Vạn vật trên đời như được định trước, điều này đến những năm sau mỗi khi Doãn Ái nhớ lại cô vẫn cảm thấy nó rất đúng, tựa như việc cô gặp gỡ Lục Tiêu Ngạn, vừa cay đắng lại vừa mê luyến, hệt như một viên kẹo ngậm.
Càng ngậm trong miệng lâu lại càng thấy vừa miệng, còn làm dịu cơn ho.
Cả con đường rộng lớn ngợp trong sắc vàng cam của lá phong, khi một trận gió mát nổi lên, mùi hương nhẹ nhàng của rượu quế lên men làm say lòng người.
Tiếng còi xe inh ỏi trong trời thu ấm áp, một loạt xe cao cấp xếp chờ đèn đỏ, nhìn kĩ sẽ thấy toàn siêu xe mà người thường chỉ dám nhìn.
Thứ sáu, mùa thu, đại học Hoa Thành lúc nào cũng tắc nghẽn đường, một phần nhỏ là do sinh viên ở đây giàu có, một phần còn lại là do nữ sinh ở đây rất xinh đẹp, đại gia đến đón không ít.
Doãn Ái kiễng chân lên ngó xe bus, cô thu tầm mắt lại, ánh mắt ảm đạm nhìn vào đôi giày trắng dưới chân. Cả người cô mặc một cái áo khoác mỏng màu vàng nhạt, hơi rộng so với người cùng quần jean xanh nhạt.
Khuôn mặt sạch sẽ không trang điểm, mái tóc dài đã được buộc gọn lại, nhìn thế nào cũng không giống sinh viên năm ba, nhiều người cũng nói cô quá trẻ.
Bíp…bíp.
“ Doãn Ái, lại chờ xe bus sao, tôi khuyên cô nên chạy thẳng ra đường lớn bắt taxi, nếu không chờ đến tối cũng không về được kí túc.”
Doãn Ái nhìn chiếc Audi trước mặt, là dạng xe mui trần đắt đỏ, người ngồi bên trong là Triệu Khả Khả, bạn cùng lớp với cô, cạnh cô ả là một người đàn ông mang phong thái của người thành đạt.
Lục Tiêu Ngạn khẽ đưa mắt nhìn Doãn Ái, anh ta âm thầm đánh giá một lượt, da dẻ trắng trẻo, mắt to tròn, môi anh đào không tô son điểm phấn, dường như quá non nớt.
“ Tôi quên mất, cô không có tiền.”
Cô ả nói ra rồi kiêu ngạo cười chói mắt. Cuối cùng còn dương dương tự đắc nói với người đàn ông bên cạnh.
“ Lục thiếu, lần sau không cần phải cất công tới đón người ta như vậy, em là lo anh vất vả.”
Triệu Khả Khả dán vào người anh ta, phía trước xe vẫn không nhúc nhích, trước mặt lại là màn ân ái bỏng mắt, Doãn Ái không nhìn nữa quay đi, hai chân kiễng lên nhìn xe bus phía sau.
“ Vội đi làm thêm sao, cả trường này ai không biết cô bán rượu ở Vãn Cảnh chứ, nếu chịu mở miệng xin tôi, biết đâu tôi nhờ Lục thiếu giúp cô thăng tiến hơn.”
Hai chữ thăng tiến này đặc biệt nhấn mạnh, Doãn Ái không im lặng nữa, khóe miệng cười tươi nhìn Triệu Khả Khả.
“ Nếu nói về buôn bán, Triệu Khả Khả cô chắc chắn rành hơn tôi.”
Cô ta bị nói trúng, khuôn mặt ác nghiệt nhìn Doãn Ái, hai tay còn găm chặt lấy chiếc túi LV đắt đỏ. Lục Tiêu Ngạn hơi nhếch môi cười, khuôn mặt xinh đẹp, miệng lưỡi cũng rất sắc bén, ấn tượng của anh về Doãn Ái cũng không tồi.
Cuối cùng đường cũng thoáng, Lục Tiêu Ngạn phóng xe rời đi, thông qua kính chiếu hậu cũng thấy Doãn Ái lên xe bus, ánh mắt thoáng ý cười.
Đúng 7 giờ tối, Doãn Ái đã có mặt tại cửa lớn Vãn Cảnh. Hộp đêm sang trọng nhất thành phố Tam Châu, đôi chữ nghệ thuật màu vàng dưới trời tối lại càng sáng, vừa nghệ thuật lại vừa phá cách, đẹp đến mê hồn.
Cô thay quần áo đồng phục, cẩn thận ghim lại cổ áo, trang điểm một chút rồi quay ra. Váy ngắn, cổ áo rộng, nghe có vẻ thôi tục nhưng thực ra đồng phục lại rất đẹp, rất tôn dáng các cô gái.
Doãn Ái đi theo quản lý vào phòng bao trên tầng hai, người đàn ông gầy nhom nói với cô, nếu không phải vì gương mặt xinh đẹp này của cô, một móng chân cũng không được bước vào tầng này.
Ở đây, nhan sắc là một lời thế.
Cửa phòng bao mở ra, Doãn Ái lấy lại hồn phách, đúng theo quy tắc quỳ xuống rót rượu. Bên trong đầy tiếng cười đùa, một tên thiếu gia dáng dong dỏng nhắc nhở cô.
“ Em gái mới đến sao? Lại rót rượu cho Lục thiếu trước đi.”
Doãn Ái gật đầu rồi lại gần người đàn ông trong góc. Anh ta có khuôn mặt hoàn mỹ, dáng người cũng được ưu ái, mị hoặc mê người. Lục Tiêu Ngạn toát ra khí chất đặc biệt, anh nguy hiểm, nhưng lại quá đỗi quyến rũ.
Doãn Ái vẫn hòa nhã, hành động cẩn thận rót rượu cho anh.
“ Rượu của ngài ạ.”
Lục Tiêu Ngạn biết cô không nhận ra anh. Trong ấn tượng của anh, Doãn Ái không trang điểm kĩ như bây giờ, khuôn mặt cô sạch như rửa, trắng trẻo non mềm, dù bây giờ có dư vị trưởng thành hơn nhưng vẫn không tự nhiên.
Người Doãn Ái hơi nóng, ánh mắt của Lục Tiêu Ngạn như có lửa, thiêu đốt từng lông tơ của cô. Lát sau, cửa phòng mở ra, một người đàn ông tiều tụy bị đá vào bên trong, miệng không ngừng cầu xin.
“ Lục thiếu, xin tha mạng,…đây là chủ ý của lão Tần,…tôi chỉ là phận tôi tớ, tuyệt nhiên không dám làm chuyện này.”
Một gã giám đốc trong phòng đến gần, anh ta rút ra mấy túi nilong đựng bột trắng mịn.
“ Hàng này tốt lắm, lão Tần cũng thật biết làm ăn.”
Doãn Ái mặt đã không còn một giọt máu, người cô hơi run run, đây là thuốc phiện trên tivi sao, đám người cô tiếp rượu cũng là xã hội đen sao.
“ Tập trung hầu hạ tôi.”
Cô hoàn hồn, nhìn thấy cốc rượu đã trào ra bàn, luống cuống dùng giấy lau đi, trên trán đã rịn mồ hôi. Biết Vãn Cảnh sẽ không phải nơi đơn giản, nhưng lần đầu tiên cô thấy giao dịch ma túy ngoài đời thật, tốt nhất nên coi như mù đi.
“ Em nói xem, nếu đã nhìn thấy những cảnh này, tôi có nên để em an toàn ra khỏi đây không?”
Lục Tiêu Ngạn nhàn nhạt nói, tay trái chống lấy đầu, dáng vẻ thưởng thức.
“ Tôi sẽ không nói ra ngoài…”
Cô mới 20 tuổi, cô chưa muốn chết.
“ Em gái, vậy thì hầu hạ Lục thiếu tốt một chút, biết đâu anh ấy hứng thú, em vừa toàn mạng ra khỏi đây, có khi còn được bao nuôi.”
Mấy người bên cạnh bắt đầu nói những lời không hay, Doãn Ái vẫn không có hành động thừa thãi, dù bình thản là thế nhưng trong lòng cô đã sớm run rẩy, tay cũng nắm chặt lấy góc váy.
“ Doãn Ái, làm tình nhân của tôi đi.”