Hoàng Tử Hà về đến căn nhà ở phường Vĩnh Xương thì thấy Vương Uẩn đang ngồi đợi.
Cô bỗng cảm thấy bàn tay vừa bị Lý Thư Bạch nắm nóng rực lên, bất giác chột dạ.
Song Vương Uẩn chỉ mỉm cười, vẫn ôn hòa như trăng sáng giữa trời quang, khiến cô cũng hơi vững dạ, đồng thời lại thêm phần áy náy ăn năn.
Hoàng Tử Hà ngồi xuống trước mặt y, dè dặt hỏi: "Hôm nay Ngự Lâm quân rảnh rỗi hay sao mà sớm thế này đã đến?"
Y gật đầu: "Ừm, trời lạnh thế này, long thể bệ hạ lại bất an, gần đây không lên triều, trong cung cũng chẳng cần cảnh giác cao độ từng giờ từng khắc làm gì."
Hoàng Tử Hà thấy nước đã sủi mắt cua, liền rửa tay pha trà, rót cho y một chén.
Y ngồi cạnh cô xem nước trà, đột nhiên hỏi: "Lạnh thế này sao còn ra ngoài. Ở nhà chẳng ấm hơn ư?"
Cô cúi đầu khuấy trà, bình thản đáp: "Tử Tần rủ tôi đến phủ Ngạc tìm manh mối."
"Chẳng trách cô cải nam trang." Y cười, đón lấy ly trà cô đưa, nhấm nháp mùi hương dìu dịu cùng vị chan chát trong đó, nhất thời lặng đi.
Hoàng Tử Hà liền hỏi: "Trà không ngon ư?"
"Ngon lắm." Y quay sang nhìn cô, mỉm cười hỏi: "Tra xét ở phủ Ngạc tới tận bây giờ ư, lâu thế?"
Hoàng Tử Hà cúi đầu uống trà, ậm ừ đáp.
Vương Uẩn nhìn cô, vẻ như muốn nói lại thôi, song cuối cùng vẫn hỏi: "Thế cô đến thành Nam làm gì?"
Thì ra y đã biết mình đến thành Nam. Hoàng Tử Hà chợt thấy cứng cả người, nhưng nghĩ lại thì thấy dọc đường cùng Lý Thư Bạch quay về, rõ ràng không bị ai bám theo, bấy giờ cô mới vững dạ, thản nhiên vuốt tóc đáp: "Là chuyện lá bùa của Quỳ vương, nhất định có kẻ giở trò. Chu Tử Tần cứ khăng khăng kéo tôi đến phủ Quỳ, tôi cũng chẳng biết làm sao, đành theo họ đến thành Nam, hỏi thăm xưởng mộc làm ra cái hộp đựng cái bùa, xem có sơ hở nào không."
Thấy cô bình tĩnh như thế, Vương Uẩn cũng cười nói: "Tử Tần thực vô lý, chẳng thèm đếm xỉa đến suy nghĩ của người khác gì cả."
Hoàng Tử Hà cúi đầu nín lặng.
Vương Uẩn ngắm gương mặt nghiêng của cô, do dự hồi lâu mới nói :"Ta phải về Lang Gia một thời gian."
Hoàng Tử Hà ngẩng lên nhìn y, ra ý hỏi.
"Tết nhất đến nơi rồi, ta là cháu đích tôn, đương nhiên phải về tế tổ, năm nào cũng vậy..." Y nhìn cô vẻ chờ đợi.
Cô hiểu ý Vương Uẩn. Nhưng tần ngần hồi lâu, cuối cùng né tránh ánh mắt y: "Đi đường bình an, sớm ngày trở lại."
Vương Uẩn liền ghé đầu lại thì thầm vào tay cô: "...Không định đi cùng ta sao?"
Hơi thở y phả vào tai, vừa tê vừa ngứa, khiến cô thấy căng thẳng lạ thường, luống cuống ngoảnh mặt đi: "Tôi... lấy thân phận gì mà đi? Đâu có... con gái nhà ai chưa vào cửa đã theo chồng chưa cưới đi tế tổ?"
Vương Uẩn phì cười, nhẹ nhàng vén nhẹ lại tóc mai cho cô rồi dịu giọng: "Là ta hão huyền thôi... Đúng vậy, làm thế không ổn."
Hoàng Tử Hà nín lặng cúi đầu, cảm thấy đầu ngón tay y lướt nhẹ qua má mình, lòng vẫn xôn xao đến lạ.
Cảm giác bất an dấy lên trong lòng, cô bất giác co mình, rụt người ra sau, né tránh bàn tay y.
Cùng lúc ấy, Vương Uẩn cũng buông tay xuống, cúi đầu siết chặt vai cô, đôi mắt bảng lảng khói sương: "Ta phải đi rồi, cô... có muốn đi tiễn không?"
