Trâm 4: Chim Liền Cánh

Chương 13: Đào mận Lạc thành



Chu Tử Tần tha thẩn rời khỏi chợ Tây, tay trái xách con thỏ hoang dùng để giải phẩu, tay phải ôm vò nước biển để rửa vết máu, đi thẳng đến Đoan Thụy Đường.

Thấy đám đông xúm xít trước cửa Đoan Thụy Đường xôn xao bàn tán, kẻ nói văng nước miếng, kẻ ghé tai thì thào, lại có kẻ sục sôi căm phẫn, Chu Tử Tần vốn hay hóng hớt, lập tức chạy đến hỏi: “Các vị các vị, xảy ra chuyện gì thế?”

Mọi người đang hăng say bàn tán, vừa thấy có người mới tham gia, bèn mừng rỡ tranh nhau nói: “Không xong rồi, Đoan Thụy Đường có án mạng! Thi thể vừa được khiêng đi đấy!”

“Đúng thế, cậu không thấy à, máu me lênh láng cả đất, nhìn phát khiếp!”

“Hãi nhất là, nghe đồn hung thủ là nữ!”

“Ả đó trông cũng xinh đẹp, tuổi chừng mười bảy mười tám, nhìn dịu dàng nhu mì là thế, không ngờ ra tay thật tàn độc, xoẹt một cái đã cắt đứt cổ người ta...”

“A Thất thực đáng thương, trong nhà còn người già trẻ nhỏ, cả nhà chỉ dựa vào một mình y, đúng là nghiệp chướng.”

Bộ não thần kỳ của Chu Tử Tần bắt đầu vận động, hào hứng hỏi: “Có phải A Thất kia trêu hoa ghẹo bướm rồi lại phủi tay không chịu trách nhiệm nên bị cô nương nọ giết không?”

“Xem ra không phải, ả nọ hình như là Trương Hàng Anh dẫn đến, chắc không có thù oán gì với A Thất.”

Chu Tử Tần vừa nghe nhắc đến ba chữ Trương Hàng Anh, bèn à lên, hỏi dồn: “Trương nhị ca dẫn đến à? Lẽ nào... lẽ nào là Tích Thúy?”

Người bên cạnh lộ vẻ nghi hoặc: “Tích Thúy gì chứ? Nghe nói là họ Hoàng.”

“Cô nương mười bảy mười tám, xinh đẹp nhu mì, họ Hoàng... ư? “Chu Tử Tần lẩm bẩm, chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu, tức thì gã kinh hoàng thất sắc, con thỏ đang xách tai tuột tay rơi bịch xuống đất, mừng rỡ chạy vụt đi.

“Hoàng Tử Hà hả?” Gã tiện tay quẳng luôn chiếc vò trong tay, túm cổ áo kẻ nọ hỏi gặng: “Là Hoàng Tử Hà à?”

Kẻ kia giật bắn mình, vội gỡ tay gã ra, cuống quýt: “Tôi làm sao biết được? Chỉ nghe nói là họ Hoàng thôi...” “ Giờ cô ấy ở đâu rồi? Bị ai đưa đi?”

“Quan... quan phủ...”

“Phủ Kinh Triệu hay Đại Lý Tự?”

“Hình như... Hình như là Đại Lý Tự, vì bấy giờ vừa khéo có mấy vị quan Đại Lý Tự ở gần đây, nên đã giải đi...”

Kẻ nọ mới nói được nửa câu, Chu Tử Tần đã buông hắn ra, quay phắt đi, chạy thẳng về phía Đại Lý Tự.

Đại Lý Tự thiếu khanh Thôi Thuần Trạm nhăn mặt nhìn Chu Tử Tần xô cửa xông vào: “Tử Tần hôm nay đại giá quang lâm, có gì chỉ giáo vậy?”

“Thôi thiếu khanh, vẫn là huynh hiểu tôi, thôi khỏi khách sáo nữa, chúng ta vào đề luôn đi.” Chu Tử Tần sấn đến túm lấy vai Thôi Thuần Trạm: “Chỗ các vị có phải vừa đưa đến một nữ phạm tên Hoàng Tử Hà không?”

