Tình trạng của Hạ Hải Lâu dạo gần đây cũng không ổn lắm.
Hắn hành động, ăn uống, ngủ nghỉ đều hoàn thành theo đúng trình tự và hạn định, tựa như không có gì khác biệt so với người bình thường, nhưng thực ra thì ngoại trừ những hành động theo bản năng của thân thể ấy, Hạ Hải Lâu cả ngày chỉ ngồi nguyên một chỗ không nói năng gì cả, cho dù Cố Trầm Chu ngồi bên cạnh trò chuyện với hắn thật lâu thật lâu cũng không có được nửa câu trả lời, giống như linh hồn của chủ nhân thân thể này đã hoàn toàn chìm đắm vào trong thế giới của chính mình, chỉ để lại một thể xác coi như là đang sống.
Bắt đầu từ ngày Cố Trầm Chu được điều đến nhậm chức ở thành phố Vân Trực rồi đến chào hỏi Hạ Nam Sơn, toàn bộ ca bệnh của Hạ Hải Lâu đều được công khai với anh. Anh cũng đã hỏi qua bác sĩ chữa trị chính cho Hạ Hải Lâu, đáp án nhận được lại là đây chỉ là quá trình nhất định phải trải qua. Về phần khi nào có thể bình phục, có thể hoàn toàn chữa trị tận gốc hay không, đối phương có đặt ra bao nhiêu giả thiết cũng chỉ có thể trả lời ứng phó cho qua, ông ta chỉ liên tục nhắc đi nhắc lại với Cố Trầm Chu rằng, loại bệnh tật liên quan đến tinh thần này cần nhất là người nhà và bạn bè phải kiên nhẫn ở bên trong thời gian dài, còn nói mỗi lần cậu đến đây thì tình trạng của bệnh nhân đều có chuyển biến tốt.
Thực lòng mà nói thì Cố Trầm Chu không thấy Hạ Hải Lâu có chuyển biến tốt ở chỗ nào. Trong mấy ngày liên tục, mỗi lần anh đến đây đều chỉ thấy Hạ Hải Lâu im lặng ngồi mãi một chỗ, không nói chuyện cũng không trả lời câu hỏi của người khác… Đây cũng là điều mà anh sớm đoán được. Anh thà rằng phải gánh chịu áp lực từ gia đình vẫn muốn điều nhiệm đến thành phố Vân Trực, chính là bởi vì tình trạng của Hạ Hải Lâu đã cực kì bất ổn, cần phải nhận việc chữa trị có hệ thống trong thời gian dài.
Trong phòng bệnh không có thiết bị điện tử, mỗi lần Cố Trầm Chu đến đây cũng không mang theo máy tính, chỉ thỉnh thoảng mang theo một quyển sách hoặc mấy xấp văn kiện, nói chuyện với Hạ Hải Lâu mệt mỏi rồi anh sẽ mở ra đọc hai trang, xem được một lúc lại mở miệng trò chuyện với đối phương. Đến cuối tuần có đầy đủ thời gian hơn, khoảng chín hoặc mười giờ sáng anh sẽ đến đây dẫn Hạ Hải Lâu ra ngoài tản bộ trên thảm cỏ hoặc lên núi, buổi trưa cơm nước nghỉ ngơi, đến giữa chiều lại đi dạo đến bên hồ, anh sẽ cầm tay Hạ Hải Lâu giúp hắn móc cần câu cá, sau đó hai người sẽ ngồi đó cho đến khi màn đêm buông xuống, toàn bộ cá câu được sẽ biến thành một phần của thực đơn trong hai ngày.
Vào những lúc rảnh rỗi như vậy, ngay cả vấn đề rửa mặt, rửa tay rồi vệ sinh cho Hạ Hải Lâu cũng sẽ được chuyển từ tay y tá sang cho Cố Trầm Chu. Anh dắt tay Hạ Hải Lâu trở về từ bên ngoài, lúc vào phòng tắm rửa tay liền phát hiện chỗ cổ tay áo của hắn có dính vài vệt máu.
Chúng dính vào từ những vết thương vẫn còn chưa kịp khép miệng trên cánh tay của Hạ Hải Lâu.
