Kiều Nhân đứng im không nhúc nhích.
Vừa nãy là quên không bước vào, bây giờ là không muốn vào nữa.
Bởi vì mua sách trên mạng nên ngoài sách chuyên ngành còn có cả tiểu thuyết ngôn tình mua cho Lục Hạ nữa. Một đống sách chất thành chồng, ban nãy không cảm thấy quá nặng, tới lúc này dừng lại mới đột nhiên cảm thấy trong tay nặng như ôm mấy quả cân to.
Chàng trai bên cạnh đúng là có đàn ông đích thực, nhìn cô bê sách hơi vất vả, chủ động đưa tay ra đỡ cái hộp, vừa bê lên vừa nói:
"Chúng ta đi vào rồi nói tiếp."
Cậu ta vẫn chưa chú ý tới người đang đứng trong thang máy, vì thế nên không hề có phản ứng gì.
Kiều Nhân nhíu mày, sau khi thấp giọng nói cảm ơn thì bước vào trong thang máy.
Chàng trai đứng phía sau cô, trên mặt có ý cười rõ ràng, phấn chấn như độ tuổi của cậu ta:
"Em tên là Lục Kỳ."
Kiều Nhân gật đầu, nhẹ nhàng đáp: "Kiều Nhân."
"Em là thực tập sinh mới, thời gian trước có chút việc nên vẫn chưa tới nhậm chức."
Kiều Nhân tiếp tục gật đầu.
"Chị, chị ở bộ phận nào vậy?"
Kiều Nhân: "..."
Cậu ta thật sự coi người đàn ông bên cạnh là vô hình.
Kiều Nhân đảo mắt, trong mắt không lộ ra chút cảm xúc nào, vẫn nhẹ nhàng đáo: "Bộ phận xã hội."
Lục Kỳ nhếch môi nở nụ cười: "Thật khéo, em cũng thế."
Tiếng nói vừa phát ra, phía sau đột nhiên truyền đến giọng cười khẽ của đàn ông.
Lục Kỳ vô tình xoay đầu, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông thì hơi sửng sốt. Cậu ta định đưa tay dụi mắt, nhưng cả hai tay đều đang ôm hộp sách, căn bản không thể làm gì được. Lục Kỷ chỉ có thể lùi lại cố gắng nhìn kĩ hơn.
Một lát sau, cậu ta dịch sát tới bên cạnh Kiều Nhân, nhỏ giọng hỏi cô:
"Chị Kiều, đằng sau không phải là người lần trước..."
Kiều Nhân nháy mắt, khẽ ho một tiếng.
Đây là hành động ngầm thừa nhận.
Lục Kỳ bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau khi nhận ra vấn đề này, lông mày lập tức nhíu lại. Toàn bộ biểu cảm trên gương mặt đều trở nên phong phú.
"Vậy chị nói xem lúc nãy anh ta có nghe thấy lời nói của em không?"
Vừa nãy cậu ta chỉ mải nhắc cho Kiều Nhân nhớ cậu ta là ai, căn bản không chú ý tới việc thang máy mở ra từ lúc nào, vì thế nên không rõ lời nói của mình đã bị anh nghe được bao nhiêu.
Kiều Nhân dịch sang phía khác nửa bước, thành thật trả lời: "Không biết."
Nhìn tình huống thì có lẽ là không nghe thấy.
Nếu như nghe thấy, vẻ mặt của Kỷ Hàn Thanh chắc cũng không như thế này.
Lục Kỳ: "Vậy chị là bạn gái của anh ta sao?"
Câu này dường như là muốn soi ra nội tình.
Kiều Nhân mím môi, khóe miệng vô thức cong lên, "Chưa phải."
Dứt lời, cửa thang máy mở ra, đã đến tầng văn phòng của bọn họ.
Kiều Nhân giúp giữ nút mở cửa, đợi tới khi Lục Kỳ ôm đồ đạc ra ngoài rồi, đang định ra ngoài theo thì bị người phía sau gọi lại:
"Kiều Nhân, em ở lại một lát."
Một chân Kiều Nhân đã bước ra ngoài, chớp mắt đành phải ngoan ngoãn thu lại.
Lục Kỳ ở đằng trước ngạc nhiên quay đầu: "Chị Kiều..."
Kiều Nhân chỉ tay với cậu ta: "Văn phòng ở phía đông hành lang, trên cửa có đề bộ phận xã hội, cậu đi trước đi."
Dừng một chút, cô cười với cậu ta: "Cảm ơn."
Lục Kỳ há miệng, còn chưa kịp nói gì, cửa thang máy đã tự động khép lại.
Bên ngoài thang máy, Lục Kỳ ngơ ngác một lát, hồi lâu sau mới phản ứng lại. Cậu ta đưa tay sờ sờ mũi, kết quả quên mất là trong tay đang ôm hộp sách. Lúc tay buông lỏng ra, cái hộp không còn lực đỡ rơi thẳng xuống. Tuy cậu ta phản ứng nhanh nhưng vẫn bị đập trúng chân.
"Tôi..."
Đồng nghiệp đi ngang qua không hiểu chuyện gì, Lục Kỳ chỉ có thể nuốt câu chửi vừa đến miệng lại, ngồi xuống ôm lấy hộp sách, khập khiễng đi về phía văn phòng.
Bên ngoài thang máy một đống chuyện xảy ra, nhưng bên trong lại rất yên lặng.
Kiều Nhân nhìn chằm chằm con số đang thay đổi trên bảng điện tử, mấy giây sau mới mở miệng:
"Kỷ tổng, anh tìm em có việc gì sao?"
"Ừ," Anh khẽ đáp, "Thứ bảy sẽ mở phiên tòa phúc thẩm vụ án đầu độc, thứ sáu có cơ hội phỏng vấn đương sự."
Kiều Nhân "A" một tiếng, "Cậu ta mời luật sư sao?"
"Mời."
Kỷ Hàn Thanh ngừng lại, khẽ cau mày, "Mời một luật sư ở văn phòng luật của Phó Yến."
Văn phòng luật của Phó Yến, tùy tiện thuê một luật sư cũng tốn không ít tiền.
Kiều Nhân nhớ tới nghi phạm có gia cảnh rất bình thường.
Bình thường tới mức nào?
Khi cô nghiên cứu tình huống ở chỗ Lục Hạ, hình như là gia đình ba người chen chúc trong một căn phòng 20 mét vuông.
Ở Bắc Thành mua một cái bánh mì trứng đã mất mười đồng, nghiêm túc mà nói thì gia cảnh này chính là túng quẫn.
Kiều Nhân giơ chân lên, nhẹ nhàng di chuyển dưới sàn, cảm thấy không thể tin nổi: "Người nhà cậu ta thuê luật sư sao?"
"Người nhà của người bị hại thuê."
Kiều Nhân đột nhiên quay đầu nhìn anh: "Cái gì?"
Kỷ Hàn Thanh dường như bị phản ứng của cô chọc cười, lông mày cũng giãn ra, anh lặp lại:
"Không tin được?"
Đâu chỉ là không tin nổi, quả thực là chuyện kinh ngạc ấy chứ.
Cô lớn như vậy, chưa từng gặp qua gia đình nào con trai bị hại, kết quả người nhà của người bị hại lại tìm luật sư biện hộ cho kẻ tình nghi.
Lông mày Kiều Nhân càng cau lại chặt hơn, "Có bệnh sao?"
Kỷ Hàn Thanh liếc nhìn cô, không kìm được đưa tay chạm vào mi tâm của cô một cái, "Khó mà nói được."
Sự tình đã phát triển theo hướng hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo.
"Mấy ngày tới chuẩn bị một chút."
Kiều Nhân vẫn đang nghiêng đầu, khẽ "vâng" một tiếng.
Đầu ngón tay của Kỷ Hàn Thanh dừng lại trên mi tâm của cô vài giây, sau đó dọc theo sống mũi trượt xuống, lại xuống thấp một chút, tới khi đến khóe môi thì dừng lại.
Hô hấp của Kiều Nhân vô thức nhẹ nhàng hơn nhiều, cô khẽ nuốt nước bọt, hai tai hồng hồng.
Ngay vào lúc cô cho rằng Kỷ Hàn Thanh sẽ làm gì đó thì "ting" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Không khí từ bên ngoài tràn vào, khiến sự bí bách trong không gian nhỏ này bị xua đi không ít. Không hiểu sao Kiều Nhân cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, không hít vào cũng không thở ra được.
Thang máy đã dừng lại, đúng lúc cảm xúc trong lòng Kiều Nhân như sóng biển cuộn trào lên.
Cô cảm thấy hình như mình điên rồi. Quay đầu vừa định bước ra ngoài, tay trái bỗng bị Kỷ Hàn Thanh kéo lại. Cùng lúc đó, giọng anh trầm thấp vang lên, ẩn chứa ý cười: "Đóng cửa lại một chút."
Kiều Nhân: "..."
Trong thang máy chỉ có hai người họ, không thể bảo người khác đóng cửa được. Tay phải Kiều Nhân đưa lên, nhấn nút đóng cửa.
Tay cô vươn ra, vừa định mở miệng hỏi đến tầng mấy, cổ tay đã bị người ta nhẹ nhàng kéo một cái. Một giây sau, cô bị anh đè lên vách thang máy.
Kiều Nhân mở to mắt, "Anh... anh làm gì vậy?"
"Việc mà em muốn," Kỷ Hàn Thanh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, "Vừa nãy không làm, nhìn em có vẻ hơi thất vọng."
(Cíu tôiiii!! Trời ơi, thòng tym...)
Kiều Nhân: "..."
Cô thể hiện rõ ràng lúc nào?... Gáy Kiều Nhân thẳng lên, nhẹ nhàng kề sát lên vách thang máy, phản bác vô cùng không có sức thuyết phục:
"Em không thất vọng."
Anh cười khẽ: "Có chuyện hỏi em."
"Chuyện gì?"
"Lần trước anh hôn em bị người khác nhìn thấy rồi, em định lúc nào thì cho anh một danh phận?"
Kiều Nhân trợn tròn mắt, vừa định mở miệng đã bị anh chặn ngang: "Đừng nói không biết."
"...."
Kiều Nhân không biết thật.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô căn bản không có thời gian suy nghĩ đến vấn đề này. Cô lại nhíu mày, gương mặt trong sáng có đôi phần quyến rũ.
Kiều Nhân không nói gì, tháng máy dần dần trở nên yên tĩnh.
Vì ban nãy cô không ấn số tầng, những người khác dường như cũng không dùng thang máy, nên lúc này thang máy vẫn đang dừng ở tầng cao nhất, không lên cũng không xuống.
Anh không nói lời nào, chỉ lẳng lặng cúi đầu nhìn cô.
Kiều Nhân nghĩ nếu mình không đưa ra một khoảng thời gian chính xác, có thể anh sẽ không thả cô ra ngoài, Cô hơi cử động tay, im lặng nửa ngày mới nói một câu: "Em thật sự không biết."
Khả năng nhìn nhận chuyện tình cảm của cô kém hơn so với người bình thường, vì thế nên cô rất dễ dàng lui bước, trong thời gian ngắn mà phải đưa ra quyết định cô sẽ cảm thấy không có trách nhiệm.
Cổ tay trái Kiều Nhân còn đang bị Kỷ Hàn Thanh giữ trên vách thang máy, cô chỉ nhẹ nhàng nắm tay, di chuyển trên vách thang máy vài lần sau đó mới thở dài, ngẩng đầu hỏi anh: "Anh thật sự rất thích em sao?"
Phí lời.
Kỷ Hàn Thanh mặc kệ cô, buông tay ra, ấn nút mở thang máy. Khóe miệng Kiều Nhân hơi cong lên, nụ cười vừa trong trẻo vừa dịu dàng, "Tuần sau đi."
Thích thì thích, nhưng chuyện như vậy tóm lại là không thể dễ dàng đưa ra quyết định được.
Kiều Nhân cảm thấy mình vất vả lắm mới nói ra được. Cứ nghĩ có thể nhìn thấy vẻ mặt vui mừng một chút của Kỷ Hàn Thanh, kết quả vừa ngẩng đầu lên, người này căn bản không có bất kì thay đổi biểu cảm nào, chỉ nheo mắt: "Ngày nào tuần sau?"
Đại khái có thể kéo dài ngày nào hay ngày đó, giọng điệu của Kiều Nhân càng không chắc chắn: "... chủ nhật tuần sau."
Kỷ Hàn Thanh mím môi, đưa tay nới lỏng caravat, "Muộn một ngày cũng không được."
Dứt lời, anh nhấc chân ra khỏi thang máy.
Cửa thang máy nhanh chóng tự động khép lại, Kiều Nhân nhìn chằm chằm khe hở ngày càng hẹp dần, sau đó khe hở chỉ còn khoảng một bàn tay, đột nhiên cửa bị kéo ra.
Rất nhanh, cửa thang máy lại hoàn toàn mở ra. Anh đứng bên ngoài, khóe môi hơi cong lên, tròng mắt đen thẫm:
"Quên mất một việc."
Kiều Nhân cau mày: "Chuyện gì?"
Anh ngoắc ngón tay: "Đi ra đây."
Kiều Nhân cho là anh muốn gọi mình tới phòng làm việc lấy đồ, kết quả vừa bước ra, còn chưa kịp đối diện với anh, anh đột nhiên cúi sát người, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên hôn xuống.
Hơi thở của anh rất nhẹ, dường như phác họa một vòng trên vành môi cô. Hô hấp của Kiều Nhân càng lúc càng bất ổn, hai chân mềm nhũn. Lúc gần như sắp té ngã cổ tay lại bị giữ lấy đè lên tường.
Nụ hôn này rõ ràng sâu hơn so với ban nãy nhiều.
Nếu như vừa rồi chỉ là chuồn chuồn đạp nước, thì bây giờ có thể hình dung như gió giông mưa bão.
Trong đầu Kiều Nhân hoàn toàn trống rỗng, thậm chí cô hoàn toàn không biết kết thúc từ khi nào, hai tay bám vào cánh tay anh thở hổn hển.
Hiện tại cô chỉ cảm thấy thiếu dưỡng khí, hoàn toàn không có sức lực nói chuyện.
Giọng nói của Kỷ Hàn Thanh cũng mang theo hơi thở gấp gáp, nhỏ nhẹ, trầm thấp: "Mấy ngày tới anh phải đi công tác."
Anh ngừng lại: "Thứ sáu, em và Lục Kỳ đi phỏng vấn."
Kiều Nhân chưa kịp phản ứng lại.
Cô vẫn đắm chìm trong nụ hôn ban nãy, cả người bị hôn tới mức choáng váng. Cô mơ hồ hé mắt, không lên tiếng.
"Nghe thấy lời của anh không?"
Kiều Nhân: "..."
Kỷ Hàn Thanh cũng không lặp lại, ngón tay đưa lên, gạt một vài sợi tóc đang dính trước trán Kiều Nhân vì mồ hôi, "Đi làm việc đi."
Kiều Nhân: "..."
Vẫn không phản ứng gì.
Đáy mắt Kỷ Hàn Thanh càng lúc càng tràn ngập ý cười, giúp cô ấn thang máy, sau đó đưa cô vào trong rồi ấn số tầng.
Nửa phút sau, Kiều Nhân đứng một mình trong thang máy, rốt cục mới có phản ứng, cô đưa tay che mặt.
Đầu ngón tay nóng bỏng, là nhiệt độ truyền tới từ tay cô.
Buổi chiều sau khi Kiều Nhân trở lại văn phòng, thất thần ngồi mấy phút, sau đó bắt đầu cắm mặt làm việc.
Những người khác trong văn phòng tròn mắt há miệng nhìn.
Mà chàng trai duy nhất trong phòng làm việc, Lục Kỳ rất trong sáng, tính cách dễ chịu, giọng nói cũng dễ nghe nên nhanh chóng hòa nhập cùng những cô gái khác. Lúc này nhận trọng trách của mấy người kia, tới gần Kiều Nhân tìm hiểu tình hình:
"Chị Kiều, chị sao thế?"
Cậu ta và Kiều Nhân cùng khóa, nhưng do đi học sớm nên nhỏ hơn Kiều Nhân một tuổi.
Kiều Nhân vẫn đang tiếp tục viết bản thảo, "Không sao."
"Chị làm việc suốt hai tiếng rồi," Lục Kỳ nhìn đồng hồ, "Sau khi ngồi ngây người 10 phút."
Kiều Nhân: "Đúng là trí nhớ của cậu tốt thật."
"Còn có..."
Kiều Nhân ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Hai tai Lục Kỳ hồng hồng, ấp úng nói: "Chị Kiều, em cảm thấy chị nên soi gương một chút."
Phản ứng của cậu ta rất không bình thường.
Lòng Kiều Nhân bỗng thấy hồi hộp, chuông cảnh báo kêu lên. Cô biết Lục Kỳ đang nói tới chuyện gì, mím môi, đẩy ghế ra đi vào nhà vệ sinh.
Lúc này ở trong phòng làm việc, Lục Hạ liền "Woa" một tiếng, "Lúc tôi ăn tôm hùm nhỏ siêu cay cũng gần như vậy!"
Tiểu Hắc đạp cô ấy: "Cái miệng cậu có thể khoa trương như cái lạp xưởng sao?"
"Gần như vậy..."
Tiểu Hắc: "Tiểu Kiều lén trốn chúng ta đi ăn tôm hùm nhỏ à?"
Lục Kỳ: "Có thể là một con tôm hùm nhỏ đực."
Tiểu Hắc chớp mắt mấy cái: "Có ý gì?"
Lục Hạ lườm một cái, vừa định nói tiếp thì cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra, Kiều Nhân từ nhà vệ sinh quay lại.
Ánh mắt cô đảo qua ba người đang ngồi, "Câm miệng, cấm hỏi."
Mọi người: "..."
Sau khi sự kiện tôm hùm nhỏ siêu cay trôi qua, Kiều Nhân mấy ngày liền không nhìn tới tôm hùm.
Mấy hôm nay cô chỉ biết chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và trường Đại học Y, lúc rảnh rỗi thì mở wechat ra xem tin tức và tán gẫu. Cô nhìn chằm chằm vào bức hình chân dung trống không kia vài lần, sau đó lại bắt đầu viết bản thảo tin tức. (Là avatar của chú Kỷ đó.)
Phía người nhà của người bị hại ở bệnh viện vẫn không có tiến triển gì, mỗi ngày phóng viên chặn trước cửa phòng bệnh nhiều không đếm xuể. Dáng người Kiều Nhân không thấp nhưng vẫn dễ dàng bị mấy phóng viên nam nhấn chìm.
Mấy ngày liên chen chúc, cô quyết tâm tập trung về phía trường Đại học Y.
Đến kí túc xá rồi lại đến lớp học.
Chín giờ sáng thứ sáu, trước khi phỏng vấn đương sự Kiều Nhân đến Đại học Y một lần cuối. Lục Kỳ ngồi an vị bên ghế lái phụ, xe dừng lại, cậu ta rời mắt khỏi đống ảnh, "Chị Kiều, chị biết tại sao tòa soạn lại để em đi cùng chị không?"
Kiều Nhân mím môi: "Vì cậu là nam?"
Lục Kỳ cũng cười theo, lắc đầu thở dài: "Vì em và Vu Minh là bạn học hồi cấp ba."
Vu Minh, trở thành kẻ tình nghi.
Kiều Nhân nhíu mày, cảm thấy khó mà tin nổi
"Điều kiện gia đình cậu ấy không tốt lắm, lại còn có mẹ kế, lúc đi học thường bị người khác bắt nạt."
"Đặc biệt là cậu ấy có vẻ ngoài không tệ. Lúc bọn em học lớp 11, hoa khôi trong lớp thích cậu ấy. Lúc đó trong lớp còn có một cậu bạn gia cảnh rất tốt theo đuổi cô hoa khôi kia, sau khi biết cô ấy thích Vu Minh thì đã gọi người chỉnh đốn cậu ấy một trận.
Lục Kỳ quay sang nhìn cô, "Chỉnh đốn một trận, chị biết là ý gì chứ?"
Kiều Nhân gật đầu, ánh mắt tối sầm lại.
Mấy ngày nay đến trường học cũng có chút thu hoạch.
Ví dụ như hai người bạn cùng phòng của Vu Minh, cuối cùng cũng mở lời một chút, thỉnh thoảng một một vài câu về quan hệ của Vu Minh với người bị hại.
Trước đây quan hệ rất tốt, sau đó đột nhiên lạnh nhạt. Rồi Vu Minh bỗng có bạn gái, sau đó người kia lại cướp bạn gái của cậu ta.
"Một người rất đáng thương." Lục Kỳ tiếp tục thở dài, "Nhưng cũng là một người rất ưu tú."
Có thể thi đỗ Đại học Y, hầu hết là học sinh ưu tú.
Kiều Nhân sờ sờ mũi, sau đó lấy điện thoại ra xem giờ, chín giờ rưỡi.
Còn một tiếng nữa bọn họ sẽ gặp Vu Minh.
Cùng lúc đó, màn hình điện thoại cô vừa tắt đi bỗng bật sáng.
Bên tai là tiếng thở dài của Lục Kỳ, trên màn hình là một tin nhắn ngắn gọn: [Thứ sáu rồi.]
Một giây sau: [Kiều Nhân, em không nhớ anh sao?"]