Lúc Cố Trầm Chu về đến nhà thì thời gian cũng không tính là muộn, còn cách hơn mười phút nữa mới là đúng tám giờ tối.
Đèn trong phòng khách và TV đều đang bật nhưng không hề có một ai, Cố Trầm Chu cởi áo khoác ra treo lên mắc áo trong phòng khách trước rồi đi vào phòng tắm rửa mặt rửa tay, sau đó mới đi về phía phòng mình.
Tấm thảm trải sàn màu vàng nhạt trải dọc đường đi vốn đã hút hết những tiếng bước chân không quá lớn, ở phía cuối con đường là tấm hình chụp nghệ thuật của Hạ Hải Lâu chiếm cứ hết toàn bộ một vách tường. Dưới ngọn đèn ấm áp, nụ cười tươi rói cùng ánh mắt của hắn dường như cũng nhiễm thêm ánh sáng mà trở nên rạng rỡ sinh động.
Cố Trầm Chu dừng chân lại một lúc rồi quay về phía bên trái, đẩy cánh cửa trắng toát đang đóng kín ra.
Bên trong không có ai.
Anh không quay về phòng mình mà xoay người đi về phía căn phòng ngủ ở đối diện phòng ngủ của mình – lần này anh đã tìm được người mà mình muốn tìm.
Ánh sáng màu vàng chanh đang bắn những tia sáng chói lọi ra khắp nơi.
Hạ Hải Lâu mặc quần bò cùng áo T-shirt đang nằm thẳng trên giường.
Đầu hắn gối lên chồng gối được xếp cao cao, hai tay đan vào nhau đặt ở trên bụng, ánh mắt nhìn thẳng tắp về phía trần nhà sơn trắng, vẻ mặt có phần đăm chiêu, dáng vẻ cực kì yên lặng.
Lồng ngực Cố Trầm Chu có cảm giác như bị một cái đuôi mèo phất qua, cảm giác hơi ngứa ngáy.
“Đang suy nghĩ gì đấy?”
Anh cẩn thận cảm nhận xúc cảm của mình trong khoảnh khắc này, người tựa vào khung cửa mà lên tiếng hỏi Hạ Hải Lâu.
Lúc này, Hạ Hải Lâu đang nằm trên giường quay đầu qua liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái, đưa ra một câu trả lời vô cùng sâu lắng:
“Đang tự hỏi cuộc đời.”
Cố Trầm Chu cười rộ lên, nhưng không phải cười nhạo mà là loại cười to khi nghe được một câu chuyện thú vị:
“Cuộc đời nào?”
“Ừm –“
Hạ Hải Lâu không lập tức trả lời, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu của mình, một bàn tay nâng lên vẫy vẫy gọi Cố Trầm Chu đến.
Giống hệt một con mèo Chiêu Tài. Cố Trầm Chu vừa nghĩ vừa bước qua, mới đi đến bên giường anh đã bị người nằm trên giường kéo mạnh một cái, thân thể ngã thẳng tắp về phía đối phương!
Thoáng cái đã mất trọng lượng mà ngã xuống, Cố Trầm Chu kịp thời chống tay xuống hai bên tai Hạ Hải Lâu để chống đỡ thân thể thì mới không áp hết cả người mình lên người đối phương.
Nhưng Cố Trầm Chu không áp thẳng lên, Hạ Hải Lâu lại trực tiếp quấn quít lấy người ở phía trên. Hắn cong đầu gối lại rồi nâng lên đụng vào phần eo của đối phương một cái thật nhanh, nhân lúc đối phương còn đang mải hít thở liền vươn hai tay lên dùng chút sức ôm lấy người kia, sau đó hắn lật người áp đối phương xuống bên dưới thân thể mình.
Vài tiếng hít thở quanh quẩn trong không trung, Hạ Hải Lâu đã cúi đầu xuống hít một hơi thật dài bên cổ đối phương, sau mới lại ngẩng đầu lên cười tủm tỉm hôn Cố Trầm Chu một cái, thờ ơ nói:
“Đã quên mất rồi, nhưng hiện giờ tôi lại có hướng tự hỏi mới, anh có muốn biết không?”
Cố Trầm Chu cười nhạo một tiếng, anh gần như có thể kết luận được Hạ Hải Lâu đang nghĩ cái gì:
“Không hề muốn chút nào.”
Nói đoạn, anh nắm lấy cằm Hạ Hải Lâu, vì phần eo đang co rút đau đớn liên tục của mình mà cắn lên môi đối phương một cái coi như cảnh cáo, nhưng chút cảnh cáo ấy rõ ràng là không có mấy tác dụng – ngay lúc anh vừa mới nhả răng nanh ra thì Hạ Hải Lâu đã chủ động khiến nụ hôn này sâu thêm, chỉ trong vài nhịp hít thở mà anh đã có thể nếm ra được mùi máu tươi của hai người.
Sức lực dùng lần này hơi lớn, đã vượt qua cả phạm trù kích động rồi.
Cố Trầm Chu hơi cau mày.
Hô hấp của Hạ Hải Lâu rõ ràng đã trở nên dồn dập. Hắn liếm liếm đôi môi đang rỉ máu của mình, con ngươi dường như đã nhiễm thêm một chút vằn đỏ điên cuồng:
“Đừng có lạnh nhạt thế chứ.”
Hắn ghé sát đến bên tai Cố Trầm Chu, đầu lưỡi vươn ra liếm nhẹ một cái lên ốc tai của đối phương, tiếng nước nho nhỏ vang lên giống như mũi khoan đâm sâu vào trong tâm trí của hai người:
“Ừm, chúng ta có thể chơi vài trò thú vị… Nên chơi cái gì đây…”
Hắn nói được mấy chữ lại cười khanh khách một hồi, bàn tay đặt trên ngực Cố Trầm Chu đã bắt đầu trượt xuống dưới đầy mờ ám.
Thật dễ dàng. Hắn nghĩ như vậy.
Nơi mà bàn tay hắn ấn xuống đã có cảm giác cương cứng.
Nhiệt độ xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, ùn ùn kéo đến không ngừng truyền vào trong lòng bàn tay của hắn.
Hạ Hải Lâu hơi xoay cổ tay, lực độ lúc thì nhẹ, lúc lại nặng. Nhiệt độ bên dưới bàn tay cũng men theo làn da truyền lên trên, tựa như ngọn lửa chạy theo vật truyền dẫn, chỉ trong nháy mắt đã hừng hực chiếm cứ tất cả các khoảng trống…
Không hiểu vì sao, Hạ Hải Lâu có cảm giác bản thân hơi hoảng hốt.
Hắn hít sâu một hơi, không chỉ không thể bình ổn lại ngọn lửa đang quyết tâm bốc lên trên mà ngược lại còn khiến ngọn lửa ảm đạm tăm tối này thiêu đốt đến trước mắt và bên tai.
Hắn nghe thấy tiếng ‘lách tách’ giống như khi ngọn lửa nóng rẫy liếm lên chất gỗvang lên, thấy được những ngọn lửa đang nhảy nhót biến ảo ra đủ loại hình dáng trước mắt.
Những đốm lửa như sao tuôn ra từ những mũi lửa dài nhọn màu đen hoặc màu đỏ tím –
Cố Trầm Chu nằm ở bên dưới Hạ Hải Lâu đột nhiên nâng tay lên nắm lấy cổ tay của Hạ Hải Lâu, sau đó anh nghiêng người đặt người kia xuống giường.
Hạ Hải Lâu lập tức tỉnh táo lại từ trong dòng suy nghĩ của mình, hắn đầu tiên là hơi ngẩn ra rồi cười nói:
“Sao thế? Làm anh đau à? Hay là anh muốn chơi thứ khác –“
Lời này của hắn còn chưa nói ra hết thì gương mặt trước mắt đã càng lúc càng đến gần, giọng nói của hắn cũng ngày càng thấp hơn, thấp đến mức có chút mơ hồ, cho đến khi trán của hai người chạm vào nhau thì giọng nói của Hạ Hải Lâu cũng hoàn toàn tắt lịm.
Một luồng gió lạnh chợt ào vào qua cửa sổ rộng mở khiến bức mành treo tường bị thổi tung bay một góc, tấm vải màu xanh biển vẽ lên một độ cong cao vút trên không trung.
Trán hai người dán vào nhau, mắt nhìn chăm chú vào trong mắt, chóp mũi cả hai cũng chạm nhẹ một chỗ.
Cảm giác lành lạnh truyền đến từ vị trí tiếp xúc, ngọn lửa đang thiêu đốt bừa bãi trong lòng Hạ Hải Lâu giống như bị một chậu nước lạnh đổ ụp xuống rồi chỉ chốc lát sau đã lụi tắt. Hắn khiến nhịp hô hấp của mình chậm lại, sau khi nhìn ngắm đôi mắt của Cố Trầm Chu một hồi lâu thì chợt nâng cằm lên, nhẹ nhàng hôn đối phương ‘chu’ một cái thật nhẹ, hoàn toàn khác hẳn với sự thô bạo trước đó.
Cố Trầm Chu có hơi bất ngờ, anh ngẫm nghĩ một lát rồi cũng cúi đầu xuống hôn đối phương một cái, tiếp đó mới dùng một tay đỡ thân mình rồi ngồi dậy:
“Cậu sốt rồi.”
“Cái gì?”
“Cậu bị sốt.”
Cố Trầm Chu nhắc lại một lần nữa.
Từ từ đã… Mẹ nó, tôi đang đợi ý kiến play của anh đó! Hạ Hải Lâu thực sự không thể che giấu nổi biểu cảm kì dị trên gương mặt mình:
“Bản thân tôi còn chưa cảm thấy gì…”
Cố Trầm Chu nhướn mày, không nói thêm gì mà xoay người đi ra khỏi phòng. Hạ Hải Lâu cũng ngồi dậy khỏi giường, nhưng không đợi hắn điều chỉnh được tâm trạng cùng dục vọng của mình thì Cố Trầm Chu đã lại đi vào, hơn nữa anh còn nâng tay ném cho hắn thứ gì đó.
Hạ Hải Lâu giơ tay lên đón được, tập trung nhìn lại thì phát hiện đây là một chiếc nhiệt kế vẫn chưa xé vỏ!Khóe môi hắn giật nhẹ, mở ra đặt phần đo nhiệt độ của nhiệt kế vào trong miệng, ngậm lại, ú ớ hỏi:
“Mất bao lâu?”
“Năm phút.”
Cố Trầm Chu đáp.
Hạ Hải Lâu thở hắt ra một hơi, không kiên nhẫn dùng ngón tay gõ tới gõ lui trên giường, thật vất vả mới qua được năm phút, hắn lập tức rút ra xem: 38.5oC.
Cố Trầm Chu đón lấy chiếc nhiệt kế từ trong tay đối phương, anh nhìn thật kỹ con số mà vạch đỏ chạm đến rồi vươn tay ấn nhẹ một cái lên vai Hạ Hải Lâu, đẩy người nằm xuống giường:
“Nghỉ ngơi đi.”
“Đừng có thế…”
Hạ Hải Lâu yếu ớt nói, tay vươn ra lục lọi lung tung trên giường một lúc mới cầm chiếc điện thoại di động lên được, hắn cầm điện thoại lên quơ quơ cho Cố Trầm Chu xem, chỉ vào con số trên mặt điện thoại, nói:
“Giờ mới có tám giờ mười phút!”
“Cậu không hề cảm thấy khó chịu chút nào à?”
Cố Trầm Chu cảm thấy rất khó hiểu.
“Là do lửa trong lòng cháy quá mạnh mà thôi.”
Hạ Hải Lâu nhấn mạnh, thuận tiện dùng ánh mắt nhìn quét một lượt thân thể đối phương từ trên xuống dưới. Hắn cảm thấy ám chỉ của mình đã đủ rõ ràng, nhưng sau khi Cố Trầm Chu đi ra ngoài rồi lại vòng vào một lần nữa, hắn không chỉ không thể không ngoan ngoãn nằm xuống, trên trán còn có thêm một chiếc khăn thấm nước lạnh…
F*ck, đúng là rất không hạnh phúc…
Ngoài cửa sổ có người đang cao giọng hát, tiếng nhạc xuyên qua vách tường và không khí đã trở nên nghèn nghẹt chẳng hay ho chút nào.
Sau khi Cố Trầm Chu ấn Hạ Hải Lâu đi ngủ thì cũng không hề ra ngoài mà xách chiếc laptop đặt ở phòng ngoài vào trong phòng, ngồi an vị bên chiếc bàn ở cạnh đó rồi mở đồ án quy hoạch huyện Thanh Hương cùng phần mềm xử lý mô hình 3D ra, bắt đầu xử lý công việc.
Cửa sổ đã bị đóng lại do tiếng hát ở bên ngoài, Hạ Hải Lâu đang phát sốt còn đỡ, hắn không cảm thấy oi bức chút nào, thế nhưng Cố Trầm Chu đã cởi áo khoác ra, chỉ mặc độc một chiếc sơ mi ngồi trên ghếtrầm tư vẽ vẽ xóa xóa trên bản tư liệu.
Hạ Hải Lâu đầu tiên là dùng di động của mình đăng nhập vào QQ, sau khi nhìn mấy biểu tượng bạn bè cùng vài nhóm đối thoại trên đó xong thì đột nhiên kéo áo khoác của Cố Trầm Chu qua, lấy di động ra khỏi túi áo anh:
“Cho tôi mượn di động dùng một lát.”
Cố Trầm Chu ngước mắt lên nhìn một cái rồi lại đặt ánh mắt mình lên màn hình laptop, thản nhiên lên tiếng:
“Ừ.”
Chiếc di động này chỉ là loại di động cảm ứng bình thường, Hạ Hải Lâu bấm tùy tiện hai ba cái đã mở được màn hình đăng nhập QQ, nhưng mật mã không được lưu lại, hắn đoán rồi nhập vài lần đều không đúng, chỉ đành hỏi Cố Trầm Chu:
“Mật mã đăng nhập vào QQ của anh là gì?”
“AT358ugasQ.”
Cố Trầm Chu trả lời.
“Nhập theo khổ lớn nhỏ, hai chữ cái đầu tiên và chữ cái cuối cùng viết hoa.”
“Ngẫu nhiên hả?”
“Ừ.”
Cố Trầm Chu đáp.
Hạ Hải Lâu hầm hừ cười nói:
“Thảo nào mà không đoán ra được.”
Trong lúc nói chuyện thì trên màn hình di động đã hiển thị thông báo đăng nhập thành công, Hạ Hải Lâu đợi một lúc liền thấy biểu tượng QQ của vài người lấp lóe rung lên, hắn mở một nhóm QQ có tên là ‘Mọi người cùng vui đùa’ trong đó ra, quả nhiên thấy được những mẩu đối thoại giống như đúc mấy đoạn trên di động của hắn nhảy ra.
– Hàm Phiến: Lần trước Hạ Hải Lâu nói là thật hả?
– Xuân Tiết: Uống rượu đó.
– Tóc Quăn: Tôi cảm thấy rất khó nói, Hạ Hải Lâu ấy mà… Hề hề
– Hàm Phiến: Tôi cũng hề hề.
– Xuân Tiết: Đừng quậy.
– Hàm Phiến: Hỏi Vệ Tường Cẩm xem thế nào? Tôi nhớ rõ Vệ Tường Cẩm và Cố Trầm Chu là bạn từ nhỏ đúng không?
– Tóc Quăn: Vệ Tường Cẩm sao có thể nói thật được!
– Hàm Phiến: Cậu ta chỉ cần nói dối là biết được ngay.
Đoạn đối thoại đến đây là kết thúc.
Hạ Hải Lâu nhếch môi, dùng di động của Cố Trầm Chu gửi một tin nhắn lên:
– Ván Gỗ: Hề hề hề
Hắn đợi mấy phút, sau đó các đoạn hội thoại thi nhau xông ra.
– Xuân Tiết:…… Cố Trầm Chu @Cẩm Cẩm
– Tóc Quăn:…… Cố Trầm Chu @Cẩm Cẩm
– Hàm Phiến:…… Cố Trầm Chu @Cẩm Cẩm
– Bình Nước:…… Cố Trầm Chu @Cẩm Cẩm
– Thư Bản:…… Cố Trầm Chu @Cẩm Cẩm + 10086
– Hộp Nhạc:…… Cố Trầm Chu @Cẩm Cẩm+ Số di động
– Cẩm Cẩm: Mấy người làm cái lông gì thế?! Tiểu Chu? Cậu cười thật kỳ quái…