“Đúng.” Thôi Thuần Trạm trỏ vào mặt mình, “Bằng không Tử Tần nghĩ tại sao ta phải rầu rĩ thế này?”

“Tại sao?”

“Còn phải nói à, mấy tên đó thật là quáng mắt, đi dạo phố một vòng cũng chuốc vạ vào thân. Công tử bảo chuyện này có đáng để Đại Lý Tự quản không chứ? Đẩy cho phủ Kinh Triệu chẳng phải xong ư. Hung thủ giết người chúng giải về là ai hả? Là Hoàng Tử Hà cơ đấy!” Thôi Thuần Trạm nhìn quanh, mặt nhăn như bị, “Tử Tần biết Hoàng Tử Hà không? Chính là Dương Sùng Cổ bên cạnh Quỳ vương khi trước, nữ thám tử lừng danh thiên hạ ấy!”

“Tôi ngưỡng mộ cô ấy mấy năm nay, sao lại không biết?” Chu Tử Tần càng túm vai Thôi Thuần

Trạm chặt hơn, khiến hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi: “Nhẹ tay thôi chứ...”

Tôi muốn bàn với huynh việc này, huynh cũng biết đấy, Hoàng Tử Hà là thần thám, đời nào lại gây ra chuyện này? Thế nên tôi nghĩ nhất định là bị người ta hãm hại! Thôi thiếu khanh thấy thế nào?”

Thôi Thuần Trạm trầm tư gật đầu: “Cũng có thể... Giờ Quỳ vương đang bị giam lỏng ở Tông Chính Tự, có lẽ có kẻ thừa cơ ra tay với cô ta.”

“Thế thì huynh thả cô ấy ra đi, để tôi và cô ấy bàn luận xem rốt cuộc là kẻ nào hãm hại...”

Thôi Thuần Trạm lườm gã: “Cô ta là phạm nhân của Đại Lý Tự, dù Quỳ vương gia đích thân đến đây, cũng không phải muốn dẫn đi là dẫn được đâu!”

Chu Tử Tần tiu nghỉu buông Thôi Thuần Trạm ra, e dè hỏi: “Thôi được... vậy để tôi đi thăm cô ấy một lát, được không?”

“Giờ đi ngay à...” Thôi Thuần Trạm đang chần chừ thì Chu Tử Tần đã túm lấy vai, lại bắt đầu nài nỉ, khiến hắn phải hoảng hốt lùi tránh, gật đầu lia lịa: “Được được, để ta dẫn Tử Tần đi.”

Hai người vừa chuẩn bị đến phòng nhốt phạm nhân, Thôi Thuần Trạm chợt thấy một người từ đại sảnh đi vào, chắp tay vái dài, sang sảng nói: “Thôi thiếu khanh, lâu lắm không gặp.”

Vừa thấy kẻ này, Thôi Thuần Trạm đã bỏ ngay Chu Tử Tần lại, niềm nở bước lên đón: “Uẩn Chi, cơn gió nào đưa đô úy đến đây thê này?”

Vương Uẩn sải bước băng qua khoảnh sân rộng lát đá xanh, cười đáp: “Thực không dám giấu, hôm nay tới gõ cửa thiếu khanh, là có việc muốn nhờ.”

“Ồ, Uẩn Chi có gì xin cứ căn dặn.” Thôi Thuần Trạm vừa nói vừa nhìn Chu Tử Tần, đẩy gã về phía phòng nhốt phạm nhân: “Tử Tần đi thăm phạm nhân trước đi, ta và Uẩn Chi lâu ngày không gặp, phải nói vài câu đã.”

Nghe Thôi Thuần Trạm nói vậy, Vương Uẩn càng cười tươi hơn: “Tử Tần đến thăm Tử Hà ư?”

Chu Tử Tần gật đầu: “Vương huynh đúng là liệu sự như thần.”

Vương Uẩn quay sang nói với Thôi Thuần Trạm: “Hay là cùng đi đi, tôi cũng đến vì nữ phạm này đây.”

