Trái Tim Màu Hổ Phách

Chương 15: Nụ cười xa vời



Ánh sáng tràn ngập bầu trời.

Dưới ánh hoàng hôn, bầu trời nhuộm sắc tím, biển cả sóngsánh màu cam, tất cả đều lung linh tuyệt đẹp như tranh vẽ, thế nhưng lọt vàomắt cậu bé Dung Kỳ lại chỉ là sự lạnh lẽo vô sức sống. Bởi vì hôm nay, cậu sẽrời bỏ ngôi nhà đã sống mười năm, chuyển đến một nơi khác. Nơi đó, là nơi ở củangười bố lần đầu tiên cậu gặp mặt, có vợ của bố và người con của họ nữa.

Đó là một gia đình thanh bình, đầm ấm, nhưng cậu không hiểu,tại sao họ lại muốn một người xa lạ như cậu can dự vào cuộc sống của họ? Chỉđơn giản vì người mẹ đã sống với cậu mười năm vừa qua đời một tuần trước haysao? Nhưng điều đó có gì khác biệt? Cho dù lúc bà ấy còn sống, chẳng phải cậucũng cả ngày một mình đối diện với bốn bức tường ẩm thấp, mốc meo ư? Cậu thậtsự không hiểu, mẹ tồn tại và biến mất, rốt cuộc có gì khác nhau.

Người đàn ông với khuôn mặt vô cùng ôn hòa, khi cậu còn chưamở miệng gọi ông, ông đã cười dịu dàng với cậu.

“Chúng ta đi gặp em gái!” Ông nói như thế, rồi đưa cậu đếnbờ biển.

Ngày hôm đó, là lần đầu tiên cậu gặp cô. Dưới bầu trời baola, một bé gái loạng choạng bước tới, trên khuôn mặt màu lúa mạch, đôi mắt sángnhư những vì sao, những viên thạch anh thuần khiết trong trẻo, không hề có chúttạp chất hay sương mù. Không phải cậu chưa từng thấy những đứa trẻ khác, nhưngcô bé có đôi mắt vô cùng xinh đẹp như thế này lại hoàn toàn khác biệt. Nếu phảihình dung, cậu có thể so sánh cô bé với một đám mây màu trắng thuần khiết mềmmại, nhưng sự đẹp đẽ đơn giản đó lại khiến cậu… sợ hãi.

Rất khó có thể diễn tả được cảm giác trong lòng cậu lúc đó,cậu bỗng cảm thấy sợ hãi, sợ sự trong sáng, thuần khiết đẹp đẽ ấy sẽ bị cậu pháhỏng, bị cậu làm cho vấy bẩn. Đúng vậy, cậu rất bẩn. Cho dù sự việc đã qua từrất lâu rồi, nhưng nó vẫn như dây leo vây quấn lấy cậu, khiến cậu không thể nàothoát ra, cũng không thể nào quên đi được…

Cậu không nhớ sự việc đã xảy ra như thế nào, cũng không nhớrõ, người đàn bà hàng xóm tay không bao giờ rời điếu thuốc ấy đã lừa gạt cậubước vào phòng của bà ta bằng cách nào. Điều duy nhất mà cậu còn nhớ, đó là đôitay gầy gò ốm yếu của bà ta, giống như con rắn trơn ướt, luồn vào trong quần áocậu, tùy tiện sờ soạng thân thể cậu giống như đang chơi một món đồ chơi.

Ngay từ nhỏ, cậu đã biết mình không giống với những đứa trẻkhác, không chỉ vì cậu chỉ có mẹ không có cha, mà còn bởi ánh mắt của nhữngngười xung quanh. Khi họ nhìn cậu luôn có gì đó khác thường pha lẫn kinh ngạc,tựa như khuôn mặt này không nên dành cho một người nghèo túng như cậu. Sau khiđi học, nam sinh trong trường rất ghét cậu, nữ sinh thì đỏ mặt muốn tiếp cậncậu để nói chuyện. Cảm giác của cậu khi đó là, ở gần con gái vẫn cảm thấy thoảimái và dễ chịu hơn so với khi bên cạnh con trai. Giống như người đàn bà hàngxóm độc thân, mỗi lần thấy cậu luôn cười với cậu, mặc dù nụ cười đó cậu khôngthích, nhưng so với những ánh mắt căm ghét kia nó vẫn tốt hơn nhiều.

Cho đến khi sự việc đó xảy ra, cậu mới hiểu cậu đã hoàn toànsai lầm. Đằng sau nụ cười đó, không chỉ đơn thuần là sự thiện cảm, mà còn ẩngiấu những điều đen tối.

Cậu không hề kì vọng mẹ sẽ xuất hiện cứu cậu, dẫu sao, hàngngày thời gian bà ấy uống say còn nhiều hơn lúc tỉnh táo. Vì thế lúc này, cậuchỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Khi người đàn bà đó đang ôm lấy cậu hônloạn xạ, cậu đã với cái gạt tàn thuốc lá đập mạnh vào bả vai bà ta. Bà ta runlẩy bẩy buông tay, cậu nhặt quần áo và cặp sách bị ném vương vãi dưới sàn, liềumạng chạy về nhà.

Kể từ sau ngày hôm đó, cậu luôn thấy mình rất bẩn, cho dù đãkhông ngừng kì cọ thân thể, cũng không thể nào gột rửa được cảm giác trơn ướtđó trên người. Vừa buồn nôn vừa dơ dáy, cùng với căn phòng mốc meo càng khiếncậu thấy ghê tởm hơn. Sau ngày hôm đó, cậu không bao giờ lại gần bất kì ngườicon gái nào nữa, cho dù người đó có xinh đẹp bao nhiêu, có dịu dàng đến thếnào.

Thế nhưng ngày hôm đó, khi cô bé có đôi mắt tròn xoe ấy vấpngã nhưng gương mặt vẫn tươi cười đưa tay về phía cậu, cậu lại có suy nghĩ muốnbước đến ôm chặt cô bé. Làm sao lại có một đôi mắt đẹp đến như vậy, phút giâyđó, cậu dường như đã thấy cả rừng hoa tuyệt đẹp đang nở rộ từ đáy mắt trong veoấy. Bàn tay cô bé vô cùng nhỏ, ngón tay mập mạp và ngắn cũn đưa đến trước mặtmong chờ, cơ hồ chỉ cần cậu đưa tay ra là có thể chạm vào đám mây không tì vếttrên bầu trời. Thế nhưng, cậu lại sợ, sợ sẽ làm vấy bẩn cô bé. Vì thế cậu lùivề phía sau một bước, nói với cô bé một tiếng: “Bẩn!”

***

Cho đến ngày hôm sau, Dung Tiểu Ái vẫn còn trong trạng tháithất thần. Cô vốn muốn gọi Tư Nhã đến, nhưng nghĩ lại cảnh tượng ngày hôm qua,cô liền từ bỏ ý định đó. Tiểu Ái rất sợ nghe Tư Nhã nhắc đến tên người đó, hỏivề tình hình của người đó. Cô sợ mình sẽ không chịu được mà nổi cơn thần kinh.

Đúng lúc ấy Thôi Thái Dạ gọi điện đến, còn chưa mở miệng anhđã bị Tiểu Ái mắng té tát. Lúc đầu anh rất tức giận, nhưng thấy cô càng lúccàng mắng kịch liệt hơn, nên cảm thấy có điều gì đó bất ổn. Thôi Thái Dạ liềnhỏi cô đang ở đâu, rồi nhanh như chớp lao đến.

Quán bar lúc này khá vắng vẻ vì những người có thể đến đâygiữa ban ngày và ngồi uống rượu rất ít. Lúc anh đến, một cô gái co người ngồitrên ghế sô-pha đang lôi kéo nhân viên bồi bàn đẹp trai, bắt anh ta phải uốngrượu cùng cô. Thôi Thái Dạ đến gần kéo nhân viên bồi bàn đó ra. Tiểu Ái nâng lyrượu lên thấy đối diện là khuôn mặt gợi cảm, phóng khoáng của anh, thì lập tứcmỉm cười: “Ồ anh đến nhanh như vậy à? Có muốn uống một ly không? Phải rồi, anhchàng đẹp trai lúc nãy đi đâu rồi?”

Sự lo lắng ban đầu trong lòng anh vừa tan biến, ngọn lửa tứcgiận lại bừng lên, anh để lại tiền, không nói lời nào lập tức kéo cô đi. Anhcũng không thèm để ý người trong lòng đang kéo áo anh kêu như thế nào, cứ thếlôi cô vào trong xe.

Chiếc DBS suốt chặng đường phóng như bay, mặt Tiểu Ái táimét níu chặt tay nắm cửa, không dám hé miệng nửa lời. Khó khăn lắm mới chờ đượclúc anh dừng xe nhưng cô lại bị anh ôm chặt vào trong lòng.

Tiểu Ái quan sát tòa nhà chung cư trước mắt, còn chưa kịphỏi câu gì, đã bị anh đưa vào một căn hộ hai tầng.

“Có rượu không?” Đang cầm chiếc khăn ấm từ trong phòng tắmbước ra, thấy Tiểu Ái hỏi vậy, sắc mặt Thôi Thái Dạ càng trở nên sa sầm.

“Vẫn còn muốn uống? Uống say rồi lại đi cùng với người đànông khác làm chuyện bậy bạ đúng không?” Anh ném mạnh chiếc khăn lên mặt cô.

Tiểu Ái kéo chiếc khăn trên mặt xuống, không khách khí hétlại: “Làm gì mà nổi nóng với tôi! Tôi với ai làm chuyện bậy bạ có can hệ gì đếnanh chứ? Tôi cứ thích cùng với người khác làm chuyện bậy bạ đó, cứ loạn... Ưư!” Mấy từ cuối cô còn chưa nói ra đã bị môi Thôi Thái Dạ chiếm lấy. Thôi TháiDạ thực sự tức giận rồi, vừa hôn vừa cắn, giày vò môi Tiểu Ái, chỉ hận khôngthể nuốt cô vào trong bụng, vì cô cứ cách một ngày lại làm cho anh tức muốnchết.

Trong khoảnh khắc môi và lưỡi hòa quyện, Tiểu Ái đột nhiênnhớ 1ại cảm giác run rẩy tuyệt vọng ngày hôm qua. Cô run cầm cập cắn mạnh vàolưỡi anh. Thôi Thái Dạ bị đau liền buông cô ra, trong đáy mắt ánh lên vẻ tứcgiận.

Không phải khuôn mặt đó, không phải khuôn mặt điển trai đếnmức làm cho trời đất chuyển sắc, cũng không phải đôi mắt màu trà sâu thẳm.Khuôn mặt đối diện này, gợi cảm điển trai, vừa ngang tàng vừa cao quý. Đôi mắtmàu đen của anh, bất kể lúc nào cũng tràn ngập sự mê hoặc độc đoán.

Tiểu Ái bất lực ngồi xuống, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.Cô đang làm gì vậy? Đang phân biệt người hôn cô có phải là anh trai cô không ư?Thật là buồn cười! Tưởng chừng như đây là câu chuyện cười hoang đường nhất màcả đời này cô biết đến.

Tiếng than từ đỉnh đầu truyền đến, Tiểu Ái cảm thấy ThôiThái Dạ đang nhẹ nhàng xoa đầu mình, chan chứa sự an ủi và bất lực: “Tiểu Ái,em rốt cuộc làm sao vậy? Nói với anh, đuợc không?”

Tiểu Ái càng nghĩ càng buồn cười. Nói với anh ta ư? Nói nhưthế nào đây? Người bạn tốt nhất của anh, hôm qua đã cưỡng hôn em gái của anh taư? Quả thật là điên rồi!

Tiểu Ái khẽ cựa quậy, di động bỗng vang lên, cô liếc nhìn sốđiện thoại không nói gì ấn nút tắt. Tiểu Ái sắp quên mất đây là lần thứ mấytrong ngày cô từ chối cuộc gọi của anh. Nếu cô tùy hứng nổi giận, anh sẽ khôngđể ý cô nữa. Anh chưa từng kiên nhẫn đến như vậy, hết lần này đến lần khác gọiđến, dường như muốn nói với cô, sự việc ngày hôm qua không phải do cô phát sốtnằm mơ, mà tất cả đều là sự thật. Có người đã thay đổi, có người đã khác, cuộcsống của cô điên loạn mất rồi!

Không lâu sau đó, di động của Thôi Thái Dạ lại vang lên. Anhbước đến một chỗ khác nghe máy, Tiểu Ái bỗng xông tới trước mặt anh ra sức lắcđầu. Anh không hiểu nhìn cô, cuối cùng vẫn nói với người trong điện thoại:“Không có, cô ấy không ở cùng mình. Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì à?” Dung Kỳkhông trả lời, có thể thấy giọng nói của anh trong điện thoại có phần mất bìnhtĩnh, chưa nói được mấy câu đã gác máy.

Thôi Thái Dạ nhìn Tiểu Ái, một lần nữa xoa đầu cô: “Lại cãinhau, phải không?”

Tiểu Ái nhìn anh, một lúc sau mới thốt lên một câu: “Nếu tôimuốn xin anh cho tôi ở lại mấy ngày, anh có bằng lòng không?” Đôi mắt Tiểu Áihơi ướt, dường như cô đã khóc, đôi mắt đen giống như đôi mắt con thú nhỏ bịthương, lóe lên tia yếu ớt đơn độc. Anh cong khóe môi: “Yêu cầu của em, đã khinào anh từ chối chưa?”

“Thôi Thái Dạ...” Tiếu Ái bĩu môi, bước lên phía trước ngảvào lòng anh, ôm chặt người đàn ông khi thì ngang ngược vô lý, lúc lại quan tâmcô chu đáo từng chút một.

Ngày thứ ba, Tiểu Ái vẫn chưa quay về nhà. Điện thoại khôngnhận, đoàn làm phim không đến, hoàn toàn biến mất không tin tức. Dung Kỳ dựavào lưng ghế, nhíu mày xoa xoa huyệt thái dương. Người trợ lý đứng bên cạnhliếc nhìn sắc mặt anh, run rẩy đưa anh kịch bản đã sửa xong: “Chuyện này, anhAki, Dung Tiểu Ái đã mất tăm mất tích hai ngày rồi, mấy cảnh quay của cô taquyết định cắt bỏ hay như thế nào?”

“Thế nào, bây giờ cậu là đạo diễn đấy hả?” Ánh mắt từ từ lóelên, nhìn có vẻ hững hờ, nhưng lại ẩn chứa sự sắc lạnh khiến cho người ta ngộpthở. Người trợ lý kia vội vàng cúi đầu không dám lên tiếng, trong lòng thầmnghĩ, cái cô Dung Tiểu Ái kia sao lại biến mất đúng lúc tâm trạng Aki không tốtchứ? Cô ta trốn đi, làm khó cả đoàn phim, hai ngày nay không ai dám lớn tiếngtức giận.

Người trợ lý đợi thêm một lúc nhưng không thấy anh nói gì,rón rén định lui ra thì bên tai bỗng nghe thấy tiếng thở dài của anh: “Nói vớibọn họ, Dung Tiểu Ái trước đó đã xin tôi nghỉ phép, tôi nhất thời quên mất khôngnói. Còn về cảnh phim của cô ấy, trước mắt cứ để đấy, đợi đến khi cô ấy quaylại sẽ bổ sung thêm.”

Người trợ lý vâng vâng dạ dạ rồi bước đi.

Dung Kỳ mệt mỏi rã rời dựa vào lưng ghế, anh đã hai đêmkhông ngủ, người rõ ràng rất mệt, nhưng tại sạo ngay cả đến một chút buồn ngủcũng không có. Giới hạn chịu đựng của con người là bao lâu, năm ngày, hay bảyngày? Dung Kỳ ngẩng đầu, trên bầu trời xanh biếc, những đám mây trắng đang trôilững lờ. Anh nhìn chăm chú khoảnh khắc đó, cuối cùng nhắm mắt lại, theo dònghồi ức phiêu du đến chân trời xa vời vợi.

Anh không biết từ khi nào đã khiến cô không vui, ngay từngày đầu tiên bước vào sống cùng gia đình họ, cô đã bày ra dáng vẻ giận dỗi.Anh nghĩ, có lẽ sự tồn tại của anh không phải là chuyện vui vẻ gì.

Cô luôn thích những đồ vật xinh đẹp, từ nhỏ đã như vậy rồi.Tủ quần áo của cô có rất nhiều váy công chúa với các màu sắc khác nhau. Bố vàvợ ông rất cưng chiều và yêu thương cô, chỉ cần cô mở miệng, cái gì họ cũng cóthể mua cho cô. Đương nhiên, họ cũng đối xử với anh tốt như vậy, cho dù anhchưa từng chủ động đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với họ, họ cũng chuẩn bị chu đáotất cả mọi thứ cho anh. Quần áo sạch sẽ, cặp sách đẹp, hộp bút kiểu mới nhất,vở bài tập trắng xóa... Mỗi lần nhận những thứ đó, anh đều lễ độ nói cảm ơn. Sựxa cách của anh, ở trong mắt họ lại trở thành hiểu chuyện, mỗi lần như vậy họđều vui vẻ khen ngợi anh, đồng thời dặn cô đang ngồi bên cạnh chơi đùa tuyệtđối không được phá hỏng đồ của anh trai.

Anh không hiểu, một bé gái nhỏ như vậy sao có thể nghịchngợm nhiều đến như thế. Cái gì cô cũng thích chơi, chơi cái gì là phá hỏng cáiđấy. Mỗi lần bố mẹ ra khỏi nhà làm việc, cô luôn đong đưa đôi chân nhỏ mập mạpngắn cũn, chạy đến trước mặt anh, giành lấy những thứ vừa mua, đôi mắt to đennháy hiếu động đó luôn lóe lên tia nhìn giảo hoạt. Chỉ có những lúc chơi khămanh, cô mới cười vui vẻ như vậy, dùng nụ cười lúc hoàng hôn trên bãi biển lầnđầu tiên hai người gặp nhau, cười với anh, sau đó làm mặt quỷ.

Nhiều khi anh đã nghĩ, rốt cuộc có phải chỉ để nhìn thấy nụcười như vậy, mà anh hết lần này đến lần khác cố tình lờ đi những trò đùa quáiác của cô hay không nữa? Những suy nghĩ trong lòng, anh đều không nói ra. Thờigian cô độc đã quá lâu, anh gần như quên mất cách giao tiếp với con người nhưthế nào. Không biết, thì sẽ không làm. Dẫu sao, dù chỉ yên lặng đứng một bênthôi, anh cũng có thể thấy được nụ cười của cô rồi.

Về sau, khi bố và vợ ông phát hiện ra thói xấu của cô, liềnlôi cô ra để giáo dục tư tưởng. Nào là phải nghe lời, phải tôn trọng anh trai,phải độ lượng, không được nhỏ mọn... Khi nghe họ giảng giải, cô thường ra sứcchớp chớp cặp mắt to của mình, tỏ vẻ vô tội và rất ngoan ngoãn. Nhưng khi họvừa đi khỏi, cô liền xông đến trước mặt anh, chống eo, lè lưỡi với anh. Một côbé còn nhỏ như vậy, mà đã hiểu thế nào là kẻ hai mặt. Người như cô, rõ ràngđáng ghét nhưng lại luôn khiến cho người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu, bởi vậymà càng nuông chiều cô hơn.

So với bạn bè cùng trang lứa, cô là đứa trẻ vô cùng nghịchngợm. Vào những ngày hè sau khi tắm gội xong cô vẫn thích trần truồng chạy khắpnơi. Có lần, sau lúc tắm rửa, cô chơi trò trốn tìm với mẹ. Mẹ cô cầm chiếc khăntắm đuổi đằng sau, cô thì thích thú cười chạy khắp nơi, hết đứng trên bàn lạileo lên ghế, cuối cùng bị lăn từ trên ghế sô-pha xuống, rơi đúng vào người anhkhi anh dang ngồi trên sàn nhà đọc sách. Có mùi bạc hà mát lạnh cùng hương sữaêm dịu của con gái bay vào mũi anh. Cô hình như đã bị làm cho khiếp sợ, cảngười trần truồng, nằm sấp trong lòng anh. Cô chớp chớp mắt với anh, con ngươi đennháy trong veo sáng như gương, những sợi tóc mềm mại uớt sũng, cái miệng nhỏnhắn đáng yêu đỏ mọng, còn cả những ngón tay mập mạp đang níu lấy quần áo anh.Cô đáng yêu, sạch sẽ như thiên sứ xinh đẹp, thuần khiết vừa từ những đám mâyrơi xuống.

Không biết cô đã thấy cái gì, mà cái miệng nhỏ nhắn độtnhiên toét ra, cười sảng khoái, phấn khởi. Cô túm lấy quần anh cố gắng trèolên, cơ hồ muốn dựa vào người anh để đứng lên. Tuy nhiên, anh sợ cánh tay nhỏbé mà cô đưa ra, không nghĩ ngợi gì, liền hất đứa bé trên người ra. Cô ngã sõngsoài trên sàn nhà, bắt đầu gào khóc. Mẹ vội chạy đến ôm lấy cô, vừa quở tráchvừa dỗ dành nhẹ nhàng. Anh ngẩn người đứng bên cạnh, một lúc lâu không độngđậy. Sau lần đó, cô không dám lại gần anh nữa. Có lúc muốn đùa anh cũng phảicảnh giác nhìn anh trước, nếu như anh đang nhìn thì cô sẽ nhanh chóng trốn raxa.

Có một thời gian, anh từng khát khao cô đến gần. Anh kỳ vọngcô giống như trước đây, xuất hiện bên anh không có gì phải sợ hãi, lộ ra nụcười xấu xa, sau khi đã đạt được mục đích rồi thì làm mặt quỷ với anh.

Khi lên cấp ba, có những lần sau khi ngủ trưa dậy, anh pháthiện ra trên sách của mình xuất hiện thêm mấy chữ viết nguệch ngoạc. Kể từ đó,anh thường xuyên ở nhà ngủ trưa hơn, mỗi lần ngủ trưa đều không để mình ngủsay. Những lần ấy, quả nhiên cô sẽ lại gần. Khi cầm theo côn trùng, khi thìmang muối, lúc lại mang theo dao... đủ các trò tinh quái, mỗi lần đều rón rarón rén, giỏ trò xấu mà vẫn còn cười ngốc nghếch, miệng dương dương tự đắc lẩmbẩm: “Xem anh ngày mai đến lớp làm thế nào. Cho anh chết, ai bảo trong nhà nàycái gì anh cũng hơn tôi. Tôi thật muốn cạo trọc đầu anh, xem anh còn đẹp traiđược nữa không...” Thực ra lúc đó anh rất muốn nói, cho dù em cạo trọc đầu anh,anh cũng không tức giận, không mắng em, chỉ cần em vui, tùy em muốn làm gì thìlàm.

Thế nhưng, anh chưa bao giờ mở mắt khi cô lại gần. Anh sợtrong lúc vô thức cử động sẽ làm cô sợ mà bỏ đi mất, vì thế anh cố tình nhắmmắt lại để lắng nghe, cho dù đó chỉ là tiếng thở nhỏ hay tiếng lẩm bẩm của cô.Đối với anh, khoảng thời gian ngắn ngủi mà yên bình đó, giống như toàn bộ cuộcđời. Giá như, cuộc đời thật sự có thể đơn giản như vậy, chỉ là lặp đi lặp lạinhững khoảnh khắc vô cùng yên bình đó…

Thời gian trôi đi, Tiếu Ái càng lớn càng xinh đẹp, khuôn mặtmũm mĩm ngày nào đã trở nên nhỏ nhắn, trong nụ cười sảng khoái đã tăng thêm sựdịu dàng ngọt ngào khiến người khác không thể rời mắt. Năm thứ hai trung học,cô đã cao 1m65, thân thể thiếu nữ dần dần có sự thay đổi, những đuờng congquyến rũ ngày càng hiện rõ. Thói quen thích mặc đồ đẹp cũng không thay đổi theothời gian, trong tủ quần áo của cô đa phần là những chiếc sơ-mi xinh đẹp cùngváy xếp nếp cực ngắn.

Ở trường học, số người thích cô ngày càng nhiều, đa phần đềulà nam sinh, cứ mỗi khi tan học hoặc cuối tuần, họ lại mượn cớ đến nhà tìm cô.

Không biết từ khi nào, Tiểu Ái dần đần mất đi hứng thú vớinhững trò đùa quái ác đối với anh trai. Một tập phim mới, hay công viên giảitrí có kẹo cây bông, kem ốc quế, đều thu hút sự chú ý của cô. Dung Kỳ thật sựkhông hiểu, tại sao cô luôn thích thú với những thứ vô vị đó. Người sùng báibản thân, yêu thích và điên cuồng say đắm chính mình, những điều đó thì có ýnghĩa gì chứ?

Đúng vậy, những gì anh nghĩ và những gì cô nghĩ hoàn toànkhác nhau. Cô có thể vì một lần thi trượt mà gào khóc rất lâu, hay vì trên mặtmọc mấy cái mụn mà không ngừng chửi mắng. Cũng có khi vì không mua được chiếcváy mình thích mà buồn rầu cả ngày, hay vì ai đó ở lớp được khen ngợi mà cô thìkhông được nên cảm thấy vô cùng ấm ức... Rất nhiều lần, anh đã muốn nói với cô,thực ra những cái đó đều không quan trọng.

Quan trọng là, quan trọng là... Cũng giống như trước đây,anh không thế nào nói ra được, thực ra ngay cả bản thân anh cũng không haybiết, thứ quan trọng nhất tồn tại trong tim rốt cuộc là cái gì. Cho đến khi côthi đỗ vào trường nghệ thuật, sống trong kí túc xá ở nơi xa xôi nhất thành phốZ, anh quyết định đến đó thực tập và ở lại làm việc luôn.

Cho đến khi năm lớp mười cô cùng với một nam sinh trongtrường tên là Hứa Kỷ Dương yêu nhau.

Cho đến khi anh tận mắt trông thấy cô và cậu ta hôn nhau vàomột buổi chiều mùa xuân năm đó.

Cho đến khi trong lòng anh cuộn trào những đợt sóng tình cảmkhác thường cùng với sự phẫn nộ ngập đầu khiến cho anh ngạt thở.

Rõ ràng như thế, điên cuồng như thế, bi thương như thế, anhkhông còn đường để quay lại nữa rồi! Năm đó, cánh cửa đen tối đã chính thức mởra trong cuộc đời anh.

Ngày thứ bảy kể từ khi Dung Tiểu Ái mất tích, một bản tinđăng trên một tạp chí nhanh chóng được rỉ tai trong đoàn làm phim. Bối cảnh củabức tranh là cảnh biển mê người xanh biếc, diễn viên chính là Tiểu Ái và mộtanh chàng đẹp trai đeo kính đen quyến rũ phong độ - Nhị thiếu gia Thôi Thị.

“Quốc vương Thôi Thị nhúng tay can dự, sau khi kéo dài thờigian lễ đính hôn, Nhị thiếu gia Thôi Thị cùng bạn gái sinh viên hẹn hò trên đảoBali.” Giật tít tiêu đề là phong cách thường thấy của giới showbiz. Nội dungchẳng qua cũng chỉ là chuyện lễ đính hôn trước đó không được tiến hành như dựkiến, và việc Dung Tiểu Ái gần đây bước chân vào làng nghệ thuật, nhưng nổi bậtvà gây chú ý nhất chính là bốn chữ “quốc vương Thôi Thị” bất ngờ xuất hiện.

“Oa! Không phải chứ? Thôi Quốc Phong lâu nay không có tintức gì, vậy mà vì chuyện này ông ấy đã phải lộ diện, Tiểu Ái quả thật không đơngiản!” Lúc rảnh rỗi, mấy nhân viên đoàn phim lại tụ tập với nhau tán gẫu.

“Cô ta lâu nay mất tích, hóa ra là cùng với công tử giàusang đi hẹn hò ở đảo.”

“Ừ, anh nói xem cô ta làm vậy có được không? Có chỗ dựa làđại gia liền bỏ bê công việc, bây giờ chưa tốt nghiệp mà đã làm khổ người khácnhư vậy rồi! Không biết sau này nổi tiếng, cô ta còn thế nào nữa đây!”

“Cô không nên tuyệt đối hóa như vậy! Thôi Thái Dạ không phảiđã tỏ tình trên ti vi rồi đấy thôi, anh ta phong lưu như vậy, đã có lần nàothật lòng như thế đâu! Nói không chừng hai người ấy đang yêu nhau thật!”

“Thôi đi! Mấy chàng công tử nhà giàu thì lấy đâu ra thậtlòng chứ! Tôi thấy, chắc chắn là Tiểu Ái không cần anh ta nữa, anh ta mới rasức theo đuổi, liền bày ra cái màn tỏ tình trên ti vi đó. Tiểu Ái xinh đẹp lạiđáng yêu như vậy, đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ làm thế!”

“Quên đi!” Mấy người đều phá lên cười, đẩy người nhân viênđoàn phim vừa nói, một mực hỏi anh ta có phải là đã thích Dung Tiểu Ái rồikhông.

Đám nhân viên đang xô đẩy nhau cười, bỗng nữ diễn viên chínhPhạm Tĩnh Tĩnh hét lên một câu: “Tôi không đóng nữa”, suýt thì dọa chết mấyngười họ.

Chuyện gì nữa đây? Lại sắp mắc bệnh ngôi sao nữa à? Nghĩcũng lạ, tuy Phạm Tĩnh Tĩnh thường ngày hay mắc bệnh ngôi sao, nhưng trước mặtđạo diễn Aki lại luôn lịch sự. Thứ nhất, Aki là đạo diễn quốc tế có tên tuổi,mặc dù thời gian debut[1] không nhiều, nhưng danh tiếng lẫy lừng. Phạm TĩnhTĩnh nếu muốn tiến quân vào thị trường quốc tế, còn phải nương nhờ nhiều. Thứhai, tất nhiên là vì Aki sở hữu một khuôn mặt rất đẹp. Những đạo diễn có thựclực trong giới điện ảnh không phải là ít, nhưng đồng thời có được khuôn mặt nhưvậy thì xem ra chẳng có mấy người. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt của anh ta thôicũng đủ khiến người ta điên đảo. Đôi mắt màu trà ấy luôn ẩn chứa sự xa cách,lạnh lùng, thờ ơ, tạo cho người khác cảm giác khó tiếp cận, nhưng cũng chínhđiều đó lại hấp dẫn họ. Không chỉ phụ nữ, đàn ông khi thấy cũng phải ngâynguời.

[1] Ra mắt, xuất hiệnlần đầu với vai trò nào đó. Ở đây có nghĩa là xuất hiện trước công chúng vớivai trò đạo diễn.

Vì thế, từ khi Phạm Tĩnh Tĩnh gia nhập đoàn làm phim đếnnay, cô ta luôn đối xử rất tử tế với đạo diễn. Nhiều khi phải quay đến đêm cũngkhông oán thán một câu, vậy mà hôm nay lại lớn tiếng nói với anh không quaynữa. Lẽ nào bệnh ngôi sao của Phạm Tĩnh Tĩnh lại phát tác rồi ư?

Mấy người không dám đến gần xem sắc mặt của hai người đó,liền kéo trợ lý quay phim từ hiện trường sự việc lúc nãy đi tới, vây chặt anhta mà truy hỏi. Vị trợ lý đó lén nhìn về phía Dung Kỳ mấy lần, sau đó mới nhỏgiọng kể cho họ nghe. Lần này không thể trách Phạm Tĩnh Tĩnh được, với sắc mặtvà giọng điệu dạy dỗ Aki lúc nãy, ai mà không khỏi tức giận. Thật sự không coiđại mỹ nhân ra gì rồi. Cuối cùng anh ra còn khuyến cáo, sự nóng nảy của Aki hômnay đã lên đến đỉnh điểm, vì vậy khuyên họ nên tập trung vào công việc, bớt mởmiệng, bớt nhìn ngó lung tung, tụ tập đám đông ầm ĩ, bằng không cứ chuẩn bịtinh thần mà chịu trận. Cả mấy người nghe thấy thế đều lạnh cả sống lưng, vộiném tạp chí xuống, người nào không có việc cũng tự tìm việc mà làm.

Họ không để ý, trên ghế nghỉ ngơi cách đó không xa, đạo diễnAki sau khi mang vẻ mặt chưa nguôi giận ngồi xuống, đã tức giận vò nát tờ tạpchí đang đặt trên bàn rồi ném ra xa. Trên trang bìa tạp chí, cô gái với nước damàu lúa mạch mặc bộ đồ bơi xinh đẹp màu tím, đang thân mật nắm tay người đànông đi bên cạnh. Từ đôi mắt đen nháy trong veo ấy, ánh lên niềm vui sướng vàhạnh phúc vô bờ bến.

Nụ cười đó đã từng thuộc về anh, nhưng giờ đây nó là củangười khác.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv