Trại Hoa Đỏ

Chương 34: Bóng tối và sương mù



Diên Vĩ mở to mắt kinh ngạc. Toàn thân đông cứng như thể họng súng là một đầu rắn mang bành đang phì cái lưỡi chẽ đôi để thôi miên kẻ ngáng đường.

- Anh điên rồi A Cách, bỏ súng xuống.

Mãi sau Vĩ mới thốt lên. A Cách cũng kinh ngạc không kém và vẻ sững sờ hiện rõ trong đôi mắt hùm hụp của kẻ thức đêm. Anh ta từ từ hạ khẩu súng săn xuống nhưng ngay lập tức lại nâng lên và dùng đầu súng xua rối rít như thể đấy là một chiếc qua đuổi vịt. Anh ta ấn mạnh vai Vĩ và tuôn ra một tràng tiếng địa phương. Cô sững người, nhưng trong giây lát cô chợt hiểu ra rằng A Cách muốn cô rời khỏi đây. Tại sao? Vĩ dùng tay ra hiệu rằng trong hang có một bộ xương khô. Cô muốn biết đó là ai? Tại sao người ta không chôn người chết mà lại đem vứt vào trong đó?

Mười đầu ngón tay cô trở nên bất lực khi diễn giải những vấn đề trừu tượng và A Cách có vẻ nổi khùng lên vì cô không chịu làm theo ý anh ta. A Cách ấn mạnh họng súng vào vai cô đau điếng rồi đẩy cô ra ngoài. Vĩ lùi dần, lùi dần và chợt thấy A Cách khựng lại, đôi mắt trợn trừng chao đảo, khẩu súng săn rời khỏi tay. Mãi đến khi A Cách khuỵu sấp mặt xuống đất và rên rỉ vì đau đớn, Vĩ mới nhận ra một con dao đã cắm phập vào bả vai anh ta. Máu từ đó trào ra thấm ướt chiếc áo vải sợi gai màu tím than. Cùng lúc, con Lucky chõ vào trong hang sủa. Tiếng kêu của nó lần này chứa đựng cả vẻ hận thù trong đó, ít ra là Vĩ cảm thấy thế. Con dao được phi ra từ trong hang. Trong đó có…người. Cuộc gọi ban nãy lướt qua đầu Vĩ. “Diên Vĩ, cô đang gặp nguy hiểm…”Vĩ muốn cúi xuống để giúp đỡ A Cách, nhưng cô biết rằng lúc này làm điều đó là vô ích. Cô sẽ chịu chung số phận với anh ta bằng bàn tay của kẻ mang danh Thần Chết đang lẩn khuất trong bóng tối. Vĩ tắt đèn pin và lao vào sương mù. Tiếng thở hồng hộc của con chó báo hiệu cho cô biết rằng nó vẫn đang chạy dưới chân. Vĩ hoàn toàn không nhìn thấy gì. Cô đã bị bóng tối và sương mù bịt kín mắt.

Vĩ không chạy nhanh được vì còn phải dò đường. Chỉ xảy chân vài thước là cô sẽ bị rơi xuống vực như chơi. Thỉnh thoảng, Lucky dừng lại và rít lên giận dữ khiến Vĩ hiểu rằng kẻ kia đang theo sát chân cô. Sương mù làm cô không nhìn thấy đường nhưng một mặt cũng sẽ giúp cô bịt mắt kẻ truy sát. Hắn cũng không thể nhìn thấy gì trong cái thời tiết này. Chỉ có điều, con Lucky sẽ sớm làm lộ tất cả vì tiếng kêu quái ác của nó. Vĩ cúi xuống thì thầm.

- Lucky, mày nghe đây, không được sủa nữa. Nếu mày còn sủa, cả tao và mày sẽ chết.

Có lẽ trong lịch sử của ngành động vật học, chưa có trường hợp nào ghi chép một con chó giống Thổ lại có thể hiểu được ngần ấy ký tự của loài người. Nhưng trong ranh giới giữa sự sống và cái chết, dường như lời nói không còn ý nghĩa. Những sinh vật đang sống trên mặt đất có thể hiểu nhau bằng nguồn năng lượng đặc biệt được gọi là thần giao cách cảm, như thể loài kiến sẽ cùng lúc dời tổ khi có bão và loài lưỡng cư sẽ cuống lên tìm nơi trú ẩn khi núi lửa sắp phun trào. Con chó im bặt và cụp tai xuống. Nó liếm nhẹ lên má Vĩ để ra dấu rằng cô hãy yên tâm.

Đôi giày vải của Vĩ lướt nhanh trên mặt đất ướt đẫm sương đêm. Nhờ khả năng tìm đường tuyệt vời của loài chó, cô đã về đến khoảng đất trống an toàn. Cô biết được điều đó vì ngay tức thì cảm nhận được lớp đá răm đang lạo xạo dưới đôi giày vải. Con chó chạy trước và đôi lúc dừng lại để chờ đợi. Đường lên dốc đương nhiên khó khăn hơn đi trên đất bằng, nhưng cô tạm yên tâm rằng kẻ kia chắc chắn đã bị tụt lại đằng sau vì dẫu sao hắn cũng chỉ là người trần mắt thịt. Hắn cũng lo sợ sẽ bị rớt xuống vực và điều đó ghìm lại khoảng cách giữa cô và tên sát thủ. Tuy nhiên, trong không gian tối thui như hầm mộ, Vĩ luôn có cảm giác một bàn tay lạnh toát độc địa sẽ thộp cổ cô bất cứ lúc nào, vì thế cô tranh thủ từng giây để bò lên dốc.

Cô không thể hình dung ra khuôn mặt của kẻ truy sát, chỉ duy nhất một nỗi sợ hãi không rõ hình hài ám ảnh trong đầu cô như tư duy mù mờ của một đứa trẻ khi hình dung về một con quái vật khổng lồ.

Cuối cùng, bàn tay xây sát rớm máu của cô cũng đã chạm đến mặt đất bằng phẳng.

Sân trại.

Việc đầu tiên là Vĩ lên khu nhà sàn. Cô mất đến 5 phút cho một động tác mà thường ngày vẫn chỉ thực hiện trong vòng một phút. Vĩ vội vã tìm bé Bảo. Phòng thằng bé trống hoác. Lúc này, Vĩ mới thực sự bật khóc.

Cô không định hình được mất bao nhiêu thời gian để tìm ra ngôi nhà gỗ của trưởng bản. Tri giác của cô đã tê liệt dần dần. Trong đầu cô giờ chỉ còn một ý niệm duy nhất “Bảo”. Nó ở đâu? Nó đã bị kẻ sát nhân kia làm gì? Căn nhà của trưởng bản và vợ chồng A Bằng cũng hệt như phòng của bé Bảo. Tất cả bọn họ đã biến mất. Diên Vĩ thấy mình như người đi biển lạc đường vừa phát hiện ra con tàu ma, khi mà toàn bộ thuỷ thủ đoàn đã biến mất như có phép tàng hình, nhưu thể một loài thuỷ quái trong truyền thuyết đã nổi lên để ngốn sạch họ.

Cô lang thang trong sương mù tối tăm, toàn thân ẩm ướt và lạnh cóng. Chuyện gì đã xảy ra? Trang trại này đã chết. Chỉ còn cô và con chó là những sinh vật duy nhất còn sống sót thôi sao? Lúc này cô mới nhận ra rằng ngay cả con Lucky cũng đã biến mất. Cô không còn cảm thấy tiếng thở hổn hển quen thuộc của nó nữa.

Cô hoàn toàn bơ vơ và cô độc trong sương mù và bóng tối, bơ vơ và cô độc trong không gian vô hạn định giữa ngày và đêm, giữa trời và đất, giữa tỉnh và thức, giữa trắng và đen, giữa con người và ác quỷ. Ý nghĩ tất cả những chuyện này đều là không có thật bất ngờ quay trở lại. Cô mỉm cười ngớ ngẩn như trong một cơn mơ vô thức. Đúng rồi, rõ ràng đây là một giấc mơ. Không có nơi nào trên thế gian lại giống thế này. Nếu là trong giấc mơ, cô có quyền làm bất cứ điều gì mình muốn. Cô có thể bay, có thể khiêu vũ trong lửa cháy, có thể lao đầu xuống vực thẳm trong vù vù gió thốc, có thể sinh ra hàng chục đứa trẻ xinh đẹp cười giòn giã như thiên thần. Nhưng đây không phải một giấc mơ đẹp, mà là một cơn ác mộng. Nếu muốn thoát khỏi cơn mộng mị này, phương thức duy nhất là cô sẽ tự làm mình đau. Cơn đau thể xác sẽ khiến cô giật mình bừng tỉnh. Và…tất cả sẽ chấm dứt.

Vĩ từ từ nâng con dao lên ngang mặt. Mũi dao hướng xuống lồng ngực đang phập phồng hoảng hốt. Cánh tay cô căng lên.

- Mẹ ơi, con nhớ mẹ.

Tiếng bé Bảo kêu lên thảng thốt. Vĩ giật mình buông thõng hai tay.

- Bảo…Bảo ở đâu con?

- Mẹ ơi, con nhớ mẹ. Mẹ ơi,con nhớ mẹ.

Tiếng gọi cất lên dồn dập và lan toả trong sương mù. Cô chợt nhận ra rằng tiếng gọi đang phát ra từ chiếc điện thoại của cô. Vĩ vội vàng nghe máy.

- Diên Vĩ, cô đang ở đâu?

- Giọng của cảnh sát hình sự Phan Đăng Bách, gấp gáp và đầy lo lắng.

- Trời ơi, tôi sợ lắm. – Vĩ nấc lên.

- Hắn muốn giết tôi…con trai tôi bị bắt đi rồi.

- Cô phải bình tĩnh. Tôi đang trên đường đến Trại Hoa Đỏ. Sương mù dày đặc quá…

- Tiếng Bách nhỏ dần như thể chiếc máy điện thoại đang rơi hút xuống vực thẳm.

Mất sóng.

Cô chợt bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị. Đây là hiện thực. Cô sẽ phải chịu chúngố phận với Ráy và tất cả những người khác. Nếu điều đó xảy ra, vĩnh viễn cô sẽ không bao giờ được nhìn thấy bé Bảo nữa. Vĩ vội vàng chạy ra khỏi chỗ đứng. Tiếng chuông điện thoại và cuộc nói chuyện vừa rồi chắc chắn sẽ là mục tiêu cho kẻ sát nhân. Cho đến lúc này thì Vĩ hoàn toàn tin chắc rằng những người còn lại trong bản đã bị kẻ kia giết chết. Cô không dám hình dung thêm nữa. Vĩ chạy điên cuồng, đôi lúc đau điếng vì húc phải một thân cây chặn ngang trước mặt.

Cô vừa va vào một đám lá rậm rì. Ma trận. Vĩ đi sát bức tường lá cây để tìm lối vào. Cô đã thuộc lòng các quy tắc của ma trận nên sương mù chẳng thể thực hiện được ý đồ hắc ám của nó. Thậm chí ngay cả nhắm mắt, cô cũng có thể tìm ra các lối rẽ vào tâm mê cung.

Vĩ ngồi sụp xuống một hành lang để điều hoà lại hơi thở. Cô bắt đầu sắp xếp lại mọi dữ kiện trong óc. Những người trong trang trại đã biến mất, như vậy, rất có thể kẻ giấu mặt sẽ là một trong những người còn lại. Là ai trong số những con người này? Những khuôn mặt của trưởng bản, A Bằng và bà Miến hiện lên đầy hung dữ và tàn ác, đúng như cô hình dung về một kẻ nhuốm máu người. Nhưng cũng biết đâu, hắn là một khuôn mặt mà cô chưa từng nhìn thấy bao giờ, lâu nay vẫn lẩn khuất trong bìa rừng và ra tay như một kẻ mắc bệnh cuồng sát. Phan Đăng Bách nói rằng anh đang trên đường tới đây. Cô bắt đầu liên tưởng một viễn cảnh ghê rợn, khi anh ra đến Trại Hoa Đỏ, sẽ chỉ phát hiện ra cái xác không hồn của cô nằm sóng soài giữa sân.

Sương đêm đang tan dần, giờ cô có thể nhìn bàn tay mình lờ mờ trước mặt. Như vậy, nghĩa là trời sắp sáng. Ý nghĩ này làm tim cô thắt lại. Cô sợ trời sáng. Cô sợ phải đối mặt với con quái vật ngay giữa cái trang trại không người này. Đúng lúc đó, lớp lá cây dưới lưng cô chợt lay động. Gáy cô gai lạnh. Hắn. Đang ở hành lang phía bên kia.

Vĩ nín thở. Cô đứng dậy, mắt nhắm nghiền. Toàn bộ sơ đồ ma trận hiện lên dưới con mắt thứ ba hệt như khi cô đứng trên mỏm núi cạnh ngôi nhà cổ của dòng họ Quách và nhìn về trang trại. Cô an toàn giữa ma trận. Không ai có thể tìm được cô. Cô có thể kéo dài cái trò đuổi bắt này tới cả ngày mà không sợ lạc đường. Vĩ lẹ làng di chuyển dọc theo hành lang và vòng dần ra ngoài. Cô đứng yên lặng vài phút để nghe ngóng, con dao nắm chặt trong tay.

- Mẹ ơi, con nhớ mẹ.

Vĩ giật mình mở máy nhưng đầu dây bên kia xè xẹt vài tiếng rồi tắt hẳn. Ngay lập tức cô nghe thấy lá cây cạnh mình chuyển động. Một khoảnh khắc hãi hùng nhất trong cuộc đời cô. Cô đang đối diện với kẻ giết người chỉ một sải tay và ngăn cách bởi một bức tường thực vật. Nhưng điều kinh hoàng hơn là chỉ vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại, hắn đã tìm đúng vị trí cô đang đứng. Hắn THUỘC ĐƯỜNG. Hắn thuộc lòng ma trận. Hắn đang đứng ở hành lang bên kia, chẹn luôn lối ra của cô, và đang di chuyển sang để tìm Vĩ. Cô lộn lại vào trong. Mồ hôi vã ra trộn lẫn với sương đêm nhớp nhúa. Cô cài đặt lại chế độ rung của điện thoại cho an toàn.

Vĩ đã đứng trong tâm ma trận. Cô chưa biết nên phải làm gì, chưa biết kẻ giấu mặt đang ở vị trí nào. Nếu quay trở ra, rất có thể cô sẽ phải đối diện với hắn. Bất thình lình, một luồng gió phả nhẹ qua người Vĩ và một thứ mùi khó gọi tên mà trong lúc hoảng loạn cô chưa kịp nhận ra. Vĩ hốt hoảng vung cao con dao. Nó vướng phải một vật cản và rơi xuống đất.

Cô quay đầu bỏ chạy. Những hành lang xào xạt mỗi bước chân. Cô không thể giữ bình tĩnh được nữa, cơ thể cô va chạm vào lá cây gây ra những tiếng động không tránh khỏi. Sương càng lúc càng loãng và cô có thể nhìn thấy mặt đất ở khoảng cách vài bước chân.

Khi Vĩ va phải một bức tường lá làm thành mũi nhọn, cô nhận ra rằng mình đã quay lại tâm của ma trận. Cô cuống cuồng quay trở lại. Nhưng lần thứ hai, Vĩ lại nhìn thấy mũi nhọn hình chữ V. Cô bị lạc đường. Đến lần thứ ba nhìn thấy chữ V, cô bắt đầu hoảng loạn thực sự. Cô nhắm nghiền mắt, mong cái sơ đồ ma trận sẽ lại xuất hiện như mọi lần, nhưng chỉ còn thấy khuôn mặt buồn bã của bé Bảo, đôi mắt mở trừng trừng của Di, bàn tay thấm đầy máu của Ráy và khuôn mặt vô hình của kẻ đang truy đuổi. Con dao của cô đã mất. Giờ cô không còn gì để tự bảo vệ mình.

Vĩ trở nên tuyệt vọng. Trời đã hửng sáng. Màu xanh thẫm tối của lá cây thay cho mày đen thường trực của bóng đêm. Vĩ thấy rải rác trên mặt đất có những vết máu dài đen sẫm. Cô đã làm hắn bị thương. Cô cầu Trời cho vết thương đó sẽ trúng tim, hay chí ít trúng vào đôi mắt của hắn cũng được. Hắn sẽ mù loà ngay cả trong ánh sáng ban ngày. Hắn sẽ mù loà để không nhận ra cô đang đứng trước mặt hắn và nhổ bọt lên khuôn mặt bẩn thỉu của hắn. Vĩ đã chạy thêm một vòng nữa và nhìn thấy cửa vào hiện ra ngay trước mắt. Cô vội vã bước ra ngoài và băng qua sân trại. Cô tin chắc rằng bé Bảo đã đi tìm cô như mọi bận và nơi duy nhất nó nghĩ đến, đương nhiên là bức tượng hình người cụt đầu.

Vĩ quay trở lại con dốc. Lần này cô đi dễ dàng hơn vì bình minh khiến cô có thể nhìn rõ mọi vật từ khoảng cách chục bước chân. Bức tượng khổng lồ đen sẫm trong sương sớm bảng lảng. Cô đã đứng ở cửa hang, đúng vị trí mà ban nãy A Cách bị ngã gục, nhưng anh ta đã biến mất. Cô ngạc nhiên tột độ. Anh ta đi đâu được trong tình trạng như vậy? Vĩ chui vào trong, rọi đèn khắp nơi và gọi tên Bảo nhưng chỉ nghe thấy giọng mình dội lại âm âm từ vách đá, rền rĩ và ai oán như giọng người khác.

Khi quay về khoảng đất trống, cô sững lại vì một bóng người đã sừng sững ở đó từ bao giờ. Lưu. Mọi nỗi sợ hãi, đau đớn, tuyệt vọng và đơn độc trong cô biến mất. Cứ lúc nào cô gặp nguy hiểm nhât anh đều có mặt. Chân cô nhẹ bỗng, cô định nhào vào vòng tay anh để khóc như chưa bao giờ được khóc, nhưng …chợt một điều gì đó khiến cô khựng lại. Cánh tay anh đang chảy máu. Nó chảy máu vì một vết thương tức thì chưa kịp băng bó. Những vệt máu đen trong ma trận. Trong khoảnh khắc, những cảm giác cách đây vài phút lại ào về, lần này chúng dữ dội gấp trăm lần lúc trước. Chúng luẩn quẩn bóp nghẹt lấy tim cô, bóp nghẹt nguồn dưỡng khí cuối cùng mà cô đang cố gắng hớp lấy. Cơn sợ hãi giờ mang một hình hài hoàn toàn khác. Nó đã có khuôn mặt và dung mạo rõ ràng. Nó ẩn nấp trong con người xa lạ đang đứng trước mặt cô.

- Anh…

- Vĩ cố gắng buột một từ ra khỏi thanh quản. – Anh là…

- Là chồng cô chứ còn gì nữa, là chồng của một đứa điên khùng lắm chuyện, luôn thích khám phá và chõ mũi vào chuyện của người khác. – Đôi mắt Lưu đang từ đỏ kè giận dữ thoắt chuyển sang vẻ lạnh lẽo như của loài rắn lục chuyên nấp sau bụi rậm.

- Anh im đi. – Vĩ gào lên.

- Đừng có nhắc đến từ đó trước mặt tôi. Anh không phải là chồng tôi. Chính anh mới là kẻ điên khùng. Anh gây ra tất cả những chuyện này?

Vĩ bắt đầu nức nở và thấy đầu óc mê mụ như đang bị ếm thuốc mê. Cô cay đắng nhận ra rằng đây không phải là một cơn ác mộng cho dù cô ngàn lần muốn thế.

- Anh gây ra tất cả những chuyện này. Anh đã gây ra tất cả những chuyện này. – Vĩ lặp đi lặp lại. – Anh làm thế để làm gì?

- Để bịt miệng những kẻ lắm chuyện. Nếu ở vào địa vị tôi, cô có sẵn sàng đánh mất tất cả mọi thứ không? Hả, trả lời tôi đi.

- Anh bịt miệng họ để làm gì ? Họ có biết gì đâu. Tôi có biết gì đâu. Tôi có biết anh làm gì đâu. – Vĩ thổn thức. Cô thấy mình sắp ngất, sắp ngã lăn xuống đất và không bao giờ có thể tỉnh dậy được nữa.

- Không biết ư? Thế cô lọ mọ từ thành phố về đây rồi lại chui vào trong hang làm gì?

Vĩ tròn mắt ngỡ ngàng. Cái hình người trước mặt cô trở nên méo mó qua làn nước mắt.

- Nghĩa là …anh đã giết người phụ nữ đó? Cô ta là ai?

- Là ai à? Chẳng lẽ cô không biết, là mẹ đẻ của thằng con trai yêu quý của cô. – Lưu nói bằng giọng kịch tính như thể người kể chuyện trên đài phát thanh đang đến đoạn cao trào.

Có lẽ Thiên Lôi hiện hình trước mặt Vĩ cũng không làm cô sốc hơn thế. Vĩ cố gắng sắp xếp lại từ ngữ trong trí óc.

- Trời ơi, nhưng tại sao mới được chứ? Cô ấy đã làm gì?

- Làm gì ư? Làm cái điều quái ác như cô đang làm. Cô ta muốn ngáng đường tôi. Mẹ kiếp. Bọn đàn bà khốn kiếp.

- Tôi chẳng hiểu gì cả. – Vĩ thì thầm và lùi dần lùi dần như muốn tránh xa một căn bệnh dịch.

Lưu cũng bắt đầu dịch chuyển theo cô. Hắn từ tốn tiến từng bước như loài hổ rừng đã nhìn thấy con hươu con. Vĩ lùi dần cho đến khi lưng cô chạm vào vách núi đá.

- Anh nhẫn tâm giết cả vợ mình. Anh điên rồi. Anh đã bị quỷ ám.

Lưu cười khan.

- Tôi không giết cô ta. Chỉ là nhỡ tay thôi. – Lưu phác môt cử chỉ kiểu vừa gạt một người ngã xuống đất. – Thái dương cô ta đập vào đá. Đúng chỗ hiểm. Một sự không may thôi.

- Nhưng cô ấy đã làm gì? – Vĩ rên lên.

- Tại sao cô ấy lại biết cái trang trại này?

- Anh không yêu cô ta. – Lưu thoắt đổi giọng như một nghệ sĩ sân khấu cùng lúc đóng hai vai. – Anh chỉ yêu mình em.

Lưu dang tay về phía trước.

- Quên chuyện này đi nhé. Chỉ là một sự không may thôi, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, chúng ta còn bé Bảo.

Phút chốc, Vĩ thấy cơ thể mình trôi đi như không trọng lượng. Cô đang trong một cơn ác mộng thôi mà. Trong cơn mộng điều gì cũng có thể xảy ra. Chẳng đã có lúc cô mơ thấy mình đánh đập bé Bảo tàn nhẫn đó sao, để rồi khi thức dậy cô thấy lòng mình đau đớn và ngay lập tức ôm chặt nó vào lòng. Cô chậm chạp nhích vài bước về phía Lưu. Hai tay anh vẫn dang ra chờ đón.

- Anh vẫn yêu em cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Hôm trước anh đã nói với em điều đó rồi còn gì. Cho dù biết rõ quá khứ của em, anh vẫn không thay đổi, đúng không nào. Anh không yêu cô ta. Anh chỉ yêu mình em thôi. Nào.

Vĩ tiến dần từng bước, hệt như lúc lùi lại. Cô quẹt nước mắt. Đôi mắt cô đã nhìn thấy rõ ràng hơn. Cánh tay đang chảy máu của Lưu đang dang ra, nhưng trên bàn tay anh ta vẫn cầm con dao làm bếp của cô. Vĩ kinh sợ lùi trở lại vách đá như thể đó là một nơi ẩn nấp rất đỗi an toàn. Cô thấy lời lẽ của Lưu còn ghê sợ hơn cả khi anh ta đang hùng hổ đuổi theo cô trong bóng tối.

- Tôi ghê sợ anh.

- Phải, cô ghê sợ tôi, trong khi tôi không ghê sợ cô như tất cả nhưng người khác vẫn đang ghê sợ cô.

- Anh giết ngần ấy mạng người. Anh không còn là con người nữa.

- Tôi buộc phải làm thế.

- Đến lượt Lưu gào lên.

- Tất cả bọn chúng dồn tôi đến bước đường cùng. Cô tưởng tôi thừa thời gian nên lấy đó làm việc tiêu khiển đấy hả.

- Anh đã giết cả cô gái kia nữa. – Vĩ thì thầm buộc tội.

- Đứa nào? – Lưu ngơ ngác rồi chợt hiểu ra. – Tôi không giết cô ta. Cô ta tự lấy dây treo cổ. Cô ta tự treo cổ để ngáng đường tôi. Lũ đàn bà khốn kiếp.

- Anh không còn chút tính người. Tại sao tôi lại không nhận ra điều đó sớm hơn chứ? Anh quả là một kịch sỹ đại tài. Anh che mắt tất cả mọi người.

- Tôi không còn tính người ư? – Lưu cười sằng sặc rồi tắt ngay.

- Nếu không còn tính người, tôi đã vứt xác cô ta xuống vực rồi, như vậy sẽ chẳng còn chút dấu vết nào hết. Tôi tha hồ rảnh tay, việc gì phải bày đặt ra mấy trò giết chóc nữa. Nhưng tôi vẫn còn thương xót cô ta, cho nên mới đặt xác cô ta trong hang, coi như đó là một mồ chôn vĩnh cửu tuyệt đẹp. Còn gì hơn thế. Ở đời ai chả một lần chết, không trước thì sau.

- Hoá ra tình thương của anh là như thế. Anh sợ việc làm của mình sẽ bị phát hiện. Anh lo cho mạng sống của mình, nhưng lại nói rằng người khác chết thì có đáng gì. Anh làm tôi ghê sợ. Tránh ra cho tôi đi.

- Đi ư? Cô cho rằng cô có thể tránh xa khỏi tôi ư?

Vĩ chợt nhớ ra một thực tế kinh khủng mà cô đang phải đối mặt. Phải rồi, làm sao cô có thể dễ dàng lấy xe mà phóng ra khỏi Trại Hoa Đỏ như vừa hoàn tất một chuyến picnic sau tất cả những gì mà cô đã chứng kiến. Những câu nói của Lưu lặp lại văng vẳng “Để bịt miệng những kẻ lắm chuyện…Cô ta muốn ngáng đường tôi”. Hình ảnh bộ xương khô xác nằm cô độc trong hang núi âm u quay trở lại. Rồi kết cục của cô cũng sẽ giống hệt bộ xương đó, giống hệt người đàn bà khốn khổ đã từng là mẹ của con trai cô. Hoặc cô sẽ phải tự kết thúc mọi chuyện bằng cách mà cô gái cuối cùng của dòng họ Quách đã làm. Cô không có một sợi dây. Trong tay cô chỉ còn chiếc đèn pin vô dụng khi trời đã sáng. Cô liếc nhìn miệng vực. Sương mù vẫn bao bọc mặt đất khiến vực thẳm trông cũng bằng phẳng như đất liền. Nó không hề đáng sợ. Cô chỉ nhắm mắt và bước một bước chân. Thế là xong.

- Hãy quên chuyện này đi nhé. Rồi chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu. – Lưu lặp lại.

Nếu cô lao vào vòng tay của hắn và gật đầu đồng ý, thì có thể lắm, cả hai sẽ tìm bé Bảo và trèo lên xe, phóng thẳng về thành phố. Những xác chết này sẽ vĩnh viễn vùi trong đá núi và rừng thẳm. Lao vào vòng tay của hắn. Mới nghĩ đến đó, Vĩ đã thấy ruột gan cuộn lên như say sóng. Cô muốn tuột hết những chất đang có trong dạ dày ra ngoài cho dễ chịu nhưng dạ dày cô trống không. Vĩ nghiến răng.

- Tránh ra cho tôi đi.

- Đâu có dễ dàng thế cưng. – Lưu nhếch mép.

- Anh là một kẻ khôn ngoan, xảo trá nhưng đôi lúc cũng đãng trí thật. – Vĩ cố nén nỗi sợ hãi để mỉm cười giễu cợt.

- Cảnh sát Phan Đăng Bách, ông khách vàng của anh đang trên đường đến đây và không lẽ anh lại muốn giết nốt anh ta chứ.

- Con khốn kiếp. – Lưu gầm lên. – Mày đã nói gì với nó?

- Nói tất cả rồi. Chẳng có gì là anh ta không biết.

Trong tích tắc, Vĩ thấy cổ họng mình bị xiết chặt. Lưu không còn là một con người điềm đạm như bình thường. Hắn đã hoá thành con thú chỉ biết say mồi. Mắt Vĩ hoa lên. Cô cố gắng mở to mắt nhìn mọi vật lần cuối trên thế gian này. Nhưng hình ảnh cuối cùng mà cô muốn lưu giữ là khuôn mặt của bé Bảo chứ không phải Lưu, một đôi mắt đỏ kè đang trợn ngược dưới lớp tóc ướt bết rũ rượi.

Bất thình lình cô thấy họng mình được lỏng ra và bàn tay gọng kìm biến mất. Cô ho sặc sụa và loạng choạng suýt ngã. A Bằng. Ông ta xô vào Lưu để giải thoát cho Vĩ. Nhận ra ông ta, Lưu như phát điên hoàn toàn. Hắn xô mạnh ông già vào vách đá. Vầng trán già nua đập vào vật cứng bất động. Tức thì, cô nghe thấy có tiếng kêu thét thảm thiết.

- A San, mày đã giết chết bố mày rồi. – Bà Miến lao vào Lưu cùng với dáng điệu rồ dại không kém. – Mày là quỷ dữ. Mày không phải là con tao nữa.

Vĩ trở nên ngơ ngẩn. Cô cũng bắt đầu sắp phát điên. Bà ta nói tiếng Việt. Hơn nữa bà ta còn nói gì nhỉ? A San? A San nào? Lưu là con hai người này? Thế là thế nào?

Lưu lồng lên. Hắn gạt bà già ngã lăn quay ra đất và chộp lấy con dao.

- Tất cả đứng yên.

- Một giọng nói trong trẻo và run rẩy cất lên.

Vĩ ngước lên triền dốc. Bé Bảo đang đứng đó, thân hình nhỏ bé cố nâng cao khẩu súng săn của A Cách và khuôn mặt đầm đìa nước mắt.

- Tất cả đứng yên. Động đậy tôi bắn.

- Giọng nói cố hét to cho dõng dạc song âm điệu hơi bị méo đi.

- Bảo, con. – Lưu mỉm miệng cười. – Đưa súng đây cho ba. Trẻ con không được nghịch súng, nguy hiểm lắm.

- Không. – Bé Bảo run run. – Tất cả giơ tay lên.

- Không được thế. Con đưa súng đây cho mẹ nào, Bảo.

- Không, đừng đưa cho cô ta. – Lưu gằn giọng.

- Người này không phải mẹ con. Cô ta luôn không ổn định thần kinh và đã có lúc cầm dao định giết con. Chính con cũng chứng kiến rồi còn gì. Đưa súng đây cho ba nào. – Lưu cố nén giọng nhẹ nhàng như người dạy thú.

- Đấy là mẹ của con. – Bé Bảo nấc lên.

- Không phải. Tất cả đều biết rằng cô ta chỉ là mẹ kế của con. Ba muốn tìm một người về để con có mẹ, nhưng cô ta đã không làm tròn phận sự của mình. Cô ta luôn ghét bỏ con và đã có lúc ép ba phải đưa con đi chõ khác.

- Không phải thế. Mẹ yêu con, con trai của mẹ. – Vĩ cũng chảy nước mắt.

- Mẹ yêu con hơn tất cả mọi thứ trên đời này.

Mắt cô nhoè đi. Cô chỉ thoáng thấy một cái bóng nhỏ bé chạy về phía mình và rồi một cái bóng thứ hai, to lớn, hung ác chộp lấy khẩu súng trong tay bé Bảo. Lưu cười ha hả.

- Tất cả lũ chúng mày đều muốn dồn ép tao. Chúng mày đều là người thân của tao, mà muốn dồn ép tao như kẻ thù. Liệu tao còn có thể thương chúng mày được nữa hay không.

Lưu hướng thẳng họng súng săn vào mặt Vĩ. Cô ngồi thụp xuống ôm chặt lấy bé Bảo, rồi nhanh như cắt, cô nắm một đám cát trộn đá răm hất vào mắt kẻ đang cầm súng. Bị bất ngờ, Lưu buông một tay để dụi mắt. Nhân cơ đó Vĩ xô và giằng lại khẩu súng. Lưu lùi lại để tránh và không ngờ rằng đám sương mù phản trắc đã giăng một chiếc bẫy thiên nhiên tuyệt hảo. Lưu bị trượt chân, nhưng phản xạ sinh tồn đã khiến hắn túm được một đám rễ chìa ra từ miệng vực.

- Kéo anh lên, Vĩ.

- Hắn thét lên.

Vĩ cũng nhanh chóng chụp được một tay hắn nhưng sức vóc nhỏ bé của cô không thể nào lôi được một thân hình nặng bảy chục ký lên khỏi miệng vực. Bà Miến cũng xô lại để giúp cô một tay nhưng đám rễ cây ở dưới thấp, cánh tay nhỏ bé của bà còn một quãng nữa mới với tới được.

- Nhanh lên. – Lưu gào lên hoảng loạn, đôi mắt kinh hoàng ngước lên nhìn Vĩ. – Anh sắp tụt xuống rồi đây này. Em không để anh chết chứ.

- Tôi đang cố đây. – Vĩ cũng gào lên.

Cô cảm thấy bất lực vì sương đêm khiến bàn tay của cả cô lẫn hắn đều trơn tuột.

- Tôi sắp tuột tay rồi. – Vĩ thì thầm.

- Cô muốn tôi chết. Tôi biết mà. – Hắn rít lên.

- Tôi không thể giữ được nữa.

- Những móng tay. Vĩ bấu chặt vào da thịt hắn.

- Cô không được… Lưu chưa nói hết câu, bàn tay hắn đã lìa khỏi tay Vĩ. Ánh mắt hắn thoắt trở nên tuyệt vọng như mắt người hấp hối. Và chưa đầy một phần nghìn giây, ngay cả đôi mắt ấy cũng đã tan biến trong sương mù sâu thẳm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv