Trảm Long (Tập 2) - Tranh Đoạt Long Quyết

Chương 13: Hổ trong lồng



Bọn Lục Kiều Kiều tìm thấy Đại Hoa Bối ở sân sau khách điếm, con chó vừa trông thấy ba người liền vẫy đuôi mừng rối rít, chạy tới liếm láp, An Long Nhi đem thức

ăn mang về cho nó ăn, sau đó cả bọn lại dẫn theo Đại Hoa Bối lên phòng số một trên tầng hai.

Jack không hiểu tại sao phải dẫn chó lên phòng, vừa vào liền hỏi ngay Lục Kiều Kiều, Lục Kiều Kiều chỉ cười không đáp, quay sang bảo An Long Nhi: "Hôm nay

chúng ta đã ngủ cả một ngày, giờ ăn no rồi phải vận động một chút… mày mau thay bộ áo dài ấy ra, về phòng mặc áo chẽn vào, leo lên nóc nhà lần sang nóc phòng số

mười bảy, chỗ đó là phòng của Đặng Nghiêu, nghĩ cách xem tình hình bên trong thế nào, tìm hiểu coi có phải Đặng Nghiêu bị thương không, tại sao bọn họ lại đến

Thiều Châu..."

Jack giờ mới biết Lục Kiều Kiều vừa nãy nôn nóng đòi về thì ra là để chơi trò này, anh chàng lấy làm hưng phấn, cũng tự xung phong, nói: "Để anh với Long Nhi cùng

bò qua nhé."

"Không được! Anh nặng thế, rơi từ trên mái ngói xuống phòng người ta thì làm sao? Anh ở lại đây bảo vệ tôi, cả Đại Hoa Bối cũng thế." Lục Kiều Kiều sắp xếp như

vậy, Jack cũng rất thích, lập tức cười toét cả miệng ra.

An Long Nhi đứng yên tại chỗ, tâm tư nó vẫn còn ở chỗ Phạm Trọng Lương: "Cô Kiều, làm chuyện tốt cho dân chúng không hay sao? Tại sao cô lại không giúp Phạm

đại nhân?"

Lục Kiều Kiều thấy An Long Nhi thuần hậu như thế, không khỏi dở khóc dở cười, đi tới bên cạnh An Long Nhi nói: "Thứ nhất, đây là ý trời, Đại Thanh đã mạt vận rồi,

chúng ta không nên giúp; thứ hai bản thân ông ta cũng có kiến thức phong thủy, nhưng rất nhiều điểm chưa đúng, chúng ta không thể dạy ông ta được, những chuyện

này từ từ cô sẽ nói cho mày hiểu; thứ ba là ông ta nghèo quá, không trả nổi tiền, thứ tư... cô đã bán Đại Thanh lấy một vạn lượng vàng ròng, cô mày không thể có lỗi

với một vạn lượng ấy được..."

An Long Nhi vẫn chau mày nhìn Lục Kiều Kiều, Lục Kiều Kiều cũng nhìn lại nó một hồi. Trông thái độ của An Long Nhi, phỏng chừng Lục Kiều Kiều mà không nhận

lời, nó cũng sẽ không leo lên mái nhà đi nghe trộm nữa. Lục Kiều Kiều nhìn vẻ mặt nghiêm túc của An Long Nhi, không biết nó đang kiên trì hay đang nhõng nhẽo, rốt

cuộc bật cười thành tiếng, đành chịu thua nó, nói:

"Được rồi được rồi... đừng như thế nữa, giúp thì giúp. Nhưng cô nói trước, chỉ lo việc chỉnh đốn đám người dưới, đánh tham quan, còn chuyện người ta thăng quan

phát tài thì nhất loạt không quản đến, được không hả?"

An Long Nhi nghe Lục Kiều Kiều nói thế, gật gật đầu rồi cũng nhoẻn miệng cười.

"Chuyện tày đình như thế cô cũng nhận lời với mày rồi, giờ mày phải làm việc cho tử tế vào..." Lục Kiều Kiều lấy trong bọc hành lý ra một con búp bê vải mặc sườn

xám màu xanh, ấn vào tay An Long Nhi.

An Long Nhi và Jack đều nhận ra con búp bê vải này, đây chính là hình nhân Lục Kiều Kiều từng dùng làm thế thân bát tự ở đồi Song Long.

