Dịch gia.
Lý Tuyết như rắn mất đầu, ba cô ta không rõ tung tích, mẹ thì đang ngồi tù, tất cả tài sản đều bị niêm phong kiểm tra, địa vị ở Dịch gia ngày càng lung lay.
Dịch lão gia cũng phải nhún nhường, miễn cưỡng đồng ý cho Dịch Hạo cùng Hạ Tiểu Liên kết hôn. Nhưng so với bữa ăn gia đình như Lý Tuyết, Dịch Hạo cực kì trân trọng ngày này, tổ chức một đám cưới lộng lẫy cho Hạ Tiểu Liên.
Lý Tuyết ngồi trong phòng chờ, nhìn bộ váy cô dâu lấp lánh kim cương như này, sự ghen tị ngày càng nhiều.
Cô ta đường đường là con gái của nghị sĩ, gả cũng là gả cho cháu đích tôn của Dịch gia, vậy mà một hôn lễ cũng không có, còn thua xa cả bên nội của Dịch Hạo.
Phụ nữ lấy chồng như một ván cược, ngẫm lại, cô ả thấy mình cược sai người thật rồi.
“ Ngẩn người ngồi đấy làm gì, Ưu Ưu đang khóc kìa, còn không mau ra dỗ con.” Mẹ Dịch Phàm đối với cô ả ban đầu đã không có hảo cảm mấy, bây giờ dưới sự vô trách nhiệm của cô ta lại càng không ưng ý,
Lý Tuyết đi qua phòng chờ cô dâu, Dịch Hạo đang cẩn thận búi lại tóc cho Hạ Tiểu Liên, trong mắt đầy sự cưng chiều. Trong lòng ảm đạm, Dịch Phàm còn không muốn nhìn cô ta, cuộc sống hôn nhân này quả thực mệt mỏi.
Trong lúc bế Ưu Ưu trên tay, phía bệnh viện thành phố cũng gọi tới.
“ Có kết quả rồi Tiểu Tuyết, là con trai đấy.” Động tác trên tay Lý Tuyết cứng ngắc, Hạ Tiểu Liên không muốn biết trước giới tính thai nhi, Dịch Hạo cũng chiều ý cô.
Bạn Lý Tuyết là y tá phụ trách, hỏi một chút có thể biết thông tin. Cô ta run rẩy, nếu Hạ Tiểu Liên hạ sinh thành công con trai, vậy cô ta cùng Ưu Ưu phải làm sao đây.
Càng nghĩ, trong lòng càng lo sợ, nếu Dịch gia cũng không thể bám trụ, phần đời còn lại coi như vứt đi.
…………
Khi Bạch Nhạc trở về nhà đã là 6 giờ tối, Doãn Ái vừa vặn chuẩn bị cơm tối xong.
Bạch Nhạc tháo giày ra: “ Nấu xong sớm vậy, chuẩn bị làm gì sao?”
Doãn Ái gật đầu: “ Mình chuyển về Lục Bảo Kính luôn, thời gian qua làm phiền cậu rồi.”
Bạch Nhạc hơi bất ngờ, nhưng cũng không giữ lại. Cô bạn ngỏ ý muốn đưa về, Doãn Ái chỉ cảm ơn rồi từ chối luôn. Hành lý không nhiều, chỉ có vài bộ quần áo và máy tính, đi xe bus cũng rất tiện.
Doãn Ái rời khỏi tiểu khu An Huy, trời mùa thu tối rất nhanh, mới 6 giờ nhưng cả thành phố đã bật đèn cao áp, bầu trời cũng dần đen kịt.
Cô ngồi trên xe bus, khẽ tựa đầu vào cửa sổ, đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Xe đang dừng ở bến đại học Hoa Thành, cũng là nơi đầu tiên cô gặp Lục Tiêu Ngạn.
Khi ấy thật ra cô chẳng có ấn tượng gì về anh, nếu như không gặp lại ở Vãn Cảnh, nếu Lục Tiêu Ngạn cũng không nhận ra cô, có lẽ mọi chuyện sẽ rẽ sang một hướng khác.
Lục Bảo Kính có hệ thống đèn tự động, chỉ cần trời tối, đèn ngoài vườn và sân sẽ sáng lên. Mấy cây bonsai cảnh chưa được tỉa gọn, xem ra Lữ Nha vẫn chưa trở lại.
Trong phòng khách tối om, Doãn Ái tháo giày ra, đem hành lý lên nhà, chỉ là không bỏ quần áo ra. Cô búi tóc lên, vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối, theo thói quen sẽ để lại một phần cho Lục Tiêu Ngạn.
Anh chưa về, thời gian nhanh như vậy đã hơn 9 giờ tối, Doãn Ái đem thức ăn còn lại cất vào tủ lạnh, bản thân tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.
Vốn dĩ cô có chuyện muốn nói, đành đợi ngày mai vậy.
Đúng 1 giờ sáng Lục Tiêu Ngạn trở về, Bác Á gần đây bận rộn dự án mới, mệt mỏi vô cùng. Nhìn vào căn nhà ảm đạm, Lục Tiêu Ngạn có chút thất vọng.
Khi anh lên phòng ngủ, chỉ thấy trên giường có gì đó phồng lên, trong lòng cũng hồi hộp theo. Lục Tiêu Ngạn vén chăn ra, Doãn Ái chân thực trước mắt anh. Mắt cô nhắm lại, lông mi dài cong vút, môi hồng nhuận khẽ mở ra.
Ban công vẫn mở cửa, ánh đèn vườn hắt vào khiến cô càng thêm trắng trẻo.
Lục Tiêu Ngạn chạm vào người Doãn Ái, cô khẽ mở mắt ra người đàn ông đã đưa tay vào bên trong áo ngủ của cô, miệng không ngừng càn quấy.
Doãn Ái có giật mình, nhưng vẫn không kháng cự. Lục Tiêu Ngạn thấy Doãn Ái thuận theo, đáy mắt mang theo vẻ hài lòng.
Điều khiến anh bất ngờ chính là Doãn Ái không những đáp lại, hôm nay cô còn đặc biệt chủ động. Da Doãn Ái rất trắng, mềm mại như nước, nhẹ nhàng va chạm vào cơ thể cứng rắn của Lục Tiêu Ngạn.
Lục Tiêu Ngạn để cô ngồi lên đùi anh, Doãn Ái hơi đỏ mặt khi phải đối diện trực tiếp với đôi mắt phượng của Lục Tiêu Ngạn. Nó sắc bén, dường như có thể nhìn thấu tâm can cô.
Muốn tránh né, Doãn Ái vùi mặt vào cổ Lục Tiêu Ngạn, người cô hơi run nhẹ, bàn tay cũng chạm vào yết hầu của anh.
Hành động này thành công đẩy dục vọng người đàn ông đến đỉnh điểm.
Doãn Ái cảm nhận được phía dưới đã cứng từ lâu, có chút sợ hãi khi đối diện. Mà Lục Tiêu Ngạn cũng hiểu ý cô, để Doãn Ái từ từ thích ứng, nhẹ nhàng nhấc hông cô lên.
Bên dưới bị xâm nhập, Doãn Ái thở dốc trên vai anh, chỉ cần luân động cô đều thấy người mình run lên. Lục Tiêu Ngạn di chuyển mạnh hơn, hạ bộ ấm áp siết chặt lấy, cảm giác ham muốn chỉ tăng không giảm.
Trên phương diện này, anh đặc biệt thích cơ thể Doãn Ái. Dù cô chủ động hay nằm cứng đờ như cá chết, anh vẫn muốn.
Trong phòng ngập tràn hoan ái, tiếng thở dốc hòa quyện, chăn cũng bị xốc sang một bên.
Doãn Ái đưa ánh mắt trong veo nhìn Lục Tiêu Ngạn, nước trong hốc mắt càng khiến nó long lanh, vào trong tình huống này, cực kì thu hút đàn ông.
Cô vòng tay qua cổ Lục Tiêu Ngạn, hôn nhẹ lên môi anh.
Hôn môi, hành động chỉ dành cho người mình yêu, Lục Tiêu Ngạn, em yêu anh, vậy nên,…
Lần này bọn họ như hai người cô đơn quấn lấy nhau, tuyệt nhiên không nói một chữ nào. Trong lòng ngổn ngang cảm xúc, mỗi người đều có một tâm tư riêng.
Hoan ái kết thúc, Doãn Ái kéo chăn quá nửa vai, Lục Tiêu Ngạn dựa vào ban công hút thuốc. Anh sống không vui vẻ, cô biết.
Sau khi trả thù thành công, khúc mắc trong quá khứ đã hết, Doãn Ái chỉ mong anh có thể đi tiếp, tìm một người tốt hơn cô, có gia cảnh trong sạch hơn cô.
Thời khắc hạnh phúc qua đi, Doãn Ái ngồi trong giường, đối diện với Lục Tiêu Ngạn ngoài ban công, chậm rãi nói.
“ Lục Tiêu Ngạn, chúng ta ly hôn đi.”