Trái Tim Màu Hổ Phách

Chương 30: Loại quản chế khác



Tiểu Ái không ngờ sẽ phải giặt áo bằng cách này. Cô đứngtrong nhà tắm, vừa dùng tay vô thức vẽ tròn tròn trên bệ rửa mặt, vừa đỏ mặtlắp ba lắp bắp: "Anh đừng cởi ở bên ngoài... đi vào rồi cởi tiếp áora..." Nói xong, cô không quên liếc trộm anh. Áo của Dung Kỳ đã cởi đượcmột nửa, chiếc áo kiểu hở cổ lộ ra cơ thể cường tráng tuyệt đẹp, vô cùng gợicảm khiến Tiểu Ái hoàn toàn lúng túng.

Tiểu Ái lấy tay quệt mũi, không chú ý đến ánh mắt nghi vấncủa anh, lập tức cúi gằm mặt xuống xấu hổ vô cùng.

Dung Kỳ liếc nhìn, cởi áo vứt cho cô rồi xoay người bước vàophòng tắm. Tiểu Ái vừa thở phào nhẹ nhõm thì cánh cửa phòng tắm lại mở, anh thònửa người ra, đưa quần cho cô: "Em giặt luôn thể đi!" Giọng điệu anhbình tĩnh khiến Tiểu Ái vừa xấu hổ, vừa bối rối vô cùng.

Tiếng nước chảy truyền đến, đầu óc mơ màng, Tiểu Ái bắt đầugiặt quần áo cho anh. Hơi nóng bốc lên từ phòng tắm toả ra ngoài, mang theo mùisữa tắm thoang thoảng, hoà lẫn với tiếng tắm rửa của anh, lại có sức cám dỗ đếnchí mạng.

Tiểu Ái mặt mày nhăn nhó như trái khổ qua, ra sức vò quần áotrong bồn rửa mặt, chỉ mong có thể át được âm thanh bên trong. Cô ra sức vò,kết quả vò ra một đống bong bóng.

"Em đang làm cái gì vậy hả?"

Nghe thấy tiếng, cô liền quay đầu lại, anh đang dựa vào cửanhìn cô, phần cổ của chiếc áo tắm mỏng để lộ ra phần da thịt săn chắc, chỗxương quai xanh gợi cảm còn đọng lại những giọt nước. Thấy Tiểu Ái đứng đờ đẫn,anh nhướn mày kéo cô vào phòng tắm.

"Làm... làm gì vậy?" Cô lắp ba lắp bắp.

"Bình thường em vẫn giặt quần áo như vậy sao?" Anhvuốt tóc cô.

"Em không cẩn thận, đổ nhiều bột giặt thôi!" Vẻmặt vô tội, cô đưa tay chạm vào cánh cửa. Anh kéo tay cô về, bất ngờ hỏi:"Bộ phim kia, em nhất định phải đóng bằng được sao?"

Tại sao anh vẫn tiếp tục vấn đề này chứ? Tiểu Ái nhìn anh,ngây người chớp mắt.

Dung Kỳ tựa vào cánh cửa, cầm khăn bông lau những vệt bongbóng trên người cô: "Hay là, bộ phim sau, anh để cho em một vai tốt chútnhé!"

"Chà! Anh mà cũng có lúc lấy việc công ra làm chuyện tưđược sao? Kỳ tích đó! Nhưng dù như vậy, bộ phim đó cô cũng sắp quay xong rồi.Đạo diễn rất tốt, anh Minh Phỉ cũng vậy...

"Tóm lại là không cho phép em tiếp tục đóng nữa."Anh đột nhiên cao giọng, khuôn mặt lạnh như băng.

"Rốt cuộc là sao vậy?" Tiểu Ái thật sự không hiểu:"Lẽ nào, thật sự là vì mấy cảnh hôn kia? Anh như vậy thật chẳng có chútnguyên tắc gì cả. Đóng phim là công việc của em, cảnh hôn cũng là một phầntrong đó. Em là diễn viên yêu nghề, đừng nói là cảnh hôn cho dù là cảnh trêngiường, chỉ cần nội dung bộ phim cần thiết em đều phải đóng..."

