XI.
Tiêu Vũ Đình ngồi trên ghế lái, cô tỏa ra một mùi hương, giống như mùi thơm hoa quế từ đằng xa đưa tới.
Hắn lái xe không nhanh, mãi đến khi chiếc xe dừng lại, hắn nhìn lên thì mới phát hiện mình đã quá vội vàng.
Giá sách pha lê bị kéo ra, rơi xuống đất. Hắn tìm một hồi mới thấy được cuốn sách đã lâu không đọc: Shelley thi tập.
Hắn lật qua một nửa, thời gian thoắt cái đã hơn nửa tiếng. Hắn cảm thấy người nôn nóng, liền đi vào bếp lấy cái gạt tàn thuốc, châm một điếu rồi tiếp tục lật qua lật lại trang sách.
Tìm được rồi!
Làn khói như bám lấy quyển sách, hắn nhìn chằm chằm vào câu thơ kia, nhìn thật lâu không động đậy.
Đêm nay Tiêu Vũ Đình đã khiến hắn hiểu ra tác dụng của văn chương.
"Mặc kệ ta sống, vẫn là ta chết đi. Ta đều là một con nhặng, vui vẻ bay tới bay lui.
Mãi cùng ngươi là một, cao ngạo, phiêu bạt khắp nơi.
Shallowwaterisroaring, deepwaterissilent."
Từng bước từng bước, đoạn ngắn trong lòng Hạ Vân bỗng hiện lên. Sự huyên náo, nóng bỏng, cuối cùng biến hóa thành Tiêu Vũ Đình. Cảm giác thong dong, yên tĩnh như bóng đêm ngoài hồ nước vùng núi xa.
"Đường dài mưa rơi, từng bước mông lung, dáng hình Nguyệt Nhi tựa như tranh vẽ.
Đường dài mưa rơi, từng bước mông lung, dáng hình Nguyệt Nhi cười hắn như kẻ ngốc.
Nàng tựa như ở bên tai thì thầm hỏi: Còn muốn đắm mình xuống dưới sao?"
...
Tiêu Vũ Đình tắm rửa xong ngồi xếp bằng trên giường, điện thoại đặt ở bên người, không có mở đèn, cũng không kéo rèm cửa lêm, ánh trăng chiếu vào bên trong, căn phòng sáng rực rỡ.
Đôi chân của cô không mang giày cao gót, nó khá gầy gò cùng những đường cong ưu mỹ, móng chân chẳng sơn vẽ, nhìn qua trắng mịn như ngọc, không chút tì vết.
Tiếng chuông điện thoại reo, mũi chân khẽ nhúc nhích, cô mở màn hình, tin nhắn từ Wechat. Nó là một bài thơ.
"Người nhìn núi cao như hôn lấy bầu trời xanh,
Gợn sóng cũng vỗ về ôm ấp
Người từng thấy hoa đẹp ganh ghét nhau
Chị em đem anh em ra khinh miệt?
Ánh nắng chăm chú ôm mặt đất
Ánh trăng lại hôn lấy sóng biển:
Nhưng điều này lại có ích gì?
Nếu là người không chịu hôn ta?"