Sau khi về nhà tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, không lâu sau cửa phòng Thục Khuê bị người ta đạp mở mà vào.
Thục Khuê ngồi trước bàn để đứa hầu giúp mình lau tóc, đối diện với gương mặt cau có của thằng Ba chỉ bình tĩnh quở mắng mấy câu: “Học đâu cái thói đạp cửa phòng người khác thế hả?”
Thằng Ba không trả lời, nó chăm chú quan sát chị gái từ đầu tới chân một lượt, thấy cô không sứt mẻ chỗ nào mới hầm hừ cất tiếng: “Thằng chó kia dám đẩy chị xuống ruộng? Bây giờ em kéo người tới nhà nó báo thù cho chị ngay!”
Thục Khuê giận dữ trừng nó, quát: “Đừng có hở chút là đánh nhau có được không! Em bao nhiêu tuổi rồi, sao cứ bốc đồng như vậy hả!”
“Nhưng nó dám ức hiếp chị!”
Thục Khuê thở dài, ngoắc tay bảo nó đến ngồi bên cạnh mình, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Chuyện này chị tự biết tính toán. Em chỉ cần chú tâm học hành chăm chỉ. Không đỗ đạt cũng được, nhưng phải học nghiêm túc vào!”
Thằng Ba bĩu môi, lẩm bẩm mấy câu nhưng không phản bác ra miệng.
Một lát sau, nó chợt nhớ ra chuyện gì đó, do dự một lúc, mới hỏi: “Chị... chị thật sự yêu thích thằng Kiến Văn nghèo kiết xác kia rồi hả?”
Thục Khuê nhướng mày, nói: “Sao lại hỏi vậy?”
Thằng Ba gãy đầu, nói ra suy đoán trong lòng: “Không thích nó sao chị lại bảo người hầu đem tiền qua cho nó chớ. Có điều chị cũng bủn xỉn quá đi. Lần trước thì muốn vét hết của cải đưa cho thằng khốn nạn chẳng ra gì kia, còn lần này thì chỉ có năm mươi đồng. Chênh lệch cũng quá lớn rồi đó.”
Nó vừa nói xong, Thục Khuê đưa tay vỗ ngay đầu nó. Mới tí tuổi mà đầu óc toàn nghĩ tới chuyện không đâu.
Thằng Ba ôm đầu kêu oai oái, nó ngồi trên ghế rụt cổ, vẫn nén không được tò mò hỏi tới: “Nhưng tại sao lại là năm mươi đồng ạ?”
Hết cách, Thục Khuê bèn bâng quơ giải thích: “Lúc ở trường chẳng phải em bảo cậu ta ngay cả sách cũng không mua nổi đó sao? Lần nào cũng phải cúi đầu nghe trưởng làng dặn dò ‘gửi gắm hi vọng’ hồi lâu mới bố thí cho mấy quyển sách. Cái tôi của người đọc sách lớn còn hơn bánh xe bò, Kiến Văn nhịn được, nhưng chắc chắn trong lòng sẽ oán ông ta giả nhân giả nghĩa.”
Thằng Ba trố mắt, sao nó không có chút ấn tượng gì về chuyện này thế đa?
Nó gãy đầu, thắc mắc: “Em có nói cái này với chị á? Sao em không nhớ gì hết vậy ta?”
Thục Khuê lần nữa vỗ đầu nó, mắng: “Em ngoài đánh nhau ra thì còn nhớ được cái gì nữa!”
Liên tiếp ăn hai cú đánh, thằng Ba rốt cuộc cũng đứng bật dậy, xoa đầu phản kháng: “Chị đừng có đánh đầu em nữa. Thông minh cũng bị chị đánh thành ngu cho coi!”
Thục Khuê bĩu môi, phất tay xua đuổi: “Đi chỗ khác chơi đi. Đừng có ở đây làm phiền chị nữa.”
Giữ nó ở lại, nó cứ thở một hơi thắc mắc một câu thì sớm muộn gì cô cũng bại lộ cho mà xem. Bởi việc Kiến Văn cần năm mươi đồng mua sách nào phải do thằng Ba nói ra đâu. Mà do lúc Kiến Văn kéo cô lên, khoảnh khắc tay hai người chạm nhau Thục Khuê bất ngờ nhìn thấy hình ảnh trưởng làng đang lấy danh giúp đỡ mà hạ bệ Kiến Văn. Bất ngờ ở chỗ là lần này cô không bị ngất đi. Đầu óc chỉ mơ màng chốc lát là tỉnh táo lại ngay.
Cô vẫn chưa thể lí giải được năng lực kì lạ này của mình.
Đuổi được thằng Ba đi rồi, Thục Khuê bắt đầu suy nghĩ đến việc làm thế nào để giảm cân.
Tập thể dục, rèn luyện cơ thể là không thiếu được, mà quan trọng hơn hết là phải quản được cái miệng ăn của mình.
Cô thề, cô của trước kia chưa từng trải qua cảm giác thèm ăn đến cồn cào như vậy!
Đứa hầu lau khô tóc rồi, lại thấy cô chủ cứ thẩn thờ ra đó, bèn lên tiếng dò hỏi: “Chắc cô Hai đói bụng rồi ạ? Cô muốn ăn gì cứ bảo con đi làm ngay đây ạ. Gà nướng mật ong hay là thịt heo kho rệu? À, tụi thằng Đớt vừa mới kéo được mẻ cá tươi lắm, hay con dặn nhà bếp làm cá chưng cho cô ăn nha.”
Ma xui quỷ khiến thế nào, Thục Khuê vừa nghe vừa nuốt nước miếng ừng ực. Hai tay siết chặt đặt ngay ngắn trên đầu gối, mắt nhắm nghiền cố gắng quên đi các thực đơn ngon miệng kia. Cô cố ép bản thân liên tục nhớ tới cảnh Chí Kiến đẩy mình xuống ruộng, cố nhớ lại cảm giác bản thân bất lực vùng vẫy dưới bùn ra sao, cố nghĩ tới những lời sầm xì khó nghe, hành động chỉ trỏ miệt thị xem thường của người đi đường.
Miếng ăn là miếng nhục.
Miếng ăn là miếng tồi tàn.
Tâm phải tịnh!
Phải tịnh!
Tịnh!
Qua một lúc lâu, Thục Khuê chậm rãi hé mắt, môi nở nụ cười thuần khiết tươi tắn, dặn dò con hầu: “Từ rày về sau, mỗi bữa ăn đều phải làm theo yêu cầu của tôi. Tuyệt đối không được tự tiện gợi ý mấy món ăn như trên nữa. Có nghe rõ chưa?”
Cô nghe thấy sẽ thèm ăn. Mà thèm ăn thì làm gì giảm cân được nữa!
Đứa hầu không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu.
Thục Khuê hài lòng, dặn dò nó chuẩn bị bữa ăn kiêng đầu tiên cho mình. Bắt đầu từ hôm nay, cô nhất định phải giảm cân!