Không còn ống tay áo che đậy, Cố Trầm Chu có thể thấy rõ ràng những vết thương phủ kín trên cánh tay giống hệt như thương tích trên mu bàn tay đối phương nửa tháng trước: Vết bỏng, vết cắt, thậm chí có những chỗ rỉ máu hoàn toàn là do móng tay cào ra nhưng cực kỳ sâu. Những vết thương này rõ ràng là gần đây mới xuất hiện, những chỗ rách da còn chưa kịp đóng vảy, ở giữa hãy còn rỉ máu, xung quanh miệng vết thương khá sâu hãy còn sưng phù, so sánh với vết thương trên mu bàn tay đã gần như khỏi hẳn của Hạ Hải Lâu, Cố Trầm Chu có thể dễ dàng hiểu được câu nói ‘Mỗi lần cậu đến đây, tình trạng của bệnh nhân đều có chuyển biến tốt’ của bác sĩ.
Ánh mắt anh không dừng lại quá lâu trên cánh tay của Hạ Hải Lâu, chỉ cầm hai tay Hạ Hải Lâu đặt xuống dưới dòng nước nhè nhẹ, cẩn thận giúp đối phương rửa sạch phía trong và mu bàn tay và cả những vết bẩn trong kẽ móng tay của hắn. Tiếp đó anh dẫn người quay ra ngồi trên ghế, lấy thuốc sát trùng trong ngăn tủ ra, dùng bông thấm thuốc chậm rãi chấm lên những vết thương trên cánh tay của Hạ Hải Lâu.
Vầng mặt trời lại xuất hiện đúng hẹn vào một buổi sớm nọ, ánh mặt trời rơi xuống đất tựa như tản ra ánh vàng lấp lánh.Lúc Cố Trầm Chu cầm một quyển sách đi vào trong phòng bệnh liền thấy người đang nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt nói ra câu đầu tiên với anh trong suốt một thời gian dài qua:
“Đã nửa tháng rồi, sao anh còn chưa đi?”
Bước chân vốn đang đi về vị trí cố định của Cố Trầm Chu khựng lại, tiếp đó anh quay đầu vòng ngay đến bên đầu giường, cầm chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường lên lắc lắc trước mặt Hạ Hải Lâu:
“Chín giờ rồi, mau dậy ăn sáng.”
Hạ Hải Lâu lập tức ‘chậc’ một tiếng, sau đó vươn một bàn tay từ trong chăn ra ý bảo Cố Trầm Chu kéo mình dậy.Cố Trầm Chu nhướn mày cầm lấy cổ tay Hạ Hải Lâu, dùng chút lực kéo người dậy khỏi giường.
Lúc Hạ Hải Lâu ngồi dậy khỏi giường thì hắn cũng xốc chăn lên, tự mình bước xuống giường, đá dép lê đi đến trước tủ quần áo, hắn cởi bộ quần áo bệnh nhân trên người, tùy tiện thay một bộ khác vào rồi cùng Cố Trầm Chu đi đến căn tin. Trong quá trình này, Hạ Hải Lâu rất lưu loát hỏi một câu:
“Anh ăn sáng chưa?”
“Chờ đến ăn cùng em đây.”
Cố Trầm Chu cũng trả lời ngắn gọn. Nghe được câu này, thanh niên tay đút trong túi đứng bên cạnh anh lập tức mỉm cười rạng rỡ, cũng nhân lúc không có ai quanh đây nhanh chóng nghiêng người hôn lên má Cố Trầm Chu một cái.
Động tác này không nhỏ, Cố Trầm Chu lại thấy mà không hề né tránh, chỉ thản nhiên liếc nhìn Hạ Hải Lâu một cái, không nói gì mà chỉ cùng đi ăn sáng với Hạ Hải Lâu, sau đó lại cùng nhau rảo bước quay lại phòng bệnh.
“Anh có mang theo thuốc không? Em nghiện thuốc lá hơi quá mức.”
Lúc quay về phòng bệnh, Hạ Hải Lâu mang vẻ mặt thoáng buồn bực hỏi Cố Trầm Chu:
“Anh đến đây mà chẳng mang theo máy tính, mỗi ngày hết ăn cơm ngủ nghỉ thì chính là nhìn sông ngắm núi, em sắm mọc nấm đến nơi rồi.”
“Bác sĩ nói em không được hút thuốc đúng không?”
Cố Trầm Chu miệng thì nói như vậy nhưng động tác không hề chậm trễ, anh nhanh chóng móc gói thuốc cùng bật lửa mình đem theo ném sang cho đối phương.
Hạ Hải Lâu vươn tay lên đón được, lại khẽ cười nói:
“Được rồi, bác sĩ còn kêu em tốt nhất là nên ở trong phòng vô trùng ấy.”
Hắn vừa nói vừa thành thạo châm điếu thuốc ngậm trong miệng, sau đó hắn mở ngăn tủ lấy thuốc khử trùng rồi vén ống tay áo lên –
Vết thương còn rỉ máu vẫn rất bắt mắt trên làn da cánh tay màu tiểu mạch như những lần trước, lúc nãy khi Hạ Hải Lâu thay quần áo thì Cố Trầm Chu cũng đã chú ý đến, đây là vết thương mới xuất hiện đêm qua – mỗi ngày đều luôn như thế, bất kể trước đó Cố Trầm Chu tốn bao nhiêu công sức thu dọn hết những thứ có thể tổn thương đến Hạ Hải Lâu, qua một đêm, sáng sớm ngày hôm sau Cố Trầm Chu vẫn có thể nhìn thấy vết thương mới xuất hiện trên thân thể đối phương, cho dù nước thuốc màu sắc sặc sỡ đã sớm quết đầy trên người hắn.
“Vừa rồi không phải em đã hỏi vì sao tôi còn chưa đi à?”
Cố Trầm Chu chợt lên tiếng.
Động tác của Hạ Hải Lâu thoáng khựng lại:
“Hử? Đúng là em có hỏi, mà nhắc đến mới nhớ, anh đã xin nghỉ phép suốt nửa tháng rồi đúng không? Vừa mới thăng chức đã có thể xin nghỉ lâu như thế…”
“Tôi đã được điều đến đây.”
Cố Trầm Chu nói ngắn gọn.
“À, thì ra – Từ từ đã…”
Hạ Hải Lâu ngây người.
“Anh được điều đến –?”
“Không sai. Không phải xin nghỉ, là nửa tháng trước tôi được điều chuyển đến đây.”
Cố Trầm Chu nhẹ nhàng bâng quơ nhắc lại lần nữa, anh bước đến rút tàn thuốc ra khỏi ngón tay của Hạ Hải Lâu:
“Thực ra tôi cảm thấy rất tò mò, tôi đã kiểm tra mọi thứ trong phòng em vài lần, rốt cuộc em đã dùng cách nào để tiếp tục gây ra những vết thương?”
Hạ Hải Lâu rõ ràng là vẫn còn chìm lỉm trong nỗi khiếp sợ mang tên ‘Cố Trầm Chu được điều chuyển đến đây’, vẻ mặt hắn lúc nhìn Cố Trầm Chu chằm chằm có chút kinh ngạc, ngữ giọng lúc trả lời câu hỏi lại rất thờ ơ:
“Anh làm sao mà đề phòng được… Thứ đơn giản nhất chẳng phải là dùng móng tay cùng răng nanh ư?”
Nói xong câu này, hắn cảm thấy mình cần phải giải thích rõ hành vi của bản thân với Cố Trầm Chu nên nói tiếp:
“Cũng không vì gì cả, em chỉ muốn tìm lại chút cảm giác tồn tại cho chính mình. Mỗi lần khi màn đêm buông xuống, em đều cảm thấy khung cảnh xung quanh rất hư ảo mờ mịt.”
“Vậy à?”
Cố Trầm Chu hỏi lại một câu, anh đột nhiên kéo bàn tay Hạ Hải Lâu đến, cầm tàn thuốc trong tay nghiến thẳng lên mu bàn tay của hắn, mãi cho đến khi tàn thuốc tắt lửa anh mới hỏi:
“Đau không?”
Động tác đột ngột này thực sự hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Hạ Hải Lâu! Hạ Hải Lâu sửng sốt trong chừng một phút đồng hồ, hết nhìn mu bàn tay mình rồi lại nhìn sang Cố Trầm Chu, dè dặt đáp:
“Tàm tạm, cũng không quá đau.”
Cố Trầm Chu đặt tàn thuốc đã tắt lên tủ đầu giường, lại cầm gói thuốc cùng bật lửa ở trên đó lên rút một điếu thuốc khác ra châm, sau đó anh dụi tàn của điếu thuốc này lên mu bàn tay vừa nâng lên của mình, cũng dụi cho đến khi tàn thuốc hoàn toàn lụi tắt giống như vừa rồi anh đã làm với Hạ Hải Lâu.
Lần này phản ứng của Hạ Hải Lâu nhanh hơn lần trước rất nhiều: Gần như ngay khi Cố Trầm Chu đột ngột ấn tàn thuốc lên mu bàn tay của mình, Hạ Hải Lâu đã lập tức nhảy dựng lên vọt đến bên cạnh Cố Trầm Chu, một tay kéo bàn tay trái của anh rời xa khỏi tàn thuốc, bàn tay còn lại nhanh chóng cướp điếu thuốc anh kẹp giữa những ngón tay, còn liên tục thổi phù phù lên mu bàn tay dính đầy khói bụi. Nhưng lúc này mu bàn tay của Cố Trầm Chu đã bị bỏng đến rách da, khói bụi vừa bay đi đã để lộ phần thịt dính máu ở bên dưới.
Hạ Hải Lâu nhất thời không thốt nổi nên lời.
Cố Trầm Chu lại hỏi một câu:
“Đau không?”
Môi Hạ Hải Lâu run lên hai cái, tiếp đó loại run rẩy này theo hai má lan truyền đến ngón tay hắn, hắn nghe thấy giọng nói mình phát ra khô cằn giống như do máy móc tạo thành:
“… Đau.”
Hắn đau đến mức cảm thấy giống như trái tim bị tàn nhẫncắt mất một miếng.
“Ừ.”
Cố Trầm Chu bình tĩnh đáp lại, vài phút sau anh chậm rãi bỏ thêm một câu:
“Hạ Hải Lâu, anh cũng sẽ đau.”
Ánh mặt trời rực rỡ vô cùng len vào trong ô cửa sổ ngay đúng khoảnh khắc này.
Hạ Hải Lâu nắm lấy bàn tay Cố Trầm Chu. Đầu hắn từ từ cúi xuống, tiếp đó là lưng rồi hai chân, hắn vẫn nắm tay Cố Trầm Chu, môi chạm lên vết thương của anh, toàn thân khuỵu xuống trước mặt đối phương, sau đó nữa, thứ chất lỏng lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay của Cố Trầm Chu.
“… Đau, Tiểu Chu, em đau lắm.”
Giọng nói nặng nề, căng thẳng và nghèn nghẹn của Hạ Hải Lâu vang lên trong phòng.
Hắn chôn cả gương mặt mình lên mu bàn tay của Cố Trầm Chu.
“Đừng đi, có được không? Tiểu Chu, em yêu anh…”
Hắn khẩn cầu cực kỳ thống khổ, từ bỏ toàn bộ các lớp ngụy trang, chỉ nghe theo sự van lơn cùng khát cầu ở nơi sâu nhất trong tâm hồn mình.
“… Đừng đi mà Tiểu Chu, xin anh đừng đi, em có thể làm bất cứ việc gì, cả một đời này em chỉ yêu mình anh…”
Cố Trầm Chu cũng cầm lấy tay Hạ Hải Lâu, anh ngồi xổm xuống ôm lấy hắn, sau đó hứa với hắn.
Giả sử người bạn thích, cho dù là lúc đang bệnh tật cũng vẫn đặt bạn lên trên cả bản thân cậu ấy, như vậy thì cho dù tôi từng bị cậu ấy tổn thương, tôi vẫn sẽchấp nhận.
Chấp nhận thử tha thứ cho cậu ấy, chấp nhận thử giúp đỡ cậu ấy, chấp nhận thử ở bên cậu ấy, vĩnh viễn ở bên nhau –
=====
Tác giả có lời muốn nói:
Sau tình tiết này là chính thức bước vào giai đoạn kết thúc toàn bộ. Lúc đọc những bình luận trước đó, tôi thấy có độc giả cho rằng tình cảm của Cố không rõ ràng – Đúng thật là không rõ ràng. Trong suốt tình tiết này, toàn bộ hành động của Cố đều thông qua những chi tiết nhỏ. Ví dụ như khi Cố muốn xử lý tên khốn kia, sau khi nhìn thấy đám ảnh chụp của khốn kiếp thì ‘nhất thời ngẩn ra’; lại ví dụ như lúc Cố nhận được cú điện thoại có cảm giác khốn kiếp không ổn thì ‘ngón tay căng lên’; lại ví dụ như trong chương trước khi Cố nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay của khốn kiếp, anh đã gọi Hạ Nam Sơn là ‘bác Hạ’.
Một điểm cuối cùng nữa, người như Cố chắc chắn sẽ không bao giờ dùng xưng hô hỗn hào với người khác. Nếu lúc này anh ta còn chần chừ hoặc không quá kiên định về khốn kiếp, anh ta nhất định sẽ gọi Hạ Nam Sơn là ‘Thủ tướng Hạ’.
Tiếp theo là cảm giác ‘coi trọng anh hơn cả chính bản thân mình’ mà Cố nhận được từ khốn kiếp, đây chủ yếu là do lúc xem được tài liệu đen mà Hạ đưa cho Cố, Cố đã trực tiếp dùng những tài liệu này để đối phó với thế lực của Hạ, Hạ có biết không? Đương nhiên là hắn biết, nhưng hắn vẫn đưa.
Nếu trên đời này có một người có thể giết em, khiến em cam tâm tình nguyện tự đưa đao đến, người đó nhất định chỉ có thể là anh.