Thôi Thuần Trạm há hốc miệng, giờ mới láng máng nhớ ra, Hoàng Tử Hà hình như chính là vợ chưa cưới của Vương Uẩn. Hắn hiểu ngay nguyên nhân Vương Uẩn đến thăm, đồng thời cũng thầm rủa xả đám thuộc hạ nhiều chuyện đang yên lành lại bắt giải Hoàng Tử Hà về hận chúng không biết bao nhiêu mà kể, rồi ngượng nghịu nói: “Đi thôi, chúng ta cùng đi xem thử.”

Trong gian phòng nhỏ ở Đại Lý Tự, nữ phạm Hoàng Tử Hà vừa bị bắt đang nằm trên giường, nhìn chằm chằm khung cửa sổ vừa cao vừa hẹp, lặng im như tượng. Trời không đẹp lắm, ánh sáng hắt vào qua khe cửa khá nhạt, bên trong phòng hơi tối. Lúc cửa mở ra, họ chỉ thấy cô trầm tĩnh nằm trên giường, gương mặt nhìn nghiêng đẹp dịu dàng, dưới ánh sáng lờ mờ, toát lên vẻ mông lung như sương khói.

Chu Tử Tần nôn nóng nhất, gọi ầm lên: “Hoàng tiểu thư ơi là Hoàng tiểu thư, cô toi đời rồi! Sao cô lại phạm vào việc tày trời thế này hả?”

Nghe giọng gã, Hoàng Tử Hà mới nhìn ra cửa, thấy Chu Tử Tần xồng xộc chạy vào, còn Vương Uẩn bình thản đứng ngoài cửa, chăm chú nhìn cô, không rời một khắc.

Hoàng Tử Hà thở hắt ra, đứng dậy đón họ: “Sao các vị lại đến đây?”

Chu Tử Tần đáp ngay: “Ta đi ngang qua Đoan Thụy Đường, nghe nói có một cô nương đi cùng Trương Hàng Anh vừa giết người! Thoạt đầu cứ ngỡ Tích Thúy, không ngờ lại là cô!”

Vương Uẩn im lặng, mặc cho Chu Tử Tần huyên thuyên nới một tràng. Nhưng Hoàng Tử Hà biết rõ, lúc hai người chia đường, e rằng y đã sai người để ý đến hành tung của cô rồi.

Thấy ba người trò chuyện, Thôi Thuần Trạm bèn nói còn bận việc công, phải đi trước.

Chu Tử Tần túm tay áo Hoàng Tử Hà hỏi dồn: “Chuyện thế nào? Sao cô lại giết tên học việc bốc thuốc ở Đoan Thụy Đường?”

Hoàng Tử Hà vặn lại: “Công tử nghĩ sao?”

“Ta không biết! Lẽ nào hắn thấy cô thân gái một mình định hà hiếp ư? Không đúng... Sao Trương Hàng Anh không giúp cô?”

Vương Uẩn bấy giờ mới can thiệp: “Tử Tần đừng nói tranh nữa, để Tử Hà kể nghe xem nào.” Chu Tử Tần gật đầu lia lịa, rồi phủi giường ngồi xuống.

Hoàng Tử Hà kể lại một lượt đầu đuôi câu chuyện thật chi tiết, tới khi ngừng lời thì cũng sắp hoàng hôn. Tiểu lại đưa đèn đến cho họ, trong phòng có thêm một ngọn đèn leo lét, coi như cũng tạm xua được bóng tối.

Gian phòng nhỏ ẩm thấp, lạnh lẽo, bóng của ba người đổ dài dưới ánh đèn, méo mó mà quái dị.

Chu Tử Tần nằm bò ra chiếc bàn nhỏ, vừa buồn rầu vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc hỏi: “Ý cô là... rất có khả năng, Trương nhị ca giết người hãm hại cô ư?”

Hoàng Tử Hà chậm rãi gật đầu: “Phải, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra, rốt cuộc hắn ta làm sao vừa ngồi tán gẫu với A Thực ở đầu kia dãy tủ thuốc, vừa lẻn vào giết người được.”

Chu Tử Tần đập bàn làm ngọn đèn nẩy cả lên, ánh đèn tối hẳn: “Ta biết rồi, nhất định gã A Thực kia bị mua chuộc.”

“Xem ra không phải.” Hoàng Tử Hà lắc đầu.

“Tóm lại bên trong ắt có nguyên do, Trương Hàng Anh cũng không tránh khỏi liên can.” Vương Uẩn nãy giờ lẳng lặng ngồi nghe, lúc này mới lên tiếng, “Hơn nữa, ta tin rằng chỉ cần Tử Hà có thể điều tra thêm, nhất định sẽ phát hiện chân tướng, tẩy sạch oan khiên.”

Hoàng Tử Hà gật đầu: “Nhưng trước mắt tôi đang bị giam cầm, không thể thoát thân, dù ngồi đây vắt óc suy nghĩ cũng chẳng có cách nào.”

“Tốt nhất là đến hiện trường một chuyến, tìm xem có manh mối gì không, phải không nào?” Nói rồi Vương Uẩn quay sang Chu Tử Tần: “À phải, Tử Tần không đi kiểm tra thi thể và hung khí ư?”

“Thi thể và hung khí...” Chu Tử Tần sáng mắt lên, đứng phắt dậy, “Nói phải lắm! Tôi đi bây giờ đây!”

“Thi thể đã được đưa đến nghĩa trang rồi, giờ Tử Tần ra ngoài thành có ích gì đâu?” Bên ngoài vang lên giọng Thôi Thuần Trạm, hắn tươi cười đứng trước cửa gọi họ: “Không còn sớm nữa, hai vị ở lại Đại Lý Tự dùng bữa đi, nhà bếp đã dọn sẵn cơm rượu rồi.”

Chu Tử Tần đứng dậy bảo Hoàng Tử Hà: “Đi thôi.”

Hoàng Tử Hà gượng cười, song không nhúc nhích. Vương Uẩn biết giờ cô đang mang tội, lại là phận nữ, khó mà cùng họ ăn uống được, bèn vỗ vai Chu Tử Tần giải vây: “Tử Hà vừa gặp biến cố lớn, chắc chẳng còn bụng dạ nào nữa, chúng ta đi trước đi.”

Ba người đi khỏi, cửa cũng khép lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Hoàng Tử Hà.

Cô ngồi lặng trên giường thấp, chẳng biết qua bao lâu, thấy lưng hơi mỏi, bèn tựa vào tường. Chỉ nghe bên ngoài có tiếng chìa khóa leng keng, rồi ánh đèn chiếu vào, là Vương Uẩn xách đèn đi đến.

Ánh đèn vàng qua thấm qua lớp giấy mỏng, soi sáng gian phòng nhỏ, cũng soi sáng cả nụ cười y, còn bình thản ôn hòa hơn cả ánh đèn.

Y mang đến một hộp cơm, mở ra, lấy bốn đĩa thức ăn nhỏ, một chén canh gà xé, một bát cơm nấm bày đầy chiếc bàn trước mặt cô, lại đưa cho cô đôi đũa, ân cần: “Đói lâu rồi hả, ăn trước đi đã.”

Hoàng Tử Hà nhích đến trước bàn, cúi đầu ngồi xuống, đón lấy đôi đũa từ tay y: “Tử Tần đâu rồi?”

“Quả nhiên cậu ta không kiên nhẫn nổi, đi kiểm tra thi thể luôn rồi.”

“Ừm.” Hoàng Tử Hà gật đầu, bưng chén canh lên uống trước. Trời đang giá rét, trong phòng cũng lạnh buốt, uống được chén canh nóng, cơ thể dường như cũng nóng bừng lên. Cô bất giác ngước lên nhìn Vương Uẩn, bắt gặp nụ cười ôn hòa như ngọc của y dưới ánh đèn, ấm áp chẳng khác gì chén canh trong tay.

Bỗng chốc, cô hoảng hốt nghĩ, nếu không có y, giờ mình sẽ ra sao? Thấy cô ngây ra nhìn mình, Vương Uẩn bất giác giơ tay lên huơ huơ trước mặt: “Sao thế?”

“À...không sao.” Cô hối hả cúi xuống, cầm đũa lên cắm cúi ăn.

Vương Uẩn lặng lẽ ngồi đó, đợi cô ăn hết quá nửa mới hỏi: “Ta cho người chú ý đến hành tung của cô, thực chỉ vì cục thế nguy hiểm hiện giờ, chứ không có ý khác. Cô không giận ta chứ?”

