là ánh sáng của nhà thờ, bên trong có hôn lễ đang diễn ra..
Lục Tiêu Ngạn mặc đồ chú rể, nắm tay cô dâu tiến vào lễ đường. Anh dịu dàng với cô ấy, ôn nhu với cô ấy, hứa hẹn với cô ấy, hơn tất cả, anh nói yêu cô ấy.
Không muốn nhìn nữa…
Nhưng không chạy được…
Doãn Ái ngẩn người, từ đầu đến cuối, Lục Tiêu Ngạn chỉ nói bằng lòng lấy cô, từ đầu đến cuối chưa từng nói yêu cô…
“ A…”
Doãn Ái thở dốc tỉnh dậy, trước mắt là màu trắng toát, xung quanh lặng như tờ.
Cô nhìn ra bên ngoài, trời âm u như sắp mưa, hình như gió còn thổi rất to. Y tá thấy Doãn Ái tỉnh lại, vội gọi bác sĩ đến. Mà tất cả hành động hối hả vội vàng của y tá, Doãn Ái đều không biết.
Cô nhớ đến buổi tối gặp tai nạn, ánh đèn quá chói mắt khiến cô không thể nhìn rõ thủ phạm, chỉ có cảm giác đau đớn lan tỏa toàn thân. Doãn Ái nhấc thử tay lên, quả nhiên không được.
Cô đã nằm ở đây bao lâu rồi.
Bác sĩ đã lớn tuổi, dày dặn kinh nghiệm khám cho cô. Doãn Ái cảm thấy lạ, tại sao cả quá trình đều diễn ra im lặng như vậy. Cô ngẩng đầu lên, nỗi sợ không tên bủa vây.
Cô nhìn theo khuôn miệng của bác sĩ, rõ ràng ông ấy đang nói, thậm chí còn nói rất nhiều thứ. Nhưng cô không nghe được, đây vẫn là mơ đúng không.
Bác sĩ thấy Doãn Ái không trả lời, lặp lại thêm lần nữa: “ Này cô gái, tôi hỏi cô còn khó chịu ở đâu không?”
Người ngồi trên giường đã không nghe thấy gì, nước mắt trào ra như đê vỡ. Doãn Ái sợ hãi nhìn bác sĩ, cô bắt đầu luống cuống, mất bình tĩnh.
“ Bác sĩ nói to lên đi, đừng thì thầm như thế…ông mau nói to lên đi…”
Làm ơn, nói to lên được không, nói cho cô nghe thấy với, nói cô không bị làm sao đi, làm ơn…
Bác sĩ cũng đã lường trước được, người khám nghiệm nói Doãn Ái bị đập vào hàng rào chắn bằng sắt, sau tai của cô chảy máu, sau đó là ngã lăn ra đường.
Khả năng khiếm thính rất cao.
Doãn Ái bám vào áo của bác sĩ gần đó, giọng nói ngắt quãng cầu xin ông nói to lên, tại sao cô lại không thể nghe thấy âm thanh gì vậy.
Bác sĩ cũng đau lòng, người con gái này rất trẻ, cùng lắm chỉ 22 tuổi, đả kích lớn như vậy có thể chịu được sao. Thế giới của cô xoay vần, hệt như một kẻ cô độc trên sa mạc rộng lớn, không có gì xảy ra, tĩnh lặng đến lạ.
Y tá tiêm thuốc an thần cho Doãn Ái, để cô có thể bình tĩnh trở lại.
“ Canh chừng cẩn thận, đừng để cô ấy nghĩ quẩn. Theo kết quả, lưng cô ấy cũng không cảm nhận được gì, bây giờ gặp phải trường hợp này,…haizz”
Y tá truyền nước xong, quay sang hỏi: “ Không có cách nào chữa
được sao bác sĩ?”
“ Trước mắt thì không có phương án nào cả, thử dùng qua máy trợ thính, nếu không được thì đành chấp nhận.”