Lục Kiều Kiều nói: "Mang cái này bên mình, nếu bị người ta phát hiện thì đừng bỏ chạy, cũng đừng đánh lại, chỉ cần bảo là cô nổi nóng mắng chửi mày, ném búp bê vải

của mày lên nóc nhà là được, cô tự khắc sẽ đến bảo vệ mày."

An Long Nhi gật đầu, Lục Kiều Kiều lại nói tiếp: "Giờ là cuối giờ Tuất đầu giờ Hợi, người ta vừa mới ăn cơm xong trở về, chính là lúc tán chuyện, nếu có thể, mày cố

gắng ẩn nấp đến lúc bọn họ đi ngủ... nhớ là phải cẩn thận, kiên nhẫn..."

An Long Nhi về phòng mình chuẩn bị xong xuôi, liền trèo ra lối cửa sổ, lộn người tung mình lên mái nhà, lặng lẽ lẻn tới phía trên phòng số mười bảy.

Lục Kiều Kỉều và Jack ngồi trong phòng nhìn nhau, ngón tay Jack gõ lên mặt bàn theo một tiết tấu nào đó.

Jack cố gắng ngồi với tư thế phóng khoáng nhất, cũng cố làm ra vẻ anh tuấn nhất chăm chú nhìn Lục Kiều Kiều; song cặp mắt Lục Kiều Kiều lại đảo liên hồi, tựa như

đang nghĩ ngợi gì đó, lại tựa như đang buồn chán chờ đợi điều gì đó sắp xảy đến.

Jack nuốt nước bọt, kéo ghế ngồi lại gần Lục Kiều Kiều, đằng hắng: "Khụ khụ... à... chúng ta..."

Lục Kiều Kiều đột nhiên nói: "Chúng ta chơi trò chơi đi."

Jack phấn chấn tinh thần hỏi: "Được! Chơi trò gì?"

"Chúng ta chơi trò bắt trộm, anh bắt tôi..."

"Oa! Đề nghị này hay đấy! Nếu tôi bắt được em thì có thưởng gì không?" Jack lập tức nghĩ đến phần thưởng thú vị của người thắng cuộc.

Lục Kiều Kiều đảo mắt nói: "Chậc... để tôi nghĩ đã, hay là nói xem nếu anh không bắt được tôi thì thế nào trước đi…"

Jack nói: "Tôi không bắt được em thì tôi cho em hôn một cái, tôi bắt được em thì em cho tôi hôn một cái..."

"Không được, người ta là con gái, như thế thiệt thòi quá… như vậy đi, mỗi lần bắt được tính là một hiệp, anh không bắt được tôi thì phạt một lạng bạc, còn phải cởi một

món đồ trên người ra, quần hay áo cũng được hết… đạn gài trên thắt lưng không tính, súng lục với bao súng chỉ tính là một món..." Lục Kiều Kiều đưa ra một điều

kiện, mà Jack không thể ngờ tới.

Jack nói: "OK, tôi thích thế, vậy nếu em bị tôi bắt được, thì cũng phạt một lạng bạc, còn phải cho tôi hôn một cái nữa."

Lục Kiều Kiều mím môi lườm Jack, nở nụ cười tà ác: "Được thôi... anh đứng ở kia đi, bắt đầu..."

Jack chậm rãi tiến lại gần Lục Kiều Kiều, nhắm chuẩn cơ hội, dang hai tay ra toan ôm lấy cô.

Đây chính là kiểu huấn luyện mà Lục Kiều Kiều muốn, cô rùn người xuống né tránh bàn tay to bè của Jack, nghiêng người bước một bước đã lách sang bên hông anh

chàng, khi Jack xoay người vung tay lại, Lục Kiều Kiều đã bước sang bước thứ hai của quỹ tích hình tam giác; khi bước thứ ba đặt xuống theo đà xoay chuyển, Lục

Kiều Kiều vừa khéo đã đứng sau lưng Jack, cô vươn tay rút lấy khẩu súng côn giắt ở thắt lưng anh chàng ngoại quốc.