Hoàng Tử Hà lắc đầu: “Không có gì... Tôi, tôi lén đi mua thuốc cho Quỳ vương, công tử có giận không?”

“Giận.” Y lặng lẽ đáp.

Hoàng Tử Hà sững người, bất giác siết chặt đôi đũa trong tay, ngẩng lên nhìn y.

Y cũng chăm chú nhìn cô dưới ánh đèn leo lét, vài tia sáng long lanh nhảy nhót trong mắt, dập dềnh như sóng. Vương Uẩn dịu giọng: “Vì, đáng lẽ cô phải nói với ta, để ta đi thay. Sao giữa lúc bất thuờng này còn mạo hiểm chứ?” Lời lẽ dịu dàng của y khiến cô ngẩn ra, chẳng biết nên phản ứng thế nào. Hồi lâu, cô mới siết chặt đôi đũa, cúi đầu tần ngần đáp: “Tại tôi không biết... ngay cả Đoan Thụy Đường cũng trở thành nơi nguy hiểm đến vậy.” Vương Uẩn phì cười, đăm đăm ngắm Hoàng Tử Hà dưới ánh đèn mờ ảo, chẳng rõ có phải tại ánh đèn hay không, mà má cô ửng lên hai vầng hồng, khiến thiếu nữ xưa nay vốn xanh xao thoắt trở nên kiều diễm khôn xiết.

Lòng Vương Uẩn xao xuyến, không kìm nổi giơ tay lên, toan chạm vào đôi má như cánh đào hé nụ của cô.

Nhưng khi tay y sắp chạm vào má, cô chợt quay mặt đi, nhìn ra ngoài song: “Hình như muộn lắm rồi.”

Y lẽ nào không nghe ra ý cô. Bàn tay tức thì khựng lại giữa chừng, rồi ngượng nghịu buông xuống, vờ thu cái chén không trước mặt cô, tiện thể dọn luôn một chiếc đĩa.

Không khí trở nên vô cùng nhạy cảm, động tác ăn của Hoàng Tử Hà cũng gượng gạo hẳn.

Vương Uẩn lặng thinh, mãi tới khi cô ăn hết, thu dọn bát đũa xong xuôi mới nói: “Tuy ta rất không muốn nói ra lời này, nhưng Tử Hà à, hôm nay cô nhất định phải đưa ra quyết định thôi.”

Hoàng Tử Hà gật đầu, nín lặng.

“Vì ta chỉ bảo lãnh được Hoàng Tử Hà, vị hôn thê của mình ra, chứ không thể bảo lãnh Dương Sùng Cổ, hoạn quan phủ Quỳ được.” Y vừa chậm rãi nói vừa nhìn cô chăm chú, chẳng bỏ qua một cái chớp mi, “Thế nên, ta cần một lời thừa nhận của cô.”

Hoàng Tử Hà cụp mắt nhìn xuống, hàng mi dày rợp che đi thần thái trong mắt, đồng thời cũng đổ bóng mờ xuống gương mặt cô.

Ngọn đèn lay động, ánh sáng vàng cam ấm áp rọi khắp phòng, song chẳng lan tỏa đến cô mảy may hơi ấm. Đêm lạnh quạnh hiu nhường ấy, tình cảnh tuyệt vọng làm sao. Trong lúc cô chưa kịp phản ứng, thế lực sau màn đã nhe nanh múa vuốt, khiến cô tránh không nổi, trốn không thoát.

Hoàng Tử Hà ngẩng lên nhìn quanh, chỉ thấy phòng nhốt phạm nhân kiên cố lạnh lẽo, song sắt cao ngất mà nhỏ hẹp, giờ cô rơi vào cảnh này, gần như đã đến đường cùng, chẳng còn bình minh nào ló dạng cho cô nữa. Song đúng lúc ấy, Vương Uẩn lại bắc một cây cầu đến vách đá cheo leo nơi cô đứng, để cô nhìn thấy hy vọng sống.

Đúng vậy, hy vọng. Của cô, cũng là của Lý Thư Bạch.

Nếu cô buông cọng cỏ cứu mạng cuối cùng này, liệu có phải họ sẽ bị nhấn chìm trong màn đêm Trường An, lặng lẽ tan vỡ như bọt nước, giống như chưa từng tồn tại trên đời không?

Hoàng Tử Hà lặng lẽ siết chặt mười ngón tay lại, móng tay ghim mạnh vào lòng bàn tay cũng chẳng hề thấy đau.

Nhắm ghiền mắt lại, cô đáp khẽ: “Mọi chuyện... xin nghe Vương công tử sắp xếp.”

“Vương Uẩn đúng là lợi hại, bảo lãnh được cô ra khỏi Đại Lý Tự cơ à!”

Sáng hôm sau Chu Tử Tần đến căn nhà ở phường Vĩnh Xương, thấy cô nguyên lành ngồi đó, thì phục sát đất: “Mà đấy là cô bị cuốn vào hẳn một vụ án mạng đấy!”

Hoàng Tử Hà đã mệt lử, hôm qua gặp phải biến cố bất ngờ, cả đêm không ngủ, sắc mặt xanh xao tiều tụy. Nghe gã trầm trồ, cô cũng chẳng buồn đáp, chỉ lặng lẽ cầm quyển sách lên đọc.

Thấy cô đọc sách, Chu Tử Tần bèn ghé lại nhìn: “Sách gì thế?”

“Quy Nội kinh, sách y.”

Chu Tử Tần ngạc nhiên: “Sáng sớm ngày ra sao đã đọc loại sách này?”

“Đâu có, đọc cả đêm rồi.” Hoàng Tử Hà gập một trang lại làm dấu rồi gấp sách đặt lên bàn: “Hôm qua từ Đại Lý Tự về, Vương Uẩn đã gói ghém hơn hai mươi cuốn sách y trên bàn Hồ đại phu đưa đến cho tôi, đây là một trong số đó.”

Chu Tử Tần ngơ ngác hỏi: “Hồ đại phu là ai?”

“Người kê đơn thuốc mà hôm qua gã A Thực bốc.”

“Cô thức suốt đêm đọc hai mươi mấy quyển sách y ư? Xem sách trên bàn đại phu đó làm gì?” Chu Tử Tần càng ngạc nhiên hơn.

Hoàng Tử Hà không đáp, chỉ chậm rãi đặt tay lên cuốn sách y: “Không có gì, tôi định chứng thực vài suy nghĩ thôi.”

Thấy cô có vẻ không định nói, Chu Tử Tần cũng không tiện gặng hỏi, đành chuyển chủ đề: “Giờ Quỳ vương lâm vào cảnh này, e rằng vẫn chưa biết cô xảy ra chuyện. May mà có Vương Uẩn, bằng không cô gay to!”

Hoàng Tử Hà lặng lẽ gật đầu, bấy giờ mới lên tiếng, giọng trầm khàn, đầy vẻ mệt mỏi: “Đúng thế, rốt cuộc tôi cũng không thể một mình đối chọi với thế lực lớn nhất trên đời này được.” Huống hồ, giờ tổ đã rơi, cô còn phải giữ an toàn cho mình. Dù sao, Lý Thư Bạch đã lâm vào tình cảnh tồi tệ nhất, nếu cô không giữ mình, làm sao bảo vệ nổi người mình muốn bảo vệ?

Chu Tử Tần nhíu mày: “Phải phải, thực không ngờ Trương nhị ca lại... lại ra tay với cô! Dẫu lúc trước cô có nói, nhưng ta vẫn... nghi ngờ.”

Hoàng Tử Hà cũng không trách gã: “Đúng thế, nếu không phải Trương Hàng Anh thì tốt, dù sao đây cũng chỉ là suy đoán tệ nhất thôi.”

Chu Tử Tần nhao ngay đến trước mặt cô, khoanh chân ngồi xuống hỏi: “Cô cũng chưa xác định phải không? Nghĩ kỹ lại xem, trừ Trương nhị ca ra, còn ai có cơ hội giết A Thất nữa?”

Hoàng Tử Hà bưng ly trà trầm ngâm, hồi lâu, dường như trà đã nguội ngắt cô mới nhẹ nhàng đặt xuống, hỏi: “Hôm qua công tử đi kiểm tra thi thể A Thất chưa?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv