Trấm Chi Mị

Chương 28: Rời xa nơi náo nhiệt



Editor: Lilas15

Bởi vì mang theo một con khỉ, bỗng dưng không thể ở khách sạn được nữa, Thẩm Lục Gia liền chủ động gọi cho Mạc Phó Tư, tìm cho anh địa chỉ một người Trung Quốc.

Đối phương chỉ biết nói tiếng Trung sơ sơ, việc trao đổi không được thuận lợi cho lắm, nhưng hiển nhiên do trước đó Mạc Phó Tư đã thông báo, Thẩm Lục Gia vừa tự giới thiệu, đối phương nhiệt tình đến kì lạ, nói “Trầm tiên sinh có chuyện gì xin phân phó.”

Vì thế Thẩm Lục Gia liền bình thản nói muốn tìm mượn một phòng ở vài ngày. Người đàn ông gọi là bác Lê Nguyên kia nghĩ ngợi, thoải mái nói mình ở khu phố 36 có một căn nhà lầu nhỏ, đang định mở phòng trọ gia đình, ngay lập tức cho bọn họ ở tạm. Còn hẹn thời gian địa điểm gặp bọn họ.

Cúp máy, Thẩm Lục Gia nhìn về phía Ngũ Mị đang thu dọn hành lý, nói: “Điều kiện của căn nhà lầu nhỏ đó chỉ sợ kém khách sạn nhiều, nếu em ở không quen, hay là ở lại nơi này, mình anh chuyển qua là được.”

“Em nhất định cùng lùi cùng tiến với sếp.” Ngũ Mị cười tủm tỉm trả lời.

Thẩm Lục Gia cười cười, lại cúi đầu gọi điện thoại, nghe thấy Ngũ Mị đột nhiên hỏi: “Anh có nắm chắc không? Khỉ con dù thông minh đi nữa, nhưng cũng chỉ là một con vật, huống chi thời gian chỉ có năm ngày.”

Thẩm Lục Gia bình tĩnh cười với cô, bấm điện thoại.

Chắc là điện thoại quốc tê, Ngũ Mị nghe được rõ ràng. Trong điện thoại Thẩm Lục Gia yêu cầu đối phương lập tức mang ba con khỉ con tên Lagrangian, Kepler cùng Noether đến Hà Nội.

Ngũ Mị chậc lưỡi,tên của ba con khỉ này đều được lấy từ tên các nhà toán học, Lagrangian đạt những thành tựu vô cùng to lớn về toán học và thiên văn học. Về phần Kepler, đưa ra ba định luật lớn về sự chuyển động của các hành tinh, tiếng tăm càng lừng lẫy. Mà Noehter, thì là một nhà số học nữ nổi tiếng, được ca ngợi là người mẹ của đại số trừu tượng.

“Tên ba con khỉ này thật là có khí phách.” Ngũ Mị trêu chọc.

“Là một người học trưởng của anh khởi xướng. Anh ấy là người tương đối ngạo mạn.” Thẩm Lục Gia giải thích.

Không cần nói Ngũ Mị cũng đoán được những cái tên này không phải xuất phát từ Thẩm Lục Gia nghiêm túc, cô hơi tò mò hỏi tiếp: “Noehter là mẹ của khỉ con?”

Thẩm Lục Gia gật đầu, trong mắt có ý khen ngợi.

“Anh yên cầu người ta mang ba con khỉ con lại đây làm gì? Nguyễn Hàm kêu anh huấn luyện A Mang mà.” Ngũ Mị khó hiểu.

Thẩm Lục Gia cười cười: “Lúc anh học đại học có xem Mật mã Adams ở Quốc Phú luận, có nói "Không có ai từng nhìn thấy hai con chó trao đổi xương cho nhau. Không có ai từng chứng kiến một con vật dùng tay chân cùng tiếng kêu tự nhiên truyền đạt ý nghĩ cho loài khác: “Cái này của tôi, cái kia của anh, tôi đồng ý đổi cái kia cho anh” Anh cảm thấy lời nói này rất có ý nghĩa, vì thế anh và học trưởng chuyên ngành động vật học đã tiến hành một hạng mục hợp tác nghiên cứu, dạy động vật sử dụng tiền tệ. Ba con khỉ mũ kia chính là những mẫu thí nghiệm bọn anh huấn luyện thành công.”

“Khỉ mũ?” Ngũ Mị chưa từng nghe nói đến loại khỉ này.

“Gọi là khỉ mũ là bởi vì đầu của chúng có một nhúm lông đen lớn, nhìn tựa như mũ trùm đầu đen của đạo sĩ. Loại khỉ con này chỉ số thông minh rất cao, hơn nữa mong muốn rõ ràng, chỉ quan tâm cây cỏ và thức ăn, vô cùng thích hợp cho việc nghiên cứu.” Thẩm Lục Gia vừa nói vừa nhét A Mang vào trong lồng sắt, một tay cầm lồng sắt, một tay kéo vali hành lý đi ra ngoài cửa.

A Mang tự do buông thả đã quen, ở trong lồng vò đầu bứt tai, nhảy lên muốn chui ra, chít chít kêu loạn.

Gọi một chiếc taxi, hai người đi khu phố 36. Hẻm nhỏ rắc rối phức tạp, giống như mê cung uốn lượn quang co. Từng gian hàng màu sắc rực rỡ, áp phích mỹ nữ gợi cảm, trên viết tên một nhãn hiệu rượu bằng tiếng anh, chuồng bồ câu của quán trọ gia đình, trước quán trà treo đèn lồng bằng vải... Quả thực khiến cho người ta nghi ngờ đang bị bao vây trong một thời đại lộn xộn.

Bác Lê Nguyên là một thương nhân người Việt Nam, vóc dáng không cao, nhưng tương đối đầy đặn. Ông tạm thời giao cửa hàng cho người làm xử lý,ân cần dẫn Thẩm Lục Gia cùng Ngũ Mị đến nhà lầu.

Nhà ở bên đường, làm bằng gỗ, bác Lê Nguyên mở cửa khóa, mùi rêu lẫn bụi bẩn chui vào bên trong phổi.

Bác Lê Nguyên ngượng ngùng chà chà tay, luôn miệng nói xin lỗi.

“Rất tốt, không có việc gì đâu.” Thẩm Lục Gia khoan khoái cười.

Nhà lầu có hai tầng, tuy nhỏ nhưng ngược lại mọi thứ đều đầy đủ. Từ bàn gỗ cổ nặng nề cùng bộ ghế gỗ chỉ đánh một lớp vec-ni đến nồi niêu xoong chảo, cái gì cần có đều có.

Sau khi kiểm tra điện nước hoàn tất, bác Lê Nguyên trước khi đi khỏi còn dặn dò đợi một lát sẽ đưa chăn, đệm gối đến.

Ngũ Mị nhìn lên cây quạt điện ba cánh trên trần nhà, thở dài.

Thẩm Lục Gia vẽ mặt áy náy nhìn về phía cô, tiếp tục đề nghị: “Nếu không em nên về khách sạn đi.”

“Anh như vậy giống như ước gì em đi nhanh hả?” Ngũ Mị cười như không cười liếc Thẩm Lục Gia.

“Anh chỉ là sợ em ở không quen.” Thẩm Lục Gia hơi bối rối.

Ngũ Mị không nói tiếp, chỉ tìm cái khăn lau bàn ghế.

Khoảng sau nửa tiếng, bác Lê Nguyên lại đến mang theo một người giúp việc nữa, trong tay hai người đều là đồ, chăn mỏng mới tinh, hai túi lớn nhìn sơ đều là hoa quả, thậm chí có đồ ăn và gia vị.

Thẩm Lục Gia nhanh chóng tiến lên giúp một tay.

Bác Lê Nguyên khoát tay, cười nói, “Trầm tiên sinh, anh không chịu để cho tôi thể hiện là một người chủ nhà tận tình một lần, tôiđành phải mang hoa quả thức ăn đến đây, không tốn nhiều tiền, anh nhất định phải nhận lấy.”

