Hứng cảm ập đến khiến Triệu Đường Diên thất thần, dẫu Chu Trầm làm cô sướng nhưng cô vẫn giãy giũa, đẩy vai anh ra, nói từng câu từng chữ: "Em không muốn."
Anh ngừng lại, thân mình đẫm trong hơi lửa dục vọng đã bị cô dập tắt chỉ trong một câu, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt ấy sâu thẳm, cất giấu sự soi xét khi nhìn về phía cô.
Nhìn nhau trong tích tắc, sắc mặt cô bình tĩnh nhưng thăm thẳm đáy lòng thì run rẩy, sợ anh phát hiện ra điều gì.
Dẫu gì trong kinh doanh, anh cũng là người lật bàn tay làm ra mây, trở bàn tay làm ra mưa thì còn điều gì mà anh chưa kinh qua đâu? Anh có thể dịu dàng trong tích tắc nhưng ngay giây sau đã trở mặt được rồi. Dù sao thì cô là tình nhân, người như anh chỉ chơi bời với cô mà thôi, chứ cũng không dung túng cô mãi được.
Thâm tâm cô hiểu rõ mối quan hệ của hai người nên lại càng lo hơn. Khó mà đoán được lòng phụ nữ, nhưng người như anh thì còn khó hơn nữa. Cô ra vẻ bình tĩnh, ít nhất là không bộc ra sự hoảng loạn trên gương mặt mình, không thể để anh nhìn ra được.
Khi hai ánh mắt chạm nhau, cô nghe thấy anh hỏi: "Dạo này em làm sao vậy?"
Cô sửng sốt, cụp mắt nghiêng đầu sang phải, nom hệt như bạn gái đang dỗi vậy. thì Thật ra Chu Trầm rất có kinh nghiệm trong những chuyện như này. Trước khi có cô thì anh cũng từng hẹn hò với rất nhiều người, đôi khi họ sẽ cáu kỉnh để anh dỗ dành, nếu đó là chuyện có thể tha thứ thì anh sẵn lòng đi dỗ, coi như một kiểu tình thú.
Cơ mà Triệu Đường Diên thì rất ngoan, ít khi nào gây sự với anh nhưng hôm nay lại thế nên anh thấy mới lạ. Song anh cũng suy nghĩ thấu đáo, gợn sóng trong lòng mới đây đã biến tan. Anh bế cô lên, thân dưới của hai người áp vào nhau, càng thêm thân mật theo từng nhịp của cả hai.
Cô được anh ôm vào lòng, hai chân buộc phải quấn lấy eo anh, anh lật tay, thân thể cô bỗng bị thúc mạnh vào trong.
"Ưm..." Cả người cô oặt đi.
Anh vỗ mông cô: "Không muốn mà còn kẹp chặt thế này à?" Anh cười.
Cô mím môi, không muốn nói mà cũng không muốn nhìn anh.
"Dạo này em to gan rồi." Anh bảo: "Sao thế? Không vui chuyện gì?"
Anh lia mắt, bế cô ra cửa sổ, hai người cùng ngắm màn đêm. Ngay gần ấy là những ánh đèn sáng rực, trên mặt sông cũng hiện vài đốm sáng.
Bóng đêm thăm thẳm chẳng có ánh sao trời, khung trời chỉ vỏn vẹn ánh đèn của thành phố. Chu Trầm mở cửa sổ bằng một tay, những thanh âm bị ngăn cách bỗng nhiên ùa đến theo làn gió, có tiếng gió, tiếng xe cộ, và có những tạp âm không nghe ra được, nhưng âm thanh ấy thuộc về thành phố này.
Thành phố không bao giờ ngủ – thứ tỉnh táo là nó, còn thứ si dại cuồng hoan là dòng người ngược xuôi tại nơi đây.
Triệu Đường Diên không mặc quần áo, gió đêm lùa đến làm cô lạnh ngắt. Dù biết đang ở tầng cao, ngoài cửa sổ không có ai thấy nhưng cô vẫn xấu hổ lắm. Đây là lần thẹn thùng cuối cùng của cô, tự tôn trong cô đã sụp đổ hoàn toàn kể khi đồng ý làm bạn tình với anh, những gì còn sót lại ấy là chút lí trí và ranh giới đạo đức cuối cùng.
Chu Trầm không kết hôn, không bạn gái mà chỉ cần bạn tình. Trong khi ấy thì cô cần tiền. Cô coi hai người là một cuộc giao dịch, thậm chí trong hai năm thỏa thuận theo hợp đồng, nếu anh chuẩn bị kết hôn hoặc có người yêu thì cô sẽ rời khỏi cuộc giao dịch trước hạn hợp đồng.
Cuối cùng cô cũng hạ giọng, nói với anh: "Lạnh."
Anh nhìn cô, nén cười rồi hỏi: "Không giận à?"
"... Em không giận." Giọng hẵng còn cáu kỉnh.
Tâm trạng anh vui vẻ trở lại, anh đóng cửa sổ nhưng lại ôm cô rồi áp cô lên mặt kính cửa sổ sát đất.
"Không giận?" dương v*t anh thúc từng cú chầm chậm: "Không giận thì sao lại không muốn làm?"
Đâm lút cán.
"Ưm..."
"Ở trường không vui à? Hay không chơi được với bạn cùng phòng?" Anh tưởng cô vẫn chưa thích ứng được khi quay về với cuộc sống tập thể.
"Không đâu, bạn em tốt lắm, anh đừng nói linh tinh."
"Hừ." Anh giấu đi sự mất mát, anh còn tưởng cô không quen nên mới về nhà.
Anh tăng tốc, đè cô lên mặt cửa, đâm vào rút ra trong cơ thể cô, sung sướng khi được cô siết chặt lấy mình.
Thấy không, cơ thể cô vẫn thật thà hơn nhiều.
Chu Trầm cảm giác dạo gần đây anh bị mất khống chế, anh không ghét cảm giác này nhưng không thoải mái lắm. Cảm giác được thúc vào trong cô đã giúp anh tìm về bản tính điềm tĩnh của mình. Cô ở dưới thân anh, ở trong lòng anh, ở nơi mà anh có thể nhìn thấy thì anh mới thấy an lòng được.
Cơ thể cô nằm trong lãnh thổ của anh, cô là người anh, anh muốn hết thảy tế bào trong cô phải thuộc về anh, anh phải là đức vua duy nhất của cô.
Hai năm không đủ được. Ít nhất là trước khi anh chán thì cô không thể rời đi.
"Chu Trầm... Chậm thôi!" Triệu Đường Diên cào lưng anh, những dấu tay đã hằn trên bờ vai rộng của anh.
Anh cảm nhận được lưng mình đau rát, thần kinh não càng được dịp sục sôi. Anh bóp mông cô, banh rộng chân cô ra, để mình ra vào tùy thích.
Anh nảy ra suy nghĩ phải giáo dục cô, dương v*t đắm trong cơ thể cô lại càng thúc nhanh hơn: "Không được dạy bảo có khác, mấy hôm nay không trị em là em mình mẩy hơn hẳn" Giọng anh pha lẫn nét cười.
"Nói, có muốn anh chịch em không?" Anh còn ghim chuyện khi nãy cô từ chối anh, bảo mình không muốn.
Cô dẩu môi không chịu nói. Anh cũng không gắt, rút dương v*t đang trong cô ra, đương lúc cô thả lỏng thì lại đâm mạnh vào.
Mấy lần lên xuống không theo quy luật đã tra tấn Triệu Đường Diên khiến cô trào nước mắt.
"Chu Trầm!" Cô vờ cáu.
"Nói hay không, nào?" Anh lại cắm mạnh vào.
"Hức..." Cô nắm chặt cánh tay anh: "... Muốn." Giọng nói nhỏ xíu như tiếng muỗi ve.
"Nói to lên!"
"Muốn!"
Nhưng sâu trong lòng cô không nói như vậy.
Chu Trầm vừa lòng, cuối cùng cũng chịu buông tha cho cô, nhưng cũng chỉ đổi nhịp thúc mà thôi..
Cô đành phải dùng khổ nhục kế, kéo cổ anh nũng nịu mình đau lưng. Anh ngừng lại rồi ôm cô vào lòng, nhìn thoáng ra sau lưng cô, quả nhiên có mấy vệt đỏ hằn trên làn da trắng nõn, nom tương phản rõ ràng.
"Đồ yếu ớt." Anh mỉm cười, ôm cô vào lòng: "Lên giường nhé?"
Cô gật đầu với đôi mắt đẫm lệ.
"Đáp ứng yêu cầu của em rồi, thế em định trao đổi cái gì đây?"
Cô hoảng loạn nhìn anh.
"Đổi thành em chủ động thì sao?"
Nữ trên không phải là tư thế yêu thích của cô nhưng lại khiến anh đê mê vô cùng.
Anh không cho cô có cơ hội suy nghĩ mà ôm cô về phòng ngủ luôn.
Anh thích được nhìn dáng vẻ của cô khi đong đưa trên người anh, hai bầu ngực xinh xắn nhấp nhô như sóng biến lay động hồn người. Anh có thể nhìn thấy tất thảy những tư thế khoái lạc của cô, chẳng bỏ sót điều gì.
Hết chương 18.