Đã gần hoàng hôn, tuyết trắng bên ngoài in bóng chiều tà, ráng chiều đỏ tía bao trùm lên họ, khiến gương mặt Vương Uẩn nhuốm màu thương cảm pha quyến luyến. Y cúi xuống nhìn cô, đôi môi hơi tái mấp máy gọi khẽ: "Tử Hà..."
Giọng y mơ màng, lại đượm phần xa xăm, khiến thân hình cô không khỏi run lên, bất giác ngửa ra sau, gắng tránh hơi thở gần trong gang tấc của y.
Y giữ lấy bờ vai run bắn của cô, cúi người xuống, nào ngờ lại thấy mắt cô phút chốc giăng mờ sương.
Hoàng Tử Hà tự biết không thể tránh né, đành nhắm nghiền mắt lại, giấu nỗi kinh hoàng sau bờ mi run rẩy, song không sao ngăn được cơ thể run bắn lên.
Hơi thở y bỗng nặng nề hẳn, bầu máu nóng đang tuôn tràn khắp cơ thể thoắt nguội ngắt, tà dương thu lại ánh tía mê ly, bóng tối bao phủ căn phòng, cô rõ ràng ở ngay trước mắt, chỉ giơ tay là chạm đến, vậy mà y cảm thấy xa xăm đến nỗi không sao trông rõ được.
Cuối cùng, đôi môi y rơi xuống trán cô, như cánh bướm phớt qua đóa đậu khấu vừa chớm hé, chỉ chạm nhẹ rồi lập tức rời đi.
Hoàng Tử Hà ngớ ra một thoáng, thấy không có gì khác, mới từ từ mở mắt ra.
Vương Uẩn nhẹ nhàng buông cô ra, quay đầu đứng dậy, giọng hơi khàn: "Không còn sớm nữa, ta về đây. Cô... một mình ở lại kinh thành, nhớ phải cẩn thận."
"Vâng... tôi nhớ rồi..." Cô cắn môi, ấp úng đáp.
"Muộn rồi, ta về trước đây." Nói rồi Vương Uẩn quay người đi ra cửa.
Hoàng Tử Hà lặng lẽ theo sau, tiễn y ra khỏi hoa sảnh.
Tuyết đọng trắng xóa ngoài đình, gió lạnh buốt sương, Vương Uẩn ra đến cửa thì dừng lại, ngoái đầu nhìn cô, chỉ thấy cô cúi đầu nín lặng, gương mặt tái trắng như đóa phù dung giữa gió đêm, cằm thon thon tựa đài sen, gầy gò đến tội.
Cơn giận ấm ách trong lòng lúc này chợt tan dần, y bất giác giơ tay khép lại vạt áo cho cô, dịu giọng dặn: "Mùa đông Trường An rất lạnh, cô nhất định phải chăm sóc tốt cho mình."
Cô ngẩng lên, mỉm cười nhìn y: "Ừm, công tử cũng vậy, dọc đường vất vả, nhớ phải cẩn thận đấy."
Y gật đầu, siết chặt tay cô: "Mau quay vào đi."
Hoàng Tử Hà gật đầu, nhưng vẫn đứng ở cửa nhìn theo bóng y đi khuất.
Sau khi Vương Uẩn rời Trường An về Lang Gia, trời càng lạnh hơn. Đến hôm giao thừa, trời quang mây tạnh, nhưng vẫn rét buốt.
Người hầu nhà họ Vương săn sóc cô vô cùng chu đáo, đèn lồng gấm đoạn đã treo đầy nhà từ sớm, câu đối Tết trước cửa cũng thay mới, trên giấy dán cửa mới thay dán từng đôi diềm hoa đỏ chói, khăn trải bàn và vải phủ cũng đổi sang dùng toàn màu tươi rói, khiến căn nhà trước quạnh quẽ cũng bừng bừng không khí Tết.
Hoàng Tử Hà được họ chăm sóc bao ngày nay, nên cũng tặng cho mỗi người một phong bao đỏ.
Một mình cô ở Trường An, lặng lẽ ngồi bên bàn nghe tiếng pháo đì đùng ngoài cửa.
Xa xa bên ngoài tường, hình như có tiếng trẻ con cười đùa, hôm nay mọi nhà đều đang ồn ã sum vầy. Nhưng trong ngôi nhà này, tất cả người hầu đều lặng câm, chỉ mình cô thắp một nén hương, bái vọng linh hồn người thân trên trời.
Đã gần đến nửa đêm, mình cô lẻ bóng với ngọn đèn ngồi trước đôi A Già Thập Niết, thấy lòng quạnh quẽ khôn xiết. Đứng dậy ra ngoài, băng qua hành lang, tựa hồ loáng thoáng nghe tiếng nói cười như có như không. Cô dừng chân giữa hành lang dập dờn ánh nước, chỉ nghe thấy tiếng thở của mình rõ mồn một giữa đêm lạnh lẽo.
Sông Ngân sà thấp, sao lấp lánh rợp bầu không.
Cô lại chạnh lòng nhớ sau khi phá vụ án Vương Nhược, từ cung Thái Cực đi ra, vừa ngẩng đầu đã thấy người nọ đứng dưới trời sao, như cây ngọc đón gió.
Sao cũ, cô xưa, chỉ có người ấy, chẳng biết đêm nay đang ở đâu.
Cô đặt tay lên bức tường ấm áp, lướt qua thành bình pha lê. Con cá nhỏ hiếu kỳ bơi lại gần ngón tay, cách một lớp kính mỏng, một lớp màu sắc mờ ảo như mộng, nhìn rõ mồn một, nhưng vĩnh viễn không thể chạm tới.
Cô bất giác tựa đầu lên thành bình, chăm chú ngắm con cá. Ngọn đèn trên đầu phủ bóng ấm áp trùm lên cô, sóng nước lăn tăn, ánh lên lớp lớp trên mặt.
Cuối hành lang, một người hầu mỉm cười đi đến, đưa phong thư trong tay cho cô.
Hoàng Tử Hà đón lấy, thấy trên thư không đề lạc khoản, chỉ viết bốn chữ: Gửi Hoàng Tử Hà, nét chữ lạ hoắc.
Lòng cô thoáng rúng động, vội mở ra xem. Tờ giấy tuyết tiên bên trong chỉ có đúng một chữ: Đến.
Song con chữ rõ ràng phóng khoáng ấy lại hết sức quen thuộc, khiến tim cô đập rộn lên. Siết chặt bức thư trong tay, cô rảo bước băng qua hành lang, đi thẳng ra cổng.
Đêm giao thừa, nhà nhà thắp đèn, ánh lửa bập bùng soi sáng con đường vắng ngắt. Cô trông thấy người nọ đứng dưới trời sao, ánh đèn mờ tỏ phản chiếu dung mạo y, gương mặt đổ bóng đẹp như tạc, ngay cả cái bóng cũng rạng rỡ đẹp đẽ như thế.
Hoàng Tử Hà ngoái lại, thấy người hầu đã ôm áo choàng đi ra, vội bước đến nhận lấy, tiện thể chắn ngang tầm nhìn của bà ta. Cô cảm ơn rồi giục bà ta trở vào, xong xuôi mới khoác áo choàng lông đi về phía y.
Lông chồn mượt như nhung ôm lấy hai má, khiến gương mặt cô càng thon nhỏ xinh xắn. Cô ngước lên nhìn y, đôi má hồng lên dưới ánh đèn kiều diễm vô song, không thể nhìn gần.
Lý Thư Bạch chăm chú nhìn cô: "Ta vừa từ trong cung về, đến muộn quá, xin lỗi nhé."
Hoàng Tử Hà vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì ư?"
"Đâu có. Đêm giao thừa theo lệ truyền hoàng thân quốc thích vào cung xem nhảy múa trừ tà và ban rượu cay thôi." Nói rồi, y vén giúp cô mấy sợi lông che trước mắt, "Nào, ta đưa cô đi xem cái này."
Cô theo y rời khỏi phường Vĩnh Xương, đi về phía Đông.
Dọc đường pháo nổ đì đùng, sênh ca réo rắt, không khí náo nức ngày Tết bao trùm cả thành Trường An. Các phường đêm nay đều treo đèn lồng suốt đêm. Giao thừa miễn giới nghiêm ba đêm liền, nên dù đã khuya, vẫn thấy trẻ con chạy đuổi đùa nhau ngoài đường hay ngồi trước cửa ăn táo cắn hạt dưa, ríu rít khoe đồ mới được bố mẹ mua cho.
Thấy vậy, Hoàng Tử Hà lại tiện tay lần tìm trong tay áo, phát hiện vẫn còn một phong bao chưa tặng, bèn rút ra đưa cho Lý Thư Bạch: "Tặng gia, năm mới tốt lành." Lý Thư Bạch nhận lấy dốc ra xem, là một lá vàng mỏng loại rất phổ biến. Hẳn cô đã chuẩn bị để tặng mọi người bên cạnh lấy hên. Y cất lá vàng vào tay áo, mỉm cười: "Đa tạ, không ngờ nhà cô khấm khá thế, xem ra có làm hoạn quan hạng bét cả đời cũng chẳng hề gì."
"Đều nhờ phúc gia nên người trong tộc không ai dám tơ hào mảy may đến của cải cha mẹ tôi để lại." Nói rồi, cô bất giác thở dài, nhìn lên muôn vàn vì sao lấp lánh trên cao, khẽ than thở: "Chẳng biết họ ở bên đó thế nào, có phải cũng đang quây quần đón năm mới không..."
"Chắc vậy, họ luôn dõi theo cô từ bên kia, huống hồ cô là niềm tự hào của họ mà." Lý Thư Bạch khẽ đặt tay lên chiếc mũ lông trên đầu cô, "Đừng buồn nữa."
Hoàng Tử Hà gật đầu, thấy vành mắt nóng bừng lên, nước mắt chỉ trực trào ra. Nhưng cô gắng nén lại, hít một hơi thật sâu để chúng lặn trở vào trong mắt.
Theo chân Lý Thư Bạch, cô đi về hướng phủ Quỳ.
Lúc băng qua cây cầu cong cong trước đài Chẩm Lưu, dường như cô thấy có gì đó giống như tấm lưới giăng ngang mấy phiến lá sen tàn, có điều dưới cầu tối om khó mà trông rõ, bèn hỏi Lý Thư Bạch: "Cái gì kia?" Lý Thư Bạch mỉm cười: "Lát nữa cô sẽ biết."
Hai người bước vào đài Chẩm Lưu, y đưa cho cô một lò ấp bằng đồng thếp vàng, để cô hơ ấm tay, rồi châm mồi lửa hỏi: "Cô làm hay ta làm?"
Hoàng Tử Hà ôm lò ấp tay đáp: "Dĩ nhiên là gia, tôi đâu biết đó là cái gì. Để xem có gì bất ngờ đáng để tôi nửa đêm nửa hôm phải chạy đến đây."
"Cô cứ ngồi đó chờ xem." Nói rồi y đi đến bên hồ sen, châm lửa vào đầu một cây nhang buông rũ ở đó, đoạn trở lại bên cạnh Hoàng Tử Hà, cùng cô ngồi trong phòng, dựa lưng đệm mềm, tựa vào lan can.
Từng ngòi nổ được cây nhang lần lượt thắp sáng, ánh lửa lan ra đến hồ, rồi đột nhiên nở bung thành vô vàn vầng sáng. Ánh lửa màu lục lan ra, thắp lên vô số hình lá xanh, rồi giữa những đốm sáng xanh lục, ánh đỏ, ánh tím, ánh vàng, ánh trắng bùng lên, ngọn lửa sáng rực bốc cao, trên nền xanh lục nở ra vô số đóa mẫu đơn.
Hoàng Tử Hà bất giác ngây ra, mở to mắt nhìn những hình hoa văn cháy rực từ dưới lên trên, ngỡ ngàng hỏi: "Đây là... pháo hoa tạo hình ư? Hình như không giống loại thường?"
"Ừm, bình thường sau khi làm xong, mọi người sẽ buộc pháo hoa lại thành các hình dạng khác nhau rồi châm lửa, như vậy có phần hơi cứng nhắc. Ta nghĩ, dùng tơ kết thành hình trước, rồi bôi các loại hỏa dược đủ màu lên, châm ngòi cho lửa cháy lan theo sợi tơ, chẳng giống muôn hoa nở rộ ư?"
Y chưa nói dứt câu đóa mẫu đơn rực lửa kia đã tắt lịm, hoa lửa cùng tơ giăng đều tàn lụi, nhưng ngòi nổ đã kịp lan sang lưới tơ giăng sẵn đằng sau, chỉ thấy mây lành cuồn cuộn, lầu tiên rộng mở, từng đôi tiên nữ tha thướt bước ra phấp phới múa lượn. Ánh lửa chỉ nháy mắt đã tàn, các tiên nữ xiêm y lộng lẫy lúc lụi tàn lúc sáng rực, mỗi lần pháo hoa cháy bùng lên, tiên nữ lại lần lượt thay đổi động tác, vạt áo và dải lụa cũng bay tung, biến ảo đủ màu, như thật như ảo.
Hoàng Tử Hà tròn xoe mắt: "Làm sao làm được thế này?"
"Đương nhiên là giăng bảy tầng lưới tơ, rồi lần lượt đốt từ trước đến sau, mỗi lần cháy bùng lên lại là một tấm lưới khác nhau. Chẳng qua chúng ta nhìn từ chính diện nên không thấy được trước sau, cứ ngỡ là một tiên nữ thay đổi động tác đấy thôi."
"Đèn cây ngàn ngọn sáng, hoa lửa bảy nhánh đơm(1)... đẹp quá..." Vừa nghe y giải thích, Hoàng Tử Hà vừa mê mải nhìn pháo hoa muôn sắc lập lòe, không rời mắt.
(1) Trích từ bài ''Đêm nguyên tiêu đặt hoa đăng ngoài đường lớn, lên lầu phía Nam" của Tùy Dạng Đế Dương Quảng.