Thẩm Lục Gia chối từ không được, đành phải nhận lấy.

Tiễn bác Lê Nguyên cùng người giúp việc đi, Ngũ Mị bắt đầu trải giường chiếu, trải ra mới phát hiên bác Lê Nguyên chỉ mang một cái chiếu đến.

Thẩm Lục Gia mở cửa sổ bằng gỗ ở phía sau, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Ngũ Mị đang ngồi ở mép giường, chiếu chỉ trải một nửa.

“Làm sao vậy?”

Ngũ Mị nâng mắt nhìn Thẩm Lục Gia, trong ánh mắt mang chút đùa cợt: “Chỉ có một cái chiếu.”

Thẩm Lục Gia ngay tức khắc cảm thấy xấu hổ, thầm nghĩ bác Lê Nguyên chắc đã hiểu lầm bọn họ là đôi tình nhân. Không được tự nhiên anh hắng giọng, “Đợi một lát anh sẽ đi mua thêm một cái chiếu.”

Ngũ Mị âm thầm trải xong chiếu, đi đến ban công phòng ngủ khi mới nhẹ nhàng bỏ lại một câu: “Cứ tạm thời như vậy trước.”

Thẩm Lục Gia ngẩn ra, tuỳ tiện đáp một tiếng rồi bước nhanh ra phòng ngủ.

Ngũ Mị đứng trên ban công, mành trúc sau lưng cô chậm rãi lay động. Trên ngã tư một vài vị khách mang ba lô đi lại, ngậm ống hút trong ly coca đá, hưng phấn ngẩng cao nhìn xung quanh; tại quán cà phê ngoài trời, một người đàn ông châu Âu cầm cuốn tiểu thuyết bìa vàng đang an tĩnh đọc; người phụ nữ Việt Nam búi tóc dắt một con chó lớn hiền lành chậm rãi đi qua; trẻ con để chân trần đùa giỡn đuổi bắt nhau... Ngũ Mị gần như hiểu Nguyễn Hàm vì sao hàng năm đều dùng bốn tháng nghỉ phép ở nơi này, biếng nhác trong thời gian dài như vậy, trì hoãn gần như làm cho người khác phiền muộn.

Đi xuống lầu, Ngũ Mị không dám tin nhìn Thẩm Lục Gia đang chăm chỉ rửa rau trong phòng bếp.

Nghe được tiếng bước chân, Thẩm Lục Gia quay đầu nhìn Ngũ Mị một chút, cười nhẹ, thản nhiên tiếp làm sạch cây su su cùng lá quỳ.

“Giúp anh sắn tay áo.” Thẩm Lục Gia bỗng nhiên lên tiếng.

“Ừa.” Ngũ Mị đi đến Thẩm Lục Gia trước mặt, cúi đầu giúp anh sắn tay áo lên.

Sợi tóc của phụ nữ theo hành động thỉnh thoảng phất qua cánh tay trần của đàn ông, một bầu không khí ấm áp không thể gọi tên quanh quẩn tại phòng bếp không rộng lớn.

Sau khi giúp Thẩm Lục Gia sắn tay áo xong, Ngũ Mị có chút xấu hổ mở miệng: “Em giúp anh rửa thức ăn.”

“Em thái rau đi. Mấy ngày nay chạm vào nước lạnh không tốt.” Thẩm Lục Gia thật tùy ý tiếp lời.

Ngũ Mị lần đầu tiên cảm thấy không trấn định đứng lên,cô cầm lấy dao phay và thớt gỗ, xúc động đặt su su còn dính vài giọt nước lên tiên. Cô trước đây làm gì có kinh nghiệm làm việc nhà, kỹ thuật thái rau tất nhiên không ra gì,đường dao lệch lạc không đều.

Thẩm Lục Gia nhìn lại, khóe miệng nhịn không được bật ra một tiếng cười khẽ.

Ngũ Mị thẹn quá thành giận, không nhìn anh, vung dao băm một cách hận thù.

“Dao không phải cầm như thế.” Thẩm Lục Gia nén cười, tiến lên cầm cổ tay của cô.

Bàn tay to lớn giữ chặt tay của thiếu nữ, nắm lấy cán dao, âm thanh của tiếng dao vang lên, quả su su nhanh chóng biến thành từng miếng nhỏ.

“Kỹ thuật thái rau của anh thật tốt.” Ngũ Mị nhìn những miếng su su trên thớt gỗ, ngập ngừng nói ra một câu.

Thẩm Lục Gia không ôm hi vọng nào đối với tay nghề của Ngũ Mị, anh lấy từ trong túi nilon một trái dừa, tìm đúng mặt chính, đưa dao khoét một lỗ, sau đó cắm một cây ống hút hồng vào, đưa cho Ngũ Mị.

“Cầm uống đi, làm xong đồ ăn anh sẽ gọi em ăn cơm.”

Ngũ Mị vô cùng bất mãn đối với thái độ dỗ mình như dỗ một đứa bé của Thẩm Lục Gia, nhưng không thể làm gì, chỉ phẫn nộ cầm dừa, cắn ống hút, tựa vào khung cửa nhìn anh làm việc.

Có lẽ là do xuất thân là người học toán, Thẩm Lục Gia có thể nấu ăn theo một trình tự chặt chẽ, thời gian nấu vừa khít, mỗi một bước đều ổn định không lộn xộn.

Những song cửa sổ màu xanh da trời đã bị phai màu thành màu xanh nhạt, ánh nắng từ khe hở chiếu vào trong phòng, những điểm vàng lốm đốm rơi trên người Thẩm Lục Gia. Ngũ Mị ngơ ngác nhìn người đàn ông áo trắng quần đen anh tuấn trước mắt, trái tim đập loạn.

Su su xào, lá quỳ xào, canh bắp nấy củ sen và nấm, đồ ăn rất nhanh được dọn lên nhà.

“Nếm thử xem.” Thẩm Lục Gia nở nụ cười thản nhiên.

Ngũ Mị nếm thử từng món, vẻ mặt không tin nổi thay đổi vì giận dữ và xấu hổ.

Thẩm Lục Gia muốn mở miệng, liền nghe thấy cô tức giận nói: “Thẩm Lục Gia, anh chắc đã học lấy bằng nấu nướng?”

“Không có.” Thẩm Lục Gia nghiêm túc đáp.

“Vậy ngươi tại sao tay nghề của anh tốt như vậy?”

Thẩm Lục Gia nhếch môi cười cười: “Anh ở nước Anh bảy năm, ngươi có biết, nước Anh đồ ăn chính có ba loại: cá, khoai tây và fish & chips. Vì không muốn làm khổ dạ dày của mình, đành phải tự lực cánh sinh.”

Ngũ Mị nghe được tự an ủi mình: “Vậy, nếu như em cũng sống ở nước Anh, tay nghề chắc chắn không kém hơn anh.”

Thẩm Lục Gia cười không nói.

Cơm nước xong, tất nhiên là Thẩm Lục Gia dọn bát. Ngũ Mị thì bị anh sai khiến đi đút A Mang.

“Đút ít một chút, đừng cho nó ăn no.” Thẩm Lục Gia dặn dò.

Ngũ Mị đang lột vỏ chuối khó hiểu: “Vì sao? Ăn không đủ no nó sẽ làm ồn.”

Thẩm Lục Gia cười sâu xa: “Chờ Gia Ngư tới em sẽ hiểu.”

“Gia Ngư?”

“Nam Gia Ngư, chính là học trưởng lúc nãy anh nhắc đến.”

Tên này nói không sai thì vô cùng tao nhã văn vẻ. Ngũ Mị vừa nghĩ vừa bước lên cầu thang.

Tác giả có lời muốn nói: gặp được đàn ông như Thẩm Lục Gia,mọi người cứ gả cho hết đi...

Viết được cảnh ngọt ngào tâm tình thoải mái quá...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv