Từ sau ngày hôm ấy, nàng dường như đã quên mất Sở Nhất này.
Bây giờ nhắc tới, lại có một chút cảm giác khác thường.
Cẩm Họa biết Dung Xu không thích Sở Nhất, nhưng là hiện giờ Sở Nhất đã quay lại, nàng tự nhiên không thể tránh mặt không gặp. Mặc kệ Sở Nhất có làm chuyện bất lợi với nàng hay không, nhưng trong tiềm thức, nàng vẫn tín nhiệm hắn.
Sở Nhất gầy hơn một chút, nhìn qua khá yếu đuối mong manh, một thân áo choàng lam hơi cũ nát, nhưng cặp mắt kia, đã không còn đơn thuần và trong sáng như trước, có lẽ là đã trải qua một ít sự tình, tâm cảnh đã thay đổi rồi.
Cẩm Họa phất phất tay, bọn nô tài trong điện đồng loạt lui ra.
“Chủ nhân.” Sở Nhất hấp háy môi, thấp giọng gọi một tiếng.
Cẩm Họa không trả lời, chỉ nhìn hắn, hỏi: “Vì sao lại trở lại?” Chuyện tới bây giờ, nàng đương nhiên là hiểu Sở Nhất là người của Sở Diễn, đột nhiên trở về, là có ý gì?
“Chủ nhân quả thật là không muốn tha thứ cho ta sao?” Thấy Cẩm Họa lạnh nhạt, hắn sắc mặt ảm đạm thành thật nói, “Ngày đó ta phụng mệnh hoàng huynh đi theo chủ nhân, nhưng… ta chưa bao giờ làm chuyện gì thương tổn chủ nhân.”
Hắn trước giờ cũng đều không nỡ thương tổn nàng.
Nàng đối với hắn tốt như vậy, làm sao hắn có thể xuống tay được?
Cẩm Họa nhìn hắn, nhớ tới Sở Diễn, quả nhiên thằng nhãi này là bào đệ của Sở Diễn.
“Sở Nhất, trẫm không thể giữ ngươi lại.”
Sở Nhất ngẩn người, ngây ngốc nhìn Cẩm Họa, nhất thời không nói nên lời, hai tròng mắt đẹp tràn đầy kinh ngạc.
Hắn nắm chặt song quyền, cong môi cười, “Quả nhiên là… Chính chủ nhân nàng đã nói, ta có thể ở lại bên cạnh nàng cả đời.”
Cẩm Họa im lặng không nói, nàng đúng là đã từng nói...chỉ cần hắn đồng ý, có thể cả đời ở bên cạnh nàng.
“Bây giờ ta đã phản bội hoàng huynh, trên thế gian này, chủ nhân chính là người duy nhất ta có thể dựa vào … có thật là không thể không?” Hắn chờ mong nhìn Cẩm Họa.
“Ta sẽ làm điểm tâm thật ngon, sẽ không quấy rầy đến chủ nhân, sẽ không phạm sai lầm, thật sự không thể cho ta ở lại sao?” Hắn không cần gì khác, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh nàng, cả đời bảo vệ nàng.
Hắn thích nhìn nàng đắc ý tự mãn tươi cười, thích nàng thân mật với mình… Hết thảy mọi thứ của nàng, hắn đều thích.
Những cái khác hắn đều không cần.
Thật lâu sau.
“Ngươi tiếp tục ở lại Thanh Phong Các đi, nhưng mà… không có chuyện gì, thì không được ra ngoài.” Nàng cuối cùng vẫn mềm lòng.
Nàng có thể thu lưu hắn, nhưng mà không thể thân cận với hắn nữa.
Nàng tin tưởng hắn, nhưng hiện tại, nàng sẽ không thể quá chủ quan được.
“… Cảm ơn chủ nhân.”
***
Cẩm Họa biết, mình gặp Sở Nhất, Dung Xu tự nhiên sẽ tức giận.
Chẳng qua cái tên kia chuyện gì cũng không biểu hiện ra ngoài, rõ ràng không mong nàng gặp Sở Nhất, nhưng một chữ cũng không nói. Trước khi nàng đi, hắn vẫn là bộ dạng hết sức chuyên chú phê duyệt tấu chương.
Thật là lạnh lùng khó đoán, Cẩm Họa thầm nghĩ.
Vừa tiến vào trắc điện, liền nhìn thấy bộ dạng đứng đắn của hắn. Cẩm Họa kéo môi cười, xách váy vui sướng chạy qua, thừa dịp hắn ngẩng đầu không đề phòng, lập tức ô hô kêu một tiếng nhào vào trong lồng ngực hắn.
Quốc Sư đại nhân dịu dàng trách cứ, “Đừng có phá phách.”
Cứ như vậy mà nhào tới, lỡ như không đỡ được thì phải làm sao bây giờ?
Cẩm Họa cuộn trong lòng hắn, vươn hai tay ôm lấy cổ hắn, hai mắt long lanh tươi cười, “Rõ ràng là chàng cũng thích...”
Đừng nhìn bộ dạng hắn đứng đắn như vậy, trong lòng khẳng định là rất thích ý.
Hắn thích nàng thân mật, thích nàng ỷ lại hắn... giống như nàng thích con mèo con hắn tặng.
Quốc Sư đại nhân không có biện pháp nào với nàng, nhìn nàng bộ dạng đắc ý dào dạt trong lòng cũng vui vẻ, một chút không vui vừa rồi cũng biến mất không còn đâu nữa.
Nhưng có phải vui vẻ như vậy… là vì vừa gặp Sở Nhất không? Quốc Sư đại nhân dần tắt nụ cười.
Hắn hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, hỏi “Sở Nhất kia nàng định thế nào?”
Cuối cùng cũng không nhịn được rồi. Cẩm Họa âm thầm đắc ý, thưởng thức bội ngọc hắn đeo bên hông, cũng không ngẩng đầu lên nhàn nhạt nói: “Đương nhiên là lưu lại rồi.”
Quốc Sư đại nhân ánh mắt u ám, nhàn nhạt lên tiếng, rồi không có nói nữa.
Cẩm Họa giương mắt nhìn hắn căng chặt cằm, sau đó buông ngọc bội ra, vung lên nắm tay nhẹ nhàng đấm hắn một quyền, “Chàng yên tâm đi, trẫm… Trẫm chỉ là thấy hắn đáng thương, dù sao…” Dù sao hắn cũng đã từng hầu hạ bên cạnh nàng.
“Ừ.” Quốc Sư đại nhân hơi hơi gật đầu, bắt bàn tay nhỏ của nàng nắm chặt trên ngực.
“Chàng sẽ không giận chứ?” Cẩm Họa e dè hỏi.
Quốc Sư đại nhân duỗi tay xoa xoa đầu nàng, “Vi thần không dám.”
“Khì...” Cẩm Họa nhịn không được bật cười, túm chặt lấy bàn tay đang xoa đầu nàng kia, tay Quốc Sư đại nhân này cực xinh đẹp, bất quá chỗ hổ khẩu lại có một vết chai mỏng, có lẽ là tập võ lưu lại.
Nàng véo tay hắn, dường như thưởng thức sự vật thú vị, sau đó biểu tình nghiêm túc nói: “Chàng yên tâm, trẫm có chừng mực.”
Chừng mực?
Quốc Sư đại nhân cong môi cười cười, “Biết thì tốt rồi.”
Chuyện lần đó nếu không phải vì hắn ta, thì nàng cũng sẽ không… Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt không khỏi cứng lại. Hắn cúi đầu nhìn mặt nàng, vẫn còn rất vui vẻ.
Loại cổ độc kia, thật là khó giải quyết.
Cẩm Họa cho rằng hắn không vui, vội nịnh nọt cọ cọ ngực hắn, giọng điệu lấy lòng gọi một tiếng: “Dung Xu...” thấy hắn không phản ứng, liền ôm lấy cổ hắn hôn lên cằm hắn.
Quốc Sư đại nhân đang nghĩ ngợi xuất thần, hơi cúi đầu, liền chạm vào đôi môi mềm mại kia, đầu óc nóng lên, liền nhịn không được hôn xuống.
Hắn thật cẩn thận ngậm lấy hai mảnh thịt non mịn, thơm tho mềm mại, dường như có thể mút ra nước vậy, bên tai còn nghe giọng nàng “ưm ưm ưm” bất mãn, trong lòng càng giống như có lửa thiêu đốt.
Hắn nhịn không được cúi người xuống, dứt khoát để nàng nằm trên đùi mình, bàn tay to từ eo chậm rãi di chuyển, run rẩy phủ lên ngực nàng, mềm mại trong tay làm hắn sửng sốt một chút, sau đó càng thêm hôn nàng mãnh liệt.
Cẩm Họa bị dọa, nàng có thể cảm nhận được thân thể hắn biến hóa, vốn chỉ định trấn an mà hôn nhẹ hắn, lại không ngờ chút nữa là dẫn lửa thiêu thân.
Nàng thở hổn hển rúc vào trong lồng ngực không dám lên tiếng, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, giống như thoa phấn.
Chỉ là cái thứ cứng rắn cực nóng kia cộm lên chống vào nàng vô cùng không thoải mái, Cẩm Họa ngẩng đầu nhìn thoáng qua Quốc Sư đại nhân bên cạnh, chỉ cảm thấy thân thể hắn nóng lên, tiếng thở cũng có chút nặng nề.
Kiếp trước nàng tự nhiên là đã trải qua chuyện này, tuy là hiện giờ hai người đã bày tỏ cõi lòng, nhưng mà vẫn là quá nhanh...
Như vậy không tốt, không tốt.
“Trẫm… Trẫm còn có việc.” Cẩm Họa lặng lẽ đánh giá thần sắc Quốc Sư đại nhân, “Trẫm đi trước.”
Quốc Sư đại nhân đương nhiên hiểu biết trong lòng con mèo nhỏ nhà mình nghĩ gì, hắn cúi đầu hôn lên vầng trán nàng, nhẹ nhàng nói: “Ừ.”
Thân mình được buông ra, Cẩm Họa vội vàng bò dậy từ trong lòng Quốc Sư đại nhân, nàng cúi đầu sửa sang lại váy áo hỗn độn, sau đó nhìn cũng không dám nhìn Quốc Sư đại nhân một cái, cũng không dám quay đầu lại chạy nhanh ra khỏi trắc điện.
Quốc Sư đại nhân nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của nàng vội vàng rời khỏi, trong lòng âm thầm bật cười.
Mèo con của hắn thật là đáng yêu.
Cõi lòng yên tĩnh như nước đã nhiều năm lại bị khuấy đảo thành dáng vẻ này, Quốc Sư đại nhân thở dài. Con ngươi đen như mặc ngọc hàm chứa một nụ cười dịu dàng, hắn chung quy cũng là con người, một khi đụng phải chân tình, thì cũng không kềm chế được.
Sau khi bình phục lại dục hỏa trong lòng, Quốc Sư đại nhân lại một lần nữa đặt bút phê duyệt tấu chương, có lẽ chợt nghĩ tới điều gì, ngón tay thon dài thoáng run lên, giọt mực nhiễu xuống tấu chương dần dần loang ra.
Tháng sau, nàng sẽ tròn mười bảy.
Thời gian trôi thật nhanh...