Jack chỉ thấy bóng người thấp thoáng, Lục Kiều Kiều đã biến mất trước mặt mình, anh vội đứng lại ngoảnh mặt nhìn ra sau, lập tức trông thấy họng súng đen ngòm

đang chĩa giữa mũi, Lục Kiều Kiều cầm súng cười khanh khách, khẩu súng không ngừng rung lên trên tay cô.

Jack giật khẩu súng trên tay Lục Kiều Kiều đặt lên bàn, hằn học nói: "Shit! Làm lại!" Nói đoạn, liền cởi chiếc khăn hình tam giác trên cổ xuống.

Gần nửa đêm, trăng tàn lơ lửng phía Tây bầu trời, dưới ánh trăng, vẫn có thể trông thấy bóng người trên mặt đất.

An Long Nhi mặc áo ngắn, lén lút bò tới mái ngói phòng số mười bảy, nằm rạp xuống, rúc đầu vào rãnh trên mái, áp tai vào mặt ngói chăm chú lắng nghe. Một hồi lâu,

nó vẫn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, bèn đưa tay lần mò xung quanh, xem có mảnh ngói nào lỏng không, nếu rút được ra, có thể quan sát được tình hình trong

phòng, đồng thời nghe thấy âm thanh bên trong.

Quả nhiên có một mảnh ngói hơi lỏng lẻo, nó liền chậm rãi nhích người ra phía đó, kê đầu mình lên phía trên mảnh ngói ấy, ngấm ngầm dùng lực cổ tay và ngón tay đẩy

mảnh ngói ra một khe hở nhỏ. Từ trong phòng hé ra một tia sáng, An Long Nhi nhìn qua khe hở thấy Đặng Nghiêu đang ngồi xếp bằng tròn trên giường, xung quanh

thắp tám ngọn đèn dầu, dưới mỗi ngọn đèn đều đè một lá bùa màu vàng. Đèn dầu quây thành một vòng tròn lớn, Đặng Nghiêu ngồi chính giữa vòng tròn ấy, hai mu bàn

tay ép vào nhau, ngón út và ngón cái đan chéo, vòng tay ôm trước mặt.

An Long Nhi thầm nghĩ: "Đây là thủ ấn gì vậy?"

Chỉ thấy Đặng Nghiêu để mình trần, ngực quấn mấy lớp băng trắng, trên người ánh lên sắc đỏ sậm. An Long Nhi kinh ngạc phát hiện ra, bình thường gặp Đặng Nghiêu

nó chỉ cảm thấy người này thân hình ngũ đoản, vừa lùn vừa béo, kỳ thực đây chỉ là ấn tượng sai lầm do từng khối cơ bắp lớn trên người y làm quần áo phồng lên mà

thôi. Tên Đặng Nghiêu này hoàn toàn không hề mập mạp, mà ngược lại còn cực kỳ cường tráng.

Hơi thở của Đặng Nghiêu chậm rãi mà dài, tám ngọn đèn trên giường cũng bập bùng theo nhịp thở của y; dường như y đang dùng tất cả các lỗ chân lông trên người

để hô hấp. Trong khi y hít vào thở ra, ngọn lửa lúc thì dạt ra tám hướng khác nhau, lúc lại tập trung hướng về phía Đặng Nghiêu; phát ra những tiếng "vù vù". An Long

Nhi nhận thấy mấy sợi tóc xõa xuống bên tai mình cũng bay lên hạ xuống theo nhịp thở của Đặng Nghiêu.

Ánh đỏ trên người Đặng Nghiêu chầm chậm khuếch đại, dần hình thành nên một thân hình tráng kiện bọc bên ngoài thân thể của y, hình người này không ngừng lớn

dần, đến mức trông như thể một con gấu trong suốt đang nằm phục trên người Đặng Nghiêu.

An Long Nhi nhìn thấy luồng khí hình thù như con gấu này, lập tức nhớ lại trên người Lục Kiều Kiều và Tôn Tồn Chân đều từng xuất hiện ảo ảnh hình người tương tự

như thế. Nó thầm nghĩ: Đây chính là nguyên thần mà cô Kiều đã nói sao? Cô Kiều nói, mỗi người tu đạo đều sẽ tu luyện ra nguyên thần của riêng mình; nguyên thần là

căn nguyên tiềm lực lớn nhất bên trong mỗi người, bùa chú mà không có nguyên thần gia trì thúc đẩy thì chỉ là niệm kinh với vạch vẽ lung tung; vậy nguyên thần trên

người tên Đặng Nghiêu này rốt cuộc là cấp bậc gì nhỉ?

Dù thế nào, nhiệm vụ đầu tiên mà Lục Kiều Kiều giao cho nó coi như đã hoàn thành. An Long Nhi đã trông thấy trước ngực Đặng Nghiêu băng bó, cũng trông thấy

Đặng Nghiêu đang ngồi trên giường làm những chuyện kỳ quái. Dù kẻ này đúng là một bổ đầu ra ngoài công cán, thì cũng là một tên bổ đầu rất có vấn đề.

An Long Nhi quan sát một hồi, lại áp tai vào khe hở nghe tiếp, thấy loáng thoáng có tiếng người nói chuyện, nhưng không sao nghe rõ được nội dung, liền chầm chậm

nhích người về phía gian phòng có tiếng nói ấy. Vị trí của phòng này thì chỉ cần áp tai xuống mái ngói là có thể nghe được nội dung câu chuyện, nó nghe thấy giọng một

người đàn ông trẻ và giọng một người trung niên già dặn hơn, bọn họ chính là Lục Hữu và Kim Lập Đức.

"Lão Đức, hồi đó huynh theo Chương Bỉnh Hàm làm việc có phải vất vả lắm không, huynh cảm thấy giờ tốt hơn hay hồi đó tốt hơn?" Đây là giọng của Lục Hữu.

Kim Lập Đức nói: "Chương Bỉnh Hàm chỉ lo cái lợi trước mắt, con người cũng hấp tấp, tôi là người biết nhẫn nhịn mà cũng cảm thấy hắn ta rất phiền phức... vả lại hồi

còn đi theo hắn, tôi làm Phá long quan, Phá long quan là gì? Chính là tìm mộ tổ nhà người ta, sau đó đào bốc đi, chuyện này nếu là dân chúng bình thường làm thì rất

tổn đức, nhưng giờ chúng ta đang làm việc cho hoàng thượng nên cũng chẳng có gì để nói cả..."

Lục Hữu nóí: "Nghe huynh nói vậy thì theo Quốc sư vẫn tốt hơn..."

"Ừm, bên này cũng chẳng phải khá khẩm gì, cậu với lão Tiêu suýt chút nữa thì xảy ra chuyện, tôi còn bị Hồng Tuyên Kiều đánh cho một trận, ôi cha… tôi chỉ muốn

nhanh chóng xong việc rồi về kinh phục mệnh, vào Tử Cấm thành xem có cung nữ xinh đẹp nào mới tiến cung hay không..."

Kim Lập Đức nói xong, hai người đều phá lên cười hô hố.

Lục Hữu nói: "Nghe nói các huynh đã lật tung cả long mạch của tỉnh Quảng Đông này lên, vẽ được bản đồ long mạch Quảng Đông rồi..."

Kim Lập Đức gật đầu: "Đúng vậy, toàn phải bôn ba gió bụi, màn trời chiếu đất cả đấy, mười mấy đại sư phong thủy chia thành ba đường, trước sau tốn mất hơn ba

năm trời, trở về lại vẽ mất hơn một năm... Bổng lộc tăng thêm không ít, nhưng xem phong thủy đúng là công việc khổ sai, làm tốt đến mấy cũng chỉ là may áo cho

người, làm hỏng thì tự tổn âm đức của mình..."

"Đời trước có tin đồn rằng núi Long Hổ ở Giang Tây có một bức Ngũ Nhạc chân hình đồ, huynh đã xem chưa? Nếu tìm được tấm bản đồ ấy, thì các huynh khỏi phải

khó nhọc suốt mấy năm rồi?"

"Đùa chắc, núi Long Hổ là cấm địa của Thiên Sư được các đời hoàng đế sắc phong, Ngũ Nhạc chân hình đồ là bảo vật trấn sơn của người ta, truyền từ tay Trương

Thiên Sư đời Hán đến giờ, không biết có còn hay không nữa... đợi sau này gặp Quốc sư cậu thử nhắc với ông ấy, xin hoàng thượng hạ chỉ cho Thiên Sư trên núi Long

Hổ đưa tới, vậy là mọi người đều có thể xem được rồi..."

"Tôi có phải phong thủy sư đâu, tôi xem thứ ấy làm cái gì chứ, chẳng qua tôi nghĩ cho các huynh thôi." Lục Hữu có tuyệt học Kỹ môn Lục nhâm gia truyền, rất giỏi

chiêm bốc bói toán nhưng nói tới phong thủy thì không có hứng thú cho lắm.

Kim Lập Đức nói: "Muộn quá rồi, cậu có định đi xem trộm Lục Kiều Kiều thay quần áo không đấy?"

"À đấy, phải rồi, suýt quên mất chuyện này, giờ mà không đi, lát nữa người ta ngủ mất thì chẳng còn chuyện gì mà nghe nữa rồi."

Lục Hữu vừa dứt lời, An Long Nhi liền thấy vang lên tiếng kéo ghế đứng dậy, sau đó lại nghe Kim Lập Đức nói: "Không mang đao theo đao à?"

Lục Hữu nói: "Đi rình trộm mang đao theo làm gì? Chốc nữa rơi xuống mái ngói đánh cạch một tiếng thì toi…''

Y nói vậy làm Kim Lập Đức lại cười phá lên.

An Long Nhi nghe tới đây, bắt đầu chầm chậm lùi vào bóng tối bên dưới mái hiên.

Một lát sau, từ mái hiên phòng số mười bảy có một cái bóng lách ra, An Long Nhi lúc này đã móc người treo mình dưới hiên nhà, người đứng trên nóc không thể trông

thấy nó được.

An Long Nhi bám vào cây xà ngang bên dưới hiên như thằn lằn, muốn nghe xem Lục Hữu có đến phòng Lục Kiều Kiều hay không, nhưng nó không nghe thấy âm

thanh nào cả, xem ra khinh công của họ Lục này cũng không phải tầm thường.

An Long Nhi đang suy đoán vị trí của Lục Hữu thì trong bóng đêm chợt vang lên tiếng chó sủa ầm ĩ, cứ kéo dài mãi không ngừng.

Ngay sau đó, bên đầu kia khách điếm vẳng lại tiếng kêu the thé của Lục Kiều Kiều: "Mọi người mau ra bắt trộm này! Có trộm trên mái nhà!" Đồng thời, tiếng súng

vang lên, kèm theo là tiếng mái ngói vỡ vụn.

Cả khách điếm lập tức rộ lên vô số tiếng người, có người chạy ra hành lang, cũng có khách đang ăn cơm chạy từ tầng một ra phố ngó lên mái nhà. An Long Nhi vội

tung mình lộn từ dưới hàng hiên lên nóc nhà, vừa khéo trông thấy Lục Hữu đang lao bổ về phía mình. Oan gia ngõ hẹp bất ngờ đụng nhau, khiến An Long Nhi giật nẩy

mình, trong khoảnh khắc tưởng như không thể tránh nổi ấy, nó lập tức nhảy vọt lên không trung, hai chân đồng thời đá vào đầu và ngực đối phương.

Vừa nãy Lục Hữu bước lên mái ngói chỗ phòng Lục Kiều Kiều, cứ ngỡ rằng thần không biết quỷ chẳng hay, nào ngờ dưới chân lại vang lên tiếng chó sủa, làm y giật

nẩy mình lùi lại mấy bước, liền nghe thấy tiếng Lục Kiều Kiều tri hô bắt trộm.

Thì ra tiếng sủa của con Đại Hoa Bối chia làm hai loại, một là hai ba tiếng để chào hỏi người quen, hai là sủa liên hồi hòng cảnh cáo những kẻ lạ mặt. Lục Kiều Kiều

nghe thấy tiếng sủa cảnh cáo của Đại Hoa Bối, liền biết ngay kẻ đang tiếp cận phòng mình không phải An Long Nhi. Sau đó, cô lại nghe thấy trên nóc nhà có tiếng

động, trong lòng cả mừng, lập tức hét lên bắt trộm, đồng thời rút súng bắn một phát lên nóc hòng tăng cường uy thế.

Lục Hữu thất kinh, vội quay đầu bỏ chạy, nhưng y và An Long Nhi khác nhau, An Long Nhi biết có người muốn lên nóc nhà, đã chuẩn bị tâm lý trước, còn y lại không

ngờ trên nóc nhà có người khác nữa; đang khi hồn xiêu phách lạc, trước mặt đột nhiên nhảy ra một bóng người, khiến Lục Hữu sợ đến nỗi hoàn toàn không kịp phản

ứng, đầu và ngực lần lượt trúng cước. Y chỉ kịp kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống con phố phía trước khách điếm.

Khách điếm này là công quán của nha phủ Thiều Châu, khách bên trong đều là quan sai ở các nơi, những người chạy ra phố xem náo nhiệt cũng là quan sai nha dịch,

vừa nhìn thấy trên nóc nhà có người rơi xuống, thì đều khẳng định mười mươi kẻ này chính là ăn trộm. Đám quan sai bị kích phát thói quen nghề nghiệp, đua nhau lao

bổ tới tóm lấy Lục Hữu.

Lục Hữu cậy vào khinh công cao cường, xoay mình trên không, để hai chân bình ổn tiếp đất, không đến nỗi ngã oạch như con rùa đen, nhưng ngay khi vừa chạm đất,

đã lại thấy một đám quan sai hò hét nhao nhao chạy tới, y lập tức tung mình lên không, nhảy vọt qua đỉnh đầu cả bọn, lao đi trên con phố lớn hun hút. Sau lưng y, một

đám quan sai chính nghĩa vẫn như chó săn đuổi riết không buông.

Lục Kiều Kiều thò đầu ra cửa sổ tầng hai, vung vẩy nắm đấm cuồng nhiệt reo hò: "Đánh kẻ trộm! Đánh chết nó đi..."

Sau đó, An Long Nhi chui vào qua lối cửa sổ: "Phù, nguy hiểm thật, cháu đánh tên đó rơi xuống rồi!"

Lục Kiều Kiều vui vẻ ôm chầm lấy An Long Nhi, thơm lên mặt nó một cái, còn dùng tay bẹo bẹo má nó nói: "Nhóc con giỏi lắm!"

An Long Nhi chưa kịp định thần sau chuyện vừa nãy, lại được Lục Kiều Kiều thơm một cái, lập tức mặt đỏ bừng đứng ngây người ra đó.

Nó đưa mắt nhìn sang Jack, thấy trên người anh chàng còn mỗi chiếc quần lót, để lộ ra những sợi lông tơ vàng óng khắp người, cũng đang ngây ra nhìn nó. An Long

Nhi hoang mang hỏi: "Anh làm gì thế?"

Jack nhún nhún vai nói: "Không có gì, anh ổn lắm, chỉ là… thế này thôi..: "

An Long Nhi sực nhớ ra giờ đã là cuối thu, mặc ít quần áo quá không tốt cho sức khỏe, bèn bảo Jack: ''Buổi tối trời lạnh, anh cẩn thận bị cảm đó."

Lục Kiều Kiều ôm bụng cười khanh khách, vỗ vai An Long Nhi, nói: "Ha ha ha... anh ta cởi ra rồi lại mặc vào mặc vào rồi lại cởi ra mấy lần rồi đó... ha ha ha...."

Jack vừa mặc quần bò vào vừa lớn tiếng nói: "Này! Kiều Kiều, em vừa mới hứa rằng không nói với ai cơ mà, đúng là đồ xấu xa!"

Vẻ ủ rũ của Jack lại làm Lục Kiều Kiều cười rũ rượi một trận, An Long Nhi đứng bên cạnh vẫn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả.

Lục Kiều Kiều khó khăn lắm mới ngưng cười được, cô nâng đầu con Đại Hoa Bối bằng cả hai tay, vừa vuốt ve vừa dịu dàng nói: "Tối nay chơi vui thật, Long Nhi và

Đại Hoa Bối đều rất giỏi, sau này Đại Hoa Bối ngủ với tao nhé. Long Nhi, vừa nãy có phát hiện gì không?"

An Long Nhi liền thuật lại tỉ mỉ những gì nhìn thấy và nghe được khi nãy, Lục Kiều Kiều cầm giấy bút trên bàn ghi lại toàn bộ, sau đó xem kỹ một lượt từng câu từng

chữ.

Cô ngẩng đầu lên nói: "Rốt cuộc cũng có thể chứng thực đám chó săn của phủ Quốc sư ở ngay bên cạnh chúng ta rồi, thật sự phải cảm ơn Dương Phổ đã dẫn chúng

ta tới đây, bằng không lấy đâu cơ hội dần cho chúng một trận...

Từ phát hiện của Long Nhi có thể rút ra mấy điểm thế này: Đặng Nghiêu không phải bổ đầu, hắn là cao thủ Lôi pháp của Thần Tiêu phái, tiềm phục bên cạnh tôi đã

hơn hai năm, điều này chứng tỏ phủ Quốc sư đã tiến hành giám sát tôi một cách có kế hoạch từ hai năm trước; hẳn đã thèm thuồng Long Quyết của gia tộc tôi từ lâu;

công lực của Đặng Nghiêu rất cao, cách bố trí đèn trên giường và thủ ấn mà Long Nhi trông thấy là phép Liệu thương tục mệnh của phái Thần Tiêu, không phải pháp

sư công lực cao cường trong phái thì không thể biết được chiêu ấy; hắn trúng đạn ở ngực mà mười mấy ngày sau đã đứng đậy đi lại được như thường, từ năng lực hồi

phục này có thể thấy công lực Đặng Nghiêu còn hơn xa mức làm nổ tung một cái xác; trong trận đánh trên núi Phù Dung, hắn chỉ cho nổ xác là đã nương tay rồi, bằng

không người bên cạnh cái xác ắt hẳn cũng bị hắn nổ cho chết tươi tại chỗ. Luồng khí màu đỏ hình con gấu mà An Long Nhi trông thấy, đích thực là nguyên thần của

hắn, nguyên thần của hắn đã đạt đến trình độ dị hóa, tức là lớn hơn cơ thể người bình thường, đã có thể biến đổi thành hình thái khác… cũng khó trách tôi làm hàng

xóm với hắn hai năm mà không nhìn ra được, thì ra hắn đã đạt đến cảnh giới có thể tự do khống chế khí sắc của mình; hai người còn lại cũng là thương binh bị thương

trong trận ở núi Phù Dung, một trong hai người là phong thủy sư, từng tham gia thăm dò long mạch ở Quảng Đông và chế tác bản đồ long mạch, tin rằng vụ phá cục ở

núi Phù Dung hắn ta cũng có phần; đồng thời, chúng ta cũng biết được trong phủ Quốc sư có một tấm bản đồ long mạch rất quan trọng, nếu lấy được thì tốt quá,

nhưng chuyện này để sau hãy hói; Long Nhi có biết người bị đánh bay từ trên mái nhà xuống là tên nào trong hai tên đó không?"

An Long Nhi lắc đầu, Lục Kiều Kiều nói: "Đồng hành với cao thủ Lôi pháp Đặng Nghiêu là phong thủy sư có thể phá được huyệt Ngũ Xà Hạ Dương, vậy thì người

còn lại cũng không thể là nhân vật đơn giản, nhưng còn mấy tên nữa đi đâu rồi nhỉ?"

Jack nói: "Có ba khả năng, một là ở phòng khác; hai là bọn họ tách ra rồi; ba là nhóm người kia đã đi Giang Tây trước, nhóm này là thương binh, ở lại đây dưỡng

thương, dù sao trong trận trên đỉnh núi Phù Dung, bọn chúng cũng có người bị thương mà."

Lục Kiều Kiều nói: "Sự việc chỉ vừa mới bắt đầu, không thể nào tách nhau ra thế được, nếu tôi muốn theo dõi Lục Kiều Kiều, tôi sẽ để đám bị thương ở lại đây điều

dưỡng, những người không bị thương đến Giang Tây trước để bố trí cạm bẫy..."

"Đúng, tôi cũng sẽ làm như vậy..." Jack phụ họa theo.

An Long Nhi nói: "Dẫu sao thì giờ bọn hắn cũng sẽ không đụng gì đến chúng ta, chúng ta không cần quá căng thẳng… không biết cái tên lúc nãy có bị người ta đuổi

kịp hay không…"

Lục Kiều Kiều khoa trương cau mày, làm bộ lắng nghe âm thanh ngoài cửa sổ: "E là bị đánh chết rồi ấy nhỉ?"

Jack bật cười thành tiếng, nói: "Hắn không dễ bị đánh chết như vậy đâu, mấy tên này đều rất lợi hại đó."

An Long Nhi cũng nói: "Đúng thế, Hồng Tuyên Kiều và Lâm Phượng Tường võ công cao cường như thế mà trong trận núi Phù Dung còn không đánh bại được bọn

chúng tại chỗ…"

Lục Kiều Kiều ngắt lời hai người: "Được rồi, không lo chuyện người khác nữa, hôm nay cả bọn đều cao hứng thế này, xem ra chắc cả hai đều không ngủ được đâu,

Long Nhi không phải muốn học đạo pháp sao?"

An Long Nhi vừa nghe nói thế lập tức đứng bật dậy: "Cô Kiều, cô đồng ý dạy cháu sao?"

Jack nói: "Tôi có thể học được không?"

Lục Kiều Kiều dạo trước cứ hứng lên là phải hút thuốc phiện, giờ nhịn không hút nữa, đành lấy một quả trám tẩm cam thảo mua hồi sáng bỏ vào mồm, đoạn nói: "Cô

không dạy mày đạo pháp, mà dạy cho mày công phu cơ bản để học đạo pháp, Jack cũng có thể học, dù anh không dùng bùa chú, thì những công phu cơ bản này cũng

có tác dụng rất lớn đối với việc khai phá tiềm lực của cơ thể."

An Long Nhi nghe vậy thì hơi ủ rũ, Lục Kiều Kiều để ý thấy, liền nói với nó: "Đạo pháp trong thiên hạ đều quy về một mối, dùng khí ngự pháp là cơ sở không bao giờ

thay đổi."

Nói xong, Lục Kiều Kiều lấy một ly trà trên mặt bàn cầm trong tay, chụm tay kia thành kiếm chỉ miết quanh miệng chén một vòng; trà trong chén "bụp" một tiếng,

bốc lên một đốm lửa. An Long Nhi và Jack trông thấy đều giật nẩy mình.

Lục Kiều Kiều đưa ly trà ra nói: "Hai người sờ thử xem..."

Jack và An Long Nhi đưa tay chạm vào ngọn lửa, đều thấy bỏng rát rụt ngay ngón tay về. Lục Kiều Kiều lại nói: "Đây không phải ảo thuật, mà là chân hỏa thúc đẩy

vật chất có thuộc tính Ngũ hành trong thiên hạ nảy sinh biến hóa."

Sau đó, cô rót trà trong chén sang một chén khác, ngọn lửa lập tức tắt lụi.

"Lửa này là chuyết hỏa bắt nguồn từ trong cơ thể tôi, hai người cũng có thể luyện ra được, chỉ có điều, ngộ tính và thể chất của mỗi người đều khác nhau, nên có người

khó người dễ người trước người sau..."

An Long Nhi khâm phục chăm chú lắng nghe, còn Jack lại cầm cái chén vừa bốc lửa khi nãy lên ngó ngang ngó dọc.

Lục Kiều Kiều không buồn để ý đến Jack, cô nói với An Long Nhi: "Luyện được chuyết hỏa là bước đầu tiên để sử dụng bùa chú, mà luyện ra được nguyên thần

chính là tiền đề để điều khiển chuyết hỏa, trước tiên cần phải luyện được nội đan đã; vì vậy, sau khi trong cơ thể mày tụ thành được nội đan, thì mới có thể từng bước

học tiếp được."

An Long Nhi hỏi: "Cần bao lâu để luyện ra được nội đan ạ?"

"Tùy mỗi người mỗi khác, thường thì ba tháng là có thể tụ thành nội đan, nửa năm thì đánh thông được tiểu chu thiên, hai năm sau hoàn thành đại chu thiên[1] là có thể

luyện được nguyên thần, sau đó bắt đầu tu luyện chuyết hỏa, ba năm sau có thể sử dụng bùa chú; có người chỉ mất mấy ngày đã luyện thành nội đan, nhưng đấy là

thiên tài; cũng có người ngồi tĩnh tọa cả đời cũng chỉ luyện thành cục mụn, chẳng biết nội đan là cái gì..."

[[1]] Trong quan niệm của Đạo gia, tiểu chu thiên và đại chu thiên là đường đi chuẩn tắc của khí qua các huyệt vị trong cơ thể.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv