Ngày Niên Nhĩ Lạc xuất viện cũng đã là chuyện của mấy ngày sau, thái độ của Mộc Huyền Trang sau chuyện ngày hôm đó cũng khác trước rất nhiều. Cô và cô ta cũng rất nhanh kết thành mối quan hệ bạn bè, vô cùng thân thiết.
Còn chuyện tình yêu của cô và Mẫn Doãn Kì thì vẫn cứ như thế, ngày ngày ngọt ngào với nhau.
Những tháng ngày êm ả đó cứ thế trôi dần...
Cho đến một ngày kia khi Ngôn Ninh Đàm đang makeup cho Kim Thạc Trân thì bỗng dưng anh ta nhận được một cuộc điện thoại, sau đó thì anh ta gấp gáp bảo phải rời đi ngay.
"Có chuyện gì sao?" Ngôn Ninh Đàm nhíu mày dọn dẹp dụng cụ trang điểm, mở miệng hỏi Kim Thạc Trân.
"Ừ. Em dâu của anh bị ba nó ép lấy người khác, giờ em trai anh đang đau khổ." Kim Thạc Trân sửa soạn lại một chút rồi mới trả lời Ngôn Ninh Đàm.
Mẫn Doãn Kì đang ngồi nựng nựng Niên Nhĩ Lạc, nghe Kim Thạc Trân nói xong mới thoáng cau mày, hắn nghiêng đầu nhìn anh ta rồi hỏi.
"Kim Thái Hanh ư?"
"Ừ. Trời ơi giờ này em còn hỏi câu đó à?" Kim Thạc Trân cười cười đưa tay đánh lên vai Mẫn Doãn Kì.
Mẫn Doãn Kì nhún nhún vai, nhàn nhạt trả lời.
"Ai biết, anh có tới hai người em trai mà. Mà khoan đã, em dâu của anh..."
"Là em gái của em đấy."
"..."
[...]
"Con không chịu đâu, con không lấy tên đó đâu, con có bạn trai rồi..." Lạc Kim Bối giãy dụa khóc nức nở ở giữa phòng khách, mà ông Mẫn lại cứ nắm lấy tay cô không buông.
"Cưới Kim Thái Hanh? Ba không đồng ý, con phải lấy người khác."
"Không!" Lạc Kim Bối hét lên, ngay sau đó cũng bị ăn nguyên cái tát vào mặt.
"Mày mất dạy à? Nuôi mày lớn để mày như thế đó hả?!" Ông Mẫn gầm lên, tức tối mắng Lạc Kim Bối.
Bà Lạc hiện tại đã về Lạc gia nên không có ở đây, cũng không ai bênh Lạc Kim Bối, chỉ có cô nàng tự oan ức tủi thân.
"Cái Kim gia đó ngon lành hay sao mà mày mê thế hả?" Ông Mẫn chán nản ngồi xuống nhìn Lạc Kim Bối.
"Ngon lành hay không đến lượt ông nói à?"
Giọng nam lành lạnh vang lên ở ngoài cửa, ông Mẫn quay đầu, phát hiện một nam một nữ khí thế ngút trời hiên ngang bước vào.
"Cậu Kim Nam Tuấn, hình như ba mẹ cậu không dạy cậu là không được đi vào nhà người khác khi không được cho phép nhỉ?" Ông Mẫn nhíu mày lạnh lẽo nói.
Kim Nam Tuấn nắm tay bạn gái ung dung bước vào, cũng không quan tâm ông Mẫn đang bày ra bộ mặt gì với mình mà nhàn nhã ngồi lên ghế, nhàm chán nhìn ông ta.
"Bối Bối ra ngoài nhé? Thái Hanh đợi em bên ngoài ấy."
Còn chưa kịp đợi ông Mẫn phản ứng Lạc Kim Bối đã vùng tay khỏi người ông ta rồi chạy nhanh ra ngoài, rất nhanh liền mất hút.
Trong phòng bây giờ chỉ còn lại ông Mẫn và hai người bên Kim Nam Tuấn.
Ông Mẫn trong lòng tức khôn cùng nhưng chỉ còn thể ngồi xuống, chất giọng lạnh nhạt vang lên.
"Cậu Kim, tốt nhất đừng nên xen quá nhiều vào chuyện gia đình người khác."
"Nhưng nó liên quan đến tình yêu của em trai tôi, không xen không được." Kim Nam Tuấn bĩu môi, nói như lẽ thường tình.
"Tôi còn nghe ông định đính hôn cho bé Bối với Nghiên gia, phải chứ?"
"Thì sao?" Ông Mẫn hơi nhíu mày, tức giận trong lòng càng tăng cao.
Bỗng dưng cô bạn gái của Kim Nam Tuấn bật cười, giọng cười còn mang theo khinh bỉ nặng nề. Cô nàng liếc mắt nhìn sắc mặt tệ hại của ông Mẫn, mở miệng lên tiếng.
"Xin lỗi, anh trai của tôi có người thương rồi, cho nên không thể cùng bé Bối nhà chú đính hôn được đâu chú Mẫn ạ."
Ông Mẫn lúc này cũng dần nhận ra điều gì đó, sau đó sắc mặt của ông ta càng tệ hơn.
"Cô là..."
"Con gái cưng của Nghiên tổng đó nha." Cô gái ôm má đầy thẹn thùng chớp chớp mắt, giọng nói ngọt ngào của cô khiến ông Mẫn ngây người.
Mẹ kiếp, con bé Nghiên An Hạ!
Ở trước mặt tiểu công chúa của gia tộc lớn như này ông Mẫn bỗng dưng có chút yếu thế.
Nếu không phải đang có dự án với Nghiên gia ông ta chắc chắn đã gây chuyện với con bé này.
Kim Nam Tuấn biết ông Mẫn đã có chút sợ hãi rồi, vì thế nhếch môi tựa lưng vào ghế, híp mắt nhìn ông ta.
"Thế chấp thuận cuộc hôn nhân này chứ?"
Cũng không phải do Kim gia nhỏ, mà tại ông Mẫn thích những mối lớn hơn như Nghiên gia cho nên ông ta mới ép hôn Lạc Kim Bối, cuối cùng lại thất bại.
Tính ra, Kim gia và Mẫn gia có thể xem là ngang bằng nhau về gia thế, rất thích hợp rồi.
Nhưng lòng tham của ông Mẫn lại có chút không nghe lời...
Nghiên An Hạ tất nhiên hiểu được ông ta đang nghĩ gì, vì thế tức giận hất cắm, chất giọng lạnh lẽo vang lên.
"Đồng ý cho tôi hoặc công ty của ông bay màu, mau chọn!"