Phiên phúc thẩm rất nhanh diễn ra, Doãn Ái cùng Bạch Nhạc bắt xe vào thành phố, hai người tạm biệt nhau ở trạm cuối rồi mỗi người một hướng.
Cô chậm chạp đến tòa án, trong đầu đã tưởng tượng ra vô số tình huống nếu gặp lại Lục Tiêu Ngạn. Doãn Ái có nên chào anh, hệt như hai người bạn, hay chọn cách trực tiếp lướt qua, hệt như hai người xa lạ trên cùng trục đường.
Nhưng rất nhanh, mọi tình huống cô nghĩ ra đều không thể áp dụng.
Doãn Ái không vào bên trong phiên xử, cô chỉ đứng ở ngoài cửa, cố gắng không để ai phát hiện ra mình. Tố Như ở bên trong xơ xác, lần này Doãn Ái còn có thể thấy dì Mai, hai người già bên cạnh cô đoán là ông bà ngoại.
Đã luống tuổi như vậy, qua đến hơn nửa đời người, về già lại hay tin con gái vào tù, chắc chắn sẽ không chịu được cú sốc này.
Sự thật đúng là, bà ngoại khóc lên khóc xuống khi nghe phiên xử. So với sơ thẩm, tội đã được giảm nhẹ, nhưng vẫn không được hưởng án treo.
Khi Tố Như bị giải vào trong, tầm mắt bà vẫn dõi theo Lý Tuyết ở đó, dường như sợ con gái bị ủy khuất, còn nghẹn ngào mấy lời từ biệt. Khung cảnh hỗn loạn, người gào kẻ khóc, nhưng sự thương tiếc ấy vĩnh viễn không dành cho Doãn Ái.
Mọi người ùa ra về, Doãn Ái cũng nhanh chóng muốn hòa vào dòng người, nhưng cô vẫn bị dì Mai nhìn thấy.
Dì lớn tiếng gọi: “ Tiểu Ái,…đừng đi vội,…”
Doãn Ái dừng lại, hai người gì kia cũng nhìn chằm chằm vào cô, trái tim như treo lơ lửng trên không trung. Họ, liệu có nhận lại đứa cháu này không?
“ Ta có đến tìm Lục Tiêu Ngạn, hai đứa ly hôn rồi sao?”
Doãn Ái nóng lòng: “ Dì đến tìm anh ấy làm gì chứ?”
Dì Mai chưa kịp lên tiếng giải thích, người trên danh nghĩa là bà ngoại của Doãn Ái đã xen vào, giọng còn cay nghiệt trì chiết. Truyện Trọng Sinh
“ Tìm làm gì? Mẹ mày ở trong đấy mày còn ung dung sống hạnh phúc à? Trong lúc hoạn nạn chỉ nhờ được người nhà thôi,…ông nhìn xem, con gái của tên nghiện rượu thì cũng chẳng khá khẩm hơn,…nó không làm việc đàng hoàng, thậm chí còn làm tình nhân của người ta…”
Lúc Doãn Ái tưởng bà đã dừng, lại nghe thấy tiếng chanh chua lần nữa vang lên.
“ Năm đó tôi nói ông đón Tiểu Như về, đứa trẻ này đem đi đâu cũng được,…ông sĩ diện, ông hại con gái tôi,…ông để nó lớn lên, nó liền cấu kết với họ Lục, đâm mẹ nó một nhát,..”
Bà ngoại khóc lớn, khí chất phu nhân quyền quý đều tan tành. Doãn Ái đột nhiên hiểu ra, cô còn mong chờ họ nhận lại cháu, nực cười, nếu họ muốn nhận, sớm đã không để cô sống khổ sở như vậy.
Cô nói nhẹ: “ Các người dựa vào đâu mà phán xét tôi. Lúc bà ấy cần hiến tủy không phải các người cũng trơ mắt nhìn sao?”
Ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn hai người già trước mặt, bẩm sinh Doãn Ái không phải ngỗ nghịch, nhưng đúng như bà ấy nói, cô là con gái của kẻ nghiện rượu, là đứa trẻ lớn lên từ đáy xã hội, không tức giận là nói dối.
Doãn Ái bỏ tiếng chửi rủa sau lưng lại, men theo hành lang vắng rời đi. Không cần nhắc nhở cô là con gái của tên lưu manh vô công rồi nghề, không cần nhắc cô là đứa trẻ ngoài ý muốn, không cần nhắc cô vô liêm sỉ làm tình nhân của người ta…
Tất cả đều không cần.
Dọc theo hành lang tầng hai yên tĩnh, khi gần đến khúc cua, Doãn Ái bất chợt nghe thấy hai người đàn ông nói chuyện. Mà tim cô cũng theo giọng nói quen thuộc ấy mà hồi hộp đập nhanh.
Lục Tiêu Ngạn đứng đối diện Dịch Phàm, đưa lưng về phía Doãn Ái. Anh vẫn không thay đổi, một thân người cao lớn, quần áo chỉnh chu, mái tóc đen vuốt ra phía sau thêm mấy phần phong tình.
“ Không ngờ Lục thiếu cũng đến phiên phúc thẩm, là muốn chứng kiến bước cuối cùng sao?” Dịch Phàm mấy phần châm biếm.
Lục Tiêu Ngạn chưa từng bị kích động vì những lời này, điềm tĩnh trả lời.
“ Dịch công tư rất quan tâm đến đời tư của tôi, trên báo vẫn chưa đủ?”
Dịch Phàm phủ nhận: “ Tôi không để ý anh, người tôi cần là Doãn Ái.”
Lục Tiêu Ngạn khó chịu, chỉ là anh không biểu lộ ra, giọng nói lạnh thêm mấy phần. Mà Doãn Ái bên này cũng đang nín thở chờ câu trả lời của anh.
“ Không hỏi xem người ta có cần cậu không. Làm một cái đuôi vô năng, không thấy xấu hổ sao?”
Lục Tiêu Ngạn không kiêng dè, lơ đi ý tứ sâu xa trong câu nói của Dịch Phàm. Dịch Phàm bị chọc đúng điểm yếu, tức giận cũng không làm được gì, nhưng rất nhanh sau đó lại khiêu khích.
“ Lục thiếu, anh có thể che mắt được Doãn Ái, nhưng người trong giới không ai không biết anh vì cái gì kết hôn với cô ấy. Mặc kệ quãng thời gian đó anh cưng chiều cô ấy bao nhiêu, không nhìn lại một chút, Doãn Ái căn bản không có gì đặc biệt với anh cả, phụ nữ nào Lục thiếu đối xử cũng rất tốt nha.”
Doãn Ái nghe đến hết, không chừa một chữ nào. Trong lòng cô nguội lạnh, đến sức lực rơi nước mắt cũng không có.
Mày còn đứng đây làm gì? Muốn nghe Lục Tiêu Ngạn thừa nhận sao, hay vẫn nuôi hi vọng anh ta nói không phải.
Lục Tiêu Ngạn lạnh nhạt, nét mặt u ám kia Doãn Ái không thể thấy.
“ Nói xong chưa? Kết hôn với cô ấy vì lý do gì cả cậu cả tôi đều biết, coi như biết thì sao, cô ấy vẫn thuộc về tôi. Tôi và cậu giống nhau, hôn nhân không phải chuyện to tát, đối tượng kết hôn cũng chỉ là bia chắn, cậu dám khẳng định mình lấy Lý Tuyết vì mục đích trong sạch?”
Lý Tuyết là bia chắn trên thương trường, Doãn Ái là bia chắn cho quá khứ, đúng hơn chỉ là vì thực hiện lời hứa, căn bản không phải do cô đặc biệt gì, chỉ vì lúc đó có mỗi cô, thời điểm vừa vặn Lục Tiêu Ngạn muốn kết hôn.
“ Lục Tiêu Ngạn, Lý Tuyết ở bên Đức là do anh sắp xếp đem về?”
“ Ngu ngốc.”
Dịch Phàm cười gượng, đúng là anh rất ngu, tại sao giờ mới nhận ra. Con người Lục Tiêu Ngạn muốn có gì sẽ dùng mọi cách đoạt được. Khi đó anh ta muốn Doãn Ái, phàm là tay chân vướng bận đều phải trả giá.
Cái giá này cũng rất lớn nha, Dịch Phàm và Doãn Ái đừng mong quay lại.
“ Cô ấy không nên kết hôn với anh, ly hôn là lựa chọn đúng đắn nhất.” Dịch Phàm cắn răng.
Lục Tiêu Ngạn đáy mắt u ám, trên người mang hơi thở của satan.
“ Chuyện của tôi đừng nên xen vào, bây giờ cô ấy ở đâu làm gì không còn liên quan đến tôi, đừng đụng chút là hỏi.”