Sắc mặt anh trở nên khủng khiếp, anh vứt khăn tắm rồi kéocửa bước ra ngoài, cánh cửa kính phát ra tiếng kêu mạnh, làm cô giật nảy mình.

"Này, em còn chưa nói xong..." Tiểu Ái bất lực giơtay ra. Trời ơi! Tại sao cái tên này luôn khó nói chuyện như vậy chứ? Anh khôngcó khả năng biểu đạt giao tiếp bình thường của con người hay sao? Cô đang gàorú bi thương, anh liền quay lại kéo cô đến cúi đầu hôn.

Đây là nụ hôn cuồng nhiệt khác thường, đôi môi mỏng mềm mạicủa anh nóng bỏng mà thô bạo, gần như là cướp đoạt hết không khí trong miệngcô, mạnh mẽ quấn lấy đầu lưỡi, giống như muốn nuốt cả cơ thể cô vào trong.

Tiểu Ái bị hành động bất ngờ đó làm cho hoảng sợ, thử đẩyanh ra, thì phần lưng lại bị siết chặt hơn. Trong phòng tắm, hơi nóng bốc lên,Tiểu Ái bắt đầu thấy chóng mặt, khó thở, một lúc sau, ngón tay anh đã lần mòvào trong áo cô.

Trong giây lát, tâm trí cô vụt lên bao cảnh tượng diễm lệ,nhân vật chính của mỗi cảnh tượng đều là anh, đôi lông mày dài nhíu chặt lại,mồ hôi ướt đẫm, khuôn mặt đẹp trai, góc cạnh, vẻ mặt gắng sức... Cô thật sự vôcùng bái phục bản thân, vào lúc này mà có thể nghĩ bậy bạ được sao?

"Em đang nghĩ gì?" Khi giọng nói hơi khàn mangtheo hơi thở dồn dập của anh từ trên truyền xuống, lúc này cô mới phát hiện ramình đã được đặt trên chiếc giường to mềm mại. Chiếc áo len dính đầy bong bóngđã bị cởi, cúc của áo sơ mi mỏng cũng bị phanh ra, thắt lưng đã được tháo bỏ,áo tắm của anh cũng buông ra một nửa, để lộ phần vai rộng và cơ ngực săn chắc.

"Vào lúc này... chỉ được nghĩ đến anh!" Anh vuốtnhẹ lên mặt Tiểu Ái, một lần nữa vùi đầu hôn cô.

Hơi thở hai người quấn lấy nhau, tràn ngập niềm đam mê cháybỏng, quần áo bị vứt tứ tung khắp nơi. Cô bị anh ôm chặt đến mức ngạt thở, rõràng là những cái vuốt ve mãnh liệt, tuỳ ý nhưng lại vô cùng nhẫn nại và khátkhao, mỗi động tác đều uyển chuyển, chậm rãi, tràn đầy thương tiếc và dịu dàng.Lúc cơ thể được thoải mái hơn cô nghe thấy anh nói bên tai: "Xin lỗi, hômnay anh không có cách nào dịu dàng được..."

Cô định nói: thôi đi, lần trước cũng có thấy anh dịu dàngchút nào đâu. Tuy nhiên, một lát sau cô mới hiểu không có cách nào dịu dàng rốtcuộc là như thế nào?

Tiểu Ái đau đớn kêu lên, ngón tay bám chặt vào bả vai anh.Suy nghĩ sau lần đầu tiên sẽ không còn đau nữa thật sự là quá ngây thơ. Lúc nàycô mới biết, so với lần này thì lần trước anh thực sự đã quá dịu dàng.

Anh tiến vào vô cùng gượng gạo, động tác mạnh mẽ, không kiềmchế, gần như khiến cô ngất đi. Tiểu Ái thật sự không hiểu, rốt cuộc anh đã làmsao vậy, cô muốn kêu đau, nhưng lại bị anh hôn mạnh mẽ, cuối cùng chỉ đànhnghẹn ngào, vô thức chống cự dưới thân anh... Cảm giác run rẩy, tim đập thìnhthịch lại đến, cơ thể cô dường như bị ném vào không trung, bồng bềnh giữa khônggian vô trọng lực, cảm giác vừa mơ hồ vừa chân thật đó, giống như trong giâylát sinh mạng mất đi, chỉ còn là một linh hồn...

"Tiểu Ái..." Hơi thở anh vừa gấp gáp vừa hỗn loạn,ôm chặt lấy người trong lòng. Cô dựa vào anh, hơi run rẩy, đưa má dán vào ngựcanh. Anh kéo chiếc chăn mỏng che lấy họ, nhẹ nhàng hôn lên hàng mi vẫn còn đangđọng lại giọt nước mắt.

Cô nghĩ rằng anh sẽ để cô ngủ thêm một lúc, nhưng chưa đượcbao lâu, cô lại bị đánh thức bằng một cách khác.

Đầu lưỡi cô lại bị anh quấn lấy, rồi trong tiếng thì thầmanh khẽ hỏi: "Anh ta hôn em thế nào?... Em không hiểu, cho dù là đóngphim, anh cũng không thể nào chấp nhận được..."

Tiểu Ái mở mắt, cười giảo hoạt: "Tại sao không nóithẳng rằng anh đang đố kị? Như thế em còn có thể để đạo diễn sắp xếp lệch gócquay gì đó."

Cô thoáng thấy sự tức giận đang nổi lên trong đáy mắt anh,không nén được khẽ cười ra tiếng, kết quả anh trở người, đè cô trên giường lạigiày vò một lúc lâu. Vào lúc cô mệt rã rời nằm trên giường, anh lại kề bên taicô, nói nhỏ: "Rất rõ ràng, thể lực của em không đạt yêu cầu..."

Thôi đi! Nếu như có thể lực, Tiểu Ái thật muốn mắng anh.Nhưng lúc này ngoài việc yếu ớt nằm liệt trong lòng anh thì cô không thể làmnổi cái gì nữa. Thôi vậy, cô cũng không định mắng, ngộ nhỡ chọc tức anh, anhlại tiếp tục thêm mấy lần nữa, cô thật sự sẽ chết trên chiếc giường này. Bâygiờ cô mới hiểu, hành động khiến người ta không xuống được giường mà lần trướcThôi Thái Dạ đã từng nói là trạng thái như thế nào.

Sau khi tỉnh dậy, thứ đầu tiên cô thấy là khuôn mặt khi ngủvô cùng hoàn mĩ của anh. Tiểu Ái không biết vào lúc này người khác sẽ có cảmgiác gì, cảm giác duy nhất của cô là: Thảm!

Thảm, thảm, thảm!

Trời đã sáng rõ. Buổi sáng còn có cảnh phim phải đóng, nhưnglúc này cô vẫn đang ở trong phòng của đạo diễn phim "Kỳ sát". Giữaban ngày ban mặt, cô làm sao quay về được đây? Vừa nghĩ đến đây, Tiểu Ái cảmthấy như có mây đen đang đè trên đỉnh đầu, thật sự thảm đến mức không có cáchnào nói ra!

"Xin nghỉ với đạo diễn của em đi, cứ nói là thấy khóchịu trong người." Dung Kỳ nhắm mắt, nhưng lại như nhận được ra vẻ mặt củacô.

"Hả? Như vậy làm sao được?"

"Em và người khác chung phòng sao?" Anh vẫn chưamở mắt, hàng lông mi dài mảnh in bóng xuống cánh mũi.

"Không có, là phòng đơn."

"Xin nghỉ đi!"

"..."

"Dù không xin nghỉ thì hôm nay em cũng không đinổi!"

"..."

"Hoặc nếu em muốn công khai, anh sẽ không ngại ngăncản."

"..."

Dung Kỳ luôn có cách để đạt được mục đích của mình, Tiểu Áibắt đầu nghi ngờ liệu tối qua có phải do anh cố ý kịch liệt như vậy hay không.Bình thường thì nói năng lạnh nhạt, dáng vẻ lúc nào cũng ung dung, bình tĩnh,thế mà trên giường sao lại thích giày vò người khác thế chứ?

Cô phải đồng ý bò dậy gọi điện thoại xin nghỉ, giả bệnhxong, cô lại leo lên giường chọc chọc vào khuôn mặt trắng trẻo thon gọn củaanh: "Dù em giả bệnh không đi, anh cũng phải thức dậy, đây là phòng củaanh, mọi người đi đi lại lại rất tự nhiên."

Anh mở mắt, đôi mắt màu trà mang theo ý cười sâu xa:"Trước khi em thức dậy, anh đã xin nghỉ phép rồi, hôm nay đạo diễn bịbệnh, cần nghỉ ngơi một ngày." Anh kéo cô vào lòng: "Lại đây, ngủthêm chút nữa, anh biết em ngủ chưa đủ giấc."

"Em không quen được người khác ôm khi ngủ." TiểuÁi chống cự.

"Em đã ngủ như thế này một đêm rồi!"

"Đó là vì em mệt, còn lúc này thì em không quen."Cô tiếp tục phản đối.

Anh ôm chặt lấy cái lưng mảnh dẻ của Tiểu Ái, không chútkiêng nể nói: "Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ quen."

Trên mặt Tiểu Ái nổi mấy vạch đen. Khoé mắt cô đang giật,con người này, tại sao nói những lời âu yếm mà chẳng khác gì bức ép người khácvậy? Não của anh rốt cuộc phát triển như thế nào vậy? Tiểu Ái lẩm bẩm, rồinhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Anh ôm cô, khoé miệng hiện lên đường cong rất đẹp.

Công việc quay phim bốn tháng cũng đã gần đến ngày kết thúc,mặc dù đoàn làm phim "Kỳ sát" chỉ ở thành phố Điện ảnh và Truyền hìnhhai tháng, nhưng thời gian này đối với Tiểu Ái thật sự là giai đoạn nước sôilửa bỏng.

Trong "An phượng lãnh nguyệt", cô và Minh Phỉ cótổng cộng bốn cảnh hôn, một lần cô cưỡng hôn anh, hai lần cô trêu chọc anh, lầncuối cùng là cảnh hai người hôn nhau mãnh liệt... Cô biết, số lần hôn nhiều hơnmột chút, thì tiêu chuẩn cũng lớn hơn một chút. Tuy nhiên, khi nhận được bộphim, cô không hề nghĩ mình và Dung Kỳ sẽ ở bên nhau như thế này.

Cục diện ngày hôm nay, thật sự cô khó mà biết trước được.

Tiểu Ái đã giải thích như vậy cho Dung Kỳ, nhưng hiệu quảlại không cao, mà có thể nói là rất thấp. Thấp đến mức sau đó, cứ mỗi lần cócảnh hôn, Dung Kỳ đều xuất hiện đúng lúc, dựa vào mối quan hệ khá tốt đẹp vớiđạo diễn phim "An phượng lãnh nguyệt", mà ngay cả lúc mới bắt đầuquay anh cũng có thể ở bên cạnh xem.

Hôm đó, Tiểu Ái phải đóng cảnh ngồi trên đùi Minh Phỉ trêuchọc, quyến rũ anh rồi hai người hôn nhau. Vỗn dĩ như thế cũng đủ lúng túng rồinhưng trước khi quay cô còn cố gắng bồi dưỡng cảm xúc trong lúc thuộc lờithoại. Kết quả khi thấy đạo diễn Aki bước vào, cô còn lúng túng hơn. Anh ngồixuống bên cạnh đạo diễn, hai chân vắt chéo lên nhau, những ngón tay ấn lênhuyệt thái dương như đang suy tư điều gì đó. Anh và đạo diễn nói vài câu, sauđó nhìn cô chăm chú, ánh mắt đó bình thản như nước, giống hệt ánh mắt trước đâyanh nhìn cô trước mặt mọi người, rõ ràng cô có thể cảm nhận được sự lạnh lùngvà sắc bén dưới mặt nước phẳng lặng kia.

Điều đó chỉ có thể nói bằng hai từ: Ớn lạnh.

Dung Kỳ thì ngược lại, ngồi đó một cách ung dung và còn thuhút sự mến mộ của những nữ trợ lý xung quanh, chỉ có cô là khổ sở như ngồi trênđống lửa. Khi bắt đầu quay phim, lúc cô thân mật kề sát vào lòng Minh Phỉ, vừanói những lời âu yếm, vừa trêu chọc, quyến rũ rồi hôn anh, cô luôn cảm giác nhưcó hàng nghìn mũi tên bắn lén từ sau lưng. Thật đáng sợ! Nếu như, tia nhìn đóthật sự biến thành mũi tên thì cô bây giờ chắc chắn biến thành con nhím rồi.

Nếu có thể, cô chỉ muốn hét to hỏi anh rằng: Anh hai à, nếuanh không muốn nhìn, thì anh đến đây làm gì chứ? Cái này được gọi là gì? Quảnchế? Khảo sát? Hay là học tập?

Trong lúc quay cảnh hôn, Tiểu Ái mồ hôi đầm đìa, may mà côđã thuộc lời thoại, hơn nữa Minh Phỉ cũng là người có diễn xuất tốt, một lần đãđược thông qua. Nếu không, cô thật sự lo rằng mình sẽ không kiềm chế được màkéo anh đi đánh cho một trận. Điều càng làm cô bực mình là cứ mỗi lần cảnh hônkết thúc anh liền đi ngay lập tức, không ở lại thêm một giây nào nữa. Tuy anhđến đoàn phim và chưa từng nói chuyện với cô, nhưng sau vài lần như vậy, mọingười trong đoàn cũng cảm thấy kỳ lạ. Tại sao vị đạo diễn Aki đó, lần nào cũngxuất hiện vào lúc Tiểu Ái đóng cảnh hôn? Lẽ nào, anh ta có ham mê gì đặc biệt?Không phải chứ, người đàn ông như anh ta, muốn người phụ nữ như thế nào màchẳng được! Sao có thể mắc cái bệnh đó được?

Mỗi lần nghe thấy họ bàn luận, cô đều lẳng lặng bỏ đi, chỉsợ sẽ bị túm lại hỏi.

Lúc ở đoàn phim Tiểu Ái đã không được yên ổn, đến khi vềkhách sạn nghỉ ngơi lại càng khổ sở hơn. Dung Kỳ thường gọi điện thoại bảo côđến, cô lập tức phải đến. Nhưng khi đến rồi, nếu như không để ý đến cô thì anhcũng mặt lạnh mày nhạt, có lúc cô muốn đụng vào người anh, anh lại không chophép. Đến khi bất lực, cô quyết định đi về thì lại bị anh kéo lên giường, rồihung hăng giày vò.

Tiểu Ái không hiểu nổi chuyện này rốt cuộc có nghĩa lý gì?

Anh đố kị ư? Tiểu Ái luôn quan sát anh nhưng cái mà cô thấyđược lại chỉ là một khuôn mặt bình tĩnh, ung dung, lạnh nhạt. Anh không để ý ư?Nhìn vào số lần cô bị giày vò trên giường, thì tuyệt đối không như thế. Dẫu saothì cô cũng không làm rõ được, tóm lại thì đoàn phim "Kỳ sát" mộtngày còn chưa đi, thì cô cũng không thể nào có một ngày được sống yên ổn. Ởđoàn làm phim, ngay đến nói cười với Minh Phỉ cô cũng không dám, chỉ sợ bị anhbắt gặp thì lại không được yên thân.

Chờ mãi cũng đến ngày cuối cùng của đoàn phim "Kỳsát" ở thành phố Điện ảnh và Truyền hình, Tiểu Ái vui sướng vô cùng, cứcười ngây ngốc cả ngày. Tâm trạng rất tốt nên buổi tối cô đã chủ động đến phònganh. Bên trong chiếc áo gió dài kín mít, cô chỉ mặc một bộ nội y gợi cảm bó sátngười, còn chủ động leo lên giường, bày ra tư thế khiêu khích, nhìn anh chớpmắt quyến rũ.

Nhưng điều làm cô bất ngờ là lần này Dung Kỳ lại chỉ đứngdựa vào tường, yên lặng nhìn cô chăm chú, rất lâu sau anh mới ngồi xuống mépgiường, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. "Tuy thời gian quay phim "Kỳsát" ngắn, nhưng anh có thể bận đến tháng chín. Trong thời gian đó, sẽ khócó cơ hội để chúng ta gặp nhau như lúc này, em phải tự biết chăm sóc bảnthân!"

Lúc đầu, cô định đáp lại rằng em lâu nay vẫn thế mà, nhưngnghe giọng nói anh dịu dàng như vậy, trong lòng cô chợt thấy ấm áp lạ thường,vì thế chỉ ngoan ngoãn co người nằm trong lòng anh.

"Nếu bộ phim có thể kết thúc vào tháng tám, chúng ta sẽcùng đi du lịch." Giọng nói trong trẻo truyền đến, Tiểu Ái lập tức mở tohai mắt, hỏi anh đi đâu?

Dung Kỳ nhếch môi, nụ cười rực rỡ như ánh sao: "Em muốnđi đâu?"

"Tất nhiên là thủ đô lãng mạn của nước Pháp! Từ támtrăm năm trước em đã muốn đi rồi! Tháng ba đúng vào mùa hè hoa oải hương nở,Dung Kỳ, chúng mình đến nước Pháp, đến Paris, đến Provence nhé!"

"Nước Pháp, có vẻ hơi xa." Dung Kỳ trầm tư.

"Không biết đâu! Em muốn đi Pháp. Nếu em có tiền em đãđi từ lâu rồi! Đưa em đi đi mà!..." Tiểu Ái bắt đầu giở tuyệt chiêu, rasức chớp chớp mắt với anh.

Bị cô quậy đến mức phiền phức không còn cách nào khác anhđành bằng lòng.

"Đúng rồi, chỉ có hai người chúng ta đi thôi sao?"Tiểu Ái đạt được ước muốn nên vô cùng đắc ý.

"Em muốn đi cùng ai nữa?"

"Không có, nhưng đến Pháp xa như vậy, Thôi Thái Dạ nhấtđịnh sẽ không chịu để em đi." Cô nói xong, giữa hai hàng lông mày của anhliền hiện lên sắc lạnh: "Vậy cứ nói thẳng với cậu ta, em và anh đi cùngnhau."

"Anh ghen đấy à?" Tiểu Ái cười giảo hoạt. Anhkhông lên tiếng từ từ hướng ánh mắt ra cảnh chiều hôm bên ngoài cửa sổ kháchsạn. Cô không thích vẻ mặt xa cách đó, vì thế đã ra sức vùi vào lòng anh:"Được rồi! Bất kể là tháng tám hay tháng chín anh rảnh, thì lúc đó em cũngsẽ dành thời gian cho anh, được không?... Này, được không?... Thôi nào, cười đimà, em biết anh đã phải chịu nhiều khổ cực, nghiêm mặt trước một cô gái xinhđẹp và đáng yêu như em vốn không phải là chuyện dễ dàng. Nào cười đi, cười đinào!..."

Đêm đó, anh không làm gì cả, chỉ im lặng nằm ôm cô trêngiường, lắng nghe tiếng hơi thở và nhịp tim đập của nhau. Đó dường như làchuyện duy nhất có ý nghĩa và quan trọng đối với anh lúc này.

Tuy có chút luyến tiếc, nhưng khi Dung Kỳ đi khỏi, ở đoànphim Tiểu Ái lại hoạt bát, năng động trở lại. Đầu tháng bảy, phim "Anphượng lãnh nguyệt" chính thức hoàn thành, buổi tiệc chúc mừng được tổchức tại khách sạn Hoa Viên của thành phố Z. Tất cả mọi người trong đoàn đềuvui vẻ cạn ly chúc mừng, nhà quay phim còn chụp lại rất nhiều những cảnh tượngtrêu đùa nghịch ngợm của họ. Sau hơn bốn tháng ăn ở và làm việc cùng nhau, quanhệ của mọi người đều rất tốt, đặc biệt cô và Minh Phỉ, đã bị mọi người trongđoàn gán ghép thành một đôi. Ngay đến đạo diễn cũng luôn ủng hộ chuyện Minh Phỉyêu cô, vì dù sao anh cũng đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn độc thân.

Mọi người cười ầm lên, đang lúc cảm xúc đang dâng trào, thìxuất hiện một vị khách không mời mà đến đã khiến cho không gian im lặng như tờ.

Đó là một chàng trai phong độ, điển trai, phong thái phiphàm, đôi mắt kiêu ngạo mang chút phóng túng, toàn thân toát lên vẻ quý tộc,làm say mê không ít chị em phụ nữ trong buổi tiệc. Lúc xuất hiện anh ta cũngkhông chào hỏi mọi người, chỉ nói với đạo diễn một câu, sau đó kéo Dung Tiểu Áiđi.

Có người còn để ý được sắc mặt tái mét của anh ta khi kéoDung Tiểu Ái. Mọi người đoán việc này có thể liên quan đến chuyện lúc nãy TiểuÁi và Minh Phỉ bị thúc ép uống rượu giao bôi.

Sau đó mọi người mới biết, người thường xuyên xuất hiện trêncác trang bìa tạp chí nổi tiếng, chính là quản lý của Dung Tiểu Ái - Thôi TháiDạ. Có người còn nhớ rằng, anh ta từng có scandal với Tiểu Ái, cô là người bạngái duy nhất anh ta đã từng thừa nhận trước công chúng.

Mọi người đều không ngờ sự nâng đỡ phía sau của Tiểu Ái lạihùng hậu như vậy. Xem ra trong giới showbiz muốn tìm được một người thanh bạch,hoàn toàn không nhúng chàm không phải là chuyện dễ dàng.

Đối với hành động của Thôi Thái Dạ, Tiểu Ái hoàn toàn bấtmãn. Sau khi bị anh kéo vào xe một cách miễn cưỡng, cả chặng đường đi cô đềumặt sưng mày xỉa với anh. Đương nhiên, sắc mặt anh càng đáng sợ hơn, liên tụchỏi chuyện giữa cô và Minh Phỉ, tại sao đóng một bộ phim mà cũng có scandal?

Dung Tiểu Ái trừng mắt, nam nữ diễn viên chính cố tình tạoscandal là chuyện thường gặp trong giới showbiz. Nhưng lần này vì bị phóng viênchộp được mấy bức ảnh nói cười tán gẫu, cộng thêm cảnh hôn trong phim nên bịđồn thổi mà thôi. Những loại scandal này, mọi người sẽ không bỏ qua vì có thểtăng tỉ lệ xuất hiện trước ống kính và tỉ lệ quan tâm của các đài truyền hình.

Tiểu Ái không chịu nổi giọng điệu mà Thôi Thái Dạ khôngngừng thẩm vấn. Chuyện này ngay cả Dung Kỳ cũng chưa từng hỏi câu nào, anh tadựa vào cái gì mà có thể nghi ngờ cô chứ?

Cuối cùng không kiềm chế được, Tiểu Ái chau mày hỏi:"Thôi Thái Dạ, bây giờ anh đang là người quản lý của tôi, không phải bạntrai tôi, anh có thể dừng lại sự can thiệp quá mức này không?"

Chiếc xe đang lao vút trong màn đêm bất ngờ dừng lại, anhtháo dây an toàn, khom người ép về phía Tiểu Ái. Mùi thuốc lá quen thuộc và mùinước hoa phả tới, cô lập tức quay đầu chặn anh lại: "Làm gì vậy?"

"Làm gì vậy?" Thôi Thái Dạ cố định lại cằm cô:"Phải hỏi em đã nói những lời gì khiến anh làm vậy?" Hôm nay anh chỉmuốn vui vẻ tìm cô để cùng anh đón sinh nhật, kết quả cô không những cười đùa thânmật với đối tượng trong scandal, mà còn nói những lời này, rõ ràng là muốn tìmđến cái chết đây mà.

"Thôi Thái Dạ! Tôi thật sự đã có bạn trai mới. Tôikhông lừa anh. Anh còn như vậy nữa, ngay cả bạn bè có lẽ chúng ta cũng khônglàm được."

"Chúng ta đã từng là bạn bè khi nào?" Anh phảnđối, rồi cúi đầu muốn hôn cô, cô chỉ có thể tiếp tục tránh. Bàn bạc việc chiatay và tỏ quan điểm không thích một người đàn ông mà trong vấn đề phụ nữ đềuthuận buồm xuôi gió, với Thôi Thái Dạ thật chẳng khác nào như đàn gảy tai trâu.

Thực sự khi cứ phải tránh né khiến Tiểu Ái rất mệt mỏi,trong lòng thầm nghĩ chi bằng cứ để Thôi Thái Dạ hôn cho xong chuyện. Nhưngnghĩ đến đôi mắt vừa trong nhạt vừa sâu thẳm của anh, cô không có cách nàothuyết phục mình thoả hiệp. Cứ như vậy dưới sự cố gắng kháng cự của Tiểu Ái,buổi tối hôm nay cuối cùng Thái Dạ vẫn không hôn được cô. Đem nỗi bực tức trútlên tốc độ của xe, anh phóng một mạch như bay về thành phố S, khiến chân tayTiểu Ái bủn rủn, mặt mày tái mét.

Sau đó, viện lý do xin nghỉ ở nhà, mấy ngày liền Tiểu Áikhông đến Sun trình diện. San San đáng thương chỉ có thể đến nhà đưa bản sắpxếp lịch trình cho cô. Tháng bảy này, Tiểu Ái có một quảng cáo, hai chươngtrình truyền hình cùng ba buổi casting sắp đặt. Thôi Thái Dạ không sắp xếp chocô quá nhiều việc, Tiểu Ái lật xem, rồi bảo San San để trống những ngày sautrung tuần tháng tám cho cô.

"Thôi Thái Dạ đồng ý với tôi kết thúc công việc trướcđó, sẽ cho tôi nghỉ phép dài hạn. Cô đừng lo, cứ để trống đi, dù sao thì anh tamuốn mắng cũng không mắng cô."

"Cô thật sự đã chia tay với ông chủ?"

"Đúng, đã chia tay rồi, được chưa?"

"Là vì đứa con gái ngoài giá thú kia sao?"

"San San tôi đã có bạn trai mới." Tiểu Ái nhìn SanSan mỉm cười: "Đó là người dù chỉ nhìn vào mắt thôi cũng sẽ khiến tim tôiđập loạn xạ. Là người khiến người ta nghĩ mọi cách để trêu chọc, những lúc thấyanh mỉm cười, lúng túng, tức giận, bất lực, đều luôn cảm thấy vui vẻ."Thực ra, Tiểu Ái, thật sự không hiểu chuyện này có được gọi là tình yêu haykhông. Tuy nhiên, cô biết mình tuyệt đối sẽ không hao tổn tâm tư như vậy vớiThôi Thái Dạ.

San San ngẩn người nhìn cô một lúc, gật đầu mỉm cười nói:"Tôi biết rồi, tôi sẽ giúp cô để trống."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv