*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
bị đau không chịu nổi, "Bịch" một tiếng, ả co quắp té từ trên ghế xuống mặt đất ôm bụng kêu rên, tiếng rên thê lương khiến cho người ta không rét mà run.
Ngay cả hơi sức nói chuyện Quý Minh anh cũng không có, gã trợn mắt nhìn Nguyên Thành trưởng công chúa, ánh mắt oán hận cực điểm.
Nguyên Thành trưởng công chúa đứng thẳng người lên, nàng ta vừa cười vừa đá vào bụng Thu thị thêm một cước, lúc này mới thản nhiên trở về chỗ ngồi xuống.
Nàng ta chẳng thèm nhìn người nhà Quý gia, chẳng qua là chuyển ánh mắt trống rỗng đặt vào một nơi không biết tên rồi tự nhủ: "----- thật tốt, những năm này, sống người không ra người, quỷ không ra quỷ."